“Hi vọng có chủ mau chóng bình phục. Nếu cứ nổi giận mãi như thế này, chắc mấy ngày nữa chúng ta bị thương không xuống giường được quá
“Mong là vậy.”
Mà ở bên kia, lúc sắp hết giờ làm việc, Hàn Minh Thư đến phòng chủ tịch đưa tài liệu, vì những lời nói của Dạ Âu Thần nên cô cũng không nằm lại phòng chủ tịch lâu, chỉ đưa tài liệu, nói mấy câu rồi xoay người rời đi.
Ai ngờ Dạ Âu Thần lại ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng cô rồi nói: “Tan làm chờ anh
Hàn Minh Thư dừng lại, quay đầu lại không rõ nhìn anh: “Hả?*
Dạ Mạc Thậm mim môi mỏng liếc cô một cái: “Không muốn? Hàn Minh Thư: ” Không có, vậy em ra ngoài trước ”
Cô sợ anh lại quyến rũ cô.
“Được.”
Sau khi Hàn Minh Thư rời đi, Da Mạc Thâm mở tập tài liệu ra, không ai để ý tới, trên môi anh nở một nụ cười nhạt.
Rất nhanh đến giờ tan tầm, Hàn Minh Thư thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng thư ký, bước chân hơi chậm, nhìn về phía cửa phòng chủ tịch.
Dạ Âu Thần vừa rồi nói tan làm thì đợi anh nhưng anh không nói đợi theo cách nào
Là đợi ở công ty rồi cùng nhau rời đi? Hay là đợi ở đó giống như trước?
Sau khi suy nghĩ, Hàn Minh Thư cảm thấy rằng phương án sau sẽ đáng tin cậy hơn, mặc dù mối quan hệ của cô và Da Mạc Thâm bảy giờ đã tiến xa hơn nhưng vẫn chưa rõ ràng
Hơn nữa đối với thân phận bây giờ của Dạ Âu Thần, nếu cô rời công ty với anh chắc chắn sẽ thu hút sự chỉ trích.
Đến lúc đó những lời này sợ là sẽ truyền đến tại ông cụ Uất Trì.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền quyết định giống như trước, sau khi hạ quyết tâm, cô đi thắng vào thang máy, đi ra ngoài cổng
Bởi vì phải đợi Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư đi rất chậm, giống như đi dạo.
Quả nhiên, không lâu sau thì xe của Dạ Âu Thần đuổi kịp, không chờ anh hạ cửa sổ, Hàn Minh Thư đã vui vẻ xoay người đi trở về, trực tiếp vòng qua bên kia mở cửa lên xe.
Khi đang thắt dây an toàn, có nghe thấy anh lạnh lùng chất vấn “Không phải anh đã nói em chờ anh sao?
Nghe nói thế, động tác cài dây an toàn của Hàn Minh Thư chậm lại út, có ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt đen của anh, liên phát hiện trong mặt anh có một tia không hài lòng.
Cô hơi sững sờ “Em có chờ anh mà, anh không phát hiện hôm nay em đi rất chậm sao?”
Dạ Âu Thần nhíu mày, nét mặt vẫn hiện rõ sự không vui
Hàn Minh Thư thực sự khó hiểu, rõ ràng có đã cố ý đi chậm lại chờ anh, tại sao vẫn không vui? Hàn Minh Thư suy nghĩ một hồi liền nhanh chóng phản ứng lại “Anh… ý anh là muốn em đợi ở công ty hả?”
Dạ Âu Thần im lặng mim mỗi thành một đường thẳng, câu trả lời vô cùng rõ ràng là đúng.
Hàn Minh Thư không nói nên lời, có thắt dây an toàn xong, thu tay lại nhìn đi chỗ khác.
“Như vậy sẽ không được, em không thể cùng anh rời công ty.
Vốn sắc mặt Dạ Âu Thần không tốt ngay lập tức nhíu chặt mày sau khi nghe cô nói: “Tại sao, em sợ có người phát hiện em đi với anh?”
Hàn Minh Thư thành thật gật đầu.
Cô thực sự sợ bị người khác nhìn thấy họ đi cùng nhau, có thực sự không quản được những lời đảm tiểu.
Thấy có không do dự thừa nhận, lông mày của Dạ Mạc Thậm căng nhíu chặt hơn, quanh người bắt đầu tỏa ra hơi lạnh.”Em sợ bị người khác phát hiện chuyện của chúng ta? Anh không thể gặp mặt người khác há?”
Hàn Minh Thư không muốn đi chung với anh là vì sợ ông cụ Uất Trì phát hiện ra, cô đến lúc đó không thể ngăn cản được, hơn nữa cô cũng không muốn có những thứ khác xen vào giữa Lúc này, cô mới nhận ra cảm xúc của Dạ Âu Thần hơi không đúng, nhận ra mình có lẽ đã nói sai cái gì liền vội vàng nói: “Không phải như anh nghĩ đâu, em…Tiêu rồi
Làm thế nào cô có thể giải thích về nó
Chương 854:
Trực tiếp nói với người mất trí nhớ như anh rằng, ông ngoại của anh có thể không đồng ý cho chúng ta ở cùng nhau, cho nên chúng ta phải cẩn thận khẽ khảng, không thể để cho người khác biết?
Dạ Âu Thần có thể chỉ nghĩ rằng cô ấy là một kẻ mắc bệnh thần kinh.
Sau khi suy nghĩ, Hàn Minh Thư chỉ có thể đáng thương nói: “Em mới gia nhập công ty mấy ngày, liền cùng anh đi dạo. Khi mọi người nhìn thấy, em có thể tưởng tượng bọn họ sẽ nói cái gì
Nhưng Dạ Âu Thần đã xác định cô không muốn người khác nhìn thấy họ cùng nhau, anh có chút tức giận, nghe xong lời này cũng không đáp lại, mặt vẫn lạnh lùng. Nguồn truyen,one xin lỗi cả nhà nhé! Mình sai sót chưa hiệu chỉnh tên nhân vật nhiều chương gần đây. Mình đã chính sữa lại liền mong cả nhà thông cảm nhé! Thành thật cáo lỗi cùng bạn!
Hàn Minh Thư chỉ có thể vươn tay kéo kéo ống tay áo của anh: “Anh muốn nhìn em bị người khác bàn tán sao?”
Dạ Âu Thần vừa lái xe vừa nhìn bàn tay trắng nõn non nớt của cô, chỉ nhỏ nhắn như vậy, mà lòng bàn tay to của anh có thể trực tiếp năm trọn trong lòng. Nghĩ đến đây, trái tim lạnh lẽo của anh không khỏi mềm đi một chút, ánh mắt cô cũng không còn lạnh lùng như trước.
Nhưng cảm xúc vẫn còn đó.
Đoạn đường này không có ai, Dạ Mạc
Thầm một tay đánh vô lăng, tay còn lại năm lấy tay áo của Hàn Minh Thư Bàn tay nhỏ nhận mềm mại tráng năm năm gọn trong lòng bàn tay to lớn của anh, Da Mạc Thầm nhéo nhéo tay có khi nhìn về phía trước mặt anh “Ai dám nói bậy về em, là người đó sẽ chết chắc với anh, toàn bộ công ty đã tan làm rồi, muốn chết trong tay anh có bao nhiêu người ”
Hàn Minh Thư
Điều đó có lẽ không đúng
Ai lại muốn gặp rắc rối với ông chủ của minh cơ chứ? Đó không phải là đang tìm đường để thấy cuộc sống minh bất hạnh, khó qua hơn sao? Hàn Minh Thư không ngờ rằng anh sẽ nói ra điều này, trong lòng cô cảm thấy ấm áp.
Cô không khỏi bật cười, sau đó nói: Đó chỉ là bề ngoài không muốn gặp rắc rối gì với anh, nhưng trong lòng thì vẫn sẽ nói thôi.” Trên thế gian này, ngàn quân mã địch và mưa đạn dày dặc đều có cách để chống lại, duy nhất một việc không thể ngăn chặn được chính là chuyện phiếm lưu truyền với nhau.
Mà với cách này, lực sát thương so với hai cách trên càng lớn càng nghiêm trọng hơn cả
Quả nhiên, Dạ Âu Thần lại cau mày sau khi nghe cô nói, bởi vì mối quan hệ nên nhếch môi, đường viền hàm của anh cong lên.
“Vừa rồi những chuyện đó chỉ là em tuỳ tiện nói mà thôi, anh đừng để trong lòng. Người khác nói cái gì đều có liên quan gì đến em đầu? Em không quan tâm đến tin đồn thất thiệt đó.”
Cô chỉ quan tâm đến một điều, chỉ có anh mà thôi.
Nhưng cô không thể nói với anh, rằng ông ngoại anh có thể ngăn cản họ ở bên nhau, vì vậy bọn họ tuyệt đối không thể để ông ngoại anh biết.
Haiz.
Mặc dù Hàn Minh Thư nói không để ý, nhưng những lời này vẫn chui vào tim của anh như dày đặc theo dòng máu của anh, Da Mạc Thầm nhỏ kỹ những lời này.
Dạ Mạc Thậm đưa cô về nhà, anh nhớ hôm nay Uỷ Trì Kim kêu anh về sớm, có chuyện muốn nói với anh, anh nghe thấy Hàn Minh Thư nói: “Chúng ta sẽ đi siêu thị mua đồ. Tủ lạnh trong nhà sắp hết đồ ăn rồi”
Trong nhà?
Dạ Âu Thần trầm ngầm nhìn cô.
“Được thôi.” Sau khi xuống xe, cả hai cùng nhau lên lầu, thật tình cờ, lúc này chủ nhà đang dắt chó đi dạo nên khi quay lại tầng trên thì họ lại đụng mặt chủ nhà.
Hàn Minh Thư thật sự phải thở dài trong lòng, quan niệm thời gian của địa chủ thật sự quá nang.
Khoảng thời gian hai bên gặp nhau thực sự kẹt quả hay, mỗi khi chủ nhà hạn chưa bước ra khỏi cửa, thì đều gặp nhau ở trên cầu thang hoặc khi họ đang đến gần cửa.
“Minh Thư, lại dắt bạn trai về nhà à, quan hệ của hai người xem ra cũng tốt thật đó á nha.
Chủ nhà chào hỏi Hàn Minh Thư rất nhiệt tình, nói xong nhìn thêm Dạ Âu Thần lần hai, quả là may mắn quá đi, bản thân xinh đẹp không quan trọng, kiểm được người bạn trai lại đẹp trai đến phát hờn. Hàn Minh Thư khó xử giật giật khỏe mỏi, vừa định nói gì đó liên cảm thấy eo của mình người kế bên ôm lấy, sau đó cô thấy Da Mạc Thảm gật đầu với chủ nhà, nhãn tiền kều chủ nhà lại
На?
Anh kêu chủ nhà lại để làm gì?
“Xin lỗi, có căn hộ nào khác ngoài ở đây không?”
Chương 855:
Giọng anh thâm trầm, không thể nghe được cảm xúc trong câu nói đó.
Chủ nhà sửng sốt một chút, lần đầu tiên không có đi ngang qua bọn họ, liền dừng lại bối rồi hỏi: “Làm sao vậy? Căn hộ kia có vấn đề gì sao?”
Hàn Minh Thư cũng khó hiểu, cô không biết rằng Dạ Âu Thần sẽ đột ngột chào hỏi chủ nhà và còn hỏi như vậy. Da Mạc Thầm mim mỏi gật đầu: “Chà, còn nữa không?”
Thấy anh không nói lý do, chủ nhà có chút khó hiểu, nhưng vẫn thành thật nói: “Không lúc mà Hàn Minh Thư đến đây thì nó là căn hộ cuối cùng rồi, tôi thấy cô ấy ra nước ngoài một mình nên cho cô ấy thuê với giá rẻ, có chuyện gì vậy? khi sống ở căn hộ này có vấn đề gì à? ”
Dạ Âu Thần cau mày, nhưng không mở miệng nói kỹ càng với chủ nhà nữa, Hàn Minh Thư chỉ có thể vội vàng nói: “Không sao, gần đây tôi có một người bạn muốn thuê nhà, nên mạnh phép hỏi đôi chút, xin lỗi vì làm phiên, chúng tôi không còn việc gì nữa rồi.”
Nói xong, cô cười ranh mãnh rồi kéo tay Da Mạc Thậm đi lên lầu.
Sau khi chủ nhà rời đi, Hàn Minh Thư lấy ra chìa khóa mở cửa, nói: “Sao đột nhiên anh hỏi chủ nhà loại câu hỏi này? Em thấy nhà này vẫn
ổn cả mà ”
Vừa bước vào, cô đi dép trong nhà
“Vẫn ổn?”
Da Mạc Thậm ôn tồn híp mắt hỏi: “Chẳng lẽ em không muốn sống ở nơi khác
sao?
Hàn Minh Thư đứng thẳng người quay đầu
nhìn anh.
“Đổi chỗ ở? Tại sao?”
Sau khi hỏi, trong lòng cô có chút chột dạ, có phải Dạ Âu Thần muốn cô sống cùng anh
không?
không đúng. Nếu là sống cùng, thì anh cũng không hỏi chủ nhà.
Anh là đi hỏi xem có còn phòng nào khác
không Thấy có đang nhìn mình với vẻ mặt bối rối, mát Dạ Mạc Thám hơi rủ xuống, anh đột nhiên bước tới ôm eo cô rồi cúi đầu về phía cô
“Cháng lẽ em hi vọng mỗi lần anh đến, đều
cùng em nghe “kịch” ”
Nghe kịch?
Hàn Minh Thư thoạt nhìn ngày người, tại sao
lại nghe kịch?
Nhưng sau khi nhìn thấy ảnh sáng trong mắt anh ta đột nhiên tắt ngấm, và ẩn chứa một cảm xúc không rõ, Hàn Minh Thư đột nhiên phản ứng lại.
Anh đang nói đến tiếng kêu của người phụ nữ ở phòng bên cạnh vào ngày hôm qua
Hàn Minh Thư: ”
Cô đã quên chuyện này rồi, nhưng không ngờ anh lại nhớ ra.
Đột nhiên, Hàn Minh Thư mặt đỏ bừng đến mang tai, hai người nhìn nhau trong chốc lát, không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên không chút nghĩ ngợi nói ra một câu
“Anh…… Anh cũng đâu có sống ở đây đâu Cho dù muốn nghe kịch đi chăng nữa cũng phải sau mười giờ. Hơn nữa, không phải mỗi đêm cũng đều có thể ”
Nhận ra điều gì đó, có nhanh chóng dừng lại, nhìn Da Mạc Thâm đang kề sát, cô suýt chút nữa cần đầu lưỡi
Ôi chúa ơi
Cô vừa nói gì?
Chương 856:
Che mặt.
Quả nhiên, ánh mắt trước đó của Dạ Mạc Thăm vừa trong lại vừa đen tối, hiện tại thì đã hoàn toàn tối đen, tay anh ôm eo cỏ chậm rãi di chuyển, cùng với giọng điệu đây mời nguy hiểm. “Sau mười giờ
Hàn Minh Thư: ”
“Xem ra em rất quan tâm đến nhi
“Em……”
“Hả?”
Dạ Mạc Thậm tiến về phía trước vài phân, khoảng cách giữa hai người càng được kéo gần hơn, Hàn Minh Thư có thể nhìn thấy rõ rằng sợi lông tơ mịn trên da anh.
Cô có thể nói cái gì?
Cô nghe thấy được cũng là ngoài ý muốn, dù sao nơi này thực sự cách âm không tốt, cho dù cô không cố ý đi nghe, âm thanh nó vẫn cứ văng vắng truyền đến tại
Mà cô lại không thể chọc thủng tại mình được.
Mới đầu cô cũng cảm thấy phiền, sau đó ngầm lại, người trưởng thành không phải đều như vậy sau? Đây là chuyện rất bình thường, dù sao vợ chồng trẻ người ta đi thuê phòng cũng không dễ dàng gì.
Cho nên cô cũng sẽ không đi tìm chủ nhà thưa kiện người ta, cùng làm mỗi ngày đi ngủ sớm chút là được.
Mà bây giờ nói ra chuyện này trước mặt Dạ Âu Thần, lại còn bị anh trêu chọc, cô cảm thấy mặt mũi đều vứt đi hết rồi.
Ngay khi có xấu hổ đến nỗi không nói nổi câu nào, Dạ Âu Thần lại chọc tiếp, nhẹ nhàng nói: “Hơn nữa, ai nói anh không sống ở đây?”
Hàn Minh Thư kinh ngạc trừng lớn mất
Anh vươn tay, nhéo nhéo cắm cô, ngón tay cái đưa lên vuốt ve môi cô, một tia không vừa lòng loáng thoảng hiện lên trong con người đen sâm: “Em lại tô son?”
Hàn Mộc Tự giật mình gật đầu
Cô không nói thêm gì, miệng vết thương trên mỏi quá rõ ràng, chỉ có thể như vậy che lấp
nó
Anh không nói gì, ánh mắt vẫn dừng lại trên mỗi cô, kiên nhân từng chút một dùng đầu ngón tay xóa đi vệt son trên mỗi cô
Ngay sau đó, Hàn Minh Thư nhìn thấy ngón tay cái của anh ấy đã nhuộm đỏ.
Miệng cô mấp máy, muốn nói cái gì đó, nhưng anh đột nhiên củi người hôn cô, đè cô vào cửa, nhẹ nhàng hôn cô
Hàn Minh Thư khẩn trương liên tục chớp chop mat
Thật ra lúc này khi anh bắt đầu đụng vào, cô đã bắt đầu khẩn trương, nghĩ đến anh ấy không phải lau son môi sau đó liền… không ngờ đúng là như vậy!
Bị hôn một hồi, Hàn Minh Thư đột nhiên tỉnh lại, vội vàng vươn tay đẩy anh ra, thở hổn hển
“Cửa, cửa còn chưa mở
Da Mạc Thầm mặt vô cảm giơ tay đóng cửa lại, sau đó giữ lấy cái ót của cô, một tay chọc lên trán cô “Sao lâu như vậy rồi, em văn chưa chuẩn bị dép trong nhà cho anh?”
Hàn Minh Thư trừng mắt nhìn anh, đôi lông mi cong dài như hai chiếc quạt nhỏ, có ngư ngác nói: “Anh, anh không nói anh muốn mà ”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nheo mắt lại : “Không đủ tư cách”
“Há?”
Hàn Minh Thư còn chưa kịp phản ứng lại, lại bị anh đè lên tưởng hôn
Đợi đến khi cô bị Dạ Mạc Thẩm mang lên xe, anh cúi người thắt dây an toàn cho cô có mới phản ứng lại được. Vừa rồi… đã xảy ra chuyện gì ?
À, hình như là nói đến chuyện anh ấy không có dép lẽ trong nhà, sau đó bị anh ấy hôn một lúc, anh ấy lại ôm ấp dụ dỗ có chuyển nhà, nói cái gì là nơi này tối tăm quá, ban đêm ở sẽ không an toàn.
Chương 857:
Điều mà Dạ Âu Thần không thể chịu được là cặp vợ chồng sống bên cạnh, dạy hư cô gái của anh.
Hàn Minh Thư đương nhiên không muốn đồng ý, chuyển nhà thực sự rất phiền phức, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì, bị anh dẫn ra đến đây, hai người chuẩn bị đi siêu thị mua do.
Sau khi ra khỏi siêu thị, trời đã tối, Dạ Mạc Thậm cất hết đồ dùng vào cốp xe, Hàn Minh Thư một chút đồ nặng cũng không phải cầm đến Dạ Âu Thần tựa như là người bạn trai chu đáo nhất, thay cô xách mọi đồ vật nặng nhẹ, mà cô chỉ cần ở bên cạnh hắn là được.
Sau khi ăn tối xong, Hàn Minh Thư thu dọn bát đĩa đi rửa chén, trong lòng lại nghĩ ngợi lung tung.
Thời gian cô và Dạ Âu Thần ở bên nhau, nói ngần không ngắn, nói dài… cũng không tính
là dài.
Trí nhớ của anh ấy hiện tại vẫn chưa hồi phục, khoảng thời gian này thực sự khá dày vỏ, ngoại trừ lần đầu thân mật, sau đó anh ấy dường như không có làm gì quá phận.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư không có tâm tư tiếp tục rửa chén, rửa tay xong xoay người đi ra ngoài.
Dạ Âu Thần không ở trong phòng khách, anh đứng bên ngoài ban công, âm thanh theo gió truyền đến.
“Tối nay tôi sẽ trở về, tôi hiểu rồi.”
Nói xong, anh mạnh mẽ cúp điện thoại, sau đó tựa vào ban công châm một điều thuốc, ảnh lửa le lỗi rực sáng trong khoảng ban công tối om.
Châm thuốc xong, anh không vội vã đưa lên miệng, cứ như vậy giữ ở đầu ngón tay lắng lặng nhìn nó chảy.
Ông ngoại cực kì muốn anh kết hôn cùng Đoan Mộc Tuyết. Vừa rồi trong điện thoại quân gia có nói với anh, ông ngoại mất bình tĩnh rồi suýt nữa ngất xỉu. Người hầu trong nhà đã đưa ông về phòng. Bác sĩ đến kiểm tra, nói không có gì đáng ngại.
Anh không thể đinh hôn với Đoan Mộc Tuyết.
Về phân phải nói thế nào để thuyết phục
ông ngoại…
Dạ Âu Thần lúc này vẫn còn đang đứng trầm ngâm, đột nhiên xoay người, quay đầu nhìn về phía phòng bếp.
Tình cờ chạm vào ánh mặt của Hàn Mộc
Tú.
Thấy cô, Dạ Âu Thần vội vàng đem khỏi thuốc dập tắt, sau đó bước vào.
Hàn Minh Thư cứ như vậy nhìn anh ấy bước đến trước mặt, cũng không nói lời nào, đột nhiên vươn tay ôm cô bề ngang lên, cô sợ mình ngã xuống, tay theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ anh, sau đó bị anh thả xuống ghế sô pha.
Cô chớp chớp mắt:” Vừa rồi, người nhà gọi điện thoại cho anh sao?”
Da Mạc Thăm mím môi mỏng, van không lên tiếng, chỉ cúi đầu nghiêng người tìm môi có
Hai người vừa ăn xong, Hàn Minh Thư còn chưa kịp súc miệng, nếu bây giờ hôn anh thì…
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư quay đầu đi, đôi môi khô lạnh có chút bằng giả của anh áp lên má cô, anh nghiêng người, vươn tay nhéo cầm cô, khô khốc nói: “Trốn cái gì?”
Hàn Minh Thư nhất định sẽ không trực tiếp nói cho anh biết nguyên nhân, vừa đẩy anh ra vừa hỏi: “Người nhà anh… gọi anh quay về sao?
Vừa dứt lời, Da Mạc Thầm liền không lên
tiếng.
Cô có hơi khó hiểu, chẳng lẽ cô vừa nói gì
sai chăng?
Vì thế, cô quay đầu lại, ai biết Dạ Âu Thần liền cúi xuống dưới hôn, nhưng đôi môi anh không đứng lại lầu, hôn một cái liền rời đi, giọng nói khăn khăn “Đi gặp ông ngoại với anh, được không?”
Hàn Minh Thư. “
Chương 858:
Não bộ của cô dừng lại đột ngột, Dạ Âu Thần vừa nói cái gì? Bảo cô đi gặp ông ngoại với anh? Cô không nghe nhầm chứ?
Giống như, hai người vừa mới xác lập quan hệ a
Cũng không đúng, hai người căn bản không nói gì về quan hệ bạn trai bạn gái, vậy mà anh
ấy lại muốn dẫn cô về gặp ông ngoại?
Hàn Minh Thư sững sở trước tin này, nhưng cô lại rất cảm động.
Dạ Âu Thần mặc dù tỏ vẻ ngạo kiều là có nói thích anh trước, nhưng hành động lúc này lại chứng minh anh so với lúc trước cảng quan tâm có hơn
Thế nào? Thấy có ngày người, Dạ Âu Thần lại hỏi thêm một câu
Hàn Minh Thư “Em…”
Lúc này có không thể đi gặp ông ngoại với anh, thời điểm lúc này chưa thích hợp, đi bây giờ thực sự rất bốc đông.
Hàn Minh Thư khó xử cần môi dưới, ánh mắt
củi trầm xuống dưới.
“Quả nhanh rồi sao?”
Hai người đã nói đến chuyện này, Hàn Minh Thư cũng muốn nhân cơ hội hỏi một câu
Cô đơn giản chủ động vươn tay ôm cổ anh “Chúng ta bây giờ đã xác định quan hệ sao? Anh muốn đem em đi gặp ông ngoại sớm như
vậy?”
Dạ Âu Thần cũng nhìn cô, nheo mắt lại “Chẳng lẽ không đúng? Vừa rồi lúc ở dưới lâu, chủ nhà
“Bây giờ em cũng có vấn đề muốn hỏi anh, lúc anh hôn em, anh có cảm giác gì không?
Vấn đề này….
Dạ Âu Thần híp mắt đánh giá người phụ nữ đang ở rất gần mình.
Vấn đề này dường như đang điều chỉnh tầm trạng, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại hiện lên vẻ vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không có một chút ám muội và tình cảm.
Vì sao vậy?
Vì thế ảnh mất Dạ Âu Thần nhìn cô càng thêm thăm dò: “Cảm giác gì?”
Giọng nói trầm thấp của anh đập vào sau
đầu của cô, hỏi. Hàn Minh Thư căn bản không hề để ý đến tình cảm sâu nặng trong mắt anh, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện kích thích ký ức của anh, cô hơi buồn bực hỏi: “Em hỏi anh có cảm giác gì, có cảm giác đặc biệt gì chẳng lẽ bản thân anh còn không biết hay sao?”
Cảm giác đặc biệt?
Dạ Âu Thần nhớ lại, lần đầu tiên hỗn cô, lúc đó hình như trong đầu anh xẹt qua một cảnh tượng vỡ vụn gì đó
Nhưng anh chưa kịp chộp lấy thì những cảnh tượng đó đã biến mất rồi, nhanh đến mức anh cũng chưa kịp nhìn rõ đó là gì.
Nhưng mà chỉ có mỗi một lần, sau đó cũng không còn xuất hiện cảm giác như thế nữa,
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng: “Nếu như đó cũng tính là cảm giác đặc biệt vậy thì có ”
Tất nhiên có vài lời anh không nói, sợ rằng sẽ dọa người phụ nữ mặt đầy nghiêm túc trước mặt này chạy mất.
Thật ra lúc hôn cô, cảm giác căng mãnh liệt
hơn của anh chính là
Muốn chiếm được nhiều hơn nữa, muốn ăn cô.
Chương 859:
“Cảm giác đặc biệt gì?
Mà hai mắt Hàn Minh Thư phát sáng, trực tiếp năm lấy tay áo của Dạ Âu Thần: “Anh mau nói đi, mau nói xem nào.”
Thấy dáng vẻ có phần khởi như vậy, ảnh mặt của Dạ Âu Thần dẫn tối sầm lại, hơi cúi người về phía trước nói một câu bên tại có
Vốn đi trên mặt Hàn Minh Thư mang nét cười, nhưng sau khi nghe xong câu nói của Dạ Âu Thần, nụ cười trên mặt cứng lại, khuôn mặt của cô ngay lập tức liền đỏ lên, không biết phải làm sao mà nhìn anh.
“Em, em không kêu anh nói cái này……
Giọng của Dạ Âu Thần khàn khàn: “Vậy thì là cái nào?
Hàm Minh Thư:
Nhìn anh hồi lâu, Hàn Minh Thư cảm thấy thôi bỏ đi, không hỏi nữa. Nếu như bản thân anh có cảm giác thì có lẽ anh sẽ hỏi cô thay vì đợi cô hỏi.
Chỉ là cô cảm thấy rất phiền muộn, tiếp xúc thân mật cũng không kích thích được anh, vậy thì phải làm sao mới có thể kích thích được ký ức của anh đây?
Trong ấn tượng của Hàn Minh Thư, Dạ Mạc Thảm hình như chỉ coi trong mẹ của anh Tổng
An và me con họ.
Đang suy nghĩ, điện thoại của Dạ Mạc
Thăm lại vang lên.
Anh cầm lên nhìn một cái rồi trực tiếp đặt chế độ không làm phiên
Hàn Minh Thư vểnh mỗi lên. “Người nhà anh hồi thúc anh về phải không? Vậy anh nhanh chóng trở về đi.”
Dạ Âu Thần cất điện thoại đi, ảnh mặt sâu thẩm của anh nhìn vào mặt của cô.
“Không giữ anh lại?”
Hàn Minh Thư phút chốc nâng mắt: “Làm sao giữ anh, người nhà anh không phải ”
“Chỉ cần em muốn, tối nay anh có thể ở lại.”
Không, cô không muốn. Anh chỉ ở với mình như thế một lúc thôi người nhà anh đã liên tục hối thúc anh rồi, nếu như anh thật sự ở đây một đêm, vậy nhà Uất Trì chẳng phải nổi giận rồi sao?
Đến lúc đó Tống An còn chưa kịp liên lạc thì ông lão Uất Trì đã nổi giận lên rồi.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư bèn nhẹ giọng dỗ dành. “Anh vẫn nên về sớm đi, chúng ta mới bên nhau không lâu, hoãn lại một quãng thời gian đi, anh… tạm thời cũng đừng đem chuyện của chúng ta ra nói cho người khác biết ”
Không phải không nhìn ra sự trốn tránh của cô, chỉ là không nghĩ đến cô sẽ trốn tránh đến thế này, cuối cùng anh vẫn tôn trọng lựa chọn của cô. “Được.”
Không đợi điện thoại lại gọi đến hối thúc, Hàn Minh Thư đã tiền Dạ Âu Thần ra cửa, sau đỏ mat nhin xe của anh rời đi.
Cô đứng ở hành lang nhìn xe chạy xa bên người cô đột nhiên vang lên giọng của một người con gái
“Người vừa lái xe đi là bạn trai của cô à?”
Hàn Minh Thư quay đầu lại, nhìn thấy người con gái sống cạnh nhà đúng lúc đi ra, cười bắt chuyện với cô.
Hàn Minh Thư ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Bạn trai của cô đẹp trai thật nha, hơn nữa xe anh ta lại có vẻ như rất đắt tiền.” Nói xong, người con gái nghiêng đầu, tò mò nhìn cô: “Anh ấy có tiền như vậy, tại sao cô vẫn còn thuê nhà ở đây? Để anh ấy mua cho cô căn nhà rồi vào ở không phải tốt hơn sao?”
Hàn Minh Thư. “… Tôi cảm thấy ở đây cũng tốt, hơn nữa tôi chỉ là yêu đương với anh ấy, không cần anh ấy giúp tôi mua nhà ”
Người đàn ông mua đủ loại đồ trong quảng thời gian yêu nhau quả thực rất đáng quý, cho thấy rằng anh ấy bằng lòng bỏ ra bất cứ thứ gì vì bạn. Nhưng ngoài đáng quý ra đồng thời cũng là gánh nặng, cái gì anh ấy cũng cho bạn, bạn thì có thể lấy gì để tặng lại người ta đây? Nghe xong, trên mặt người con gái lộ ra nét kì quái, phản bác lại cô. “Cô kì lạ thật nha, yêu nhau với anh ấy, để anh ấy mua căn nhà cho cô thì sao chứ? Tôi lại cảm thấy, nếu như anh ấy có tiền, nhưng lại không chịu tiêu chút tiền vi cô, tôi cảm thấy tủi thân thay cô
Hàn Minh Thư ngắt lời của cô ấy “Cô và bạn trai có thuê nhà ở đây, mỗi tối tan làm còn rất muộn, cô cảm thấy tủi thân không?”
Chương 860:
Người con gái sững sở, sau đó trên mặt bắt đầu hơi xấu hổ, lắc đầu: “Không tủi thân. Ngược lại có ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Bởi vì cô ta yêu anh ấy, cho nên ngày tháng nào cũng đồng ý cùng anh vượt qua.
Hàn Minh Thư khẽ cười. “Vậy thì đúng rồi, cô cũng không cảm thấy tủi thân, tại sao lại thay tôi tủi thân chứ.”
Người con gái thè lưỡi ra: “Thật ngại quá, tôi cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi, cô đừng để trong lòng nha.”
Hàn Minh Thư gật đầu, không nói gì nữa. Không bao lâu sau trong nhà liền có tiếng người con trai đang gọi tên của người con gái, cô ấy vẫy tay với Hàn Minh Thư liền rời khỏi
Hàn Minh Thư cũng về phòng, đúng lúc nhìn thấy điện thoại Tiểu Nhan gọi cho cô
“Alo?”
“Minh Thư Mặc Tử Minh nhớ câu chết mất
Giọng của Tiểu Nhan vô cùng có lực xuyên thấu, Hàn Minh Thư lập tức để điện thoại cách xa mình một chút, đến khi bên đầu kia của điện thoại yên lặng một chút cô mới cầm lên nghe.
“Đáng ghét, cậu lại để điện thoại ra không nghe minh nói nữa phải không? Cậu thật tàn nhân.”
Hàn Minh Thư: ” Tiểu Nhan, xin cậu nghiêm túc một chút được không?”
Tiểu Nhan nặng nề hừ một tiếng, một giây sau liền trở nên nghiêm túc: “Dì nhỏ Tống mà cậu nhớ thư ký Tô liên lạc đã có tin tức rồi, muốn biết là tin tức gì không?”
“Nhanh như vậy đã liên lạc được rồi?”
Hàn Minh Thư vô cùng ngạc nhiên.
Hiệu suất làm việc của Tô Cửu còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của cô, có nhịn không được hỏi “Mau nói, dì nhỏ Tổng thể nào?”
“Không phải câu nhờ Tô Cửu nói lại sự việc cho dì nhỏ của anh Dạ hay sao? Sau khi dì nhỏ của anh ấy biết được, nói bản thân cần binh tĩnh lại một lúc rồi sau đó mới cho chúng ta cầu trả lời.
Bình tĩnh lại một lúc sao?
Đối với Hàn Minh Thư điều này cũng không tinh là chuyện ngoài ý muốn, dù sao năm đó Tống An và Tống Tâm rời khỏi nhà họ Uất Trì nhiều năm như vậy cũng không trở lại, chắc chân bên trong có nguyên nhân và tình hình nội bộ rất lớn.
Đột nhiên đem những chuyện này nói cho bà ấy, bà ấy cũng cần thời gian tiêu hóa, sau đó sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình. “Được, mình biết rồi.”
“Cậu biết gì vậy? Tình hình bây giờ thế nào rồi? Làm sao lại động đến cả dì nhỏ của anh ấy rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Nhan không biết tình hình bên này, Hàn Minh Thư sợ cô ấy lo lắng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nói cho cô ấy biết chuyện hôn lễ của mình và Dạ Âu Thần bị gạt bỏ.
“Đừng lo lắng, bên minh không có chuyện gì, chỉ cần câu chăm sóc tốt cho Đậu Nành và bản thân mình là được rồi.”
Tiểu Nhan lại không nhịn được lấm bẩm nói: “Cậu lừa ai vậy, không có chuyện gì mà lại đột nhiên tìm Tống An sao?”
“Minh tìm dì ấy chỉ vì di là người thân của Mạc Thâm, chỉ muốn dì ấy thuận tiện để cùng nhau kích thích trí nhớ của anh ấy, không có gì khác.
Cách nói này khiến cho Tiểu Nhận bản tin bán nghi: “Thật à? Chỉ có vậy thôi sao?”
Hàn Minh Thư thở dài nói: “Mình cũng chỉ có
“Đừng lo lắng, bên minh không có chuyện gì, chỉ cần câu chăm sóc tốt cho Đậu Nành và bản thân mình là được rồi.”
Tiểu Nhan lại không nhịn được lấm bẩm nói: “Cậu lừa ai vậy, không có chuyện gì mà lại đột nhiên tìm Tống An sao?”
“Minh tìm dì ấy chỉ vì di là người thân của Mạc Thâm, chỉ muốn dì ấy thuận tiện để cùng nhau kích thích trí nhớ của anh ấy, không có gì khác.
Cách nói này khiến cho Tiểu Nhận bản tin bán nghi: “Thật à? Chỉ có vậy thôi sao?”
Hàn Minh Thư thở dài nói: “Mình cũng chỉ có biện pháp này, hay là cậu có biện pháp nào
khác tốt hơn