Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gặp lại Dạ Y Viễn.

Không ngờ lại xảy ra tình huống này, Hàn Minh Thư từ xa nhìn thấy gương mặt hiền hòa ngày xưa, ý cười thản nhiên trong đáy mắt khiến cô chợt nhớ về một nơi xa xăm.

Hàn Minh Thư mím mím đôi môi đỏ mọng rồi cất bước đi tới.

Dù là năm năm trước hay năm năm sau, Dạ Y Viễn vẫn lịch lãm và dịu dàng như vậy.

Ngay khi cô đến gần, anh đã đi vòng qua bàn kéo ghế cho cô và cất giọng nhẹ giọng: "Em ngồi đi."

"Cảm ơn."

Hàn Minh Thư cảm ơn anh rồi ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ đi tới, sau khi hỏi hai người muốn uống gì mới cầm thực đơn ngồi đi.

Dạ Y Viễn chăm chú nhìn cô với nét mặt dịu dàng, anh cất giọng nhỏ nhẹ.

"Anh cứ nghĩ em sẽ không muốn gặp anh nữa."

Hàn Minh Thư dừng lại, nhìn thấy dáng vẻ tao nhã của anh ta, lại so sánh với những gì anh ta làm ở nơi riêng tư thì không khỏi cảm thấy nực cười nên trên đôi môi đỏ mọng của cô liền nở một nụ cười mỉa mai, cô móc mỉai: "Lẽ nào tôi không muốn gặp anh thì tổng giám đốc Viễn đây sẽ không có biện pháp ép tôi phải chủ động liên hệ anh sao?"

Một câu tổng giám đốc Viễn khiến nụ cười trên môi Dạ Y Viễn tắt ngúm đi đôi phần, anh ta có chút bất đắc dĩ khi nhìn vào ánh mắt của Hàn Minh Thư.

"Tại sao bây giờ em lại có ác cảm với anh như vậy? Anh đã làm sai điều gì?"

"Ác cảm?"
Loading...

Hàn Minh Thư cười: "Anh cảm thấy tôi có ác cảm với anh chỗ nào?"

"Nếu không ác cảm thì vì sao em lại xem anh như người xa lạ? Vì sao… Lại gọi anh bằng danh xưng tổng giám đốc Viễn xa lạ chứ?"

Hàn Minh Thư nhìn anh ta, không nói lời nào.

Nhưng rõ ràng là cả hai đều không nở nụ cười trên môi.

Dạ Y Viễn nhìn cô một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn bất lực thở dài: "Cửu, đừng đối xử với anh như vậy, anh đã nói rồi, anh không có ác ý."

"Vậy anh có ý gì?" Hàn Minh Thư nhìn thẳng anh ta bằng ánh mắt gắt gao: "Nếu anh không có ý xấu thì chẳng phải anh không nên làm gì hết sao? Quản lý Dịch, bao gồm cả hợp đồng, đều do anh tính toán, đúng không?"

Nghe nói như thế, Dạ Y Viễn lại nặng nề thở dài một hơi.

"Xem ra trong mắt em, anh hai chẳng khác gì một tên xấu xa."

Anh hai......

Cách xưng hô này nghe mới xa vời làm sao, tim Hàn Minh Thư đập mạnh và loạn nhịp một lát, cô lạnh lùng nói: "Tôi cùng Dạ Âu Thần không còn là vợ chồng nên anh cũng không phải là anh hai của tôi nữa."

"Cuối cùng em cũng đồng ý thừa nhận anh không phải là anh hai của em rồi." Dạ Y Viễn cười khẽ: "Năm năm trước anh không muốn em gọi anh là anh hai thì em không chịu. Bây giờ, sau năm năm ngay cả một tiếng anh hai em cũng không muốn gọi, anh lại càng cảm thấy khổ sở hơn, đã xảy ra chuyện gì thế này?”

Hàn Minh Thư: "..."

"Thành thật mà nói, anh hoàn toàn không biết gì về hợp đồng mà em đã đàm phán với Dịch Thiên. Nếu phải nói những chuyện mà anh biết thì đại khái là sau khi anh ta lên báo, anh mới biết đối tượng hợp tác trong chuyện này là em.”

Dạ Y Viễn rất thành tâm khi nói những lời này, giọng điệu cũng rất nghiêm túc. Biểu cảm trên mặt cùng ánh mắt thoạt trông cũng không giống như đang nói dối, nhưng Hàn Minh Thư lại không muốn tin anh ta.

Cô luôn cảm thấy mọi chuyện không trùng hợp như vậy, tại sao lại là sau khi báo đăng mới biết chứ?

Nếu là đăng báo xong rồi mới biết thì.. Tại sao thái độ của Dịch Thiên đối với cô lại như vậy?

Đương nhiên cô không nói ra miệng những suy nghĩ đó, Dạ Y Viễn lại cười, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đã gặp nhau thì đừng nhắc đến những chuyện không vui đó, anh rất vui vì hôm nay em đồng ý đến gặp anh."

Hàn Minh Thư mím môi, không tiếp lời anh ta.

"Nếu em không muốn gọi anh là anh hai thì hãy gọi bằng tên chứ đừng kêu tổng giám đốc Viễn."

Gọi tên của anh ta? Hàn Minh Thư khẽ nhíu mày: "Tổng giám đốc Viễn, như vậy không thích hợp? Kỳ thật hôm nay tôi đến đây chỉ có một mục đích.”

"Anh biết." Dạ Y Viễn khẽ cười: "Em muốn hủy bỏ hợp tác."

Hàn Minh Thư dừng lại, nhướng mày nhìn anh ta: "Xem ra chuyện gì anh cũng biết."

"Cửu..."

"Tổng giám đốc Viễn." Hàn Minh Thư nhịn không được ngắt lời anh ta, cô kềm nén sự tức giận trong lòng: "Tôi họ Hàn, tên Minh Thư. Anh có thể chọn gọi tôi là cô Hàn hoặc gọi tên đầy đủ của tôi."

Dạ Y Viễn yên lặng nhìn cô, nụ cười ấm áp trên mặt vẫn chưa biến mất, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói.

"Được, Minh Thư."

Hàn Minh Thư: "..."


Người này không hiểu lời cô nói sao.

Là kêu đầy đủ tên cô chứ không phải gọi Minh Thư thân mật như vậy!

"Về chuyện hợp tác, hai bên công ty đã ký kết thỏa thuận, không thể hủy bỏ được. Anh biết trong lòng em đang nghĩ gì nhưng chuyện này có liên quan đến lợi ích của công ty em."

Nghe đến đó, Hàn Minh Thư hơi tức giận.

Nhưng Dạ Y Viễn vẫn thản nhiên cười.

"Huống hồ, anh cũng không cố ý giấu giếm thân phận của mình. Minh Thư, lần này là sơ sót của em."

Lời này làm cho Hàn Minh Thư nghiến răng tức giận, nhưng cô phát hiện mình không có gì để nói, lời anh ta nói là đúng, Dạ Y Viễn không có cố ý giấu diếm thân phận của mình, nếu lúc trước Tiểu Nhan cẩn thận và chính cô cũng cẩn thận một chút thì nhất định có thể biết được ai là chủ công ty Bluesky.

Cho nên, kết quả… Người đáng trách vẫn là cô.

Nghĩ đến đây, cô hít sâu một hơi, nhưng vẫn nói không ra lời.

"Minh Thư, anh thật sự không có ác ý."

"Dạ Y Viễn." Hàn Minh Thư nhướng mắt nhìn anh ta, lần đầu tiên cô chính thức gọi tên anh ta: "Tôi mặc kệ giữa anh em các người có gì, nhưng sau năm năm tôi không muốn trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu giữa các người.”

"Tranh đấu, vật hi sinh?" Dạ Y Viễn rốt cục không nhịn được nhíu mày: "Ai nói em là vật hy sinh? Em cho rằng như vậy sao?

"Nếu không thì sao? Đừng nói anh thật sự cho rằng tôi là trẻ lên ba sao? Sẽ dễ dàng tin vào những lời anh vừa nói ư?"

"Minh Thư, khi nói ra những lời này, có phải em không có lòng tin vào công ty do chính mình thành lập không? Em cảm thấy… Điều kiện của công ty em không đủ tốt để khiến ban lãnh đạo Bluesky chủ động tiến hành hợp tác?"

Nghe vậy, Hàn Minh Thư khựng lại.

Không thể không nói, Dạ Y Viễn đúng là cao thủ đàm phán.

Có thể dẫn dụ người ta đến một khía cạnh khác khiến bạn không có năng lực phản bác.

Cũng giống như năm năm trước, anh ta thay cô trả 900 triệu, tuy rằng sau này Hàn Minh Thư đã nhờ Hàn Đông trả tiền cho anh ta nhưng, cách làm của Y Viễn lúc ấy… Thực sự khiến cho bạn hoàn toàn không cách nào từ chối anh ta được.

"Phải tự tin một chút."

Dạ Y Viễn khẽ cười, vươn tay xoa đầu cô.

Hành động ấy vẫn như mọi khi.

Hàn Minh Thư ngơ ngác nhìn anh đưa cánh tay tới rồi nhẹ nhàng xoa lên đầu cô.

"Biết không?"

Hàn Minh Thư tỉnh táo lại, ngả người ra sau, cau mày nhìn đối phương, Dạ Y Viễn cười với cô bằng vẻ mặt vô hại, khiến cô không sao bộc lộ được khí thế của mình.

Nhưng càng là như vậy, Hàn Minh Thư lại càng cảm thấy trong ngực như đang có một ngọn lửa, muốn bộc phát nhưng không được, rất khó chịu.

Cô nghiến răng, gằn giọng nói: "Nói dễ nghe thật đấy, tôi không tin chuyện năm xưa không phải do một tay anh sắp đặt.."

Dạ Y Viễn sửng sốt: "Chuyện gì?"

"Tổng giám đốc Viễn thực dễ quên, vở kịch do chính anh đạo diễn mà anh không nhớ sao?”
Dạ Y Viễn mím môi, lẳng lặng nhìn cô như đang suy nghĩ điều gì đó.

Một lúc sau, anh ta nhẹ nhàng nói: "Không phải anh có trí nhớ không tốt mà là anh không có nói dối em. Chính xác thì em đang nói cái gì vậy?"

Hàn Minh Thư lạnh giọng nhắc nhở.

"Không phải hồi đó anh chính là người đạo diễn cho màn kịch trong bữa tiệc sao?" Nếu không phải vì bữa tiệc đó, sao cô ấy có thể nảy sinh hiểu lầm lớn như vậy với Dạ Âu Thần?

Tuy rằng cô biết nếu khi ấy giữa hay người tồn tại sự tin tưởng dành cho nhau thì sẽ không xảy ra vấn đề.

Nhưng, sao Hàn Minh Thư lại có thể không hoài nghi Dạ Y Viễn đây?

Dù sao, lúc ấy ông cụ Dạ vẫn muốn để cô giám thị Dạ Âu Thần, hơn nữa Dạ Y Viễn cũng ở đó, vì vậy cô không thể tin là anh ta vô tội.

Dạ Y Viễn ngây ngẩn cả người.

Như không thể tin được, trong ánh mắt ấm áp và mềm mại hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó là một cái nhìn bị tổn thương.

Cuối cùng, anh ta cụp mắt xuống và bắt đầu cười giễu, giọng nói cũng nhỏ đi.

"Hóa ra là em nghĩ như vậy."

"Tôi luôn nghĩ như vậy." Hàn Minh Thư nhìn anh ta: "Vậy bây giờ anh có thể hủy hợp tác được không? Không cần biết mục đích của anh là gì, năm năm trước hay năm năm sau đều vậy, tôi không muốn trở thành vật hy sinh của anh nữa.

Dạ Y Viễn chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên chụp lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô, Hàn Minh Thư sửng sốt khi chạm vào lòng bàn tay ấm nóng, mềm mại của anh, cô muốn rụt tay lại theo bản năng.

Nhưng Dạ Y Viễn lại dùng sức, giữ chặt tay cô, đôi mắt đen vô hồn nhìn cô chằm chằm.
Loading...

Sự ấm ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là một màu u sầu giữa lông mày và đôi mắt.

"Em nói màn kịch đó là do anh đạo diễn, chẳng lẽ… Chẳng lẽ vụ tai nạn năm xưa cũng là anh đạo diễn sao?"

