Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1331:





“Tiểu Nhan, cô nghĩ rằng… tôi là một người rất tốt. Nếu cô cho rằng tôi là người tốt, vậy tại sao không thử ở bên tôi?”





Hô hấp của Tiểu Nhan cứng lại.





Cô ấy chỉ muốn khéo léo từ chối cậu ta, nhưng không biết rằng cậu ta lại chộp vào lời nói của cô ấy. Tiêu Túc đi về phía trước vài bước, đến gần Tiểu Nhan, khí tức trên người ngày càng mạnh: “Có thể, chúng ta thật sự có thể thử xem, có lẽ chúng ta là một đôi được trời đất tạo thành”





Trong không gian nhỏ hẹp, Tiểu Nhan bị Tiêu Túc ép phải liên tục lui về phía sau, cho đến khi lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo không thể lui nưa.





Cô ấy không nhịn được đưa tay ra chắn phía trước, ngăn không cho Tiêu Túc tiến lên.





“Anh, anh đừng lại đây.”





Theo cách này, đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô ấy đang áp vào ngực của Tiêu Túc, cậu ta liếc nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ nhắn và sạch sẽ đó, luôn cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó đập vào, tim không ngừng run lên.





Cô gái nhỏ trước mặt này vừa ngây thơ vừa đáng yêu, nếu không bị lý trí khống chế thì cậu ta thật muốn cúi đầu…





Nghĩ đến điều này, Tiêu Túc nhắm mắt lại và cố gắng kiểm soát những suy nghĩ bất lương của mình.





“Tôi chỉ muốn nói với em rằng tôi sẽ không ép buộc em, nhưng mà em cũng không thể kiểm soát được suy nghĩ của tôi. Tôi đã nói thích em là chuyện rất nghiêm túc và muốn ở bên em cũng là chuyện rất nghiêm túc, nhưng mà… tất cả những điều này đều yêu cầu em cho tôi một cơ hội”





Tiểu Nhan không ngờ rằng mình sẽ có một ngày cậu ta động như vậy, hơn nữa cậu ta còn dựa gần đến mức độ cô ấy không thể trốn tránh được Cô ấy nhìn chằm chằm Tiêu Túc trong khoảng cách gần: “Cái đó…”





“Cho nên cho dù hiện tại không muốn cho tôi cơ hội thì hiện tại cũng đừng đẩy tôi ra được không?”





Tiêu Túc cúi đầu, hiển nhiên là đặt tư thế rất thấp.





Tiểu Nhan bị sốc, cậu ta đang cầu xin cho chính mình sao?





Làm sao chuyện này có thể?





Cô ấy chỉ không muốn Tiêu Túc lãng phí thời gian cho bản thân, dù sao thì khi chỉ nhìn vào một người thì sẽ bỏ lỡ những khung cảnh xung quanh mình.





Nhưng cô ấy không ngờ rằng Tiêu Túc thực sự…





Ding…





Ngay khi Tiểu Nhan không biết phải trả lời câu hỏi của Tiêu Túc như thế nào thì cửa thang máy mở ra Tiểu Nhan giống như là nắm được cọng rơm cứu mạng, đẩy Tiêu Túc ra rồi chạy ra ngoài.





Nhưng khi mới chạy ra ngoài thì cô ấy đã choáng váng vì nhìn thấy Hàn Thanh.





Anh ta không thay đổi cảm xúc chờ đợi bên ngoài cửa thang máy, vẻ mặt của Tiểu Nhan thay đổi, cô ấy tự hỏi không biết Hàn Thanh có nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi không.





Trong lòng có một tia hoảng sợ, môi run lên muốn nói gì đó nhưng lại không nói được lời nào.





Khi cô ấy đang giấy dụa thì Hàn Thanh đã bước vào thang máy với vẻ mặt lạnh lùng.





Anh ta… không quan tâm chút nào.





Mà cô ở đây tưởng bở cái gì đây?





Tiểu Nhan không chần chừ nữa, nhanh chóng rời đi.





Anh ta nhìn thấy thì thấy vậy, dù sao anh ta cũng sẽ không quan tâm, chưa kể vừa rồi cô ấy và Tiêu Túc thật ra không có làm gì. Cho dù cô ấy và Tiêu Túc có ôm nhau thì anh ta cũng sẽ không có biểu hiện gì thêm trên khuôn mặt của mình.





Cô ấy trở lại phòng bệnh, Hàn Minh Thư đang ngồi ở trong đó, khi vừa thấy cô ấy đi vào thì Hàn Minh Thư đã mỉm cười chào hỏi.





“Tiểu Nhan, cô đã đến rồi”





Trong lòng Tiểu Nhan cảm thấy khó chịu, nhưng cô ấy không muốn người khác biết, đặc biệt là Minh Thư vì vậy cô ấy chỉ có thể gượng cười.





“Ừ, cô có khỏe không? Tôi nghe Tiêu Túc nói dì Tống đã đưa cô đi khám bệnh? Có phải là chuyện gần đây làm đứa bé.. “





“Không có.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK