Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Tiểu Nhan lại không nhịn được hỏi: “Sắp đến năm mới rồi, cậu thật sự không định trở về cùng với Đậu Nành của cậu mừng năm mới, cùng mọi người tụ tập với nhau sao?”
Nghe thấy vậy, trong lòng Hàn Minh Thư có chút xúc động. Cô rất muốn quay về, trên đời này không có người mẹ nào là không nhớ con của mình, nhưng… cô không chắc tình hình hiện tại có thay đổi gì hay không, nhưng thấy Tiểu Nhan cứ luôn miệng hỏi, cô chỉ có thể bình tĩnh lại nói: “Đến lúc đó xem tình hình thế nào đã, nếu được phép, mình sẽ sắp xếp thời gian để về mừng năm mới
Lúc trước cỏ trực tiếp từ chối, nhưng bây giờ cô lại thay đổi cách nói khác, Tiểu Nhân cảm thấy tình hình bên phía Minh Thư có thể đã tốt rồi, đến lúc đó khi cô ấy mang Đậu Nành đến tìm cô mừng năm mới, không phải là một chuyện tốt sao?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan vui vẻ nói: “Được rồi, mình cùng Đậu Nành còn có anh trai của cậu đều chờ tin tốt của cậu nha
“Được.”
Nhà họ Uất Trì
“Đi đâu?”
Sau khi Dạ Âu Thần vào cửa, tất cả
những người hầu trong phòng khách đều bị Uất Tri Kim gọi đi, chỉ có một mình ông ta là người duy nhất ngôi trên ghế sô pha.
Đợi đến khi Dạ Âu Thần vào cửa, mới
lạnh giọng đặt câu hỏi. Da Mạc Thăm tiến thêm một bước, nhớ tới tình cảnh ở chung với Hàn Minh Thư, lại nghĩ đến tình huống của Uất Trì Thần nghe trong điện thoại trước đó.
Xem ra là đang lừa gạt anh, Da Mạc Thâm mim chặt môi, vững vàng đi về phía ông cụ
Ông ngoại
Uất Trì Thần cười lạnh một tiếng: “Cháu còn biết ông là ông ngoại của châu sao?”
Da Mạc Thâm mím môi im lặng.
“Cháu rốt cuộc đã đi đầu vậy? Ông tưởng mấy ngày hôm nay cháu ở công ty tăng ca, kết quả hôm nay hỏi mới biết, thật sự mỗi ngày châu đều đúng giờ tan làm, sao mà ở công ty được?”
Dạ Âu Thần nhưỡng mi nói: “Cháu đã là người trưởng thành, cho dù không ở trong công ty tăng ca, thì vẫn có cuộc sống của riêng mình. Chẳng lẽ ngoại trừ công ty ra, cháu chỉ có thể ở nhà?”
Khi nói đến Đoan Mộc Tuyết, ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh đi vài phần, giọng điệu càng nghiêm túc: “Vậy thì ông ngoại cho rằng cháu không có hứng thú với cô ta, còn muốn bỏ rơi co ta?”
Uất Trì Thần: “… Cái thằng nhóc thổi này, cháu có biết cách ăn nói không? Nếu không nói được thì im miệng đi.
Da Mạc Thâm: “
“Bỏ rơi là có ý gì? Cháu chưa có hứng thú với con bé là bởi vì cháu chưa nhìn thấy sự tốt đẹp của Tuyết, Tuyết có chỗ nào không tốt? Con bé xinh đẹp, lại nói được nhiều thứ tiếng, với sự chuyên nghiệp của con bé, chỉ cần châu ở cùng một chỗ với con bé, đối với sự nghiệp tương lai của cháu sẽ rất hữu ích ”
Da Mạc Thâm: ”
“Sao cháu không nói gì đi?”