Hàn Minh Thư còn đang giãy dụa nhưng khi nghe được những lời này, mọi động tác và sức lực đều biến mất, cả người sững sờ tại chỗ.

Nghĩ đến vụ tai nạn xe cộ năm đó, sắc mặt Hàn Minh Thư có chút tái nhợt, khóe môi khẽ mở, nhìn Dạ Y Viễn nhưng không nói được lời nào.

Tất nhiên cô... sẽ không nghĩ rằng vụ tai nạn xe hơi là do anh ta gây ra.

Tai nạn xe là ngoài ý muốn nhưng còn chuyện trước đó thì sao?

Bỗng nhiên trong lúc đó, Hàn Minh Thư cảm thấy những gì mình vừa nói là quá đáng, dù sao năm đó anh ta vẫn còn đang liều chết để bào toàn chính mình, nếu không có anh ta có khi cô đã bị thương vô cùng nghiêm trọng rồi.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cụp mắt.

"Xin lỗi, tôi..."

"Được rồi." Dạ Y Viễn ngắt lời cô, khẽ cười nói: "Em biết là dù em có nói gì hay làm gì thì anh cũng không trách em mà.". Xin hãy đọc truyện tại * tru mtruyen. C O M *

Hàn Minh Thư ngẩng đầu, đau khổ nhìn anh ta

Chính vì anh ta như vậy nên Hàn Minh Thư mới không muốn nhìn nhận anh ta.

Bởi vì cho dù cô có nói gì với anh ta một cách thái quá thì anh ta cũng đều cảm thấy điều đó chẳng sao cả.

Và sẽ tha thứ cho cô.

Hàn Minh Thư nhanh chóng đứng lên, lạnh lùng nói: "Đừng lúc nào cũng như thế với tôi. Nếu như tôi nói về anh như vậy, anh vẫn không tức giận sao? Hay anh cho rằng mình không tức giận thì tôi sẽ áy náy trong lòng? Vậy anh phải thất vọng thật rồi, tôi xin lỗi không tiếp chuyện được.”

Nói xong, Hàn Minh Thư xoay người bỏ đi.

Dạ Y Viễn chợt biến sắc, đứng dậy đuổi theo cô.

"Cửu... "

"Đừng gọi tôi là Cửu!"

"Minh Thư, anh không phải loại người như em nghĩ đâu, năm đó… Mặc kệ em có nghĩ gì đi nữa, nhưng quả thật là anh đã sai, điều anh muốn làm bây giờ là bù đắp những tổn thương anh đã gây ra cho em năm xưa.”

Những tổn thương năm đó...

"Không cần, dù sao cũng đã năm năm trôi qua rồi, chuyện cũng đã đâu vào đó. Chỉ cần chúng ta không gặp lại nhau thì tôi sẽ không trách anh nữa đâu.”

Dạ Y Viễn yên lặng nhìn cô.

"Vậy nếu anh muốn gặp thì sao?"

Hàn Minh Thư ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn anh.

Lúc này, trên gương mặt lạnh lùng của Dạ Y Viễn có chút nghiêm trọng, Hàn Minh Thư sửng sốt một hồi mới rụt tay lại, mím môi.

"Tôi còn có việc, đi trước đây."

Cô trực tiếp xoay người, Dạ Y Viễn nhìn bóng lưng gầy và chiếc cổ dài trắng nõn, đáy mắt chợt lóe lên một tia rét lạnh, anh chưa kịp phản ứng thì lời đã nói ra rồi.



"Đứa bé đó là của Âu Thần, đúng không?"

Hàn Minh Thư đang định đi thì thu chân lại, cô đứng tại chỗ, cảm giác như bị kẹt trong kẽ nức.

Hồi lâu cô mới quay đầu.

Dạ Y Viễn tiến lên, giọng nói lạnh như nước.

"Em không muốn nhận ra tôi bởi vì tôi đã ở trong siêu thị vào ngày hôm đó và tôi đã chứng kiến sự xuất hiện của đứa trẻ."

Hàn Minh Thư cảm thấy mình sắp nghẹt thở, trên mặt trắng bệch với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giọng nói của cô gần như run rẩy.

"Anh muốn làm gì?"

"Minh Thư, anh đã nói là anh không có ý xấu rồi, em phải tin anh.”

"Vậy anh nhắc đến chuyện này làm gì?" Hàn Minh Thư run rẩy nói với anh ta: "Anh cứ khăng khăng là mình không có ý đồ gì nhưng những chuyện anh làm, những lời anh nói....Đều là ý gì?"

Nhìn thấy cô sợ hãi, sắc mặt và đôi môi tái nhợt, Dạ Y Viễn có lẽ đã chứng thực được những suy đoán trong lòng. Anh đau lòng đưa tay lên chạm vào tóc cô, sau đó không kềm được mà vén tóc ra sau tai cho cô, và không cẩn thận chạm vào tai cô, tay anh hơi khựng lại một chút và Hàn Minh Thư lập tức né đi, lui ra sau một bước để giữ khoảng cách với anh ta.

Một tia bi thương lóe lên trong ánh mắt lạnh lùng của Dạ Y Viễn, anh ta nhỏ giọng nói: "Dù anh có chết vì em đi nữa thì cũng sẽ không làm ra chuyện khiến em tổn thương, Âu Thần vẫn không biết đứa nhỏ này là của cậu ta cho nên em sợ anh sẽ nói với cậu ấy chuyện này hoặc giả… Em luôn cho rằng mình là vật hy sinh trong cuộc tranh đấu của anh và cậu ta nên em sợ hãi, đúng không?"

Giỏi lắm, từng câu từng câu đều nói trúng tâm tư của cô.

Hàn Minh Thư nhàn nhạt nhìn anh, nếu không phải trong lòng anh ta tính toán thì sao lại biết rõ như vậy?

"Nếu đây là điều mà em lo lắng, vậy anh có thể cam đoan trừ phi anh chết, còn không, anh nhất định sẽ không làm ra chuyện bất lợi với em."

Thấy cô không tin, Dạ Y Viễn lại nói: "Anh thề, nếu anh..."

"Được rồi." Hàn Minh Thư ngắt lời anh ta, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, yếu đuối nói: "Anh không cần thề với tôi, tôi biết anh là một người trọng lời hứa, coi như tôi biết rồi.”"

Đôi mắt u ám của Dạ Y Viễn dần dần giãn ra: "Vậy em có đồng ý cùng xuất hiện với người bạn củ như anh không?"

Hàn Minh Thư có chút không tình nguyện nhưng cũng hơi bất đắc dĩ nên chỉ đành thở dài.

"Anh đã nói đến mức này thì tôi còn có thể thế nào nữa đây? Coi như tôi chịu thua."

Cuối cùng trên gương mặt lạnh lùng của Dạ Y Viễn cũng nở một nụ cười trên môi và vẫn với dáng vẻ dịu dàng ấy.

"Vậy là xong nha, về sau chúng ta là đối tượng hợp tác, cũng… Là bạn bè."

Cô còn có thể nói gì được nữa, chỉ có thể gật đầu.

"Vậy quay lại uống cho xong cà phê đã chứ? Anh cũng có một số chuyện liên quan đến công việc muốn hỏi rõ em một chút."

"Được."

Hàn Minh Thư đi theo Dạ Y Viễn trở lại chỗ cũ, sau khi hai người ngồi xuống nói chuyện một lúc về công việc, Dạ Y Viễn liền nhắc đến việc cô ấy đã ở nước ngoài trong những năm qua.

Cô trả lời bâng quơ vài câu, thấy cũng đã trễ, cô liền chuẩn bị tạm biệt Dạ Y Viễn.

Dù sao chút xíu nữa có lẽ Dạ Âu Thần cũng sắp tỉnh rồi.

Bây giờ mà rời đi thì vừa khéo cô có thể đến siêu thị gần nhà mua đồ, sau đó về nhà nấu cơm, chờ Dạ Âu Thần thức dậy cũng là lúc ăn cơm.
"Bây giờ em về nhà chưa? Anh đưa em đi." Dạ Y Viễn thanh toán hóa đơn xong liền cùng cô rời khỏi quán cà phê, sau đó lấy chìa khóa xe ra.

Hàn Minh Thư lắc đầu: "Không cần, tôi còn bận chuyện khác nên không về nhà.”

"Chuyện gì? Tiện đường thì anh đưa em đi? Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, anh không bận.”

Hàn Minh Thư nhíu đôi mày thanh tú lại: "Thật sự không cần."

Dạ Y Viễn nhìn cô khẽ cười: "Em từ chối anh như vậy là vẫn chưa tha thứ cho anh?"

Nói như vậy thật sự là làm cô khó xử, Hàn Minh Thư có chút bất đắc dĩ nói: "Tổng giám đốc Viễn, anh nói như vậy thật sự là hiểu sai ý tôi rồi đó, chỉ là tôi có việc khác phải làm, không muốn phiền anh đưa đi chứ không phải…”

"Tổng giám đốc Viễn?" Dạ Y Viễn có chút nhụt chí: "Xem ra em thật sự chỉ coi anh là quan hệ hợp tác.”

Hàn Minh Thư: "..."

"Không thành vấn đề, dù sao sau này cũng sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt, hi vọng em có thể từ từ tiếp nhận anh. Nếu hôm nay không muốn anh đưa đi thì anh cũng không miễn cưỡng em.”

Nói xong, Dạ Y Viễn vỗ nhẹ vào bả vai cô, cười nói: “Đi đường chú ý an toàn, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh."

Sau khi hai người tạm biệt, Hàn Minh Thư liền kêu xe, sau đó quay lại siêu thị gần nhà, trước khi vào siêu thị, cô còn liếc nhìn điện thoại di động của mình, thấy Dạ Âu Thần vẫn chưa gửi tin nhắn, cô liền thấy nhẹ nhõm.

Anh ấy gần đây có lẽ đã kiệt sức nên vẫn đang nằm nghỉ ngơi vào lúc này.

Đi siêu thị mua một ít nguyên liệu, Hàn Minh Thư cũng nghĩ đến những chuyện mà gần đây Dạ Âu Thần làm cho mình, nên hầu như tất cả nguyên liệu đều được đặc biệt chuẩn bị cho Dạ Âu Thần.
Loading...


Cuối cùng, Hàn Minh Thư còn không kềm được mà nhoẻn miệng cười một cái.

Quên đi, coi như là bồi bổ cho anh ấy đi, gần đây ảnh mệt mỏi rồi.

Sau khi thanh toán tiền, Hàn Minh Thư xách túi rời khỏi siêu thị rồi đi bộ trở lại khu chung cư, cô trực tiếp đi thang máy, đồng thời lấy di động ra nhắn tin cho Dạ Âu Thần.

{Anh đã dậy chưa? }

Bởi vì đang ở trong thang máy, không có tín hiệu, sau khi ra khỏi thang máy tin nhắn sẽ tự động gửi đi cho nên Hàn Minh Thư gửi tin nhắn xong liền cho điện thoại vào trong túi.

Sau đó cô nhìn lên nút tầng và thấy sắp đến nơi rồi, cô hít một hơi thật sâu và bước ra ngoài với chiếc túi sau khi cửa thang máy mở ra.

Cô vừa bước ra khỏi thang máy liền nghe thấy tiếng tin nhắn.

Cô lấy làm lạ “í” lên một tiếng, vừa định lấy di động ra xem có phải Dạ Âu Thần gửi tin nhắn cho mình không thì khóe mắt cô liền liếc thấy một bóng dáng cao gầy.

Hàn Minh Thư dừng bước, sau đó nhìn về phía người đó.

Người nọ dựa vào tường, hai tay khoanh ngực, và dùng một tay nắm di động, là cô đã gửi tin nhắn cho anh. Còn anh lúc này đứng đó nắm điện thoại, sắc mặt đen như đít nồi nhìn cô.

Hàn Minh Thư nhìn anh ba giây trước khi mấp máy môi.

"Anh, anh dậy rồi à?"

Dạ Âu Thần không trả lời, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo đến mức khiến cô như rơi vào động băng.

"Tỉnh rồi thì ghé ăn trưa đi, tôi vừa xuống lầu mua ít nguyên liệu.” Hàn Minh Thư nói xong có chút chột dạ xoay người đi ấn mật mã, sau đó mở cửa ra.

Cô quay lại thấy Dạ Âu Thần vẫn còn đứng yên ở đó không động đậy liền thúc dục một câu: "Vào đi?"

Phải mất khoảng ba giây sau, Dạ Âu Thần mới mới bước tới, nhưng anh ta vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, cùng hơi thở u ám đang bao trùm lấy cơ thể.

Sau khi nhìn thấy anh vào nhà, Hàn Minh Thư cau mày đóng cửa lại, thầm nghĩ có chuyện rồi.

Sắc mặt Dạ Âu Thần khó coi như vậy, chẳng lẽ là bởi vì lúc đi ra ngoài cô không nói với anh ấy sao? Nghĩ đến đây, cô quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng của Dạ Âu Thần.

"Chuyện đó… Xin lỗi, không phải em cố ý không nói cho anh biết em đi ra ngoài đâu, chỉ là… Gần đây anh đi cùng em đã quá mệt mỏi rồi, em nghĩ là anh muốn ngủ nhiều một chút, nên mới đi một mình.”

Nói xong, Hàn Minh Thư còn sợ anh lo lắng liền lắc lắc cái túi trong tay.

Em chỉ ra ngoài có chút xíu thôi, hơn nữa bây giờ đã về nhà an toàn rồi, anh không cần lo lắng cho em đâu.”

Dạ Âu Thần đứng đó, vẫn phớt lờ cô, trên người toát ra hơi thở u ám và đáng sợ.

Cô nói liên tiếp mấy câu, nhưng anh không đáp lại, Hàn Minh Thư cảm thấy có chút kỳ lạ... chỉ vì cô đi ra ngoài một chuyến mà anh tức giận như vậy?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhịn không được, chun chun cái mũi, nhìn dáng vẻ của anh, dè dặt hỏi một câu: "Anh... làm sao vậy?"


Câu nói này dường như đã chạm đến chỗ ngứa của Dạ Âu Thần anh đang đứng đó như tượng không nhúc nhích rồi đột nhiên quay người lại, dùng ánh mắt trừng trộ nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt hung dữ đến cực điểm này chẳng khác nào muốn ăn thịt người.

Hàn Minh Thư bị hoảng sợ, bất giác hít vào một hơi khí lạnh, bước chân cũng vô thức lùi lại hai bước

Cô thực sự bị dọa sợ đến mặt trắng bệch. truyện teen hay

Nhưng sau khi cô hành động như vậy, biểu cảm trên mặt Dạ Âu Thần lại càng càng đáng sợ.

Anh chậm rãi bước về phía trước, như có một luồng hắc khí bao trùm lấy cơ thể, khiến người ta bất giác muốn thoát ra.

Cho nên Hàn Minh Thư lại bất giác lùi lại, trên tay cầm nguyên liệu vừa mua ở siêu thị, run rẩy nói: "Anh, Anh rốt cuộc… Làm sao vậy?"

Rầm!

Bởi vì vừa vào nhà nên cô lui được mấy bước liền không còn đường lùi nữa, phía sau lưng dựa vào cánh cửa gỗ lạnh như băng.

Hàn Minh Thư quay đầu nhìn thoáng qua phía sau,lúc ngoảnh lại lần nữa thì Dạ Âu Thần đã sáp tới gần mặt rồi.

Cô nhíu mày: "Là vì em ra ngoài mà không nói với anh sao? Không phải em cố ý, vừa rồi em đã giải thích rồi, em chỉ là muốn để anh nghỉ ngơi thêm chút nữa, cho nên mới..."

Đang giải thích, lời nói của Hàn Minh Thư đột nhiên dừng lại.

Không đúng!

Cảm xúc và ánh mắt của Dạ Âu Thần lúc này đều rất lạ.

Đôi mắt anh hung dữ như dã thú, như muốn xé xác cô, như thể cô đã phạm phải một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng… rõ ràng cô chỉ đi tự mua đồ thôi mà, tại sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy chứ?

Hàn Minh Thư không khỏi nuốt nước miếng, chẳng lẽ nói như vậy... là anh đã biết mình làm gì rồi sao?

Nhưng trên đường đi, cô ấy không nhận được messenger của Dạ Âu Thần nên lẽ ra anh ấy đang ngủ chứ.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư duỗi tay ra, thận trọng chọc vào ngực Dạ Âu Thần nhỏ giọng năn nỉ: "Em, em còn phải đi nấu cơm, chuyện khác… A!"

Cô chưa kịp dứt lời, Dạ Âu Thần đã đột ngột vươn tay siết chặt cổ tay cô, mạnh đến mức suýt chút nữa là bẻ gãy cổ tay cô rồi, Hàn Minh Thư đau đớn kêu lên: "Anh làm gì vậy? Thả em ra."

Dạ Âu Thần không những không buông mà ngược lại còn giữ chặt tay cô hơn

"Đau!" Hàn Minh Thư rên rĩ, cố gắng thoát khỏi anh.

Dạ Âu Thần lại tiến lên ép sát cô vào cửa, giọng nói lạnh như băng: "Em mà cũng biết đau?"

Hàn Minh Thư nhíu mày: "Nói gì vậy, em sao có thể..."

"Ha." Dạ Âu Thần cười khẩy một tiếng: “Anh cứ tưởng em là một người phụ nữ nhẫn tâm, thậm chí vô tâm thì làm sao biết nỗi đau là gì?
Hàn Minh Thư không biết anh đang nói gì, sao đột nhiên lại tức giận như vậy, cơn giận này quá lớn, cô không chịu nổi.

Phía sau là tấm cửa lạnh lẽo, hơi lạnh xuyên qua lớp quần áo khiến cô bất giác rùng mình.

Hoặc có thể là do hơi thở trên người Dạ Âu Thần quá lạnh.

Cô ngây người nhìn anh hồi lâu, giải thích thay cho mình.

“Rốt cuộc anh sao vậy? Tôi chỉ ra ngoài một lát thôi mà, còn anh… ưm.”

Cô còn chưa nói xong thì môi đã bị chặn lại.

Động tác của Dạ Âu Thần gần như tức thì, anh cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ run lên vì sợ hãi của cô.

Anh rất phẫn nộ, vậy nên nụ hôn này cũng tràn ngập lửa giận của anh, suýt nữa thiêu đốt Hàn Minh Thư.

Nụ hôn này quá nặng nề.

Hôn xong, Dạ Âu Thần rời khỏi môi cô, nhìn cô chằm chằm.

“Tôi vẫn luôn đợi, đợi em chủ động thẳng thắn với tôi.”

Dạ Âu Thần ôm eo cô, ôm cô đứng dậy.

Hàn Minh Thư nhũn người dựa vào lòng anh.

Cửa phòng bị đẩy ra, Dạ Âu Thần trở tay khoá trái cửa lại, bế cô đi về phía giường.

Khi người anh đè xuống, Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy đối phương rất nặng, cô “ưm” một tiếng, muốn đẩy anh ra. Giây tiếp theo hai tay cô bị giữ chặt rồi giơ cao lên đầu, nụ hôn nóng như lửa đốt ập xuống.

“Nhưng tại sao em không nói?”

“Anh ta tốt hơn tôi ở điểm nào? Hử?”

Anh ta?

Anh ta là ai? Sắc mặt Hàn Minh Thư khẽ biến.
Loading...


“Đừng mà!!!”

Đúng lúc này, Hàn Minh Thư tỉnh táo lại, dùng hai tẩy đẩy vào ngực anh: “Dạ Âu Thần, anh muốn làm gì?”

“Làm gì?”

Người Hàn Minh Thư cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Cô ngỡ ngàng nhìn người trước mắt.

Mặc dù người anh nóng nhưng nụ cười và ánh mắt anh rất lạnh, còn mang theo lửa giận.

Môi Hàn Minh Thư run rẩy: “Ít nhất, ít nhất… anh cũng phải dùng cái kia.”

“Dùng cái kia?” Dạ Âu Thần nghe thấy lời này, anh nguy hiểm nheo mắt lại: “Sợ mang thai con của tôi? Ha, vậy tôi nói cho em biết, Hàn Minh Thư em đã định sẽ là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, em chỉ có thể sinh con cho tôi.”

Mãi đến khi trời sẩm tối, Dạ Âu Thần mới ôm Hàn Minh Thư đã không còn sức nói gì nữa đi vào phòng tắm.



Khi Hàn Minh Thư tỉnh lại chỉ có một cảm giác toàn thân đau nhức.

Cảm giác như cơ thể bị một chiếc xe tải lớn nghiền qua, chỗ nào cũng khó chịu.

Hàn Minh Thư muốn trở mình nhưng cảm thấy eo có lực cản, khiến cô ngã về phía sau.

Cũng vì cô cử động mà chủ nhân của vòng tay côm eo cô cũng mở mắt ra.

Đôi mắt màu mực hiện lên vẻ thoả mãn, đôi môi mỏng mấp máy.

“Ngủ thêm chút nữa.”

Hàn Minh Thư: “…”

Đầu óc cô mơ màng.

Lúc trước bị anh giày vò mệt không chịu nổi, sau một giấc ngủ say, bây giờ… cô hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu lại nghĩ đến những cảnh tượng lúc nãy.

Nghĩ đến đó, tai và má Hàn Minh Thư nóng lên, cô đau khổ nhắm mắt lại.

Vốn dĩ… cô không muốn qua lại với anh, nhưng ai ngờ anh lại không biết xấu hổ càng ngày càng gần, không chỉ tham gia vào cuộc sống của cô mà giờ đây còn chiếm cả cơ thể cô.

Cứ nghĩ đến mọi chuyện có thể sẽ lặp lại như năm năm trước là Hàn Minh Thư lại thấy đau đầu.

Cô nhíu mày thật chặt, cảm thấy lát nữa nhất định phải xuống nhà mua thuốc.

Vừa nãy hai người làm mấy lần?

Năm, năm lần? Hàn Minh Thư cảm thấy mình cũng không nhớ nổi nữa, chỉ cảm thấy cô nhất định phải mua thuốc, nếu không mang thai thì sẽ rất phiền.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đưa tay đẩy anh ra.

“Anh buông ra, tôi muốn dậy.”

“Dậy cái gì?” Dạ Âu Thần mở mắt nhìn cô, giọng nói vẫn rất khàn: “Vừa nãy mệt như vậy rồi.”

Hàn Minh Thư: “…”

Cái đồ không biết xấu hổ!

Cô giãy giụa mạnh mẽ: “Tôi không mệt, anh buông tôi ra, tôi muốn dậy.”

“Không mệt?” Dạ Âu Thần híp mắt lại, trong mắt lộ vẻ nguy hiểm: “Em nói không mệt là muốn tiếp tục à?”

Nói xong anh lại bắt đầu rục rịch hành động.

Mặt Hàn Minh Thư biến sắc, cô căng thẳng nói: “Anh dám!”

Dạ Âu Thần ôm chặt cô, cúi người vùi vào cổ cô, hít sâu mùi thơm đặc biệt thuộc về cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô.

“Tôi dám hay không, em không biết à?”



Hàn Minh Thư: “…”

Đúng là anh dám, Hàn Minh Thư không dám nói nữa, cũng không dám nhúc nhích nữa. Dạ Âu Thần ôm cô, một tay vuốt tóc cô: “Ngoan ngoãn ngủ thêm một lúc, lát nữa tôi sẽ gọi em dậy.”

Nói xong anh lại nhắm mắt, Hàn Minh Thư lặng lẽ ngước mắt nhìn anh.

Cô phát quanh mắt Dạ Âu Thần vẫn có màu xanh thẫm, không phải cô đã bảo anh hãy chú ý giấc ngủ rồi sao?

Nhưng sự thù địch trên mặt anh không nhiều vậy nữa.

Nghĩ đến bộ dạng tức giận lúc trước của anh, Hàn Minh Thư nhíu mày, anh sao thế? Sao tự nhiên lại nổi giận đến vậy?

Vì vậy Hàn Minh Thư bắt đầu nhớ lại những gì anh nói lúc nãy.

“Tôi vẫn luôn đợi em thẳng thắn với tôi.”

“Nhưng vì sao em không nói?”

“Anh ta tốt hơn tôi ở điểm nào?”

Anh ta?

Rốt cuộc anh đang nói đến ai? Hàn Minh Thư cắn nhẹ vào môi dưới, dần cảm thấy chột dạ.

Sáng nay cô giấu Dạ Âu Thần đi gặp Dạ Y Viễn.

Nhưng cô đi lúc anh đang ngủ mà, anh cũng không đi theo, lẽ nào anh biết cô đi gặp Dạ Y Viễn?

Nhưng sao anh biết?

Trong lòng cô có cả ngàn câu hỏi khiến cô không kìm được muốn lên tiếng hỏi anh rốt cuộc là có chuyện gì? Nhưng cô lại sợ thốt ra sẽ tự chui đầu vào lưới.

Quá rối, Hàn Minh Thư không thể chợp mắt được.

Một lát sau, giọng nói của Dạ Âu Thần phát ra từ trên đỉnh đầu.

“Không ngủ được?”

Hàn Minh Thư giật mình, lại ngẩng đầu nhìn anh, không phải anh vẫn nhắm mắt ư? Sao anh biết cô không ngủ?

Dạ Âu Thần mở mắt, ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không trung.

“Hơi thở của em rất lộn xộn, em cho rằng tôi không biết sao?”

Hàn Minh Thư: “…”

Nói xong, anh cúi người đặt một nụ hôn lên trán cô.

Cảm giác mềm mại từ trên trán khiến Hàn Minh Thư sững sờ một lúc, cô chớp mắt, không nhịn được hỏi.

“Anh… những lời anh nói lúc trước…”

Cô hơi xoắn xuýt, cô có nên hỏi không đây?

Liệu có phải anh chỉ muốn chọc giận cô thôi, nếu cô hỏi liệu có phải là không đánh đã khai không?

Trong mắt Dạ Âu Thần đầy thoả mãn và mệt mỏi, lửa giận lúc trước đã biến mất, có lẽ nó đã được dập tắt trong quá trình vừa rồi.

Nhưng Hàn Minh Thư vẫn luôn để tâm đến nó.

“Rốt cuộc những lời anh nói khi nãy là gì?”

Dù sao cô cũng sẽ để ý, chi bằng cứ hỏi luôn.

Vẻ mặt ban đầu của Dạ Âu Thần vẫn vậy, sau đó có lẽ là dần hiểu ra cô đang nói gì, vẻ mệt mỏi trong mắt anh dần mờ đi, thay vào đó là sự lạnh lẽo thấu xương.

Đôi môi mỏng của anh lạnh lùng nhếch lên.

“Sao? Ý tôi là gì, em không biết à?”

Hàn Minh Thư: “Anh nói thẳng ra đi, đừng để tôi phải đoán nữa.”
Dạ Âu Thần lại giữ sự trầm mặt, không tiếp lời cô.

Hàn Minh Thư cũng không nôn nóng, lại lẳng lặng nhìn chằm chằm anh như vậy, anh đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô.

Động tác bất thình lình làm Hàn Minh Thư sửng sốt.

Nụ hôn này cũng không kéo dài quá lâu, chỉ tựa như chuồn chuồn lướt nước, giây tiếp theo anh dừng lại trên khóe miệng cô, nói bằng giọng khàn khàn: “Tôi không tốt sao?”

Hàn Minh Thư: “?”

Rốt cuộc người này có ý gì?

“Tôi đã làm nhiều chuyện vì em như vậy, tâm tư của tôi em còn không rõ sao?

Cô đương nhiên hiểu tâm tư của anh, chỉ là...

Dạ Âu Thần đột nhiên hơi tức giận cắn cô một cái, Hàn Minh Thư bị đau nên nhíu mày.

“Anh làm gì vậy?”

“Đau à?” Anh nắm lấy tay cô, đặt lên nơi ngực anh: “Bây giờ nơi này còn đau hơn em cả vạn lần.”

Hàn Minh Thư hơi ngưng thở: “Anh...”

Anh bỗng đưa tay ôm chặt cô: “Đừng qua lại với anh ta nữa, anh ta không phải là người tốt.”

Nghe đến đó, Hàn Minh Thư trừng mắt, nói không nên lời.

Quả nhiên anh đã biết rồi.

Chẳng trách khi quay lại, ánh mắt anh nhìn cô và hơi thở của anh lại hoàn toàn không thích hợp, hóa ra anh thật sự biết cô đã gặp Dạ Y Viễn.
Loading...


Nhưng không phải anh đang ngủ sao?

Sao anh lại biết được cơ chứ?

Hàn Minh Thư không nhịn được lại hỏi: “Anh theo dõi tôi?”

Dạ Âu Thần không trả lời, vẫn ôm cô rất chặt.

“Vậy là anh đang cam chịu sao?” Hàn Minh Thư vô lực nhắm mắt lại, cảm thấy lòng mình đang dần chìm xuống

Thật lâu sau.

“Anh cứ phải theo dõi tôi như thế này sao? Chẳng lẽ tôi không có quyền tự do cơ bản nhất à? Dạ Âu Thần, rốt cuộc anh có biết tự do cá nhân là gì không? Bây giờ tôi đã không phải là vợ anh nữa, anh vốn... không có quyền kiểm soát tôi. Cho dù tôi là vợ của anh, anh không thể trói buộc tôi như thế này!”

Hơi thở của anh lạnh đi.

“Trói buộc? Vậy còn em? Ngày hôm qua sao lại không nói với tôi?” Anh giữ chặt cổ tay cô, sức lực dần tăng thêm: “Em sẽ không đi ra ngoài? Bảo tôi nghỉ ngơi cho khỏe? Kết quả lại chạy ra ngoài lén lút gặp người người đàn ông khác?”

“Lén lút gặp?” Từ này đã chọc giận Hàn Minh Thư.

Cô đi gặp Dạ Y Viễn rõ ràng chỉ vì gặp chuyện trong công việc, nhưng không ngờ anh lại nói cô khó nghe như vậy. Nhìn thấy ánh mắt của anh giờ phút này, Hàn Minh Thư vẫn luôn cảm thấy mình giống như bị người ta cho một bạt tai, bỗng dùng sức đẩy Dạ Âu Thần ra.

“Anh nói những lời này là có ý gì? Anh coi tôi là hạng người gì? Lén lút gặp mặt?”

Sau khi đẩy anh ra, Hàn Minh Thư ngồi dậy mới phát hiện mình không mặc gì cả. Cô hít sâu một hơi, lấy khăn trải giường quấn lên người, sau đó xuống giường nhặt quần áo của mình lên mặc vào người, đưa lưng về phía Dạ Âu Thần.

“Coi như là tôi lén lút đi gặp mặt, thì sao nào? Bây giờ anh vốn không thể quản được tôi.” Hàn Minh Thư mặc quần áo xong liền vào phòng tắm. Khi cô đi vào thì đóng cửa rất vang, cả căn phòng dường như cũng rung lên vì tiếng vang này.

Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm cửa lớn, môi mỏng mím thành một đường.

Tức giận rồi hả?

Vậy anh bị lừa dối thì tính thế nào đây?

Dạ Y Viễn muốn cướp người với anh?

Đừng có mơ!

Hàn Minh Thư sửa soạn trong phòng tắm một phen, lại cầm một bộ quần áo vào thay, sau đó cô bắt đầu trang điểm, ngồi trước bàn trang điểm tô son đỏ tươi, hoàn toàn coi Dạ Âu Thần thành người trong suốt.

Nhìn cảnh này, Dạ Âu Thần không nhịn được nhíu mày.

Cô gái này không cần ra ngoài, trang điểm làm gì?

Anh đứng dậy mặc quần áo, đi tới phía sau cô: “Em muốn ra ngoài sao?”

Hàn Minh Thư không để ý tới anh, lấy bông trang điểm và gương nhỏ ra trang điểm, sau đó xách túi lên, đứng dậy đi ra ngoài.

Khi tới gần cửa, một cánh tay vươn ra chắn ngang đường đi của cô.

Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt bất thiện của Dạ Âu Thần.

“Em đi đâu?”

Anh nhướng mày, vẻ mặt rất không vui.

Hàn Minh Thư cười lạnh: “Tôi đi đâu không nhọc anh phải quản! Dạ Âu Thần, anh sẽ không cho rằng anh bảo vệ tôi vài ngày, sẽ thật sự trở thành gì đó của tôi chứ, dựa vào cái gì mà quản tôi?”

Cô đẩy mạnh tay anh ra, sau đó đi thẳng xuống dưới lầu.


Nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần lại vang lên.

“Cho dù vừa rồi đã xảy ra quan hệ, em cũng vẫn cho rằng tôi không có tư cách quản em sao?”

Cô hơi dừng bước, nhưng vẫn không hề đứng lại mà đi thẳng xuống dưới lầu.

Anh ta nghĩ bây giờ là thời đại nào rồi? Nếu đã xảy ra quan hệ thì cô phải bị anh quản lý sao? Thật là nực cười, đừng nói rằng cô không còn là xử nữ nữa, cho dù bị anh lấy đi lần đầu tiên, cô cũng sẽ không nhất thiết phải ép mình có quan hệ với một người đàn ông như vậy.

Khi xuống dưới lầu, Hàn Minh Thư chuẩn bị lái xe tới tiệm thuốc, kết quả cô vừa định mở cửa xe, một bàn tay đã đè lại động tác của cô.

Ngước mắt, quả nhiên lại là Dạ Âu Thần.

Hơi thở của anh hơi gấp gáp, anh nói: “Không phải tôi đã nói bên ngoài rất nguy hiểm sao? Rốt cuộc em muốn thế nào?”

Hàn Minh Thư: “...”

Cô cười lạnh: “Có nguy hiểm tới anh sao? Đừng quên vừa rồi anh đã làm gì với tôi, đừng cho rằng bảo vệ tôi thì có thể muốn làm gì thì làm. Dạ Âu Thần, anh cho rằng anh đang rất cao thượng, hoặc là làm vậy vì tốt cho tôi sao? Nếu anh thật sự suy nghĩ cho tôi, vậy anh nên cách xa tôi một chút.”

Cô mở cửa xe ra, sau đó ngồi vào ghế lái.

Dạ Âu Thần đứng đó, ánh mắt và biểu cảm cũng hơi đau khổ.

Hàn Minh Thư không đi đâu cả mà chỉ lái xe khắp nơi một chuyến, cuối cùng cô lái tới trước một tiệm thuốc, sau đó xuống xe tới đó mua thuốc.

Nhân viên cửa hàng nghe nói cô muốn uống thuốc tránh thai thì giới thiệu vài loại cho cô. Hàn Minh Thư nói thẳng tình huống của mình, nhân viên lại giới thiệu cho cô một loại.

Hàn Minh Thư vội vàng thanh toán tiền, sau đó xách túi ra ngoài.

Sau khi ngồi vào xe, cô tiện tay đặt thuốc tránh thai sang một bên, nhớ tới những chuyện đã xảy ra lúc trước, chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.

Tại sao đang tốt đẹp, cô và Dạ Âu Thần lại tiến triển đến lên trên giường đây?

Bây giờ... chuyện càng ngày càng phức tạp.

Cô nhất định, nhất định không thể mang thai.

Nếu mang thai, vậy thì thật sự không thể cắt đứt lại còn loạn hết cả lên.

Nơi này còn cách nhà cô hơi xa, nhưng cô lại không muốn về sớm như vậy, vì thế lại đi đường vòng, định chầm rãi lái về nhà.

Xuống cầu vượt, vừa lúc tới một ngã tư đường, Hàn Minh Thư dừng lại chờ đèn đỏ, đôi mắt vô thức nhìn phía sau, lại đột nhiên thấy một chiếc xe.

Cô thu lại tầm mắt, suy nghĩ lại nhìn thoáng qua.

Chiếc xe này, sao cô lại thấy... hình như trước đó ở tiệm thuốc cô đã thấy nó vẫn luôn đi theo cô?

Chẳng lẽ là cùng một mục đích? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Tuy rằng Mạc Thành không có quá nhiều đường, nhưng cô đã lái lâu như vậy, hiếm khi có trường hợp lại cùng một đoạn đường như thế.

Đèn xanh.

Đoạn đường sau đó Hàn Minh Thư không ngừng thay đổi đường đi, nhưng chiếc xe màu đen phía sau kia lại không biến mất, vẫn luôn đi theo phía sau cô.

Sau mấy cái đèn xanh đèn đỏ, Hàn Minh Thư có thể xác định mình bị người ta theo dõi.

Cô cắn môi dưới của mình, lấy di động gọi điện cho Dạ Âu Thần.

Khi vừa lướt đến tên của anh, Hàn Minh Thư lại ngẩn người.

Cô vừa mới cãi nhau với anh, lúc này lại gọi điện thoại cho anh làm gì chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK