Quan sát dáng vẻ của cô, xem ra cô thật sự không cần anh đi cùng, Dạ Âu Thần cũng không cố chấp nữa, mím môi mỏng gật đầu, chỉ khuyên nhủ: “Có chuyện gì thì đứng ở hàng lang gọi anh.”
“Được.”
Hàn Minh Thư xoay người lên lầu lấy chìa khóa mở cửa, người phụ nữ phòng bên cạnh mang theo túi rác đi ra, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.
“Là cô, cô sao lại trở lại đây rồi?”
Nhìn thấy cô ta, Hàn Minh Thư sửng sốt, lại nhớ tới mấy lời chua ngoa lần trước của cô ta, cô cũng không thèm để ý cô ta, chỉ gật đầu rồi tiếp tục mở cửa.
Thấy Hàn Minh Thư không đáp lại, người phụ nữ hàng xóm cảm thấy trong lòng vị chua bốc lên, hừ một tiếng: “Chẳng lẽ cái tên đàn ông có tiền đó không muốn cô nữa nên cô mới chạy về đây? Tôi nói rồi, cô đi ra ngoài không quay về mà không trả lại phòng, nhất định là có suy nghĩ chừa một đường lui cho bản thân, đề phòng một ngày nào đó không còn người đàn ông muốn sẽ có nơi ở. Này, tôi nói, cô đã kiếm được bao nhiêu tiền từ trên người đàn ông đó thế? Tôi thấy chiếc xe anh ta lái trông rất đắt tiền đấy!”
Rắc rắc.
Hàn Minh Thư mở cửa, đẩy ra một khe hở.
Mặt không cảm xúc quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo không có một tia ấm áp, như đang nhìn một người đã chết.
Người phụ nữ hàng xóm sửng sốt trước ánh mắt của cô, chột dạ trề môi: “Tôi, tôi nói không sai, một người phụ nữ như cô mới đến bao lâu lại nhận được một số tiền lớn như thế, không dùng thủ đoạn không rõ ràng làm sao có được!”
Hàn Minh Thư cười mỉa: “Liên quan cái đếch gì đến cô!”
Người phụ nữ hàng xóm: “…Cô, cô ăn nói kiểu gì thế?”
“Làm sao, cảm thấy tôi ăn nói khó nghe hả?”
Hàn Minh Thư rút chìa khóa ra, xoay người bước từng bước đến trước mặt người phụ nữ hàng xóm: “Vậy cô lần sau nói chuyện nhớ ghi âm lại, quay về nghe thử xem cô nói năng như thế nào.”
Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta rõ ràng là cao hơn Hàn Minh Thư mấy xen-ti-mét, nhưng ở trước mặt cô ấy, khí thế của cô ta lại nhỏ bé hơn rất nhiều.
“Tôi, tôi không ăn nói khó nghe, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
“Sự thật là gì? Cô có thấy tận mắt không? Tôi không phàn nàn về việc nửa đêm cô quấy rầy tôi nhưng cô hết lần này đến lần khác lại nói xấu sao lưng tôi? Nếu cô ghen tị thì cứ trong thời gian ngắn như thế đi câu một tên đàn ông giàu có đi, xem thử anh ta có mang cô ra khỏi cái khu nhà ổ chuột này không?”
Câu nói cuối cùng khiến người phụ nữ hàng xóm thót tim, cô ta trố mắt nhìn: “Cô, cô đang nói cái gì vậy? Cô không xấu hổ mà còn tự hào về nó?”
“Tại sao tôi phải xấu hổ? Không phải còn có người ghen tị đến phát điên rồi sao? Nếu không thì sao lần nào gặp tôi cũng đâm chọt mấy câu?”
Hàn Minh Thư lúc tức giận cũng không đánh cô ta, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói không gợn sóng nhưng từng chữ nói ra đều đánh vào đáy lòng cô ta, người phụ hàng xóm lùi về sau, oán hận trợn mắt nhìn chằm chằm Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư nhếch môi: “Sợ rồi sao? Mỗi lần gặp nhau đều làm phiền tôi, tôi còn tưởng cô lợi hại cỡ nào, mới nói vài câu liền không có gì để nói lại? Nếu đã như vậy, sau này đừng có mà chọc đến tôi, nếu không, tôi sẽ khiến cô ngay cả khu ổ chuột này cũng không thể ở được.”
Trên thực tế, đây không phải là một khu ổ chuột. Chỉ là trong mắt người phụ nữ hàng xóm, cô ta thực sự không thích nơi này, cô ta luôn ảo tưởng được sống trong một ngôi nhà rộng lớn. Đó là lý do tại sao khi cô ta thấy Hàn Minh Thư được Dạ Âu Thần đón đi liền vô cùng ghen tức, cảm thấy bạn trai mình chẳng được chỗ nào.
Thậm chí còn cảm thấy bản thân không chịu thua kém người khác, biết thế cô ta cũng giống Hàn Minh Thư, đi cưa cẩm một người đàn ông đẹp trai, trẻ trung, giàu có và quyền lực. Tại sao cô ta phải lãng phí tuổi thanh xuân của mình ở đây với một tên đàn ông nghèo rách mồng tơi?
Càng nghĩ lại càng thấy oan ức, ngày nào cũng cãi nhau rồi trút giận lên bạn trai, bạn trai bực mình chạy ra ngoài uống rượu, cô ta không thoải mái, thấy Hàn Minh Thư quay lại liền tìm cô gây phiền phức
Người phụ nữ hàng xóm thấy bộ dáng thản nhiên của cô, cho rằng dù mình nói cô thế nào, có lẽ cô cũng sẽ không cãi lại, nhưng ai ngờ cô lại nói nặng lời với mình như thế.
Thấy cô ta ngây tại chỗ, bộ dạng không còn lời nào để nói, Hàn Minh Thư xoay người vào nhà.
Người phụ nữ hàng xóm đứng tại chỗ một hồi, cảm thấy không thú vị, liền trực tiếp mang theo túi rác xuống lầu, lúc tới chỗ rẽ cầu thang, đúng lúc cô ta nhìn thấy Dạ Âu Thần đang tựa trên tường.
Ánh mắt cô ta lập tức sáng ngời, vươn tay chào hỏi với anh.
Nhưng Dạ Âu Thần cũng không có ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, người phụ nữ tự thấy ngượng, lúc này chuẩn bị rời đi.
“Thưa cô.”
Dạ Âu Thần lên tiếng gọi cô ta lại.
Người phụ nữ hàng xóm liền dừng bước ngay lập tức, xoay người, cười tủm tỉm nhìn anh.
Người đàn ông trước mắt rất đẹp trai, hơn nữa còn có tiền, tốt hơn bao nhiêu so với bạn trai của cô ta, cô ta thực sự hối hận, hôm nay ra ngoài đổ rác lại không mặc gợi cảm một chút.
Chương 1012:
Nếu như hàng xóm của mình dựa vào dáng người để giành thắng lợi, vậy cô ta cũng có thể! Cô ta thậm chí có thể tốt hơn so với Hàn Minh Thư.
Cô ta lộ ra vẻ mặt ngại ngùng, ánh mắt đưa tình nhìn Dạ Âu Thần.
Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng, âm trầm, sắc bén: “Sau này, nếu tôi còn thấy cô âm hồn không tan.”
Môi mỏng của anh chậm rãi mấp máy, hơi thở nguy hiểm quanh thân bắn ra: “Đừng nói là xóm nghèo, đến thành phố Z tôi cũng khiến cô sống không yên ổn. Cô nên thấy may mắn tôi không đánh phụ nữ, có điều tôi cũng không ngại phá lệ đâu.”
Dạ Âu Thần nói rất chậm, nghe giống như đang gằn từng chữ, vẻ mặt người phụ nữ hàng xóm vốn có vẻ thẹn thùng cuối cùng bị thay bằng sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy không nói được một câu.
“Cút.”
Dạ Âu Thần phun ra một chữ cuối cùng.
Người phụ nữ hàng xóm sợ đến nỗi hồn cũng bay mất, chạy như điên xuống dưới lầu, lúc đến dưới lầu có lẽ bị vấp té, kêu thảm một tiếng, nhưng cô ta nhanh chóng đứng lên rồi chạy tiếp.
Mà trong nhà, lúc Hàn Minh Thư mở ngăn kéo ra dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài truyền tới, cô không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, nháy mắt một cái lại không nghe thấy âm thanh gì.
Chẳng lẽ là cô nghe lầm?
Nói như vậy là hoàn mỹ rồi.
Hàn Minh Thư nghĩ thầm, đóng kỹ ngăn kéo, lúc chuẩn bị đứng dậy, bụng lại đột nhiên truyền đến một hồi đau đớn, cô sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, chỉ có thể chậm rãi ngồi xuống ghế, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng.
“Bé cưng, con đừng dọa mẹ mà, gần sang năm mới, con ngoan ngoãn chút được không? Mẹ…
Không muốn lại nằm trong bệnh viện đâu.”
Hàn Minh Thư vừa vỗ nhẹ bụng mình, vừa dịu dàng mà dỗ đứa bé trong bụng.
Cô không biết khoảng thời gian này đứa bé có cảm ứng tâm linh với cô không, nhưng hiện tại cô cũng chỉ có thể làm như vậy.
“Ngoan nào, xong hết mọi chuyện, đến lúc đó mẹ chắc chắn sẽ nghỉ ngơi, con ngoan một chút…”
Lúc Dạ Âu Thần đến giữa cửa thì thấy một màn như vậy.
Người phụ nữ mình yêu ngồi trên ghế, nhẹ vỗ về bụng của mình, tự nói với mình bé cưng ngoan nào.
Một màn này đối với Dạ Âu Thần mà nói, một màn kích thích thị giác rất lớn.
Người phụ nữ của mình mang thai, là đàn ông chắc chắn phải vui vẻ, nhưng nhìn một màn này, cảm xúc của Dạ Âu Thần lại không vui lên. Ngược lại, tay rũ xuống dần nắm chặt lại, con ngươi co rút lại mãnh liệt.
Tâm trạng được anh áp chế cuối cùng bị phá vỡ phong ấn vào lúc này, tức giận và ghen tuông tranh nhau xông lên, tràn ra bốn phía, khiến chân tay Dạ Âu Thần run lên.
Lần đầu tiên, Dạ Âu Thần phát hiện lửa giận của mình có thể thăng cao đến thế, lửa giận của sự ghen tuông thiêu đốt anh tới cực điểm.
Hàn Minh Thư còn đang dỗ cục cưng của mình, dỗ trong chốc lát, đột nhiên cô cảm thấy có chỗ không đúng, vì vậy cô liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng cửa.
Cửa nhà trống rỗng không có một ai.
Chẳng lẽ vừa rồi cô cảm nhận sai? Vừa rồi…
Sao cô cảm thấy ở cửa có người?
Hàn Minh Thư mấp máy môi đỏ mọng, khẽ vuốt bụng mình vài cái, cảm nhận trong bụng dần an tĩnh lại, cô liền không dám trì hoãn nữa, dặn dò đứa bé ở trong lòng vài câu, sau đó cô cầm túi đứng dậy đi ra ngoài.
Dạ Âu Thần còn đợi cô ở dưới lâu, vừa rồi cô nói thêm vài câu với người phụ nữ hàng xóm, vừa rồi còn xảy ra cơn đau đột xuất.
Lúc này không biết đã qua bao lâu rồi, chắc chắn là vượt quá thời gian rồi.
Sau khi ra khỏi phòng, lúc Hàn Minh Thư đang chuẩn bị rời đi, bước chân lại đột nhiên dừng lại.
Bởi vì, cô nhìn thấy nhiều hơn một người trên ghế sô pha.
Hàn Minh Thư nhìn bóng người kia mà đờ ra, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt.
Dạ Âu Thần…
Anh đến từ lúc nào? Vừa rồi bóng người cô cảm giác được là anh sao?
Chương 1013:
Hàn Minh Thư mím môi đi đến chỗ anh.
“Sao anh đột nhiên đi lên? Không phải em kêu anh chờ em dưới lầu sao?”
Dạ Âu Thần ngồi trên sô pha, hơi thở lạnh lẽo u ám khiến căn phòng dần lạnh lên, lúc Hàn Minh Thư tới gần, anh ngước mắt lên, cô liền nhìn thấy đôi mắt u ám thâm thúy của anh.
Chỉ một cái liếc mắt, Hàn Minh Thư liền dừng bước, không dám lại gần nữa.
Ánh mắt của Dạ Âu Thần rất không thích hợp, Hàn Minh Thư thầm nghĩ, lúc này tạm thời cô vẫn không nên tiến lên.
Thấy cô dừng bước, lại nhìn thấy thần sắc nơi đáy mắt và biểu cảm của cô, môi Dạ Âu Thần dần cong lên độ cung giễu cợt.
“Không tới đây?”
Anh hỏi.
“Em…”
Hàn Minh Thư mím môi, nói không ra lời cũng không tiến lên phía trước.
Bởi vì cô do dự nên hơi thở trên người Dạ Âu Thần càng trở nên lạnh lẽo, ngay cả đáy mắt cũng xuất hiện sự hung ác: “Sợ anh?”
Hàn Minh Thư: “…”
“Sợ anh cái gì?”
Dạ Âu Thần nguy hiểm mà nheo mắt lại, đôi mắt chăm chú khóa chặt cô, cuối cùng ánh mắt rời xuống rơi vào trên bụng của cô: “Cảm thấy anh sẽ ra tay với con của em?”
Vừa dứt lời, màu máu trên môi của Hàn Minh Thư nhanh chóng biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ, trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Đôi mắt đẹp của cô tràn ngập sự khó tin, khiếp sợ nhìn Dạ Âu Thần. Thì ra….
Cảm giác vừa rồi của cô không sai, Dạ Âu Thần quả thật đã đứng ở cửa phòng, nhưng….
chỉ dựa vào mấy câu nói kia sao anh có thể nói như vậy? Khả năng duy nhất chính là có lẽ lúc ở bệnh viện anh đã nghi ngờ việc cô mang thai.
Trách không được, cô luôn cảm thấy tâm trạng của anh không tốt. Có điều, Hàn Minh Thư vẫn nhịn không được mà hỏi: “Anh…
Đã sớm biết?”
Vấn đề này, Hàn Minh Thư hỏi một cách gian nan, giọng nói như bị ách lại trong cổ họng không phát ra ngoài được.
Dạ Âu Thần nhìn khuôn mặt tái nhợt như trong suốt của cô cười: “Anh không xứng được biết sao?”
Trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Minh Thư không nói gì, cô không biết làm sao để giải thích chuyện này với Dạ Âu Thần, cô có dự cảm anh có thể sẽ biết, nhưng quả thực chưa chuẩn bị xong anh biết rồi thì làm sao.
Nhìn cô bó tay bó chân đứng ở đó, một câu cũng nói không ra, đôi mắt màu đen của Dạ Âu Thần chợt hiện lên vẻ thất vọng, lạnh giọng: “Nếu như anh không hỏi, có phải em vẫn sẽ gạt anh không?”
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không phải…”
“Anh nhìn rất dễ gạt sao? Giống một thằng ngu?”
Anh đứng lên từ trên ghế sô pha, thân thể cao lớn ép tới gần Hàn Minh Thư, hơi thở quanh người đều bao phủ Hàn Minh Thư.
Thấy bộ dáng này của anh, Hàn Minh Thư có chút sợ, bước chân theo bản năng lui về phía sau.
Nhưng động tác này càng làm cho Dạ Âu Thần nghĩ cô sợ anh, lập tức liền bị kích thích, chợt híp mắt lại, từng bước tới gần cô, cho đến khi Hàn Minh Thư không còn đường lui, phía sau lưng đã đụng phải mặt tường lạnh lẽo cứng rắn.
“Anh, anh bình tĩnh một chút, em không có lừa anh, anh…
A…”
Hàn Minh Thư còn chưa nói hết, cổ tay đã bị Dạ Âu Thần dùng lực mạnh giữ lại, sau đó đặt lên trên đỉnh đầu: “Không gạt tôi? Vậy em nói cho tôi biết, đứa bé trong bụng là có chuyện gì? Hôm đó tôi chỉ đụng vào em, em liền mang thai? Còn là thai ba tháng?”
Hàn Minh Thư: “…”
Thì ra anh đã biết rõ ràng rồi.
Không chỉ biết cô mang thai, ngay cả cô mang thai bao lâu đều biết.
“Thì ra…
Lúc anh ở bệnh viện đã biết, vậy vì sao anh…”
“Vì sao đến bây giờ mới nói, đúng không?”
Dạ Âu Thần cười lạnh tiếp lời cô, sắc mặt của Hàn Minh Thư càng trở nên khó coi.
Chương 1014:
Thì ra anh ấy đều hiểu rõ tâm tư của mình.
Dạ Âu Thần nhìn người phụ nữ có khuôn mặt tinh xảo trước mắt, đến lúc này rồi, ánh mắt của cô vẫn sạch sẽ như nước, không có một chút tạp chất, cô nói mình không lừa anh, kêu anh bình tĩnh.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện cô mang thai, nghi ngờ không phải con của anh, mà cô lại cực kỳ thương tiếc đứa bé kia.
Kết hợp với dáng vẻ lần đầu tiên cô gặp anh, Dạ Âu Thần đã cảm thấy sự ghen tuông đang đốt sạch lý trí của anh không còn lại gì.
Trước đó anh vẫn nói với mình, anh phải tin cô cho dù là nguyên nhân gì.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô trân trọng đứa bé trong bụng như thế, còn lộ ra ánh mắt dịu dàng.
Dạ Âu Thần thừa nhận mình ghen tuông tới điên rồi.
“Nói cho tôi biết, đứa bé rốt cuộc là của ai? Em tiếp cận tôi, có phải có mưu đồ khác không? Lần đầu gặp mặt em nói là nhận lầm người, có phải bởi vì tướng mạo của tôi giống với ba đứa trẻ, em coi tôi thành kẻ thay thế?”
Giọng nói của anh càng lúc càng lớn, tâm trạng cũng càng ngày càng kích động.
Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy cổ tay của mình sắp bị bóp gãy rồi, cô đau đến toát ra mồ hôi lạnh, chỉ có thể nói với Dạ Âu Thần: “Trước tiên anh bình tĩnh chút có được không?”
Bình tĩnh? Làm thế nào để bình tĩnh? Hiện tại Dạ Âu Thần còn có ý nghĩ muốn kéo cô cùng xuống địa ngục với mình.
Sức lực của anh càng ngày càng mạnh, ánh mắt là sự hung ác cùng sự âm u.
“Nói, đứa con hoang kia có phải em vẫn muốn giữ không?”
Lúc Hàn Minh Thư đau đến không chịu được, đột nhiên một giọng nói non nớt tràn ngập lửa giận vang lên.
“Này!”
Lúc Dạ Âu Thần cầm tay của Hàn Minh Thư, lý trí đã bị đốt cháy hết, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói một đứa bé.
Anh sửng sốt trong nháy mắt, quay đầu lại, nhìn về phía âm thanh kia.
Một đứa bé đứng trước mặt anh.
Gương mặt đó…
Dạ Âu Thần ngây ra tại chỗ, đầu óc trống rỗng trong nháy mắt.
Đậu Nành đứng ở đó, đột nhiên ngoắc ngón tay với Dạ Âu Thần, ý bảo Dạ Âu Thần ngồi xổm xuống.
Người đàn ông cao lớn như bị trúng lời nguyền, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống trước mặt Đậu Nành.
Thấy Dạ Âu Thần ngồi xổm xuống, Đậu Nành liếc khoảng cách một cái, hình như chưa đủ, vì vậy khẽ cười nói: “Thấp hơn một chút.”
Lời của thằng bé như có ma lực vậy, Dạ Âu Thần nghe vậy ngơ ngác mà cúi thấp đầu.
Đậu Nành nhìn thoáng qua khoảng cách này, cảm thấy không sai biệt lắm.
Cậu bé nắm chặt quả đấm nhỏ của mình, sau đó lại buông ra, có lẽ cảm thấy không kém bao nhiêu, trực tiếp đập một cái vào đầu của người đàn ông trước mắt, giọng nói trẻ con vào lúc này đầy phẫn nộ!”
“Ba thối, ba nói ai là con hoang?”
“….”
Tiểu Nhan và Tiêu Túc tránh ở phía sau thấy một màn như vậy, trong nháy mắt sợ ngây người.
Lúc Hàn Minh Thư thấy Đậu Nành, cũng vô cùng kinh ngạc, cho là mình đang nằm mơ, nếu không thằng bé vốn ở trong nước xa xôi tại sao đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của mình chứ?
Nhưng khi Dạ Âu Thần ngơ ngác nghe lời thằng bé nói mà ngồi xổm xuống, lúc thằng bé vỗ một cái vào đầu Dạ Âu Thần, phát ra âm thanh, đã kéo thần trí của Hàn Minh Thư trở lại.
Cô lấy lại tinh thần, mới ý thức được…
Những gì vừa xảy ra trước mắt đều là thật.
Đậu Nành…
Sao cậu bé…
Đột nhiên tới đây?
Lực của cái đánh này không tính là lớn, nhưng vỗ vào đầu Dạ Âu Thần cũng có chút đau, Dạ Âu Thần mới ý thức được vừa rồi mình không phải nằm mơ.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, vừa cảm nhận rõ ràng đau đớn truyền tới, vừa nhìn đứa bé có bộ dáng giống như đúc với mình.
Là ai?
Chương 1015:
Sao lại giống anh như thế?
Chờ đã….
Vừa rồi cậu bé, hình như gọi mình một tiếng ba?
Dạ Âu Thần nguy hiểm mà nheo mắt lại, một giây kế tiếp trực tiếp đưa tay bóp vai Đậu Nành lại, cẩn thận nhìn cậu bé.
“A, ba thối, mau buông tay cho con!”
Vai Đậu Nành bị lực mạnh nắm, chợt cảm thấy bị đau, tức giận đến nỗi cậu bé kêu lên bô bô: “Vừa rồi có phải ba cũng nắm tay mẹ thế này không? ba thật là hư! Con phải nói với mẹ, không để cho mẹ đi với ba nữa! Con cũng không cần người ba này nữa!”
Nói xong, Đậu Nành muốn đẩy Dạ Âu Thần ra.
Nhưng trẻ con chính là trẻ con, cho dù đầu óc có thông minh đi nữa, sức lực vẫn mãi không địch lại nổi người lớn, huống chi là Dạ Âu Thần.
Thấy cậu bé muốn trốn, Dạ Âu Thần tăng thêm sức lực trên tay, nheo mắt lại cắn răng nghiến lợi nói: “Cháu vừa mới nói gì? Nói rõ ra!”
Hàn Minh Thư vẫn ngây người ở bên cạnh phục hồi tinh thần lại, chợt ngồi xổm xuống, cô nắm tay của Dạ Âu Thần.
“Anh nhanh buông Đậu Nành ra, nó chỉ là một đứa bé, anh nắm nó như vậy sẽ làm nó bị thương.”
Nghe thế, lúc này Dạ Âu Thần mới ý thức được biểu cảm của đứa bé có chút đau đớn.
Biểu cảm Dạ Âu Thần thay đổi, chợt buông lỏng tay ra.
Đậu Nành tức giận đến không nhịn được, trực tiếp tiến lên nặng nề mà đạp Dạ Âu Thần một cái.
“Ba thối, ba cặn bã! Ba cuồng bạo lực!” Nói xong, Đậu Nành chạy vào lòng Hàn Minh Thư: “Mẹ ơi, ba trở nên xấu xa rồi, chúng ta không cần ba nữa được không?”
Mọi thứ xảy ra trước mắt cứ như là ảo giác vậy.
Nếu như không phải ảo giác, vậy thì tại sao lại có thằng nhóc có bộ dáng giống anh y như đúc, hơn nữa còn gọi mình là ba, gọi Hàn Minh Thư là mẹ?
Chẳng lẽ….
Đây là con trai của anh với cô?
Nếu như là ảo giác, vậy thì tại sao trong tiềm thức an lại đau nhức? Rõ ràng như thể tất cả những thứ này đều là thật sự, là đang xảy ra.
Cho nên, rốt cuộc đây là thật sự hay là ảo giác.
Dạ Âu Thần nhất thời không phân biệt được thật giả, khi nghe thằng nhóc này nói không muốn anh, anh không tự giác đước híp mắt lại, toàn thân phát ra khí tức nguy hiểm.
Không muốn anh?
Trêu chọc anh, làm thế nào mà mình cô nói không muốn là không muốn được?
Nhìn thấy thằng nhóc này đang dụi trong ngực Hàn Minh Thư, hai tay ôm chặt lấy cỏ cô, hành động thân mật như vậy anh mới chỉ được làm qua mấy lấy, thằng nhóc trước mặt này dựa vào cái gì mà được làm vậy?
Ý nghĩ này vừa hiện lên, Dạ Âu Thần đã đưa tay trực tiếp xách lấy cổ áo Đậu Nành, nhấc cậu bé lên.
“Á, ba thối, ba thả con xuống! Thả con xuống!” sau khi Đậu Nành bị nhấc lên thì tứ chi cua cua trong không trung, bởi vì mặc quá nhiều cho nên hành động của cậu bé không quá thuận tiện.
Cậu bé muốn nắm lấy cánh tay của Dạ Âu Thần, thế nhưng thử mã mà vẫn không bắt được, cho nên chỉ có thể giương nanh múa vuốt.
Hàn Minh Thư lo lắng nhìn một màn này, nhìn ánh mắt Dạ Âu Thần tràn đầy lạnh lùng, có chút nóng nảy tiến lên nói: “Lúc trước anh đã đồng ý với em, nếu anh có chuyện gì không thể tiếp nhân thì nhất định sẽ nghe em giải thích.”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần không khỏi quét mắt nhìn cô một cái.
Khuôn mặt xinh xắn của cô bị che kín bởi sự lo âu, giống như lo lắng mình sẽ làm gì thằng nhóc này.
Cũng không biết tại sao, một ý nghĩ hiện lên trong đầu Dạ Âu Thần, sau đó anh trực tiếp hỏi ra.
“Nó quan trọng hơn anh sao?”
Tiểu Nhan và Tiêu Túc trôn sở bên ngoài quan sát, vừa nghe câu này xong thì suýt nữa ngã rầm xuống đất.
Bây giờ là thời điểm để ăn giấm sao? Chẳng lẽ điều quan trọng nhất không phải là thằng nhóc kia gọi anh là ba sao? Một người, khi nhìn thấy một người có dáng dấp giống y như đúc mình, không phải sẽ nên kinh ngạc sao?”
Hàn Minh Thư cũng bị câu hỏi của Dạ Âu Thần làm cho ứ lời, cảm thấy tư duy của anh thực sự không phải tư duy của một người bình thường.
Ngay khi Hàn Minh Thư đang rầu rĩ thì Đậu Nành mở miệng.
Ánh mắt cậu bé u oán nhìn Dạ Âu Thần.
Chương 1016:
Một giây sau Đậu Nành la lên: “Con là con trai bảo bối của mẹ, chắc chắn ở trong lòng của mẹ quan trọng hơn ba! Nếu ba không thả con xuống, cẩn thận mẹ sẽ không cần ba nữa đó!”
Dạ Âu Thần: “…..”
Ánh mắt thằng nhóc trước mặt này vô cùng u oán, sau khi bị anh nhấc cổ lên thì biểu cảm và hành động của cậu nhóc trông rất buồn cười, thế nhưng khuôn mặt kia lúc nói chuyện thật sự giống anh y như đúc.
Một lát sau, Dạ Âu Thần mang theo cậu bé đi ra ngoài.
Hàn Minh Thư thấy thế thì muốn đi theo sau.
“Anh có lời muốn nói với nó.”
Một câu thành công khiến Hàn Minh Thư dừng bước chân.
Cô không tiếp tục đi theo ra nữa, dù sao Đậu Nành cũng là con của anh, anh cũng sẽ không làm gì Đậu Nành được.
Chỉ là Đậu Nành lại không vui, sượng mặt bị anh xách ra ngoài, chân tay vừa khua lung tung vừa hét lên: “Ba xấu, Đậu Nành không muốn ra ngoài với ba, con muốn mẹ cơ!”
Dần dần, âm thanh nhỏ dần.
Cửa phòng bị đóng chặt.
Tiểu Nhan và Tiêu Túc trốn ở bên ngoài cử xem kịch xừa vặn mặt đối mặt với Dạ Âu Thần.
Ban đầu ba người bọn họ chỉ định ở bên ngoài quan sát, bởi vì lúc bọn họ đến thì phát hiện cửa đang khép hờ, lúc đang định vào thì nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng nói.
Cho nên ba người bọn họ chỉ có thể lặng lẽ trốn ở bên ngoài cửa.
Về sau nghe thấy Dạ Âu Thần chất vấn Hàn Minh Thư, bọn họ thực sự sợ hãi đến hãi hùng khiếp vía, về sau khi họ không nghe thấy trong phòng có âm thanh gì nữa, họ chợt phát hiện Đậu Nành ở bên cạnh họ đã biến mất.
Lại nhìn lại, phát hiện Đậu Nành đang ở trong phòng.
Sau đó là những chuyện vừa xảy ra, sau đó tiếp là Dạ Âu Thần xách theo Đậu Nành ra ngoài, đóng cửa phòng, vừa vặn đối mặt với Tiêu Túc và Tiểu Nhan ở bên ngoài.
Dạ Âu Thần nhìn hai người xa lạ đột nhiên xuất hiện ở trước cửa phòng, nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
“Dì Tiểu Nhan, chú Tiêu, hai người mau cứu cháu!” Đậu Nành vươn tay về phía hai người bọn họ cầu cứu.
Tiểu Nhan và Tiêu Túc liếc nhìn nhau, ho nhẹ một tiếng, sau đó đồng loạt đứng dậy đẩy cửa ra, vào phòng.
Đậu Nành: “….”
Hu hu, hai kẻ vô ơn bội nghĩa.
Không có trở ngại, Dạ Âu Thần xách cổ Đậu Nành đến cầu thang rồi mới thả cậu bé xuống.
Hai bắp chân của Đậu Nành vừa mới chạm đất là đã bắt đầu muốn chạy, vừa mới chạy được hai bước đã bị Dạ Âu Thần túm lấy cái mũ lông kéo lại, chạy tại chỗ một lúc lâu nhưng vẫn không thể tiến về phía trước được.
Cậu bé hừ hừ hai tiếng, đột nhiên quay lại cắn lên cổ tay của Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần chỉ cảm thấy cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn, đâu đến mức khiến anh nhíu mày lại, vô ý thức muốn hất thằng nhóc kia ra.
Thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt kia, Dạ Âu Thần vẫn nhịn lại được, giọng nói lạnh như băng: “Cắn đủ chưa?”
Đậu Nành cảm thấy cắn đến gần đủ rồi, lúc này mới nhả ra.
Dạ Âu Thần cúi đầu, nhìn thấy trên cổ tay mình có hai hàng dấu răng.
Anh lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đậu Nành đang nhe răng làm mặt quỷ với anh.
Thấy hàm răng cậu bé dính máu, Dạ Âu Thần khẽ động, vươn tay giúp cậu bé lau vết máu trên răng đi.
“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đậu Nành đẩy tay anh ra, tức giận khoanh tay trước ngực, đầu ngặt về một phía không thèm để ý đến anh.
Trong ánh mắt màu mực của Dạ Âu Thần xuất hiện cảm giác buồn cười.
Tính tình thằng nhóc này thật lớn nhỉ?
Nhưng mà, chuyện anh muốn biết thì anh sẽ không bỏ qua.
“Không nói? Vậy được, vậy cháu nói cho chú biết trước, cháu là ai?”
“Hừ.”
Đậu Nành không để ý đến anh quay người đi hướng khác.
Dạ Âu Thần nhíu mày: “Vừa nãy….
Chương 1017:
Cháu gọi chú là ba?”
Cái chữ ba này rơi vào tai Đậu Nành khiến cho cậu bé hơi phát điên, kiêu căng mở miệng: “Chú nghe lầm rồi, không phải tôi gọi chú là ba.”
“Vậy sao? Vậy gọi ai? Cái người vừa mới ngoài cửa kia?”
Tất nhiên Dạ Âu Thần biết là không phải, chỉ là thằng nhóc này muốn chọc giận anh, cho nên anh dứt khoát trêu lại cậu bé.
Với khuôn mặt này, tuổi nhỏ như vậy, lại còn gọi anh là ba….
Mặc dù không thể tin được, nhưng…..
Sự thật bày ra ở trước mắt, anh còn có thể nghĩ như thế nào?
Đậu Nành nhìn Dạ Âu Thần một cái, sau đó nguy hiểm nheo mắt lại: “Chú thật xấu, muốn tôi ra tay với chú Tiêu, nhưng tôi sẽ không!”
Dạ Âu Thần không ngờ đầu óc của thằng nhóc này lại linh hoạt như vậy, anh đưa tay bóp lấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé, cùng cậu bé nheo mắt lại.
“Con không muốn nói cũng được, nếu con không muốn nói ràng chuyện này, vậy ba sẽ đi hỏi mẹ con, ba nghĩ….
Mẹ con chắn chắn sẽ rất tình nguyện kể hết mọi chuyện cho ba.”
Đậu Nành vừa nghe thấy anh muốn đi tìm mẹ, lập tức lộ vẻ lo lắng, thế nhưng sau khi nghĩ lại, cậu bé lại hừ hừ nói: “Vừa nãy lúc tôi ở ngoài cửa nghe thấy ba nói cục cưng trong bụng mẹ là con hoang, ba đã đắc tội với mẹ, mẹ sẽ không tha thứ cho ba.”
Nhắc đến chuyện này, Dạ Âu Thần lập tức có chút đau đầu.
Bản thân vừa sốt ruột phát hỏa, thế mà lại nói không biết lựa lời. Anh không hề có ý đó, nhưng lúc đó nhìn thấy cô nâng niu đứa bé, hơn nữa lại còn đủ các loại hơn so với trước đây, anh liền mất đi lý trí. Rõ ràng trước đây lúc ở bệnh viện, khi nghe tin cô mang thai, phản ứng đầu tiên của anh là tự nhủ chính mình, cho dù có thế nào đi nữa cũng phải tin cô.
Nhưng thời khắc mấu chốt, sao lại như xe bị tuột xích?
Đậu Nành vòng tay ở trước ngực anh, khẽ nói nhỏ thì thầm: “Nếu ba cầu xin con, con có thể thay ba cầu xin mẹ tha thứ.”
Dạ Âu Thần: “…”
“Con vừa rồi…
gọi chú là ba sao?”
Nghe thấy vậy, khuôn mặt của Đậu Nành khẽ thay đổi, bởi vì cậu bé luôn biết Dạ Âu Thần là ba của mình, cho nên lúc nói chuyện theo thói quen mà kêu lên một tiếng.
“Cậu nhóc, cho dù con không muốn nói toàn bộ câu chuyện cũng không sao.”
Anh đại khái có thể đoán được.
“Chú mới là tên nhóc. Không, chú là kẻ xấu. Vừa rồi chú còn muốn bắt nạt mẹ. Cháu và em bé trong bụng của mẹ đều sẽ không tha thứ cho chú.”
Dạ Âu Thần nhìn cậu bé trước mặt trông giống hệt mình và đang không ngừng buộc tội anh, thậm chí còn trừng mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Nhưng trong lòng Dạ Âu Thần lại trở nên mềm nhũn.
Cho nên lúc Đậu Nành vừa nói xong, Dạ Âu Thần đột nhiên vươn tay ra, ôm lấy thân hình nhỏ bé trước mặt vào lòng.
“A, ba xấu, nói gì thì cứ nói đi, ba động tay động chân làm gì?”
Đậu Nành không kịp phản ứng, cả người đã bị Dạ Âu Thần ôm chặt, cách qua lớp áo khoác lông dày và áo len, cậu bé cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp mãnh liệt của Dạ Âu Thần.
Đó…
là sự ấm áp của ba.
Đậu Nành có chút ngây người.
Có vẻ như…
đây là lần đầu tiên ba được ôm cậu bé như thế này?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của ba, có vẻ như rất xúc động? Mình đã mắng mắng ba như vậy rồi, mà ba lại không có chút phản ứng tức giận gì.
“Hừ, đừng tưởng là vì ba bế con, mà con lại liền dễ dàng tha thứ cho ba!”
Đậu Nành vẫn còn khó chịu.
Còn ở trong phòng, sau khi Tiểu Nhan và Tiêu Túc đi vào thì thuận tay đóng cửa lại, sau đó vừa đúng lúc gặp Hàn Minh Thư ở trong phòng.
Vì sự xuất hiện đột ngột của Đậu Nành, Hàn Minh Thư không khỏi kinh ngạc, bây giờ nhìn thấy Tiểu Nhan và Tiêu Túc, cô mới chợt hiểu ra mọi chuyện.
Hóa ra là Tiểu Nhan và Tiêu Túc đã đưa cậu bé đến. “Mọi người…”
Chương 1018:
Hàn Minh Thư vừa mở miệng, Tiểu Nhan liền làm ra vẻ cầu xin thương xót. “Minh Thư Minh Thư, Minh Thư tốt bụng, không phải tự tớ muốn mang theo Đậu Nành đâu, là Đậu Nành bắt tớ dẫn cậu bé đến. Chuyện này không thể trách tớ, cậu muốn trách, phải trách tên nhóc Đậu Nành nhà cậu.”
Tiểu Nhan vô cùng liêm sỉ đã đẩy tất cả các tội lỗi lên người Đậu Nành.
Dù sao thì Đậu Nành cũng là con của cô, Hàn Minh Thư sẽ không tức giận.
Hơn nữa, bọn họ đã thương lượng trước đó.
Tiêu Túc hơi ngạc nhiên, như thể không ngờ được rằng Tiểu Nhan sẽ có thể đẩy hết mọi chuyện lên người Đậu Nành.
Ngược lại Hàn Minh Thư không cảm thấy chút kỳ quái nào, nheo mắt lại đánh giá Tiểu Nhan.
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi, con trai của cậu sinh ra cậu phải biết chứ!”
Hàn Minh Thư không có chút hào hứng nào, cô cũng không trách Tiểu Nhan, cô biết chuyện Đậu Nành quấn lấy người, chỉ là những gì đang xảy ra lúc này quá đột ngột.
Đậu Nành đến tìm cô, chuyện này không có vấn đề gì cả, cô cũng nhớ cậu bé, nếu có thể gặp được cậu bé cũng không tồi.
Nhưng …
Điều cô không ngờ tới là Đậu Nành đến đây, Dạ Âu Thần cũng ở đây.
Hai ba con này lại đột nhiên gặp nhau như vậy.
Hiện tại Dạ Âu Thần đã đưa mọi người ra ngoài. Mặc dù không thể làm gì được Đậu Nành nhưng bây giờ trong lòng anh đang nghĩ gì?
Đột nhiên nhìn thấy một đứa trẻ giống hệt mình trong lúc mất hết trí nhớ, khả năng chịu đựng của anh bây giờ phải làm sao?
Có thể chấp nhận không? Vừa rồi Hàn Minh Thư vừa nhìn thấy anh, suýt chút nữa thì đã mất đi lý trí, còn bị doạ cho sợ hãi.
Sau đó Đậu Nành lại xuất hiện, có thể nói là một cú sốc kép.
Hàn Minh Thư cụp mắt trầm tư, Tiểu Nhan vốn tưởng rằng cô sẽ oán trách mình một hồi, nhưng ai biết được cô lại cứ trầm mặc nãy giờ.
Tiểu Nhan cảm thấy có gì đó không đúng, kết hợp những gì xảy ra vừa rồi, đột nhiên hiểu ra. Cô ấy vội vàng lên tiếng: “Cái đó…
Tớ cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này. Ban đầu, tớ chỉ đưa Đậu Nành qua gặp cậu. Cậu bé thật sự rất nhớ cậu. Tớ cũng cảm thấy Đậu Nành vô cùng đáng thương. Cậu bé chỉ muốn gặp mẹ mình một chút mà thôi. Sau khi chúng tớ đến, dựa theo địa chỉ trước đó mà tìm đây, vốn là chỉ muốn gặp cậu một chút, ai biết được cửa của hai người không đóng kĩ, sau đó ba người chúng tớ vừa đúng lúc nghe thấy được cuộc cãi vã của hai người, lúc Đậu Nành bỏ chạy ra ngoài, chúng tớ muốn ngăn lại cũng không kịp.”
Cô ấy giải thích một lượt chuyện gì đã xảy ra trước đó, Hàn Minh Thư mới ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi trên mặt cô ấy, khẽ nói: “Chuyện này không trách cậu, tớ biết mà, tớ chỉ là lo lắng…”
Đang nói chuyện, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một giọng nói của Đậu Nành.
“Ba, ba xấu, mẹ…
Mẹ mau đến đây.”
Hàn Minh Thư bị tiếng kêu doạ cho hồn bay phách lạc, mau chạy nhanh tới.
Tiểu Nhan và Tiêu Túc liếc nhìn nhau rồi vội vàng đuổi theo sau.
Sau khi cánh cửa mở ra, Hàn Minh Thư mới phát hiện Dạ Âu Thần đột nhiên ngất xỉu, lúc này còn đang đè lên người Đậu Nành.
Đậu Nành đã ăn mặc rất cồng kềnh, lại bị cơ thể cao lớn của Dạ Âu Thần đè lên, không cách nào giãy dụa được.
Vốn dĩ, cảnh này hẳn là cực kỳ hài hước, nhưng Hàn Minh Thư lúc này cũng không thể cười nổi, bởi vì Dạ Âu Thần té xỉu, sắc mặt tái nhợt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Đây là…
Thế nào đây?
Hàn Minh Thư vẫn chưa kịp phản ứng, Tiêu Túc và Tiểu Nhan đã nhanh chóng tiến lên trước tách hai người ra, Tiêu Túc một mình đỡ lấy Dạ Âu Thần, Tiểu Nhan kéo Đậu Nành lên, vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, giúp cậu bé phủi áo quần cho sạch sẽ.
“Chuyện này là thế nào?”
Tiểu Nhan không biết phải làm sao, liền hỏi một câu.
Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Dạ Âu Thần, mím môi nói: “Đừng hỏi thế nào nữa, tình hình của anh ấy trông có vẻ không được tốt lắm. Tớ đi lấy chìa khóa xe, hai người giúp tớ đưa anh ấy vào trong xe.”
“Được.”
Tiêu Túc là đàn ông, khí lực lớn, chẳng mấy chốc đã đỡ Dạ Âu Thần xuống lầu một cách dễ dàng, Tiểu Nhan nắm tay Đậu Nành cùng đi xuống lầu.
Chương 1019:
Hàn Minh Thư quay trở về phòng tìm thì thấy chìa khóa xe Dạ Âu Thần để trên bàn trà, sau khi cô cầm lấy chìa khoá lại quay về phòng ngủ lấy chiếc túi, sau đó mới khoá cửa phòng đi xuống cầu thang.
Một nhóm người đưa Dạ Âu Thần đến bệnh viện.
Đậu Nành bị Tiểu Nhan giữ lại, nhưng ánh mắt lại nhìn Hàn Minh Thư đang đứng cách đó không xa.
Từ lúc cậu bé xuất hiện đến bây giờ, mẹ chỉ liếc nhìn cậu bé một cái, rồi sau đó không quan tâm tới cậu bé nữa, tất cả mọi tâm tư của mẹ đều đổ dồn lên người ba xấu của cậu.
Mình đã lặn lội đi tìm mẹ, nhưng mẹ lại thậm chí không ôm cậu lấy một cái.
Thầm nghĩ, liền cảm thấy tủi thân.
Nhưng…
Suy nghĩ đến việc Dạ Âu Thần bị đưa vào bệnh viện, Đậu Nành đành phải nuốt những lời oán trách này vào bụng. Bỏ đi, bây giờ ba là người bệnh, nhường cho ba đi!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, di động của Hàn Minh Thư vang lên, cô liếc mắt nhìn, lại là Tống An gọi cho cô.
Nhìn thấy cái tên Tống An này, sắc mặt Hàn Minh Thư khẽ biến đổi, bởi vì đã là thời khắc giao thừa, cho nên Tống An định cùng bọn họ ăn cơm giao thừa, kết quả là bà ấy đến nhà đã lâu như vậy, mà cô với Dạ Âu Thần vẫn còn chưa qua.
Sợ là lúc này sốt ruột chờ đợi cho nên mới gọi điện cho cô.
Hàn Minh Thư dâng lên một hồi cảm xúc rồi mới nhận điện thoại.
“Minh Thư, đã là mấy giờ rồi? Không phải Âu Thần nói là đi đón cháu xuất viện sao? Bây giờ hai người đang ở đâu thế?”
Hàn Minh Thư liếc nhìn xung quanh, có chút bất lực nói: “Hiện tại chúng cháu đang ở bệnh viện.”
“…
Không phải, các cháu xảy ra chuyện gì chứ? Sao làm thủ tục xuất viện lại chậm như thế? Đã xuất phát bao lâu rồi mà còn chưa làm xong? Ngày hôm nay người đặc biệt khá nhiều sao?”
“Dì nhỏ…”
Hàn Minh Thư gọi bà ấy một tiếng, giải thích: “Các thủ tục xuất viện đã làm xong cả rồi, nhưng…
chúng cháu đã quay trở lại.”
Dì Tống: “…”
Khi đầu dây bên kia điện thoại không có tiếng động, Hàn Minh Thư mím môi, sau đó xoay người liếc nhìn Đậu Nành và những người khác đang đứng cách đó không xa, rồi lại quay người lại.
“Còn có Đậu Nành cũng ở đây.”
Khi Tống An đến bệnh viện, đúng lúc bác sĩ đã chữa trị cho Dạ Âu Thần đi ra. Bác sĩ nói Dạ Âu Thần chỉ là ngất đi mà thôi, cơ thể cũng không có vấn đề gì, nhưng Hàn Minh Thư lại không khỏi cau mày hỏi: “Không có vấn đề gì? Thế sao anh ấy lại đột nhiên ngất xỉu? Lúc anh ấy đến, tôi thấy anh ấy còn đổ mồ hôi hột. Hơn nữa sắc mặt anh ấy cũng có gì đó rất không bình thường.”
Bác sĩ gật đầu hỏi thăm tình hình lúc đó.
Xét cho cùng, kết quả khám nghiệm là cơ thể không có vấn đề gì lớn cả, còn về việc tại sao anh lại đột ngột ngất xỉu thì còn phải kết hợp xem tình hình lúc đó thế nào.
Khi được hỏi về tình hình lúc đó, Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan, Tiêu Túc đều đang ở trong phòng.
Chỉ có Đậu Nành là người duy nhất ở cùng trong phòng với Dạ Âu Thần.
Hàn Minh Thư nhìn về phía Đậu Nành, vẫy tay với cậu bé: “Đậu Nành.”
Đậu Nành đã đợi hơn nữa ngày, mà mẹ còn không đến ôm cậu một cái, sau khi đến bệnh viện, thì cô lại sốt ruột lo lắng chờ ở cửa phòng cấp cứu, về sự xuất hiện của cậu cũng chẳng có chút mừng rỡ.
Vốn dĩ chỉ có một chút tủi thân, nhưng bây giờ nhìn thấy mẹ vừa nghe lời bác sĩ xong rồi mới nhớ đến cậu, trong lòng Đậu Nành càng cảm thấy tủi thân hơn.
“Lại đây.”
Hàn Minh Thư ngồi xổm xuống, ra hiệu cho Đậu Nành bước tới. Đậu Nành suy nghĩ kỹ một chút, cảm thấy mình không nên tức giận với mẹ ở nơi công cộng. Đến lúc này chỉ làm mất mặt mẹ và mình cậu mà thôi. Vậy là cậu bé ngoan ngoãn đi tới bên người Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư một tay ôm lấy cậu bé.
Đưa tay lên nhéo má cậu bé, lúc nói chuyện giọng nói cũng dịu dàng hơn vài phần.
“Đậu Nành ngoan, lúc trước khi ở ngoài phòng, ba con đã xảy ra chuyện gì vậy? Lúc ở ngoài không phải rất tốt sao? Sao lại đột nhiên ngất xỉu vậy?”
Đậu Nành chớp mắt, nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Lúc đó Dạ Âu Thần bất ngờ ôm chầm lấy cậu bé, cậu bé còn đang nói chuyện với ba.
“Hừ, đừng tưởng là ba ôm con, con sẽ liền dễ dàng tha thứ cho ba!”
Sau khi nói xong, hình như ba cũng không có chuyện gì đó không ổn, ôm cậu bé một chút rồi kéo ra, sau đó bàn tay lớn khẽ vuốt má cậu bé, trong mắt hiện lên một tia ấm áp hơn mấy phần.
Chương 1020:
Đậu Nành khẽ hừ một tiếng, vuốt ve tay cậu bé.
Sau đó, biểu cảm của ba liền thay đổi, lông mày cứ cau chặt lại như thể rất đau. Ngay từ lúc đầu, Đậu Nành cứ nghĩ rằng ba đang diễn, thế nhưng về sau lúc Dạ Âu Thần ngã xuống đất, Đậu Nành mới ý thức tới được rằng ba đã ngã ngất đi.
Vậy là Đậu Nành kể hết toàn bộ đầu đuôi câu chuyện tình hình tại hiện trường.
Bác sĩ nghe vậy đầu óc mơ hồ: “Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ là đột nhiên đau đầu dẫn đến ngất xỉu?”
Đau đầu?
Nghe đến hai chữ đau đầu, trong đầu Hàn Minh Thư chợt lóe lên vầng sáng, tựa hồ như đã nắm được điều gì.
Nhìn thấy dáng vẻ Đậu Nành trông giống hệt anh, Dạ Âu Thần đột nhiên đau đầu, phản ứng này có phải là trí nhớ của anh đã được Đậu Nành kích thích không?
Ngoài chuyện này ra, Hàn Minh Thư không thể nghĩ được gì khác.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đột nhiên lên tiếng nói: “Bác sĩ, tôi quên nói với ông, não bộ của anh ấy đã từng bị thương nghiêm trọng, mất đi trí nhớ.”
Nghe vậy, vẻ mặt bác sĩ có vẻ hơi ngạc nhiên. “Não bộ từng bị chấn thương nặng và mất đi trí nhớ? Vậy cậu ấy…”
Bác sĩ liếc nhìn Đậu Nành.
Hàn Minh Thư giải thích: “Hôm nay là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy cậu bé.”
Bác sĩ bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Thảo nào chúng tôi không thể tìm ra nguyên nhân cơ thể của anh ấy là gì. Mặc dù bị thương trước đó nhưng anh ấy đã hồi phục rất tốt. Được cô nói như vậy, tôi đoán chừng là đã kích thích trí nhớ của bệnh nhân. Kích thích đại não sẽ xuất hiện những cơn đau dữ dội, nếu quá mức sẽ dẫn đến ngất xỉu.”
Hàn Minh Thư: “…
Nói như vậy, trí nhớ của anh ấy…
Không phải sẽ khôi phục sao?”
Nếu thật sự đúng như vậy, thế chẳng phải là nhân họa đắc phúc sao?
Nhưng bác sĩ lại lắc đầu: “Cái này thì chúng tôi cũng không rõ. Mặc dù có những ví dụ về việc mất trí nhớ, nhưng không có phương pháp chữa trị chính xác. Có thể khôi phục lại trí nhớ trước đây của anh ấy hay không, còn phải chờ sau khi anh ấy tỉnh lại mới biết được.”
Nghe bác sĩ nói như vậy, Hàn Minh Thư có chút thất vọng.
Nếu như bị kích thích một chút sẽ khôi phục cũng được, nếu không khôi phục, vậy sau này chẳng phải là vẫn chịu đựng bị trí nhớ quấy rầy à, đau đầu ngất xỉu thì phải làm sao? Tiểu Nhan kéo tay áo của Hàn Minh Thư, nói nhỏ: “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần người ta không sao, sẽ tỉnh lại là tốt rồi. Chuyện hôm nay trí nhớ bị kích thích, nhất định sẽ từ từ khôi phục thôi, có lẽ có một ngày Cậu Thần đột nhiên sẽ nhớ ra mọi thứ thôi.”
Chuyện tới nước này, cô cũng chỉ có thể chấp nhận, gật đầu.
Tống An cuối cùng cũng tìm được bọn họ, từ hành lang chạy tới, thấy Tiểu Nhan, Tiêu Túc và Đậu Nành đều ở đây, bà ấy sửng sốt một chút, lập tức bước về phía trước.
“Dì nhỏ.”
Hàn Minh Thư kêu bà ấy.
Tiểu Nhan và Tiêu Túc không có mối quan hệ hay tình bạn nào với bà ấy, chỉ có thể gật đầu với bà.
Tống An hỏi: “Âu Thần thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?”
Hàn Minh Thư liền chuyển hết mọi lời của bác sĩ nói vừa rồi cho Tống An.
Tống An nghe xong gật đầu: “Không sao là tốt rồi.”
Sau đó, bà ấy nhìn thấy tên nhóc bên cạnh mình, ngồi xổm xuống: “Đậu Nành, sao lại không gọi cho bà dì?”
Đậu Nành chớp chớp đôi mắt ẩm ướt.
Cuối cùng cũng có người chú ý đến cậu bé.
“Bà dì.”
Đậu Nành đáng thương gọi bà một tiếng.
Câu này quả thật là gọi đến đáy lòng Tống An, bà ấy thở dài một hơi, sau đó vươn tay ôm lấy Đậu Nành: “Đứa nhỏ này thật ngoan, làm cho tim bà tan chảy.”
“Bà dì.”
Đậu Nành thấy bà ấy thích thú, liền gọi thêm một tiếng.
Tống An nghe vậy, trong mắt tràn đầy ý cười và sự cưng chiều, xoa đôi má mềm mại: “Mùa đông sao không ở lại trong nước? Mà sao lại đi ra nước ngoài làm gì?”
Tên nhóc trước mặt giống hệt y đúc Dạ Âu Thần, nhìn thấy cậu bé, Tống An giống như nhìn thấy Âu Thần. Trái tim như tan chảy.