*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Răng rắc
Hàn Minh Thư cầm theo bịch trái cây trở về nhà, lúc bước vào lối vào đổi giây thì đụng trúng Tiểu Nhan.
“Trời tối rồi, cậu đi đâu vậy?”
Hàn Minh Thư giật giật miệng, dường như điềm tĩnh như không có chuyện gì giật giật bịch trong tay: “Xuống lầu mua chút trái cây”
Nghe xong, Tiểu Nhan quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, “Tớ nhớ rằng cậu ra ngoài từ năm mươi phút trước? Cậu xuống lầu mua trái cây sau đó nhân tiện đi bộ một vòng xung quanh luôn hả?”
Lời nói này, có ý ám chỉ, Tiểu Nhan cũng nhìn cô bằng đôi mắt trêu chọc.
Hàn Minh Thư: “..”
Không phải là muốn trêu cô sao? Hàn Minh Thư vừa mang trái cây vào trong phòng bếp, vừa nói: “Đúng vậy, bởi vì ăn quá no, cho nên muốn xuống lầu đi bộ một vòng. Tuy rằng thời gian đi hơi lâu, chẳng qua dù sao so với người trốn ở trên lâu không dám xuống lầu vẫn còn tốt hơn nha?”
Khóe môi vừa rồi của Tiểu Nhan còn mang theo nụ cười mờ ám lúc này nhanh như chớp đã cứng đơ.
“Đúng không?” Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, cũng cười với cô ấy.
Tiểu Nhan lại cười không nổi nữa, cô bĩu môi hừ nói: “Không bắt nạt tớ thì chết hả? Chuyện xưa lơ xưa lắc rồi còn nhắc lại nữa!”
“Như nhau thôi”
Lúc này Tiểu Nhan ngồi trên ghế sô pha, ôm gối vẻ mặt rầu rï không vui ngồi đó.
“Tớ không dám xuống lầu là có nguyên nhân mà, nam thần ưu tú như vậy, tớ không dám tới gần anh ấy thì có vấn đề gì chứ: Hàn Minh Thư cũng ngồi xuống bên cạnh cô: “Đúng vậy, đây là suy nghĩ của cậu”
Cô cũng ôm một cái gối trong lòng, nghĩ tới câu nói kia của cô y tá nói với cô, lập tức có cảm giác hơi buồn bực trong lòng.
*Ý, cô không phải là người chăm sóc anh ta trước kia sao? Sao anh ta xuất hiện rồi cô cũng không biết sao?”
Trước kia cô bình thường đến chăm sóc cho anh, thế nhưng… sau đó cô không đến nữa, cho nên cô không biết thế nào là bình thường?
“Cậu tới bệnh viện thăm anh ta sao?” Giọng nói của Tiểu Nhan vang lên từ bên tai cô, Hàn Minh Thư vô ý thức gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Anh ấy xuất viện rồi”
“Xuất viện rồi? Ách..” Tiểu Nhan lập tức không hiểu: “Vậy cậu còn chạy đến bệnh viện thăm anh ta hả? Cậu ăn no rồi rửng mỡ hả?”
“Tớ đi rồi mới biết mà”
Tiểu Nhan: “Được rồi, xem ra cậu cũng bị giấu diếm rồi. Người này thật xấu xa nha, trước đó cậu đến chăm sóc anh ta lâu như vậy, bản thân xuất hiện rồi mà không thông báo lấy một câu?”
Hàn Minh Thư không lên tiếng.
Bởi vì anh vẫn không có nói yêu cầu, hơn nữa trước đó anh đã chỉ đích danh Hàn Minh Thư, cho nên đến tận bây giờ còn chưa thế nào tiến hành bước công việc tiếp theo.
Dù sao cũng là khách hàng, Hàn Minh Thư nghĩ thầm, chắc là cô phải chủ động liên hệ với vị khách hàng này thôi.
Thế nhưng nhớ tới chuyện đã xảy ra mấy ngày hôm nay, Hàn Minh Thư lại suy nghĩ… có thể bây giờ Dạ Âu Thần đã nảy sinh sự chán ghét đối với cô rồi, trước kia ở công ty đặt đơn hàng là bởi vì niệm tình cũ, còn bây giờ thì sao?
Hay là… cô đưa cái này cho người khác làm nhỉ?
Suy nghĩ một chút, Hàn Minh Thư nhớ tới lần trước Nhậm Hoa bỏ lỡ đơn hành của Lâm Mỹ nhiên, vẫn muốn có cơ hội bồi thường cho cô ta, hay là nhường cơ hội lần này cho cô ta?
Khi Nhậm Hoa nhận được tin nhắn, cuối cùng cảm thấy hình như bản thân bị một cái bánh từ trên trời rớt trúng rồi.
Ồ không, là đạp trúng đến ngất xỉu luôn rồi.
Cô ta sửng sốt hồi lâu mới lôi kéo tay áo của Hàn Minh Thư yếu ớt lên tiếng: “Cô… thật sự muốn nhường cơ hội lần này cho.
tôi sao? “
Hàn Minh Thư gật đầu: “Ừ, chỉ là chẳng qua có thể nắm được hay không phải xem bản thân cô, cô bằng lòng chứ?”
“Thật ra, cơ hội như vậy mà cô bằng lòng cho tôi làm tôi thật sự rất vui vẻ, chỉ là…Tôi biết một số chuyện giữa cô và cậu Dạ, cô làm như vậy không tốt cho tôi lắm đâu? Cho dù tôi bằng lòng nhận, đối phương cũng không nhất định bằng lòng để cho tôi nhận. cho nên Minh Thư à, tôi thấy cái này vẫn là cô làm thì tốt hơn”
Hàn Minh Thư ngớ người, ban đầu cô dẫn theo Nhậm Hoa đến lễ công bố.
Tất cả chuyện phát sinh trong lễ công bố cô ta đều biết.
Bây giờ đem cái này giao lại cho cô ta quả thật chó hơi khó xử.
M]OIE “Nếu như cô thật sự không thể nào làm được nữa, tôi có thể thay cô nhận nó, thế nhưng…tôi vẫn không dám chắc có thể quyết định được. Trước kia cô bằng lòng đem đơn của Lâm Mỹ Nhiên đưa cho tôi, còn mang tôi đến lễ công bố, tôi thật sự rất cảm động. Cho nên … Lần này coi như tôi trả lại ân tình cho cô!”
Hàn Minh Thư giật giật môi: “Cô không cần suy nghĩ nhiều vậy đâu, đơn hàng lần này rất tốt, cô cũng rất có khả quan sẽ nhận được một khoảng tiền tưởng đó”
*Ừ, vậy như thế nhé. Tôi cũng cần khoảng tiền thưởng này, vậy để cho tôi đi. Chỉ là chẳng qua…đến lúc đó tôi thật sự làm không được, lập tức đem trả lại cho cô đó.”
Dáng vẻ này của Nhậm Hoa, còn thật khiến cho Hàn Minh Thư nhìn cô ta bằng con mắt khác xưa.
Cô nhìn Nhậm Hoa cười cười, không nhịn được mở miệng nói.
“Cô thật sự khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác rồi”
Hàn Minh Thư không khen ngợi cô ấy thì Nhậm Hoa còn có thể nói chuyện tử tế, nhưng vừa mới khen cô ta, vẻ mặt của Nhậm Hoa lập tức trở nên không được tự nhiên.
“Cô nói cái gì vậy? Ai cần cô nhìn với cặp mắt khác chứ? Hơn nữa tôi tiếp nhận cái này không phải bởi vì cô khó xử đâu? Tôi hoàn toàn là vì khoảng tiền thưởng vì bản thân tôi, tôi không có ở đây làm dáng cho là tôi vì cô đâu đó?”
Hàn Minh Thư: “… Tôi còn chưa nói gì mà”
Nhậm Hoa: “Cô nhất định là nghĩ tôi bởi vì cô chứ gì, hừ, không phải đâu nhé!”
Nói xong Nhậm Hoa xoay người chạy ra ngoài.
Để lại hai người Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau, hai người cùng nhau bật cười rất to.
“Cái cô Nhậm Hoa này thật muốn tớ cười chết mất rồi? Rõ ràng một giây trước còn nghiêm túc như vậy, một giây sau lại biến thành ‘xấu hổ như vậy chứ? Sao tớ có cảm giác, hình như mỗi lần chỉ cần cậu khen cô ấy một câu? Thế nào cô ấy cũng mất tự nhiên như thế?”
Tiểu Nhan một tay ôm ngược, vừa cười vừa than thở.
Khóe môi của Hàn Minh Thư cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cô gật đầu, cười nói: “Hình như là như vậy, chẳng qua …. như vậy cũng rất đáng yêu nha, không phải sao?”
“Hừ! So về sự đáng yêu, bà đây cũng không thua cô ấy nhá! Minh Thư, cậu phải “chung thủy” cho tớ đó nhé, chỉ có tớ mới là bạn thân tốt nhất của cậu nhé!”
“Bạn thân tốt nhất? ” Hàn Minh Thư nhíu mày: “Không biết người nào đó muốn phát triển theo hướng thành chị dâu của tớ vậy nè? Lẽ nào cậu cam tâm tình nguyện làm bạn thân của tớ cả đời sao?”
“Chết tiệt, không ngờ cậu lại là người bỏ đá xuống giếng như vậy đó, mặc kệ cậu đó!”