Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tớ?” Thẩm Cửu ngạc nhiên: “Không phải cậu thích nó sao?”

“Tớ chọn thay cậu đó.” Tiểu Nhan vẫn ra hiệu bảo cô cầm lấy đôi khuyên tai, nhân viên bán hàng phía sau cũng nhìn chằm chằm bên này với ánh mắt tò mò.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào đây, sắc mặt Thẩm Cửu hơi tái, cô từ chối: “Không cần đâu, tớ không đeo mấy thứ này”

"Ai ôi, nếu cậu không thích thì coi như thử hộ tớ đi được không? Khuyên tai tớ đeo hôm nay hơi khó gỡ, cậu thử giúp tớ đi mà”

Thẩm Cửu: “..”

“Thử đi.”

Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, vô thức ngẩng đầu nhìn Thẩm Cửu.

Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng đơn giản, mái tóc đen dài ngang eo được buộc đuôi ngựa đằng sau, trông cực kỳ giàu kinh nghiệm mà nhẹ nhàng khoan khoái, hai má trắng nõn được bao quanh bởi đôi tai xinh xắn, mềm mại.

Anh... dường như đã được nếm thử mùi vị của đôi tai ấy, ngọt ngào và rất mềm.

Đã lâu rồi anh không thấy cô đeo trang sức, những thứ anh nhờ người làm chuẩn bị, cô cũng chưa từng động tới, lúc nào cũng ăn mặc giản dị, mộc mạc.

Dạ Âu Thần nhìn đôi khuyên tai đó, xinh xắn mà ngọt ngào, rất giống với tai cô, nếu đeo lên tai cô...

Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Dạ Âu Thần trầm xuống, giọng nói trở nên khàn khàn: “Thử đi.”

Anh cũng muốn xem cô đeo đôi khuyên tai này sẽ thế nào.

Tiểu Nhan vốn chỉ định cố ý thăm dò, nghe Dạ Âu Thần nói vậy thì cảm thấy không sai, lập tức kéo tay Thẩm Cửu: “Cậu xem Cậu Dạ cũng đã lên tiếng rồi, cậu thử đi mà”

Thẩm Cửu bị ép không tiện từ chối bèn nhận lấy đôi khuyên tai: “Vậy... được rồi.”

Cô cẩn thận đặt đôi khuyên tai vào lòng bàn tay, sau đó đứng trước gương đeo thử.

Những hạt kim cương tròn nhỏ vừa đeo lên tai cô lập tức phù hợp với làn da trắng ngần, thậm chí đôi tai trắng nõn của Thẩm Cửu cũng trở nên trắng mịn.

“Đẹp quá” Tiểu Nhan ngạc nhiên thốt lên, sau đó giữ vai Thẩm Cửu quay người cô lại đối mặt với Dạ Âu Thần: “Cậu Dạ, anh nhìn xem có phải Cửu rất hợp với đôi khuyên tai này không?”

Dạ Âu Thần nhìn cô, thấy đôi khuyên tai màu hồng hợp nhất với đôi tai của cô rồi anh “ừm” một tiếng từ cổ họng.

“Mua đi!” Tiểu Nhan đề nghị.

Nhân viên bán hàng vẫn luôn đứng bên cạnh nghe vậy thì vui mừng khôn xiết: “Đúng đó thưa cô, đôi khuyên tai này là kiểu mẫu mới nhất của chúng tôi, kiểu dáng có một không hai, chỉ có một đôi duy nhất, nếu cô thích thì có thể mua luôn.”


Thẩm Cửu hơi căng thẳng nhìn Dạ Âu Thần, cô nhìn thấy bóng dáng mình từ trong đôi mắt đen của anh, bỗng nhiên cô nghĩ tới điều gì đó liên quay người nhìn nhân viên.
“Ừm..”
“Chào cô, vì bên chúng tôi đang có chương trình giảm giá nên giá của đôi khuyên tai này cũng rất đẹp đó ạ.”
Cô ấy lấy máy tính cầm tay tới rồi gõ một con số trên đó đưa cho Thẩm Cửu xem.
Thẩm Cửu nhìn con số đó sắc mặt lập tức thay đổi.
Rất nhiều tiền...
Cô không thể mua được.
Tiểu Nhan vui vẻ gật đầu: “Quả nhiên cái giá rất đẹp, đóng gói lại đi.”
“Đừng... Thẩm Cửu vội ngăn cô ấy lại, nhỏ giọng nói: “Cậu điên à, tớ làm gì có nhiều tiền như vậy.”
Tiểu Nhan cười hì hì quay đầu nhìn Dạ Âu Thần: “Không phải có Cậu Dạ ở đây sao? Cậu không cần trả tiền”
Nói xong cô ấy thì thầm một câu vào tai Thẩm Cửu, sắc mặt vốn đã không được tốt lắm của Thẩm Cửu sau khi nghe lời này lập tức trở nên tái mét, cô lắc đầu kiên quyết từ chối.
“Đừng gói lại, tạm thời tôi không cần.” Nói xong cô đưa tay muốn gỡ khuyên tai xuống.
Dạ Âu Thần nhìn thấy động tác của cô thì vô thức ngăn cô lại: “Đeo đi, tôi mua nó”
Động tác của Thẩm Cửu dừng lại, một lúc sau nhanh chóng tháo khuyên tai xuống đặt trên mặt quầy: “Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, nhưng cá nhân tôi không thích đôi khuyên tai này, cô cất hộ tôi nhé.”
Tiểu Nhan: “Cửu?”

Dạ Âu Thần cũng cau mày, người phụ nữ này đang làm gì vậy? Đôi khuyên tai đó rất hợp với cô.

Nhân viên bán hàng nhận lấy khuyên tai, vẻ mặt vẫn ngạc nhiên: “Thưa cô, đôi khuyên tai này trên tai cô rất đẹp, cô thật sự không cân nhắc lại sao?”

“Cảm ơn cô, không cần đâu.” Thẩm Cửu nói lời cảm ơn sau đó kéo Tiểu Nhan ra khỏi cửa hàng, đi được nửa đường thì chợt nhớ đến gì đó cô quay lại đẩy Dạ Âu Thần ra.

Lý do cô không nhận đôi khuyên tai đó thật ra rất đơn giản, cô không đủ tiền mua nó, mà cô cũng không muốn người khác mua cho mình, càng không muốn người mua cho cô là Dạ Âu Thần.

Thân phận của hai người vốn đã không ngang hàng, cô không muốn thấp hơn anh thêm một bậc trong khoảng thời gian còn lại này.

Sau khi rời khỏi cửa hàng trang sức, Tiểu Nhan vẫn còn đang buồn rầu vì sao cô không mua, nhưng thấy sắc mặt cô không tốt nên cũng không hỏi nữa. Cô ấy cũng được coi là người biết nhìn sắc mặt người khác, vừa nhìn là biết sắc mặt Thẩm Cửu không ổn, sau đó không nói về việc đi mua sắm nữa mà đề nghị đi ăn.

Đi ăn thì Thẩm Cửu cũng không có ý kiến gì, chỉ là... cô nhìn Dạ Âu Thần: “Anh được chứ?”


Dạ Âu Thần còn đang suy nghĩ về đôi khuyên tai tròn xinh xắn, nghe thấy cô hỏi thì ngước mắt lên nhìn, ánh mắt anh vừa hay nhìn vào đôi tai nhỏ nhắn, trắng nõn của cô, sau đó ánh mắt anh trầm xuống một chút, khàn giọng nói: “Được.”

“Được, gần đây có cửa hàng canh tê cay rất ngon, ăn ngon mà không đắt, chỉ là không biết Cậu Dạ ăn có quen không?”

Sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi, canh tê cay? Món này cũng bình dân quá đi? Cậu chủ giàu có như Dạ Âu Thần sẽ ăn món này sao?

“Tớ thấy hôm nay thì thôi đi, để ngày khác...”

“Ăn được, đi thôi” Dạ Âu Thần lại ngắt lời cô, Tiểu Nhan ngạc nhiên mở to mắt: “Thật sự có thể sao Cậu Dạ?”

Dạ Âu Thần đột nhiên năm cổ tay Thẩm Cửu: “Cô muốn ăn không?”

Thẩm Cửu đột nhiên bị gọi tên: “???”

Tiểu Nhan thấy vậy, bỗng cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất mập mờ, Cậu Dạ đang hỏi ý kiến Thẩm Cửu ư?

“Không, không có vấn đề.” Thẩm Cửu lắp bắp đáp lại.

Quyết định xong, Tiểu Nhan đích thân đưa mọi người đến cửa hàng gần đó. Sau khi bước vào Thẩm Cửu phát hiện cửa hàng trang trí rất đẹp, hơn nữa không có mùi lạ, chỗ nào cũng được vệ sinh vô cùng sạch sẽ.

Cô tìm một chỗ ngồi xuống, rút khăn giấy lau bàn, nhìn lướt qua thì thấy không có vết dầu mỡ nào trên bàn.

Xem ra qua được cửa ải vệ sinh, Dạ Âu Thần sẽ không khó chịu.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu bèn liếc nhìn Dạ Âu Thần, đúng lúc nhìn vào mắt anh, anh đang nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực.

Như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, Thẩm Cửu nhìn vào mắt anh hai giây rồi vội quay đi.

Thật ra canh tê cay là món khoái khẩu của Thẩm Cửu, trước khi mang thai cô rất thích ăn, từ sau khi mang thai cô vẫn luôn thèm, chỉ là gả vào nhà họ Dạ rồi thì cô không còn đụng tới nữa. Không ngờ hôm nay lại được ăn một bữa, hơn nữa lại còn ăn cùng Dạ Âu Thần, cô cảm thấy thế giới đột nhiên trở nên khó thể tin được.

“Ừm... anh có muốn thêm ớt không?”
Dạ Âu Thần nhìn thứ màu đỏ trước mặt, đôi mắt màu mực dường như cũng bị nhuộm đỏ, không đợi anh kịp phản ứng, Tiểu Nhan đã cho thêm ớt vào rồi cười híp mắt: “Canh tê cay mà, phải vừa tê vừa cay~ Nếu không làm sao ngon được?”

Nói xong cô ấy mỉm cười lộ hàm răng trắng đều với Thẩm Cửu, dáng vẻ vô cùng đơn thuần ngây thơ khiến người khác không thể mắng mỏ cô ấy.

Thẩm Cửu lén đưa mắt nhìn Dạ Âu Thần, thấy trên khuôn mặt đẹp trai của anh không có biểu cảm gì khác, lúc này mới lặng lẽ thở phào.

Tuy nhiên, trong tình huống này, sau khi Dạ Âu Thần ăn miếng thịt cừu được nhúng nước ớt tê cay đã hoàn toàn đổi màu thì động tác

cầm đũa vẫn giữ nguyên không thay đổi, khuôn mặt tuấn tú không có cảm xúc như đang kìm nén điều gì đó.

Tiểu Nhan thở phì phì nhưng vẫn ăn một cách say sưa.

Ban đầu Thẩm Cửu không dám ăn, lặng lẽ quan sát sắc mặt Dạ Âu Thần, thấy sắc mặt anh hoàn toàn thay đổi mới chú ý đến điều gì: “Có phải anh không ăn được cay không?”

Dạ Âu Thần hơi cau mày, không trả lời cô nhưng rõ ràng sắc mặt rất xấu.

Thẩm Cửu nghĩ đến gì đó, cô vội vàng đứng dậy xin cho Dạ Âu Thần cốc nước lạnh.

“Anh không ăn được thì mau nhả ra đi, sau đó uống nước lạnh vào.”

Dạ Âu Thần được giáo dục rất tốt, chưa bao giờ nhả gì trước mặt nhiều người, bây giờ Thẩm Cửu bảo anh nhả ra, anh chỉ cau mày không nhúc nhích.

“Mau nhả ra đi” Thẩm Cửu đưa tay tới bên miệng anh, vẻ mặt Dạ Âu Thần hơi thả lỏng, cuối cùng Lang An rút một tờ giấy cho anh, lúc này anh mới nhả ra rồi uống nước lạnh.

Nhưng khuôn mặt khôi ngô của anh cũng đồng thời đỏ lên, Tiểu Nhan vốn đang ăn hăng say thấy xảy ra những thay đổi này thì không dám ăn tiếp nữa, hoảng loạn nhìn họ.

“Xin lôi Cậu Dạ, nếu tôi biết anh không ăn được cay thì tôi sẽ không cho ớt vào.”

Thẩm Cửu thấy sắc mặt anh không tốt lắm thì chỉ đành cầm đồ lên: “Tiểu Nhan, cậu đừng lo lắng quá, cậu cứ ở lại ăn đi, tớ đưa anh ấy về trước, chút nữa quay lại tìm cậu.”

Tiểu Nhan gật đầu lia lịa. sau đó vẫy tay với cô: “Không cần quay lại đâu, cậu mau về đi, chút nữa tớ gọi ba qua đón là được.”


“Được rồi, cậu cẩn thận nhé ”
Thẩm Cửu nói xong thì đẩy Dạ Âu Thần ra ngoài, khó khăn lắm mới đưa được anh lên xe, cô bảo Lang An đưa tới bệnh viện.
Lang An sững sờ giây lát, chỉ ăn cay thôi mà cũng cần tới bệnh viện?
Nhưng nhìn sắc mặt Dạ Âu Thần kém thế kia, Lang An cũng không dám có câu hỏi nào khác, gật đầu chuẩn bị lái xe.
“Về nhà đi” Dạ Âu Thần đột nhiên cất giọng khàn khàn, Thẩm Cửu nhìn anh: “Không đến bệnh viện sao?”
“Tôi bị bệnh à?” Dạ Âu Thần hỏi ngược lại, Thẩm Cửu lập tức không nói nên lời. Được rồi, là do cô lo lắng quá.
Suốt chặng đường sắc mặt Dạ Âu Thần đều rất xấu, miệng lưỡi bỏng rát, cảm giác như thiêu đốt ấy rất khó chịu, anh nhìn sang Thẩm Cửu, thấy cô đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt không biết phải làm sao.

Sau khi về tới nhà họ Dạ, Thẩm Cửu đẩy Dạ Âu Thần vào nhà, đúng lúc đụng phải Dạ Y Viễn đang đi ra, ánh mắt ba người chạm nhau trong không khí, Thẩm Cửu nhớ lại những lời anh ta nói với mình lúc ở Tập đoàn rồi vội rũ mắt xuống, né tránh ánh mắt anh ta.

Tâm trạng Dạ Âu Thần không tốt, thậm chí còn chẳng thèm nhìn anh ta.

Ba người cứ thế đi lướt qua.

Cuối cùng vẫn là Dạ Y Viễn quay đầu lại, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Thẩm Cửu, không cam tâm nắm chặt tay.

Kể từ sau sự cố ăn lẩu, mỗi ngày Tiểu Nhan đều quan tâm xem Dạ Âu Thần thế nào, liệu có trừng phạt mình hay không, có phải không được tăng lương nữa rồi không? Dù sao người cho thêm ớt là cô, hơn nữa còn cho rất nhiều, với người thích ăn cay mà nói, đó là một trải nghiệm vị giác rất sảng khoái, nhưng với người không ăn được cay thì miếng thịt cừu được nhúng trong nước tê cay đỏ tươi ấy lại là một sự đáng sợ!

Cho nên Tiểu Nhan vô cùng sợ hãi việc tăng lương của mình sẽ không còn nữa.

“Cậu còn dám nhắc tới chuyện đó sao?” Thẩm Cửu chọc vào trán cô ấy: “Đừng nghĩ đến chuyện tăng lương nữa, anh ấy không nói chuyện với tớ rất lâu từ sau ngày hôm đó về nhà, cũng không biết có phải là vì... cảm thấy mất mặt trước chúng ta hay không?”


Đây là suy đoán của Thẩm Cửu, vì ngày hôm đó Dạ Âu Thần không làm sao nhưng mấy ngày sau đó sắc mặt anh vẫn đen xì, cứ như Thẩm Cửu nợ anh một khoản tiền lớn vậy.

“Nói cũng đúng, một người đàn ông mất mặt trước chúng ta chắc chắn không thể xoá được ký ức này. Mấy ngày nay tớ thấy Dạ Âu Thần vẫn nên đi đường vòng thì hơn. Đúng rồi... từ sau khi tớ làm lành với cậu sao không thấy Hàn Mai Linh tới tìm cậu nữa?”
Nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt Thẩm Cửu nhạt đi vài phân. Nói ra cũng kỳ lạ từ sau ngày cô tranh luận với Hàn Mai Linh xong, rất lâu Hàn Mai Linh không tới tìm cô, có lẽ cô ấy giận rồi, nhưng Thẩm Cửu không muốn vác mặt đi dỗ dành.
Vì cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nói cho Dạ Y Viễn biết sự thật.
Nhưng Hàn Mai Linh lại luôn đơn phương tìm cách gán ghép cô với Dạ Y Viễn, bây giờ tạm thời không liên lạc cũng tốt, hai bên bình tĩnh một thời gian, đến lúc đó xem xem phải giải quyết chuyện này thế nào.
Chỉ là Thẩm Cửu không ngờ, động tác của Hàn Mai Linh lại nhanh đến vậy.
Nhanh đến mức khiến cô không kịp trở tay.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Thẩm Cửu vốn định cuối tuần sẽ gọi Hàn Mai Linh ra ngoài, không ngờ cô ta lại gọi cho cô trước, nói rằng đã mua trái cây, thuốc bổ... muốn đến nhà họ Dạ làm khách.
Nghe cô ta nói muốn đến nhà họ Dạ, Thẩm Cửu hơi lo lắng: “Hay là chúng ta ra ngoài nói chuyện đi?”
“Cậu đang nghĩ gì thế? Trái cây với thuốc bổ là tớ mua cho ông cụ Dạ, tớ đã chuẩn bị quà riêng cho cậu rồi. Cửu, không phải cậu vẫn đang trách tớ đó chứ? Tớ đã chủ động nhận tội, xin lỗi rồi mà”
“Được rồi, khi nào cậu tới?”
“Nửa tiếng nữa tớ tới rồi”
Nửa tiếng? Thẩm Cửu nhìn thời gian rồi đứng dậy: “Được, vậy để tớ chuẩn bị”
Sau đó cô cúp máy, khi đứng dậy thay quần áo chuẩn bị xuống lầu thì phát hiện Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm với ánh mắt không thân thiện.
Đã nhiều ngày kể từ khi xảy ra chuyện canh tê cay, Thẩm Cửu nhìn ánh mắt này còn nghĩ anh vẫn đang giận sao?
Vì vậy cô đành phải đi vòng qua anh, ai ngờ đi được hai bước thì nghe anh lạnh lùng chất vấn: “Cô động vào quần áo trong tủ của tôi?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu dừng bước, nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
“Sao cơ?”
Mắt Dạ Âu Thần sắc như dao: “Có phải cô động vào quần áo của tôi không?”
Thẩm Cửu: “... Tôi động vào quần áo của anh làm gì?”
Mặc dù hai người dùng chung một tủ nhưng cũng có phân trái phải, Thẩm Cửu chưa bao giờ nhìn về phía đồ của anh, sao có thể động vào?
Dạ Âu Thần nhìn vẻ mặt vô tội của cô thì thấy hơi bực bội: “Cô có chắc là cô không động vào không?”
“Dạ Âu Thần, lẽ nào anh mất đồ rồi tưởng là tôi trộm của anh? Trong tủ của anh có thứ gì giá trị? Tôi sống chung một mái nhà với anh, cho dù muốn trộm đồ cũng phải trộm thứ có giá trị đúng không? Tôi động vào tủ quần áo của anh làm gì?”


Ánh mắt sắc bén của anh như đang nhìn trộm khiến Thẩm Cửu cảm thấy xấu hổ, cắn chặt môi dưới.



“Ai nói cô trộm đồ?”



Giọng Dạ Âu Thần không nóng không lạnh nhưng lại khiến lòng người ớn lạnh, Thẩm Cửu siết chặt tay: “Vậy câu hỏi vừa nãy của anh có gì?



Dạ Âu Thần nhớ tới bộ đồ ấy, cúc áo trên đó đã không còn.



Tối hôm ấy sau khi anh ở cùng người phụ nữ đó, về nhà thì phát hiện cúc áo bị mất một chiếc, anh cũng không quan tâm. Áo đã mất cúc đương nhiên Dạ Âu Thần sẽ không mặc tiếp nữa, nhưng trời xui đất khiến thế nào anh lại không vứt đi mà giữ nó lại.



Hôm nay anh lại vô tình phát hiện cúc trên đó bị mất.



Nghĩ kỹ lại thì quả thực Thẩm Cửu không có khả năng làm chuyện này, nhưng... ngoài cô ra thì còn ai nữa?



Mà lúc này Dạ Âu Thần không khỏi nhớ tới chiếc cúc đã mất kia, liệu có nằm trong tay người phụ nữ đêm đó không?



“Không có gì” Dạ Âu Thần lạnh giọng đáp lại, anh cau mày: “Chỉ là cô dám nói cô thật sự không động vào tủ quần áo của tôi không?”



Thẩm Cửu: “... Rốt cuộc anh bị mất thứ gì? Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng, vòng vo như này có ích gì?”



Anh vẫn giữ im lặng, Thẩm Cửu gật đầu: “Được rồi, chuyện này tôi sẽ nói với anh sau, Mai Linh chuẩn bị tới thăm ông nội, tôi xuống trước đây."



Nói xong Thẩm Cửu xoay người đi luôn.



Sau khi cô đi, Dạ Âu Thần mới lật bộ đồ trong tay ra, nhìn chằm chằm nơi mấy chiếc cúc đã bị rơi.



Rơi mất một cúc, còn lại hai cúc... rốt cuộc ở đâu?



Thẩm Cửu xuống lầu định đi thẳng ra cổng đợi, khi đi qua phòng khách thì thấy Dạ Y Viễn đang ngồi trên sofa, anh ta cầm điện thoại có vẻ như đang nói chuyện với ai đó, đột nhiên như nhận ra cô đang nhìn, Thẩm Cửu vội vàng tăng tốc rời đi.

Cô đứng đợi ở cổng lớn nhà họ Dạ một lúc thì thấy xe của Hàn Mai Linh đang đến gần.

Hàn Mai Linh xuống xe rồi đưa chìa khoá cho quản gia đỗ xe, sau đó mang theo rất nhiều đồ vào nhà với Thẩm Cửu.

“Cửu, cậu ra đón tớ thật sự rất vui, tớ còn tưởng cậu vẫn đang giận chứ! Mấy hôm trước tớ chưa nghĩ kỹ nên không tới tìm cậu, xin lỗi nhé, cậu không để ý chứ?” Hàn Mai Linh vừa vào đã nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Cửu đâu so đo những chuyện này, mấy ngày nay cô chỉ muốn bình tĩnh lại nên lắc đầu nói: “Không thành vấn đề, vào đi. À, ông nội ra ngoài rồi, có lẽ chút nữa mới về.”

“Không sao.” Hàn Mai Linh cười híp mắt cọ vào má cô: “Dù sao tớ tới tìm cậu là chính, tiện đường thăm ông nội Dạ luôn.”

Nghe vậy lòng Thẩm Cửu cảm thấy ấm áp.

“Cảm ơn cậu Mai Linh”

“Được rồi, chúng ta vào đi”

Thẩm Cửu xách đồ giúp cô ta, hai người đi vào đúng lúc đụng phải Dạ Y Viễn, vừa nhìn thấy anh ta, Hàn Mai Linh đã trở nên rất nhiệt tình.

“Anh cả Dạ”

“Đến chơi à?” Trong tay Dạ Y Viên vẫn đang cầm một quyển sách, cười nhẹ nhìn họ, ánh mắt di chuyển đến mặt Thẩm Cửu, thấy cô vẫn luôn né tránh ánh mắt mình thì ánh mắt ảm đạm vài phần.

“Đúng thế anh cả Dạ, nghe nói ông nội ra ngoài rồi, em mang chút quà đến cho mọi người.” Nói xong Hàn Mai Linh đưa một chiếc túi trên tay cho Dạ Y Viễn, cười tít mắt: “Hy vọng anh cả không chê.”

“Tới là được rồi còn mang quà làm gì?” Dạ Y Viễn lịch sự nhận lấy túi trong tay cô ta.

“Em tới làm khách mà, chắc chắn phải mang quà tới chứ.”

“Được rồi, hai đứa vào chơi đi, anh đi giải quyết chút chuyện.” Dạ Y Viên thấy mình ở đây Thẩm Cửu sẽ thực sự không tự nhiên, chỉ đành kiếm cớ rời đi.

Đợi anh ta đi, Hàn Mai Linh nắm tay Thẩm Cửu đi về phía phòng khách: “Thật ra tớ thấy anh cả Dạ là người ôn hoà lịch sự, đối xử với ai cũng rất dịu dàng, loại người này vừa nhìn là biết rất tốt. Nhưng... nếu cậu không thích thì tớ sẽ coi như không biết gì, sau này không nhắc lại nữa.”

Nghe vậy Thẩm Cửu thoáng khựng lại, nhìn cô ta với vẻ khó mà tin được.


“Mai Linh?”

“Có phải rất ngạc nhiên vui vẻ không? Chúng ta là chị em tốt, mấy ngày nay tớ vê cũng nghĩ kỹ lại rồi, tớ nghĩ cần phải tôn trọng quyết định của cậu. Dù sao chuyện của cậu, tớ không nên xen vào quá nhiều.”

Nói đến đây, Hàn Mai Linh đặt hết đồ trong tay xuống: “Cậu đừng cảm động quá nhé, đúng rồi, ông Dạ vẫn chưa về, bây giờ chúng ta làm gì?

“Tớ đưa cậu đi dạo xung quanh nhé.”

Bản thân cô cũng không quen thuộc nơi này lắm, đưa Hàn Mai Linh đi làm quen, cô cũng có thể quan sát xung quanh.

Vì vậy Thẩm Cửu đưa Hàn Mai Linh đi dạo một vòng ở vườn sau, đột nhiên Hàn Mai Linh nói bụng khó chịu muốn đi vệ sinh, Thẩm Cửu gật đầu: “Được, cậu đi đi, tớ ở đây chờ cậu.”

“Ừm, vậy cậu chờ tớ nhé, lát nữa tớ quay lại”

Hàn Mai Linh chào tạm biệt cô xong thì đi vòng qua hành lang dài, nhìn thấy Dạ Âu Thần ở phía trước không xa, trên môi nở nụ cười yêu kiêu sau đó giả vờ ngạc nhiên bước tới.

“Cậu Dạ? Không ngờ anh lại ở đây..."

Cuối tuần Dạ Âu Thần sẽ ra vườn sau, nhưng không ngờ lại gặp phải Hàn Mai Linh ở đây.

Dạ Âu Thần hờ hững liếc nhìn cô ta, sau đó “ừm” một tiếng coi như đáp lại.

“Tôi xin lỗi, tôi đang đi dạo ở đây với Cửu, nhưng... vừa nãy tôi muốn quay lại để đi vệ sinh, vô tình lại bị lạc.” Nói xong Hàn Mai Linh lại gần hơn, chủ động đến gần lưng Dạ Âu Thần, nhẹ giọng nói: “Cậu Dạ, có phải tôi rất ngốc không?”

Dạ Âu Thần: “..”

Anh cau mày, người phụ nữ này...

“Cậu Dạ, anh có thể... đưa tôi đến nhà vệ sinh không?” Vừa nói Hàn Mai Linh vừa vô thức đưa tay ra đặt lên lưng Dạ Âu Thần, thấy anh không có phản ứng gì đặc biệt, ngón tay cô ta từ từ di chuyển lên, dần dần đặt vào cổ anh, tim đập càng lúc càng nhanh.

Bàn tay trắng nõn của cô ta sắp vuốt ve cổ anh, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt.

Dạ Âu Thần dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, giọng nói lạnh như băng: “Cô muốn làm gì?”

Hàn Mai Linh giật nảy mình, mà Dạ Âu Thần bóp rất mạnh, cổ tay cô ta lập tức hằn vết, trước đây anh có bao giờ đối xử với cô ta như vậy? Hàn Mai Linh nhất thời không biết làm sao: “Không, tôi không làm gì cả, Cậu Dạ... anh làm đau tôi.”

Cô ta mở to đôi mắt ngấn nước, vô tội nhìn Dạ Âu Thần.

Nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô ta, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng như hồ băng đột nhiên đập vào tâm trí anh. Dạ Âu Thần nhớ tới Thẩm Cửu, cô cũng từng dùng ánh mắt vô tội nhìn anh, nhưng ánh mắt cô kiên định và bướng bỉnh, mang theo chút không chịu thua.

Còn người phụ nữ trước mặt thì khác, sự vô tội trong mắt cô ta hoàn toàn là giả vờ.

“Không làm gì?” Dạ Âu Thần cười khẩy: “Thế cô lại gần tôi làm gì?”
Anh chất vấn nghiêm khắc như vậy khiến hai mắt Hàn Mai Linh lập tức đỏ bừng.

“Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn đẩy xe cho anh mà thôi, vừa nãy không phải tôi cố ý chạm vào anh đâu... Cậu Dạ, anh làm đau người ta rồi, buông ra được không?” Vừa nói Hàn Mai Linh vừa rơi nước mắt, sau đó yếu ớt muốn rụt tay lại.

Dạ Âu Thần nhếch môi cười lạnh rồi buông tay.

Hàn Mai Linh yếu ớt nghiêng người sang một bên, người như không xương dựa vào tường, cô ta xoa cổ tay đau nhức, trong lòng cực kỳ uất ức.

Cô ta vốn tưởng Dạ Âu Thần có cảm giác với mình, chỉ cần cô ta sử dụng chút thủ đoạn thì anh sẽ cắn câu.

Không ngờ anh lại thô bạo như vậy.

Nhưng... anh càng từ chối cô ta thì Hàn Mai Linh lại càng có hứng thú với người đàn ông lạnh lùng, ngang ngược này hơn.

Cô ta càng ngày càng muốn có được trái tim anh, kiểu đàn ông này chỉ cần bạn có được trái tim anh ấy thì bạn sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Nhưng muốn có được trái tim anh thì phải không từ thủ đoạn.

Hàn Mai Linh dựa vào tường nhắm mắt lại.

Cửu, vậy tôi... chỉ có thể xin lỗi cậu thôi.

Dù sao Dạ Âu Thần cũng không thích cậu, vậy thì... để tôi tới đi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Mai Linh khi mở ra đã thay đổi, cô ta đứng dậy, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

“Xin lỗi cậu Dạ, tôi không cố ý đâu... Nếu anh ghét tôi thì tôi... đi trước đây.”

Nói xong Hàn Mai Linh đi về phía trước, vờ như vô tình mà nói: “Đều tại tôi, nhớ gì không nhớ lại cứ nhớ đêm mưa ấy... Bây giờ để anh cười nhạo rồi phải không?”

Cô ta vốn muốn rời đi mà Dạ Âu Thần cũng lười để ý cô ta, nhưng sau khi nghe thấy lời cô ta lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thân lập tức có thay đổi sóng to gió lớn, trước khi cô ta đi đã gọi lại.


“Đứng lại."
Hàn Mai Linh đột nhiên đứng tại chỗ như chim sợ cành cong, kinh ngạc quay lại nhìn anh.
“Cô vừa nói gì?”
Hàn Mai Linh đưa tay che miệng, mở to mắt hoảng sợ lùi lại: “Không, tôi không nói gì cả, anh nghe nhầm rồi!”
Nói xong cô ta xoay người bỏ chạy.
“Chết tiệt, quay lại!” Dạ Âu Thần gọi cô ta lại nhưng Hàn Mai Linh đã đạt được mục đích, đương nhiên sẽ không trực tiếp nói rõ với anh nên không dừng lại, cô ta phải để thời gian cho anh suy đoán ngờ vực.
Chẳng mấy chốc Hàn Mai Linh đã biến mất ở ngã rẽ.
Mà bên này, Thẩm Cửu đã đợi rất lâu cũng không thấy Hàn Mai Linh quay lại, đường vào vườn hoa lại rất phức tạp, Thẩm Cửu lo lắng liệu cô ta có lạc đường không hay là không tìm được nhà vệ sinh, chờ thêm hai phút nữa vẫn không thấy bóng dáng cô ta.
Cô đành phải quay lại đường vào, nhưng vừa đi chưa được bao xa đã thấy Hàn Mai Linh loạng choạng đi về phía này, vì cô ta đi nhanh nên suýt nữa đã đụng ngã cô, may mà hai người đều ổn định được bước chân.
“Sao vậy? Chạy vội thế, xảy ra chuyện gì sao?” Thẩm Cửu vừa đỡ Hàn Mai Linh vừa hỏi, thấy hai mắt cô ta đỏ hoe, lòng cô chợt thắt lại.
Hàn Mai Linh lập tức quay lưng lại lau nước mắt: “Không sao, tớ không sao.”
“Nhưng... sao cậu lại khóc?” Thẩm Cửu cau mày nghi ngờ hỏi.
Không biết vì sao cô bỗng có một dự cảm rất không tốt.
“Có sao? Tớ khóc ư?” Hàn Mai Linh nở nụ cười, đưa tay xoa mặt mình: “Làm gì có? Sao tớ không biết chứ? Có lẽ là vừa nãy lúc rửa mặt vô tình để nước tràn vào?”
Thẩm Cửu: “..”
“Cậu không gạt tớ?”
"Ôi, tớ gạt cậu làm gì, thật sự không khóc!”
Hàn Mai Linh kéo tay cô, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đi thôi, chúng ta qua bên đó xem.”
Mặc dù lòng Thẩm Cửu đầy nghi ngờ, nhưng Hàn Mai Linh không muốn nói thì cô cũng hết cách, lại thấy cảm xúc về sau của cô ta cũng không có gì không ổn nên cô cũng dần quên mất chuyện này.
Hai người đi dạo một lúc nữa rồi về, ông cụ Dạ đã quay lại, thấy Hàn Mai Linh tới còn mang theo rất nhiều đồ thì vui vẻ không khép được miệng, luôn miệng nói có cơ hội thì đi gặp Hàn Đông, bảo Hàn Mai Linh giới thiệu cho.
Hàn Mai Linh nói anh trai mình rất bận, nếu lần sau có cơ hội chắc chắn sẽ giới thiệu hai người làm quen.

Ông cụ Dạ vui vẻ đồng ý, sau đó còn mời Hàn Mai Linh ở lại ăn trưa.
Thẩm Cửu ở bên cạnh có chút lo lắng, thật ra cô hiểu tâm tư của ông cụ Dạ, ông luôn muốn gán ghép Mai Linh và Dạ Y Viễn với nhau, sau khi mọi người rời đi, cô kéo Hàn Mai Linh vào một góc.
“Nếu ông cụ Dạ muốn cậu gả cho Dạ Y Viễn, cậu có đồng ý không?”
Nghe đến đây, Hàn Mai Linh ngạc nhiên trợn to mắt: “Sao có thể?”
Suy nghĩ một lúc, cô ta lại nói.
“Cửu, mặc dù tớ không muốn xen vào quyết định của cậu, nhưng không có nghĩa là tớ sẽ ở bên cạnh anh ấy, dù sao anh ấy cũng là ba của đứa bé trong bụng cậu, sao tớ có thể ở bên anh ấy.”
Thẩm Cửu mím môi: “Vậy có lẽ sẽ hơi phiền phức, ông cụ Dạ muốn ghép đôi cho cậu và Dạ Y Viễn, cậu không nhìn ra sao?”
“.. Thật ư? Tớ còn tưởng ông ấy chỉ muốn làm quen anh trai tớ nên mới nhiệt tình như vậy.”
“Cậu ngốc à? Với địa vị và danh tiếng của nhà họ Hàn ở Mạc Thành, chắc chắn ông Dạ muốn cậu làm cháu dâu ông ấy rồi.”
“Vậy à...” Hàn Mai Linh do dự cúi đầu: “Vậy lần sau tớ sẽ chú ý hơn, nhất định sẽ không có liên quan gì đến Dạ Y Viễn”
Thẩm Cửu không để ý tới cô ta nói, Hàn Mai Linh chỉ nói sẽ không có liên quan đến Dạ Y Viên chứ không nói sẽ không liên quan đến Dạ Âu Thần.
Buổi trưa mọi người cùng ngồi ăn chung một bàn, sắc mặt Dạ Âu Thần lạnh như băng, hơi thở lãnh đạm trên người gần như có thể đóng băng mọi thứ xung quanh, người làm không dám đến gần anh, Thẩm Cửu không khỏi liếc nhìn anh một cái.
Sáng nay cô đã thấy hơi thở trên người anh rất không đúng, sao bây giờ có vẻ lại nghiêm trọng hơn rồi?
Hôm nay làm sao vậy?
“Mai Linh à, sau này có thời gian thì thường xuyên tới thăm ông nhé.” Ông cụ Dạ cười híp mắt, ôn hòa bóc vài con tôm bỏ vào bát cô ta, Hàn Mai Linh được quan tâm mà lo lắng nở nụ cười: “Cảm ơn ông nội Dạ, cháu sẽ thường xuyên tới.”
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Cửu cũng không nghĩ nhiều, dù sao cô cũng biết ông nội Dạ không thích cô từ lâu rồi.
Dạ Y Viễn và Dạ Âu Thần không nói gì, trên bàn chỉ có ông cụ Dạ và Hàn Mai Linh thỉnh thoảng trò chuyện, bữa ăn này rất gượng gạo, khi kết thúc, ông Dạ bỗng nói: “Thẩm Nhã, cô giúp mọi người dọn bát đũa đi”
Thẩm Cửu thoáng khựng lại, sau đó gật đầu: “Vâng thưa ông nội.”
Sau đó cô đứng dậy giúp người làm thu dọn bát đũa, Hàn Mai Linh thấy vậy cũng nói: “Vậy cháu cũng đi giúp.”
“Không cần, Mai Linh lại đây với ông, ông có chuyện muốn nói với cháu.”
“Nhưng...”
“Không sao, cậu đi đi.” Thẩm Cửu mỉm cười với cô ta, lúc này Hàn Mai Linh mới gật đầu: “Vậy lát nữa tớ đi tìm cậu.”
Sau khi một nhóm người rời đi, Thẩm Cửu bưng bát đĩa vào bếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK