Vừa rồi trong cơn ác mộng Hàn Anh Thư muốn đi cứu Dạ Âu Thần, nhưng làm thế nào cũng không thể đến gần anh, chỉ có thể nhìn anh không ngừng rơi xuống, còn bản thân cô mặc dù rất lo lắng, nhưng lại không thể làm gì được.
Cuối cùng cô mở lớn hai mắt, liếc mắt liền nhìn thấy Dạ Mạc Thậm còn đang sống sở sở đứng ngay trước mặt mình, cho nên Hàn Anh Thư lập tức hành động theo phản xạ ôm chặt lấy anh. Có cảm giác thứ trân quý đã đánh mất cuối cùng lại tìm về được.
Nhưng mà Dạ Âu Thần bị cô ôm chặt lại không giống như tưởng tượng của cô. Anh chau mày, khi nghe thấy những lời thì thầm không ngừng phát ra từ trong miệng cô, chân mày càng lúc càng nhíu chặt hơn.
Người phụ nữ này…
Hình như đã nhầm anh thành một người khác? ?
Bằng không, sao cô dám có gan mà ôm lấy mình như thế này?
Còn nói mấy lời vô nghĩa khó hiểu như vậy?
Một ngọn lửa không biết tên xông thẳng vào ngực anh, Dạ Mạc Thầm siết chặt cánh tay gầy guộc của cô, kéo cô ra. Hàn Anh Thư hoảng sợ ôm chặt lấy anh: “Đừng, đừng đẩy ra, anh đừng bỏ em lại một mình nữa.“
Dạ Âu Thần: “
Chết tiết Cô thực sự xem anh trở thành một người khác, chính là người mà lúc trước có từng nói cô đã nhận nhầm là anh đó sao?
Trong lòng Dạ Âu Thần càng lúc càng khó chịu, hai tay dùng thêm chút sức lực, Hàn Minh Thư bị anh miễn cưỡng đẩy ra. khỏe mặt cô vẫn còn vương lại nước mắt, đôi mắt xinh đẹp khiến người ta phải động lòng, nhưng sắc mặt tái nhợt như người mắc bệnh nặng. Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Cô tưởng tôi là người nào vậy?”
Hàn Anh Thư kinh ngạc nhìn anh.
“Hả?”
Anh nheo mắt lại, toàn thân trên dưới tỏa ra hơi thở nguy hiểm lạnh lẽo như muốn giết người, Hàn Minh Thư rùng mình một cái, cũng dần dần tỉnh táo lại.
Người trước mặt là người bằng xương bằng thịt, mà … bây giờ Dạ Âu Thần đã hoàn toàn mất trí nhớ, không nhận ra cô nữa rồi.
Mà vừa rồi cô lại thất lễ như vậy.
Nghĩ đến đây, Hàn Anh Thư nhanh chóng vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, xin lỗi Dạ Âu Thần, “Xin lỗi Chủ tịch Bộ dáng sau khi hoàn hồn của cô vừa bàng hoàng vừa hụt hằng như vậy, khiến Dạ Âu Thần càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình, quả nhiên cô đã lầm tưởng mình thành người đàn ông khác.
Bằng không, sao cô có thể có phản ứng như vậy, có bộ dạng đau lòng thương tâm như vậy.
Dạ Âu Thần nhếch môi cười lạnh.
“Xin lỗi chuyện gì? Xin lỗi vì đã nhào tới ôm tôi, hay vì đã nhận nhầm tôi thành người khác?
Hàn Anh Thư kinh ngạc nhìn anh, từ trong hơi thở trên người anh và ánh mắt của anh đều có thể cảm thấy tức giận, phản ứng đầu tiên của cô chính là … chắc anh cảm thấy tức giận vì cô ôm anh nhỉ?
Hàn Minh Thư cần môi dưới của mình: “Xin lỗi, tôi thật sự không hề có ý”
Chỉ là ộp vừa gặp phải ác mộng đó nên quá sợ hãi, kết quả vừa mới tỉnh dậy đã thấy người trong mộng đang đứng trước mặt, cho nên lúc đó cô không nghĩ ngợi gì nữa chỉ nhào tới ôm chầm lấy anh.
Bây giờ mới dần dần hoàn hồn lại.
Nếu cô biết anh sẽ tức giận như vậy, cô nhất định sẽ không làm như vậy.
Nhưng mà nói đến đây, tại sao anh lại ở trong phòng thư kỷ? Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Anh Thư trở nên nghi hoặc: “Chủ tịch, sao anh lại ở đây?”
Dạ Âu Thần: “
Vốn dĩ trong lòng cảm thấy rất nực cười, nhưng mà bây giờ bị cô hỏi như vậy, Dạ Âu Thần lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Anh có thể nói rằng anh nghe thấy tiếng kêu khóc của cô do gặp ác mộng nên mới đi vào xem thử không?
Dĩ nhiên là không.
Anh mím môi mỏng, ánh mặt lạnh lùng nhìn cô.
Ánh mắt như vậy khiến tay chân người ta tê dại, Hàn Minh Thư ngồi ở đó, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Xem ra, anh thực sự rất tức giận.
Hàn Anh Thư rũ mắt xuống, cần cần cánh môi hồng nhuận.
“Tôi xin lỗi, tôi biết hành động vừa rồi làm anh rất tức giận, nhưng mà tôi thật sự không cố ý, chỉ là vừa rồi tôi gặp ác mộng, cho nên tôi mới Cô không nói tiếp được nữa, giọng nói càng lúc càng nhỏ dẫn, đầu cũng càng lúc càng cúi thấp.
Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Dạ Âu Thần càng thêm bức bối, đứng bật dậy.
“Ác mộng của cô, thì liên quan gì đến tôi?”
Hàn Anh Thư kinh ngạc ngẩng đầu, xem ra anh thật sự rất tức giận, Hàn Anh Thư không biết nên nói cái gì cho đúng, chỉ đành cần chặt môi dưới, tiếp tục giữ im lặng.
Bầu không khí trong phòng thư kỷ đột nhiên trở nên yên ắng, lúc Dạ Mạc Thảm xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chuyện đó.” Hàn Minh Thư không khỏi ngẩng đầu gọi anh.
Dạ Âu Thần duỗi thẳng chân dài, cũng không nhìn lại mà lớn tiếng hỏi: “Còn chuyện gì?”
Chương 782:
Hàn Anh Thư: “Cảm ơn anh, chuyện tối hôm qua.
Dạ Mạc Thầm cười lạnh, giọng điệu châm chọc: “Không cần, nếu không phải cô bị Kiều Trị mang tới đó, thì tôi sẽ không đi cứu cô Lời nói thẳng thừng này, khiến Hàn Anh Thư cảm thấy mặt mình nóng ran, nhưng cô vẫn không chịu thua mà tiếp tục: “Dù là như vậy, tôi vẫn phải nói lời cảm ơn Chỉ có điều không cần hỏi câu hỏi ngu ngốc rằng, tối hôm qua sao anh lại tới cứu tôi.
“Het roi?”
“Há?”
Hàn Anh Thư hơi sững sờ đôi chút, sau đó đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, vội vàng nói: “Còn nữa, áo khoác của anh tôi sẽ mang đi giặt khô, sau khi ủi xong tôi sẽ trả lại cho anh.”
Dạ Mạc Thầm: “
Chân dài đứng yên ở đó không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới nói: “Cô không biết tôi bị bệnh sạch sẽ sao?”
“Biết”
“Nếu đã biết, vậy vứt cái áo khoác đó đi, trả lại tôi làm gì?”
Dứt lời, anh cũng không còn cho Hàn Anh Thư cơ hội nói tiếp, sải chân bước ra khỏi phòng thư ký.
Hàn Minh Thư ngơ ngác ngôi trên sofa, không phải là cô không nhìn ra được, cảm xúc của anh so với đêm qua biến đổi quá nhiều. Chẳng lẽ … là do mình vô tình ôm phải anh một cái thôi sao?
Nếu như thật sự chỉ vì cô vô tình ôm anh một cái, lại khiến anh tức giận đến như vậy, thì cô cũng quá sai lầm rồi.
Cô thực sự không hề cố ý.
Haiz, cũng tại cô ngủ trưa bậy bạ, nếu cô không ngủ trưa, thì đã không gặp ác mộng rồi.
Nếu không gặp ác mộng, sẽ không đến mức vừa tỉnh dậy nhìn thấy Dạ Âu Thần ở trước mặt liền đưa tay ra ôm lấy anh. Không đúng, vì sao anh lại đến phòng thư ký?
Trước giờ chưa từng thấy anh đến đây?
Lẽ nào là anh cố ý đến đây tìm cô sao? Không đúng, Dạ Âu Thần không phải là người tùy hứng như vậy, anh chắc chắn là kiểu người điềm tĩnh đĩnh đạt.
Cô phải từ từ, ít nhất … sau khi trải qua cơn ác mộng, tỉnh dậy liền biết rằng Dạ Âu Thần vẫn ổn, anh vẫn đang ở bên cạnh cô.
Vậy là đủ rồi.
Hàn Anh Thư đứng dậy, đi tới phòng trà pha cho mình một tách trà hoa nhài, uống được gần nửa lỵ, cô mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Trong cơn ác mộng vừa rồi, trước khi tìm thấy Dạ Mạc Thần, hầu như đêm nào cô cũng mơ thấy nó, mỗi lần tỉnh dậy, gối đầu đều ướt đầm, sau lưng cũng ướt một mảng Mô hội và nước mắt gần như nhấn chìm cô, màn đêm dài vô tận giống hệt như dã thú ăn thịt người, khiến tuyệt vọng của cô càng sâu.
Nhưng mà bây giờ thì khác, không cần biết thái độ của Dạ Âu Thần đối với cô như thế nào, chỉ cần anh bình an, cô lại có cơ hội nhìn thấy anh là được rồi.
Hàn Minh Thư uống xong tách trà nhài, lại pha thêm một tách cà phê, sau đó đưa tới văn phòng chủ tịch.
Thấy có chủ động đưa cà phê tới, Dạ Âu Thần chau mày.
Người phụ nữ này nhìn thấy vừa rồi anh tức giận như vậy, cho nên tưởng rằng pha một ly cà phê đem tới có thể xin lỗi anh cho qua chuyện?
Hừ, có nghĩ anh là người như thế nào? Dễ dàng nổi nóng như vậy sao? “Cà phê.
Hàn Minh Thư đặt cà phê lên bàn của anh, sau đó có chút lúng túng bất an mà đứng bên cạnh anh, cô lo lắng mà siết chặt hai tay giấu ra đẳng sau, dè dặt mở miệng nói: “Chủ tịch, chuyện xảy ra trong phòng thư ký lúc nãy, thật sự rất xin lỗi anh, tôi thật sự không hề cố ý.
Thấy anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo rơi lên trên gương mặt mình, Hàn Anh Thư theo phản xạ có điều kiện giơ tay lên “Tôi hứa, lần sau nhất định sẽ không tái phạm, thật đấy! Hừ, còn cố ý chạy đến đây nói với anh, sau này cô sẽ không bao giờ ôm anh nữa phải không?
Dạ Âu Thần cười lạnh: “Cô tưởng tôi thấy lạ à?”
“Gì cơ?”
Hàn Anh Thư không hiểu ý của anh là gì, ngạc nhiên nhìn anh.
“Tại sao lại vào công ty? Anh đột nhiên hỏi. Hàn Anh Thư chớp chớp mắt, nghĩ rằng vào lúc này anh đột nhiên hỏi câu hỏi này thật là khó giải thích, cho nên cô liền nghĩ đến cảnh tượng lúc trước anh đè mình lên tường, lúc đó anh còn hỏi cô rằng cô vào công ty có phải vì anh không.
Tối hôm qua khi đưa cô về nhà, cũng bảo rằng cô cứng miệng.
Lúc trước cô phủ nhận chuyện mình vào công ty là vì anh, nhưng hôm nay ở trong phòng thư ký lại chủ động ôm anh.
Anh đang dò xét mình sao?
Chương 783:
Hàn Anh Thư cảm thấy, mình càng không thể nào thừa nhận, cho nên dùng lực lác đầu nguay nguậy.
“Chủ tịch, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi thích công ty của anh, muốn đến đây học tập làm việc Lại là câu trả lời này, Dạ Âu Thần đột nhiên cảm thấy lông ngực bức bối khó chịu, vươn tay kéo cà vạt của mình ra, lạnh lùng nói: “Không còn chuyện gì nữa thì đi ra ngoài đi.”
Hàn Minh Thư: Ngư Nhanh như vậy sao? “Vậy chuyện vừa nãy, anh không tức giận với tôi nữa rồi phải không?”
Ảnh mắt Dạ Mạc Thảm lướt qua “Còn chưa ra ngoài?”
Hàn Anh Thư không dám nói thêm gì nữa, chỉ đành phải yên lặng gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng.
Sau khi đi ra, cô dựa vào tường thở dài một hơi.
Thực sự đau lòng quá, đột nhiên Dạ Âu Thần lại nổi cáu, trong lòng cô rất mệt mỏi.
Làm sao mới có thể khiến anh cảm thấy rằng… cô đến đây không phải là vì anh, sau đó anh mới không cảnh giác mình nữa?
Hàn Anh Thư thở dài một hơi, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Đầu tóc rũ rượi, cô hệt như một con thỏ bực bội quay lại phòng thư ký, kết quả vừa đi vào liền nhìn thấy một người mà cô không muốn gặp.
Kiều Trị cười tủm tỉm ngồi trên ghế sofa mà cô vừa năm lúc nãy, thấy cô bước vào, anh ta lập tức nở nụ cười tươi rồi.
“Chị dâu nhỏ, cuối cùng cô cũng đến rồi, tôi còn tưởng rằng phải chở có thêm một lúc nữa”
Hàn Minh Thư: “…
Cô có hơi đau đầu, người đàn ông này sao lại giống như âm hồn không tan vậy? Rõ ràng là trước khi ăn trưa, cô đã nói rất rõ rằng mọi chuyện với anh ta rồi phải không?
Nhưng mà anh ta lại …
Kiều Trị đứng dậy, nghiêm túc củi người xin lỗi cô.
“Tôi thực sự xin lỗi, tôi đến đây thật lòng nói xin lỗi với cô, chuyện tối hôm qua là tôi nhất thời hồ đồ, may mà cô không sao. Nhưng mà chị dâu nhỏ, mặc dù tối qua là do tôi chơi đùa ác ý, nhưng mà có thử nghĩ lại xem, nếu không phải do tôi, Uất Trì cũng sẽ không mau chóng chạy đến cứu cô, tình cảm của hai người cũng sẽ không tiến triển nhanh chóng như vậy”
“Đợi chút.” Hàn Minh Thư ngắt lời anh ta: “Cái gì mà tiến triển tình cảm?”
Cô rõ ràng vừa mới từ trong phòng làm việc của Dạ Mạc Thảm đi ra đây, hơn nữa anh còn tức giận đến mức không biết khi nào mới nguôi giận. Kiều Trị cười hi hi nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Tối hôm qua không phải cậu ta chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Nếu như không có tôi, hai người cũng sẽ không có cơ hội chung đụng như vậy, chị dâu nhỏ, cô xem xét chút điểm tốt này, mà tha thứ cho tôi có được không?”
Hàn Anh Thư: ““
Kiều Trị đột nhiên đứng bật dậy, đi đến bên cạnh cô.
“Nếu có đồng ý tha thứ cho tôi, sau này có bất cứ chuyện gì tôi cũng đều giúp cô, hơn nữa về phần tin tức của Uất Trì, tôi cũng sẽ tiết lộ cho cô ngay lập tức, thế nào?”
Hàn Minh Thư: “
Cô nhíu chặt chân mày, nhìn người đàn ông cà lơ phất phơ trước mắt này, có thể tin được anh ta không?
Nhưng mà, mối quan hệ của anh ta với Dạ Âu Thần có vẻ thực sự khá tốt, nhận được tin tức về Dạ Âu Thần từ chỗ của anh ta, có lẽ là … cũng khá đáng đúng không? “Thế nào thế nào? Có phải rất hời không?”
Kiều Trị thật sự cảm thấy, người phụ nữ trước mặt quá mức bình tĩnh lãnh đạm, có thể không hề bị cảnh tượng tối hôm qua dọa sợ, đã vậy còn tạt rượu vang lên trên mặt người ta, thật sự là ngầu quá đi thôi?
Càng quan trọng hơn là, anh ta cảm thấy Uất Trì chắc chắn có ý nghiêm túc với cô.
“Nếu như cô đồng ý, chúng ta kết bạn zalo đi, sau này tôi cũng tiện kịp thời tiết lộ tin tức hành tung của Uất Trì cho cô, thấy thế nào?”
Hàn Anh Thư nhìn anh ta suy tư một hồi lâu, cảm thấy cũng khá có lý, liền gật đầu.
“OK.”
Thế là hai người kết bạn zalo, sau khi xong xuôi, Kiều Trị mặt đầy hài lòng, cảm thấy mình vừa thoát khỏi một kiếp nạn.
“Chị dâu nhỏ, yên tâm đi, sau này có bất cứ tin tức gì của Uất Trì, tôi sẽ lập tức nói cho cô biết “Anh đừng gọi tôi như vậy nữa. Hàn Mạt nhíu mày nhắc nho.
“Yên tâm, xưng hô này tạm thời chỉ có hai chúng ta biết, tôi sẽ chú ý không gọi như vậy trước mặt người khác đâu, nhưng mà cô yên tâm, tôi chỉ nhận một minh cô làm chị dâu thôi.” Nói xong, Kiều Trị còn vô vỗ ngực mình, đảm bảo với Hàn Anh Thư.
Hàn Anh Thư không khỏi liếc anh ta thêm một cái, không có nói gì nữa.
Kiều Trị lại nghiêng người sang, cười tủm tỉm hỏi: “Chị dâu nhỏ, chuyện tối hôm qua, cô không còn giận tôi nữa đúng không?”
Chương 784:
“Sau này anh đừng nhắc đến chuyện này nữa, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra hết”
Cô dường như đã chấp nhận cách xưng hô ‘chị dâu nhỏ mà anh ta gọi mình. Hàn Anh Thư cảm thấy anh ta gọi như vậy …cũng không có sai.
Rốt cuộc thì, suýt chút nữa cô và Dạ Âu Thần đã kết hôn.
“Được rồi, được rồi, sau này tôi sẽ không nói chuyện này cho người khác, vậy xem như chị dâu tha thứ cho tôi rồi nhé, có vài chuyện về Uất Trì Thần tôi muốn kể cho cô.
“Chuyện gì cơ?”
Hàn Minh Thư tò mò hỏi.
Sau đó, thông qua lời kể của Kiều Trị, Hàn Anh Thư biết được thêm rất nhiều chuyện của Uất Trì Thần… có điều chỉ là chút chuyện nhỏ, không được xem là chuyện gì lớn lao cả Hàn Anh Thư liếc nhìn bốn phía xung quanh, sau đó cô lại cúi đầu nhìn đầu hồ, khoảng mười lăm phút nữa chị Lâm sẽ tới, hằn là cô vẫn còn thời gian để hỏi những chuyện mà mình muốn biết.
“Thật ra tôi vẫn luôn muốn biết một việc, Uất Trì Thần anh ấy… Vẫn luôn ở nhà Uất Trì sao?”
Vấn đề này chỉ là để thử Kiều Trị vì cô đã biết sự thật, nếu như Kiều Trị thành thật trả lời cô, vậy thì sau này có thể tin tưởng anh ta, nhưng nếu anh ta không nói thật Quả nhiên sau khi nghe xong câu hỏi, vẻ mặt Kiều Trị có chút kỳ lạ, anh ta nhìn Hàn Anh Thư, định nói gì đó rồi lại thôi.
“Sao hả, có gì khó nói sao?”
Hàn Anh Thư lại hỏi.
Kiều Trị gật đầu, vẻ mặt anh ta có chút rồi rằm, Hàn Minh Thư cũng không vội, cô nhẫn nại chờ anh ta trả lời.
Một lát sau, có vẻ như Kiều Trị đã suy nghĩ cẩn thận, anh ta năm chặt tay lại, nhìn Hàn Minh Thư nói: “Thật ra cũng không phải không thể nói cho cô biết, có điều… cô thật lòng với Uất Trì Thậm chứ?”.
Hàn Anh Thư hơi ngập ngừng, sau đó cô nói: “Anh thấy vậy thì chính là như vậy.
Kiều Trị không ngờ cô lại trả lời như vậy, trong lòng anh ta có chút bất mãn, có điều ai bảo cô là người mà Uất Trì Thần coi trọng chứ? Những người có tính cách như Uất Trị Thâm, tám chín phần sẽ không chấp nhận việc bị sắp đặt một vị hôn thế.
Cho nên, anh ta cảm thấy trước mắt điều này là rất có khả “Uất Trì Thầm không phải vẫn luôn ở trong nhà, anh ấy là năng cháu ngoại mà ông cụ Uất Trì tìm về Trong lòng Hàn Minh Thư khẽ run lên, thật sự là cháu ngoại của Uất Trì Thần.
“Cháu ngoại được tìm về?”
Hàn Anh Thư chớp chớp mắt, làm ra vẻ không biết gì: “Lẽ nào trước kia không ở nhà Uất Trì? Về lý thuyết, những gia tộc như nhà Uất Trì, ai lại bỏ nhà ra đi chứ?”
“Cô nói không sai, gia tộc như Uất Trì, người bình thường ai nấy nghe thấy đều hâm mộ muốn chết, nhưng những người trong gia tộc này đều rất kỳ lạ, tôi nghĩ khả năng là những người trong nhà họ có phúc mà không biết hưởng”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Hàn Anh Thư gật đầu, cô lại hỏi tiếp: “Vậy… ông cụ Uất Trì tìm ở đâu ra đứa cháu ngoại này vậy?”
Kiều Trị chớp chớp mắt nhìn Hàn Minh Thư.
“Còn chẳng phải là do một lần ngồi thuyền Kiều Trị vừa định nói ra toàn bộ mọi chuyện cho Hàn Minh Thư thì ngoài cửa lại truyền đến giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.
“Xem ra hai người nhàn rỗi quá nhỉ, có cần tôi gọi một cuộc điện thoại nữa hay không?”
Hai người đồng loạt sửng sốt, nhìn ra phía cửa.
Không biết Dạ Âu Thần đã tới phòng thư ký từ lúc nào, ảnh mắt anh lạnh như băng, nhìn chăm chăm hai người họ Ánh mắt anh sắc bén, hằm hằm sát khí nhìn Kiều Trị, Kiều Trị cảm thấy đầu óc như muốn tê liệt đến nơi, anh ta nhỏ giọng nói: “Chị dâu, tôi đi trước đây, chuyện kia lúc khác nói với cô sau Nói rồi, chưa kịp để Hàn Anh Thư đáp lại, Kiều Trị lập tức trốn mất.
Nực cười, nếu lúc này mà anh ta còn không biết điều rời đi, Uất Trì Thần lại gọi cho ông ta một cuộc điện thoại, vậy thì anh ta trở về sẽ bị tra tấn đến chết mất, thế nên vẫn là nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.
Sau khi Kiều Trị rời khỏi, Dạ Âu Thần cũng đi luôn.
Rất nhanh sau đó, chị Lâm đã tới, mọi người lại bắt đầu làm việc như bình thường.
Cuối cùng thì ngày chủ nhật mà Hàn Anh Thư mong chờ đã tới, cả người cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, cô ngủ một mạch đến giữa trưa, sau khi rời giường cô nấu đồ ăn, sau đó dọn dẹp một chút rồi mang chiếc áo khoác mà Dạ Âu Thần để lại tới tiệm giặt là, nhân tiện tới siêu thị mua ít đồ luôn.
Vừa về tới nhà đã thấy Đậu Nành gọi video tới cho cô.
Hàn Minh Thư vừa mở cửa vừa nhận điện thoại, nhìn Đậu Nành khẽ lắc lư cái đầu, cô nhịn không được mà bật cười: “Làm cái gì đó?”
“Mẹ, mẹ không nhớ Đậu Nành sao? Đậu Nành không gọi điện thoại cho mẹ, mẹ cũng không thèm để ý đến Đậu Nành luôn, Đậu Nành đau lòng lắm, không có ba bên cạnh mẹ lại bắt nạt con, mẹ không yêu Đậu Nành nữa sao Khi cậu bé nói lời này, cái đầu nhỏ rũ xuống, thoạt nhìn vô cùng ủ rũ, không vui, khiến người ta không khỏi thương xót. Hàn Anh Thư ngay lập tức mềm lòng, cô đau xót nói: “Con ngoan ngoãn nghe lời một chút, không phải con đã đồng ý với mẹ là sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ đưa ba về sao? Sao mới mấy ngày mà con lại không nghe lời rồi?”
Đậu Nành chu chu môi: “Đúng vậy, đúng là Đậu Nành đã đồng ý với mẹ, nhưng mà những ngày không có mẹ ở bên cạnh Đậu Nành buồn lắm. Mẹ, Đậu Nành muốn đi tìm mẹ có được không? Trước kia mẹ đi đâu cũng đều mang Đậu Nành theo mà”
Chương 785:
“Cái gì?”
Hàn Anh Thư sửng sốt, Đậu Nành muốn tới tìm cô? “Mẹ” Đậu Nành giơ tay lên, làm dáng vẻ bảo đảm: “Con đảm bảo sẽ không gây phiền phức cho mẹ đâu, Đậu Nành có thể nấu cơm, có thể giặt quần áo, có thể làm tất cả việc nhà. Mẹ, mẹ thật sự không thể đồng ý sao?”
Hàn Anh Thư bật cười: “Con muốn làm bảo mẫu của mẹ sao?”
Đậu Nành gật đầu một cái thật mạnh: “Chỉ cần mẹ đồng ý thì Đậu Nành làm gì cũng được!”
Hàn Anh Thư nói: “Được rồi, đừng làm loạn nữa, mẹ ở bên này một thời gian nữa thôi, hy vọng có thể đoàn tụ với Đậu Nành trước Tết, trước khi Tết đến Đậu Nành đừng buồn nữa có được không?”
Đậu Nành nói một tràng dài, cậu bé còn tưởng Hàn Anh Thư sẽ động lòng, không ngờ vẫn bị cô từ chối.
“Mẹ hư lầm, chờ còn lâu nữa mới đến Tết, Đậu Nành muốn đi tìm mẹ ngay bây giờ không được sao, Đậu Nành sắp được nghỉ đồng rồi, mẹ không đồng ý cho Đậu Nành qua đó lúc nghỉ đông sao “Mẹ, có được không mẹ? Đậu Nành chắc chắn sẽ nghe lời mà.”
Hàn Minh Thư cảm thấy có chút bất lực, cô chỉ đành đánh trống lảng sang chuyện khác: “Cậu của con đâu? Còn nữa, dì Tiểu Nhan đầu? Hai người họ gần đây thế nào?”
Đậu Nành biết mẹ mình cố ý nói sang chuyện khác, cậu bé hừ một tiếng, không thèm để ý tới cô nữa. Nếu không phải mọi chuyện quá rắc rối thì Hàn Anh Thư cũng muốn đưa Đậu Nành tới đây.
Thế nhưng thật sự không được.
Dựa vào thế lực nhà Uất Trì, không thể nào không biết thân phận trước đây của Dạ Âu Thần, thế nhưng sau khi biết thân phận của anh ấy còn cho anh ấy một cái tên khác, điều này chứng tỏ nhà Uất Trì biết rõ mọi việc.
Thế lực của nhà Uất Trì lớn như vậy, trước khi còn chưa rõ ràng động cơ của đối phương, cô cảm thấy mình vẫn chỉ có thể dùng cách hiện tại để tiếp cận Dạ Âu Thần.
Trước khi anh có thể hồi phục trí nhớ.
Phòng trừ… thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nếu như ông cụ Uất Trì nhúng tay vào chuyện này, cô muốn đưa Dạ Âu Thần đi lại càng khó khăn hơn: “Cục cưng ngoan, không phải là mẹ không muốn đưa con đi cùng, con là đứa trẻ hiểu chuyện con có thể thông cảm cho mẹ được không?”
Cùng cùng Hàn Minh Thư cũng thuyết phục được Đậu Nành Cũng có thể nói là Đậu Nành không còn cách nào khác, nếu như Hàn Minh Thư không đồng ý, cậu bé cũng không dám làm trái ý cô. Sau khi tắt điện thoại, Đậu Nành vẫn luôn rầu rĩ không vui, đáng thương ngồi ở một góc.
Khi Tiểu Nhan tiến vào, cô có chút buồn cười đi tới bên cạnh cậu bé “Làm gì thế? Dáng vẻ như bị ai bắt nạt vậy?”
Đậu Nành hừ một tiếng, xoay người không để ý đến Tiểu Nhan.
“Để dì đoán xem nào.” Tiểu Nhan tủm tỉm cười, xoay người vòng đến trước mặt Tiểu Nhan, đôi tay cô đặt lên vai cậu bé: “Có phải lại lén lút gọi điện thoại cho mẹ, sau đó lại bị từ chối phũ phàng đúng không?”
“Dì Tiểu Nhan, dì hư quá.” Đậu Nành ngẩng đầu, thở phì phò trừng mắt liếc Tiểu Nhan một cái.
Dáng vẻ này của cậu bé thật sự khiến Tiểu Nhan không nhịn được mà ôm bụng cười phá lên. Sau đó, thấy khuôn mặt tức giận của Đậu Nành, cô ấy kh lưng cúi xuống véo má cậu bé một cái “Được rồi, dì Tiểu Nhan không phải người xấu, không phải sắp đến Tết rồi sao? Dì đoán là mẹ cháu sẽ nhanh chóng thu phục được ba cháu, sau đó đưa anh ấy về ăn Tết thôi.”
Đậu Nành bĩu môi nói: “Cháu thèm vào mà tin, hình như mấy ngày nay mẹ chẳng có tiến triển gì, mọi chuyện còn như tệ hơn, Đậu Nành đúng là đáng thương mà, dì Tiểu Nhan, dì giúp Đậu Nành được không?”
Tiểu Nhan: “Hả?”
“Dì đồng ý với Đậu Nành nếu đến Tết mà mẹ còn không đưa ba về thì dì sẽ đưa Đậu Nành đi tìm mẹ có được không?”
Nói rồi, Đậu Nành lập tức trở nên hưng phấn, đôi mắt đen láy không giấu nổi niềm vui, “Há.” Tiểu Nhan có chút khó xử, cô cần môi nói: “Chuyện này… hình như không được hay cho làm? Nếu như đến lúc đó mẹ cháu không đồng ý mà dì lại tự ý đưa cháu qua đó thì mẹ chắc chắn sẽ tức giận với dì.”
“Dì Tiểu Nhan. Ánh mất Đậu Nành trở nên tức giận, mang theo vài tia lạnh lẽo: “Lúc trước di nói muốn phát triển quan hệ với cậu, là Đậu Nành giúp di, dì nói gì Đậu Nành cũng đồng ý. Đậu Nành giúp dì Tiểu Nhan nhiều như vậy, bây giờ Đậu Nành kêu gì Tiểu Nhan giúp Đậu Nành có chút việc mà dì Tiểu Nhan cũ từ chối.”
Nói rồi, Đậu Nành giơ tay ôm lấy mặt: “Đậu Nành thật là đáng thương.
Tiểu Nhan nhất thời không biết nói gì. Rõ ràng cô ấy biết tên nhóc này đang diễn trò trước mặt mình nhưng Tiểu Nhan vẫn cảm thấy bộ dạng của Đậu Nành vô cùng đáng yêu, khiến người ta không khỏi động lòng, cô ấy phải làm sao bây giờ? Tiểu Nhan nặng nề ho khan hai tiếng, sau đó cười nói: “Đừng làm loạn như vậy chứ Đậu Nành, cháu không biết yêu cầu của cháu khiến người ta khó xử như thế nào sao, hơn nữa chuyện này và chuyện của dì Tiểu Nhan không giống nhau, cháu đừng có làm khó dì Tiểu Nhan chứ.
Nói rồi, Tiểu Nhan thẳng thừng xoay người, cô muốn rời khỏi cái nơi thị phi này ngay lập tức.
Bây giờ không đi thì bao giờ đi mới phải đây? Đậu Nành mà kéo cô xuống hố thì xong đời.
“Dì Tiểu Nhan, nếu dì cứ như vậy mà rời đi, vậy Đậu Nành sẽ không giúp dì và cậu nữa.” Đậu Nành nhìn bóng dáng chuẩn bị rời đi của Tiểu Nhan, vẻ mặt uy hiếp nói Bước chân của Tiểu Nhan chợt dừng lại, cô ấy quay đầu liếc mắt nhìn Đậu Nành một cái.
Tên nhóc ngôi ở đó rõ ràng lúc trước còn có dáng vẻ đáng thương, rầu rĩ không vui như bị người ta bỏ rơi, vậy mà bây giờ thì sao chứ?
Bộ dạng bình tĩnh, đôi mat đen láy tràn đầy tự tin. Ôi ôi ôi!
Chương 786:
Rõ ràng chỉ là một đứa bé, sao có thể có vẻ mặt này được chú?
Nó vẫn còn là một đứa trẻ bình thường sao?
Không! không hề Tiểu Nhan tự nhủ trong lòng.
Đậu Nành không phải là một đứa trẻ bình thường, cậu bé là con trai của Dạ Âu Thần, chủ Tập đoàn Dạ Thị, có gen trội như vậy, Đậu Nành sao có thể bình thường được.
Không, chắc phải nói là ở cái tuổi này mà có chỉ số thông mình như vậy, hoàn toàn là do thừa hưởng từ ba mẹ cậu bé.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lại càng thêm sợ hãi.
Cũng không biết tương lai đứa bé thứ hai trong bụng Hàn Anh Thư sẽ có gen như thế nào nữa.
“Việc này, Đậu Nành cũng không phải không biết, không phải dì Tiểu Nhan không muốn giúp cháu mà thật sự là ý của mẹ cháu… Mẹ cháu cũng đã nói rõ trong điện thoại rồi đúng không? Cô ấy không muốn để cháu qua đó là có lý do riêng của cô ấy.
“Nếu như chúng ta làm trái lời cô ấy, sau này cô ấy không để ý đến chúng ta nữa thì làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ chúng ta bị đuổi ra khỏi nhà thì sao? Chẳng lẽ cháu muốn cùng dì lưu lạc đầu đường xó chợ sao? Đến lúc đó chắc sẽ thảm lắm. Đậu Nành chớp chớp mắt, cầm di động nói: “Vậy thì chúng ta đặt khách sạn trước đi dì Tiểu Nhan, dì có ngốc không vậy?”
Tiểu Nhan không còn gì để nói.
“Di Tiểu Nhan yên tâm đi, đến lúc đó nếu mẹ châu tức giận thì dì cứ nói với mẹ cháu là Đậu Nành ép dì đưa cháu tới đó, tất cả đều là do Đậu Nành Tiểu Nhan nói: “Vấn đề không phải như vậy, chỉ là.…”
“Về phía cậu, cháu có thể giúp di chụp ảnh nửa người trên không mặc quần áo của cậu ấy.”
“Cái, cái gì cơ?”
Tiểu Nhan cảm thấy như mình vừa nghe được một điều kỳ quái gì đó ảnh chụp nửa… nửa người trên không mặc quần áo?
Nghĩ như vậy, trong đầu Tiểu Nhan lập tức hiện lên dáng vẻ nửa người trên không mặc quần áo của Hàn Thanh, cơ ngực và cơ bụng cường tráng Ôi. không thể tiếp tục tưởng tượng được nữa, Tiểu Nhan với dừng suy nghĩ lại, xua xua tay “không được, đừng nghĩ có thể dụ dỗ được dì” Đậu Nành chớp chớp mắt nói tiếp: “Di Tiểu Nhan thật sự không muốn sao? Cơ bụng của cậu rất tuyệt đấy, cháu có xem qua ảnh trên mạng rồi, chẳng ai sánh bằng cậu cả, dì Tiểu Nhan, nếu bỏ lỡ cơ hội này, e là không có lần sau đâu.
Nói rồi, Đậu Nành nhảy từ trên ghế xuống, cầm điện thoại chậm rãi đi ra ngoài.
Tiểu Nhan nhìn bóng dáng rời đi của Đậu Nành, lại nghĩ tới cô bụng của Hàn Thanh, ôi ôi…
Bỏ lỡ cơ hội này thì không có lần sau nữa.
Hàn Anh Thư ơi Hàn Anh Thư…
Hay là, cậu hy sinh một chút để tớ có thể nhìn cơ bụng của Hàn Thanh nhé? “Đợi đã.” Tiểu Nhan gọi Đậu Nành lại.
“Dì đồng ý với cháu!
Gạo Nhỏ quay đầu lại: “Quả nhiên là dì Tiểu Nhan, vậy là Tết dì sẽ đưa cháu đi tim mẹ sao?”
Tiểu Nhan ra sức gật đầu “Đúng vậy, nhưng giao kèo vừa rồi của chúng ta.“
“Di Tiểu Nhan, dì yên tâm đi.” Đậu Nành cười tủm tỉm chạy tới: “Chỉ cần di Tiểu Nhan nói được làm được thì Đậu Nành chắc chắn sẽ giữ lời.”
Tưởng tượng đến dáng vẻ trần trụ nửa người trên của Hàn Thanh, Tiểu Nhan cảm giác mình sắp chảy máu mũi đến nơi rồi.
Cô ấy vội vàng che mũi lại, ra sức lắc đầu.
Không thể tiếp tục suy nghĩ nữa, còn nghĩ nữa thì thật sự sẽ chảy máu mũi mất… Có điều, cô ấy thật sự không ngờ mình lại háo sắc như vậy, cuối cùng lại bị Đậu Nành dụ dỗ bây giờ muốn đổi ý cũng không kịp nữa rồi. Hàn Minh Thư, mong là cậu đừng trách tớ.
Ngày hôm sau, Hàn Minh Thư đến tiệm giặt là lấy đồ Tiệm giặt là đã là phẳng phiu chiếc áo giúp cô, Hàn Anh Thư nhìn thấy vô cùng hài lòng.
Có điều Hàn Anh Thư nhớ tới những lời Dạ Âu Thần nói với cô trong văn phòng ngày hôm đó.
Anh hỏi cô không biết anh có thói quen sạch sẽ sao? Có lẽ chiếc áo này có anh sẽ không nhận lại nữa mà bảo cô trực tiếp vứt bỏ đi.
Anh sạch sẽ như vậy, sao có thể mặc lại chiếc áo cô từng khoác lên chứ?
Nghĩ lại trước đây khi anh còn chưa mất đi ký ức, khi anh hôn cô nào có thấy anh có thói quen sạch sẽ như thế.
Không ngờ giờ đã khác xưa, cô lại bị anh ghét bỏ như vậy.