“Không chỉ có mình cậu thấy, vừa rồi ánh mắt của cô cũng rất khủng bố.”
Nói đến đây, Tiểu Nhan không nhịn được rụt cổ một cái, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Sẽ không phải bởi vì Đậu Nành không có ở trong nhà cho nên ông ngoại của cậu Dạ Âu Thần liền muốn giận chó đánh mèo lên cậu chứ?”
“Chắc là không phải đâu…
Có điều ông cụ này cũng rất kiêu ngạo, Hàn Minh Thư cũng không dám tùy tiện nói ra, ông ta muốn đi mình cũng không dám mở miệng giữ lại, sợ lúc nói chuyện không cẩn thận chạm đến vảy ngược của ông ngoại, đến lúc đó không bù được mất.
Ngoài cửa, Uất Trì Thần mang theo cảm xúc tức giận tiến vào thang máy, Vu Ba không nói gì cá.
Thật lâu sau, rốt cuộc Uất Trì Thần cũng không nhịn được kêu Vu Ba một tiếng.
Vu Ba giống như mới hồi phục tinh thần ngẩng đầu lên: “Ông chủ, làm sao vậy?”
Ba chữ này khiến Uất Trì Thần tức đến suýt nữa thì dựng râu: “Không phải anh có lòng sao? May mà con bé kia còn gọi tôi một tiếng ông ngoại, sau đó một câu hữu ích cũng không nói!”
“Cái này. Vẻ mặt của Vu Ba bừng tỉnh: “Ông chủ ra oai trước mặt mợ Hàn Minh Thư như vậy, nếu như tôi là mợ Hàn Minh Thư, tôi nhất định cũng không dám tùy tiện nói gì.”
Uất Trì Thần: “… Vu Ba: “Ngài cảm thấy thế nào, ông chủ.”
Uất Trì Thần nheo mắt lại, không vui hỏi: “Ý của anh là, tôi nên đối xử tốt với con bé kia một chút?”
Vu Ba sờ mũi cười nói: “Tôi cảm thấy có thể.”
Nghe vậy, Uất Trì Thần nhưởng lông mày, có dấu hiệu nổi giận, Vu Ba tăng tốc nói: “Không nói hiện tại mợ Hàn Minh Thư đã sinh ra cậu chủ nhỏ, bây giờ cô ấy còn mang thai hơn mấy tháng, chẳng lẽ ông chủ còn không cho phép bọn họ ở cùng một chỗ sao?”
Nói như vậy, trực tiếp phá hỏng Uất Trì Thần. Vu Ba thuận thể thêm chút lửa: “Đã không phản đổi được, sau này ông chủ và mợ Hàn Minh Thư sẽ là người một nhà, nếu như quan hệ của người một nhà không tốt cũng rất ảnh hưởng đến tâm trạng của người khác, hòa hòa hợp hợp, về sau hai đứa bé và mợ Hàn Minh Thư cùng cậu Dạ Âu Thần sẽ hiếu thuận với ông chủ, con cháu cả sảnh đường, lúc nào cũng có người làm bạn.”
Không thể không nói, Vu Ba vẫn rất có tài năng nói chuyện, những lời này đã chạm đến bên trong trái tim của Uất Trì Thần.
Ánh mắt ông ta nhìn Vu Ba dần trở nên phức tạp, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn như trước, cũng không biết đến cùng ông ta có đồng ý với Vu Ba hay không.
Vu Ba cẩn thận quan sát Uất Trì Thần một chút, cắn răng lại thêm một mồi lửa.
“Mà tôi nghe cô An nói, cái thai này của mợ Hàn Minh Thư có dấu hiệu sinh non, ngẫm lại lần trước người của chúng ta trói mợ Hàn Minh Thư lại, ở giữa lại bị cô Đoan Mộc bắt lại, suýt chút nữa thì ngã từ trên cầu thang xuống…”
Nói đến đây, trong lòng Uất Trì Thần đã xuất hiện vẻ run sợ. Vu Ba nghĩ thầm, hoàn thành, nói tiếp: “Tôi nghe người ta nói, phụ nữ mang thai phải giữ tâm trạng bình thản, thai nhi mới có thể phát triển tốt, vốn dĩ mợ đã có dấu hiệu sinh non, nếu như thái độ của ông chủ đối với cô ấy không tốt, cô ấy lại giấu giếm những cảm xúc tiêu cực đó đi, đây chẳng phải là…
Điện thoại vang lên một hồi liền được kết nối.
Ngay sau đó bên kia liền truyền đến một giọng nói tỉnh bơ.
“Mẹ”
Âm thanh của Đậu Nành từ trong điện thoại di động truyền tới, lập tức liền tiến vào trong tim của Hàn Minh Thư, cô bị tiếng nói này chọc cho nở nụ cười.
“Đậu Nành.”
“Mẹ.”
Đậu Nành lại gọi cô một tiếng, sau đó mở miệng hỏi: “Mẹ xấu lắm, rõ ràng là có số của Đậu Nành, tại sao lại chỉ gọi điện thoại cho ba? Mẹ bất công quá nha? Thích ba mà không thích Đậu Nành có phải không?”
Nghe thấy lời này, trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Minh Thư hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đưa tay nhéo nhéo lông mày của mình, dịu dàng nói: “Đồ đần, làm sao mẹ có thể bất công được?”
Đậu Nành và Dạ Âu Thần, đều là hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc sống của Hàn Minh Thư, không theo thứ tự cụ thể nào.
Chương 1062:
Đương nhiên, nếu như đứa trẻ trong bụng cô vẫn là nam, vậy người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc sống của cô lại có thêm một người. Có điều đối với Hàn Minh Thư bây giờ mà nói, cô càng hi vọng đứa trẻ trong bụng mình là nữ hơn.
Nếu như là con gái, gia đình của cô và Dạ Âu Thần chính là nhi nữ song toàn.
Một nhà bốn người.
Nghĩ lại đã cảm thấy rất ấm áp.
“Mẹ gạt người! Mẹ nói không bất công, thể nhưng mẹ không hề gọi điện thoại cho Đậu Nành!”
Đậu Nành ở đầu dây bên kia điện thoại còn đang lên án cô.
“Được rồi, đừng tức giận mà, lần sau mẹ sẽ gọi điện thoại cho con có được không?”
“Không được! Về sau mẹ chỉ được gọi điện thoại cho Đậu Nành thôi!”
Trẻ con mà, Hàn Minh Thư liền chiều theo ý của cậu bé: “Được, mẹ đồng ý với con.”
Thế nhưng rất nhanh, Đậu Nành vẫn chưa chịu thỏa mãn với lời đồng ý của Hàn Minh Thư, cậu bé cầm điện thoại ngồi trên đùi Dạ Âu Thần, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dạ Âu Thần một chút.
Dạ Âu Thần đang xem tài liệu bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt, thời điểm cúi đầu vừa vặn đối diện với ánh mắt sạch sẽ của Đậu Nành.
Sau đó anh nghe thấy Đậu Nành mở miệng. “Mẹ, vậy là mẹ yêu ba nhất hay là yêu Đậu Nành nhất vậy?”
Dạ Âu Thần: “…“
Ánh mắt anh nhìn Đậu Nành lập tức trở nên nguy hiểm, thậm chí còn nheo hai con người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Đậu Nành.
Đậu Nành không sợ hãi chút nào, cười hì hì trực tiếp cầm điện thoại di động của anh mở loa ngoài, để cho lời nói của Hàn Minh Thư truyền rõ ràng đến tại của Dạ Âu Thần.
Hàn Minh Thư nghe Đậu Nành hỏi như vậy liền thốt lên: “Đương nhiên là yêu Đậu nhất nha.”
Cô cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao đổi phương cũng là trẻ con mà, cảm xúc hay thay đổi, cho nên cũng phải dỗ dành cậu bé một chút.
Mà Dạ Âu Thần lại là ba của Đậu Nành, hẳn là sẽ không để ý cô nói như vậy. Làm ba, phải gánh vác trách nhiệm của người làm ba!
“Mẹ, mẹ nói thật sao?”
“Um.”
Không biết tại sao, sau khi Hàn Minh Thư nói xong cảm giác phía sau lưng của mình hơi lành lạnh, cô vô thức rụt rụt bả vai, cảm giác có chút kỳ quái.
Làm sao thế nhỉ?
Mà bên trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Uất Trì. Đương nhiên là câu Hàn Minh Thư nói yêu Đậu Nành nhất từ trong điện thoại di động đã truyền đến tại của Dạ Âu Thần, khí chất trên người anh liền sản sinh biến hóa, trở nên nguy hiểm, âm trầm hơn, ánh mắt nhìn Đậu Nành vô cùng sắc bén.
Đương nhiên là Tiêu Túc đứng ở một bên cũng có thể cảm nhận được sự biến hóa rõ ràng này, dù sao đi theo cậu Dạ Âu Thần nhiều năm như vậy, có thể nói cảm xúc của cậu Dạ Âu Thần cậu ta nằm rõ trong lòng bàn tay.
Chỉ có điều…
Cậu ta không nghĩ tới cậu Dạ Âu Thần thế mà lại ghen với con trai của mình.
Đây cũng quá. Như vậy rồi? Tiêu Túc mấp máy môi, lại không dám nói chuyện. “Cảm ơn mẹ, Đậu Nành mãi mãi yêu mẹ, con cúp máy trước đây.”
Nghe được cậu bé nói muốn tắt điện thoại, Hàn Minh Thư có chút nóng nảy: “Chờ một chút.”
Biểu cảm trên mặt Dạ Âu Thần khẽ động, cô chuẩn bị hỏi đến mình sao? Nghĩ đến đây, khỏe môi của Dạ Âu Thần có chút nhếch lên, dù sao số điện thoại này cũng là anh, cô gọi điện thoại cho anh, rõ ràng là phân lượng của anh vẫn nặng hơn Đậu Nành.
Có lẽ vừa rồi nói như vậy, đều chỉ vì muốn dỗ dành trẻ con mà thôi.
Ừm, anh không nên so đo.
Càng nghĩ, nụ cười trên môi Dạ Âu Thần càng lúc càng đậm.
“Mẹ, còn có chuyện gì thế?”
Hàn Minh Thư: “Đậu Nành đã ăn cơm chưa? Con còn nhỏ, nhớ phải ăn cơm đúng giờ, nếu như đói bụng phải nói ba đưa con đi ăn cơm biết chưa? Còn nữa, không được phép kén ăn nghe chưa?”
Chương 1063:
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Hàn Minh Thư còn nghiêm khắc hơn mấy phần.
Đậu Nành khéo léo gật đầu.
“Được rồi mẹ, Đậu Nành rất ngoan, không có kén ăn.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Hàn Minh Thư nghe vậy cũng yên tâm phần nào, dựa theo biểu hiện trước đó của Dạ Âu Thần với Đậu Nành, hắn là anh sẽ chăm sóc tốt cho Đậu Nành.
“Mẹ, còn có chuyện gì sao?”
Đậu Nành nhìn khỏe môi của Dạ Âu Thần treo một nụ cười, cảm thấy mình thực sự cần phải đả kích ba một chút, bằng không ba sẽ không biết căn bản là địa vị thân phận của ba không theo kịp mình.
“Không có, con phải ngoan ngoan nghe lời Sau khi câu nói này phát ra, nụ cười bên mỗi đấy.”
Dạ Âu Thần hơi cứng lại một chút, bên trong đôi mắt màu mực hiện lên vẻ không thể tin được.
Không có?
Cô gọi điện thoại cho mình, kết quả chỉ quan tâm mỗi Đậu Nành mà thôi, mình một câu cũng không có?
“Được rồi ạ, vậy con tắt điện thoại đây.”
Nụ cười bên môi Dạ Âu Thần dần dần biến mất.
“Ừm, bái bai.”
Tút tút tút.
Lần này, nụ cười trên mặt Dạ Âu Thần triệt để biến mất.
Đậu Nành khóa màn hình điện thoại rồi cười hì hì đưa cho Dạ Âu Thần: “Ba, trả điện thoại cho ba nè!”
Dạ Âu Thần không nhận, đôi mắt đen không nhúc nhích nhìn chăm chăm vào gương mặt non nớt của cậu nhóc trước mặt, lặng im, không khí cũng giống như dừng lại.
Nửa ngày qua đi, cậu nhóc trực tiếp nhét điện thoại di động vào trong ngực của anh nói: “Vừa rồi ba cũng nghe thấy đúng không? Mẹ nói yêu con nhất đón”
Đương nhiên Dạ Âu Thần biết đây chỉ là trò đùa nghịch của trẻ con, cố ý để anh nghe, tiếp theo cố ý hỏi vấn đề này ngay trước mặt anh. Sau đó còn cố ý để Hàn Minh Thư không đề cập tới anh.
Đây là…
Kích thích anh sao?
Hay là…
Trả thù?
Bởi vì chính mình trước kia đối xử với Hàn Minh Thư không tốt? Cho nên thắng nhóc này muốn thay mẹ mình bênh vực kẻ yếu?
Càng nghĩ, giống như cũng chỉ có khả năng này.
Mặc dù Dạ Âu Thần biết trước kia mình đã làm chuyện có lỗi với Hàn Minh Thư, mình cũng muốn hạ quyết đền bù thật tốt, nhưng bây giờ ký ức của anh khuyết thiếu, quá khứ xảy ra chuyện gì một chút cũng không nhớ nổi.
Xem ra, muốn khôi phục ký ức, phải nắm bắt lấy chuyện này.
Có điều, lúc này tâm trạng của Dạ Âu Thần vẫn rất khó chịu.
Người phụ nữ kia, nói yêu Đậu Nành nhiều hơn anh thì thôi đi, vì sao cúp điện thoại cũng không hỏi thăm anh một câu, cô còn nhớ rõ đối tượng mình gọi điện thoại là ai sao?
Nghĩ lại đã cảm thấy trong lòng buồn bực, cảm giác giống như không thể hô hấp.
“Ba, ba không sao chứ?”
Đậu Nành lại gần, giả mù sa mưa hỏi một câu.
Vẻ mặt của Dạ Âu Thần không thay đổi đưa tay đè lại cái đầu đang đến gần anh, lạnh giọng nói: “Đi xuống.”
Đậu Nành lộ ra biểu cảm vô tội nghi hoặc nói: “Tại sao vậy ba, chẳng lẽ bởi vì mẹ yêu Đậu Nành hơn cho nên ba mới tức giận sao?”
Đậu Nành tiếp tục bổ một đao: “Hay là mẹ không nói chuyện với ba cho nên ba mới khó chịu thế?”
Chương 1064:
Dạ Âu Thần: “…”
Đậu Nành cong môi: “Ba không thể nhỏ mọn như vậy được! Bằng không mẹ sẽ càng không thích ba!”
Dạ Âu Thần: “…”
Trước đó bởi vì có một đứa con trai mà anh vui mừng, kinh ngạc, sung sướng, các loại cảm xúc khó mà nói rõ tràn ngập trong ngực của anh.
Nhưng bây giờ sau khi nghe được Đậu Nành nói những lời này, Dạ Âu Thần thật sự muốn dụi đầu cậu bé xuống bàn làm việc.
Không được, không thể Dạ Âu Thần liếc mắt nhìn Đậu Nành một chút, mặc dù bây giờ gương mặt kia rất muốn ăn đòn, thế nhưng đồng thời cũng nhắc nhở đây thật sự là con trai của anh, là con của anh và Hàn Minh Thư.
Dù sao cũng là con trai ruột của mình.
Nhịn đi.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần thu hồi ánh mắt đang nhìn Đậu Nành, áp chế lửa giận và tức tối trong lòng xuống. Đậu Nành nói liên tiếp mấy câu kích thích Dạ Âu Thần, trơ mắt nhìn biểu cảm và ánh mắt của Dạ Âu Thần thay đổi, trong lòng mừng thầm, chỉ cần người ba lưu manh này không chịu nổi kích thích mắng mỏ cậu bé, hoặc là đụng đến cậu một cái, cậu sẽ lập tức tổ khổ cáo trạng với mẹ, sau đó khiến mẹ không cần người ba lưu manh này!
Hừ!!
Thế nhưng, thời điểm Dạ Âu Thần nghiêng mắt nhìn qua, ánh mắt chỉ lành lạnh, nhưng lại cất giấu sự kiên nhẫn vô hạn, cuối cùng thu hồi lại.
Sau đó, không xảy ra chuyện gì.
Đậu Nành: “?”
Ửm? Đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ lời cậu bé vừa nói không đủ đâm vào tim sao? Cho nên ba mới không có phản ứng? Thế nhưng vừa rồi rõ ràng cậu nhìn thấy trong mắt ba xuất hiện ánh lửa nha, đó chính là biểu hiện của sự tức giận mà.
Tại sao lại biến mất không thấy rồi?
Chẳng lẽ ba muốn tăng cường độ đâm vào tim thêm mấy lần sao??
Mà Tiêu Túc ở một bên thì đã nghe lọt hết cuộc đối thoại của hai ba con, sau khi nghe xong, cậu ta liền thay đổi suy nghĩ lúc trước.
Lúc trước cậu ta còn cảm thấy cậu Dạ Âu Thần ngây thơ, đến cả con trai của mình cũng ghen.
Nhưng bây giờ, cậu ta chỉ cảm thấy cậu Dạ Âu Thần thật đáng thương.
Một câu nói kia của Đậu Nành, căn bản chính là đang bóp chẹt trái tim của cậu Dạ Âu Thần mà? Tiêu Túc nhớ tới ngày đó ở bệnh viện Đậu Nành hỏi có phải cậu ta thích Tiểu Nhan không, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia sáng.
Một đứa trẻ thông minh như vậy, đến cả tâm tư của cậu ta cũng có thể nhìn ra được, chẳng lẽ vừa rồi những lời kia là cậu bé cố ý nói?
Ngầm lại xác thực là có khả năng, dù sao cũng là con của cậu Dạ Âu Thần và mợ chủ, chắc là gen tốt rồi?
Có điều một đứa trẻ mới lớn như thế đã sở hữu trí tuệ kinh người như vậy, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy mà chỉ nghe nói, hẳn là Tiêu Túc sẽ không tin tưởng.
Đậu Nành còn ỷ lại trên đùi Dạ Âu Thần không muốn xuống dưới, thậm chí trong đầu còn đang suy nghĩ có nên châm chọc ba nữa hay không.
Càng nghĩ, Đậu Nành càng cảm thấy hay là quên đi.
Một lần không thể quá mức, nhưng nhất định số lần không thể thiếu, không thể để cho ba phớt lờ.
Cậu bé muốn ba phải áy náy, đối xử thật tốt với mẹ Mặc dù không ném cậu bé xuống sàn nhà, nhưng lúc này Dạ Âu Thần đã xách cổ áo của cậu đặt trên mặt đất.
Sau khi cậu nhóc đặt chân xuống sàn, cong môi lên án nói: “Ba, ba đúng là quỷ hẹp hòi, con muốn nói cho mẹ.”
Nghe vậy, ánh mắt của Dạ Âu Thần liếc về phía cậu bé.
“Mẹ con là người trưởng thành, ai đúng ai sai mẹ có thể phân tích rõ ràng.”
“Nhưng dù sao mẹ cũng là mẹ của con nha Ý là, cho dù có là người trưởng thành, cậu bé vẫn là trẻ con, mà Hàn Minh Thư lại là mẹ của cậu, cho nên có thể sẽ tin tưởng lời nói của cậu.
“Mà ba biết không? Người bình thường đều cho rằng, trẻ con sẽ không nói dối đâu.”
Chương 1065:
Dạ Âu Thần nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn chăm chăm vào cậu nhóc đang đứng bên cạnh mình, mím môi không nói.
“Chú Tiêu, chú thấy Đậu Nành nói có đúng Người luôn cố gắng khiến mình trở nên vô không?”
hình Tiêu Túc, giờ phút này đột nhiên bị gọi đến tên, gương mặt lập tức lộ vẻ căng thẳng.
Cái này muốn cậu ta phải nói như thế nào đây? Sau khi đã tận mắt nhìn thấy Đậu Nành hố ba của mình.
Đậu Nành nhìn cậu ta, vừa vặn ánh mắt lạnh lùng của Dạ Âu Thần cũng quét tới, Tiêu Túc lập tức đứng trang nghiêm, dáng vẻ quang minh lầm liệt.
“Câu nói này không sai, đại đa số người đều cho rằng trẻ con sẽ không nói dối. Nhưng điều kiện tiên quyết để trẻ con không nói dối là bởi vì trí thông minh của chúng không cao như vậy.”
Trí thông minh cao giống như Đậu Nành, nói không chừng.
Nhưng phía sau câu nói kia của Tiêu Tức cũng không lựa chọn nói ra, nên nếu Đậu Nành tìm cậu ta làm loạn, cậu ta liền nói mình chỉ đang nói sự thật mà thôi.
Quả nhiên, Đậu Nành nghe xong lập tức không vui, đi đến trước mặt Tiêu Túc tranh luận với cậu ta.
Mà lúc này, Dạ Âu Thần đưa tay nhéo nhéo lông mày của mình, nhìn đống tài liệu lít nha lít nhít trước mặt, bỗng nhiên không nhìn được, anh đưa tay đóng quyển sổ lại, sau đó đặt quyển sổ lên trên bàn.
Vốn dĩ, chỉ là Đậu Nành đột nhiên nghĩ ra muốn đến tham quan công ty.
Cho nên Dạ Âu Thần liền dẫn cậu bé đến đây, về sau Dạ Âu Thần có thể thuận tiện xem tài liệu, tránh để chúng chất cao như núi.
Lúc trước anh còn có tâm trạng xem tài liệu, nhưng bây giờ thì sao? Sau khi nghe lời nói kia của Hàn Minh Thư, tâm trạng của Dạ Âu Thần lập tức không ổn, coi như anh vẫn an ủi mình kia là Hàn Minh Thư dỗ dành trẻ con, nhưng trong lòng vẫn sẽ nghĩ đến.
Tại sao có thể yêu Đậu Nành hơn anh chứ?
Lại nói, tình cảm đối với con trai và tình cảm đối với người yêu sẽ giống nhau ư?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần thu hồi tài liệu, khóa kỹ ngăn tủ, lạnh giọng nói: “ĐI, đi về nhà dự lễ hội mùa xuân.”
Nghe vậy, Đậu Nành quay đầu lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Dạ Âu Thần một chút: “Ba, thời điểm chúng ta vừa mới đi lên, có rất nhiều người vẫn đang làm việc mà, ba lại muốn về nhà dự lễ hội mùa xuân, cái này có phù hợp không vậy?”
Dạ Âu Thần liếc nhìn cậu bé: “Bọn họ cũng không phải người Việt Nam.”
Đậu Nành hừ một tiếng: “Ba chính là lười biếng đến tiêu cực, để nhân viên làm việc, mình lại không kiếm sống.”
Đối với điểm này, Dạ Âu Thần thản nhiên tiếp nhận, đồng thời đứng dậy trực tiếp đi tới chỗ Đậu Nành, bàn tay to lớn chụp lấy Đậu Nành nhét vào trong ngực của mình.
“A, lần sau ba ôm con tư thể có thể dịu dàng một chút được không? Không thể bởi vì con là bé trai mà thô bạo với con như thế Khóe môi của Dạ Âu Thần lạnh lùng nhếch lên, liếc về phía cậu bé.
“Trở về tìm mẹ con hỏi cho rõ ràng, xem rất cuộc là mẹ con yêu ai nhất?”
Đậu Nành nghe xong, trong nháy mắt trừng to mắt, không nghĩ tới từ nãy đến giờ ba vẫn còn nghĩ đến vấn đề này, cậu bé cắn rằng nói: “Ba xấu lắm, con không cho phép ba hỏi mẹ, nếu ba dám làm khó mẹ, con liền không nhận người ba này nữa.”
Nhưng cậu bé vừa nói xong, Dạ Âu Thần đã kẹp cậu dưới cánh tay ra khỏi phòng làm việc. Chị Lâm vừa vặn muốn đi qua đưa tài liệu, trong lúc đó nhìn thấy Dạ Âu Thần kẹp một đứa trẻ, nhìn thấy khuôn mặt của đứa bé kia, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Cái này…
Là cô ấy nhìn lầm sao?
Đôi mắt của chị Lâm trừng rất lớn, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
đứa trẻ kia, thế mà giống như đúc tổng giám đốc Uất Trì Thần của bọn họ?
Không không không, nhìn kỹ một chút, vẫn có rất nhiều điểm khác biệt, mặc dù ngũ quan rất giống, thế nhưng ánh mắt và khí chất trên người hoàn toàn không giống.
Đây là em trai song sinh của tổng giám đốc bọn họ sao??
Trong đầu chị Lâm xuất hiện ý nghĩ đầu tiên, nhưng rất nhanh đã bị cô ấy loại bỏ, hiện tại với tuổi tác của tổng giám đốc làm sao có thể có em trai song sinh nhỏ như vậy.
Kia…
Chính là con trai của anh.
Chương 1066:
Thời điểm vừa đến tất cả mọi người còn cho rằng anh độc thân, không nghĩ tới thế mà đến cả con cũng có rồi?
Trong nháy mắt chị Lâm liền nghĩ đến Hàn Minh Thư.
Không phải cô gái kia thích tổng giám đốc sao? Hơn nữa còn sống cùng với tổng giám đốc, cô đã biết chuyện này chưa?
“Chị Lâm, mấy ngày này tôi cần phải nghỉ ngơi, việc trong công ty đành làm phiền chị rồi.”
Thẳng đến khi Dạ Âu Thần lên tiếng, chị Lâm mới hồi phục tinh thần, cô ấy ngơ ngác nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía khuôn mặt của Đậu Nành, thật sự không nhịn được hỏi một câu: “Tổng giám đốc, đứa trẻ này là.…”
Không chờ Dạ Âu Thần mở miệng, Đậu Nành đã mở miệng dùng tiếng Anh trả lời vấn đề của chị Lâm: “Chào dì xinh đẹp, cháu là con trai của ba ~”
Chị Lâm giật mình đơ tại chỗ, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tinh xảo của đứa trẻ mở miệng nói một chuỗi tiếng Anh với mình.
Chuyện gì xảy ra vậy? Đứa trẻ này mới chỉ mấy tuổi mà thôi, lại còn là người Việt Nam, làm sao có thể nói tiếng Anh lưu loát như thế?
Giống như hiểu rõ sự nghi ngờ của cô ấy, Đậu Nành nhẹ giọng giải thích nói: “Trước kia mẹ của cháu ở nước Anh, thời điểm cháu còn nhỏ đã bắt đầu được học tiếng Anh rồi ~”
Thì ra là thế.
Lúc Dạ Âu Thần và Tiêu Túc nghe thấy cậu bé nói tiếng Anh cũng cảm thấy kỳ quái, hiện tại nghe cậu giải thích như thế liền hiểu ra.
Nước Anh?
Dạ Mạc Thầm nhắm mắt rồi mở ra, đó là nơi nào? Một chút ấn tượng anh cũng không có.
Chị Lâm nhìn đứa trẻ khiến người khác yêu thích trước mặt, tâm trạng phức tạp nhìn Dạ Âu Thần một chút, lại nghĩ đến Hàn Minh Thư một lần nữa.
Có nên lắm chuyện hỏi tổng giám đốc hay không? Dù sao chuyện này đối với Hàn Minh Thư mà nói không công bằng, thế nhưng đứa trẻ này ở đây, nếu cô ấy hỏi có thể sẽ bị cậu bé nghe được.
Ngay tại thời điểm chị Lâm xoắn xuýt, Đậu Nành lại mở miệng một lần nữa.
“Dì xinh đẹp ơi, chúng cháu phải về nhà rồi, lần sau gặp lại nha ” Chị Lâm lấy lại tinh thần, nở nụ cười: “Được!”
Dạ Âu Thần khẽ gật đầu với chị Lâm, sau đó mang theo Đậu Nành đi ra ngoài bằng lối ra đặc biệt.
Nhìn theo bóng lưng của bọn họ rời đi, chị Lâm không nhịn được nhìn đứa trẻ kia nhiều một chút.
Thật là một đứa trẻ đáng yêu lại lễ phép.
Đứa trẻ như vậy thì người mẹ sẽ là người như thế nào nhỉ? Haizz, đột nhiên có chút khó chịu thay Hàn Minh Thư, có điều mỗi người đều có duyên phận thuộc về mình, không thể cưỡng cầu được.
Nghĩ tới đây, chị Lâm liền quay người rời đi xử lý công tác.
Dạ Âu Thần đưa Đậu Nành đi ăn cơm, thời điểm chọn món xong đột nhiên Đậu Nành nói muốn đi toilet, Tiêu Túc lập tức trang nghiêm đứng lên: “Cậu chủ nhỏ, tôi đi chung với cậu, vừa hay tôi cũng muốn đi toilet.”
Đậu Nành cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu, mặc cho Tiêu Túc kéo tay của cậu bé rời đi.
Nhìn thấy hai người cùng rời đi, đột nhiên ảnh mắt của Dạ Âu Thần rơi lên người Tiêu Túc.
Trước kia khi gặp mặt, cậu ta nói mình là trợ lý của anh, như vậy hẳn là anh cực kỳ hiểu rõ một nhân tài như cậu ta, mà cậu ta còn thích đi theo mình.
Nếu như là cậu ta, có lẽ sẽ đáng tin cậy.
Tiêu Túc…
Tiêu TÚc…
Ở trong lòng Dạ Âu Thần mặc niệm cái tên này, cẩn thận nhớ lại quá khứ, rất nhanh trong đầu liền xuất hiện một chút cảnh tượng vỡ vụn, là thuộc về Tiêu Túc.
Thế nhưng rất nhanh, những mảnh vỡ đó giống bị gió cuốn đi, tốc độ nhanh đến nỗi anh không bắt kịp được.
Dạ Âu Thần cố gắng nhớ lại.
Thời điểm Tiêu Túc và Đậu Nành đi toilet xong, Tiêu Túc liền phát hiện sắc mặt của Dạ Âu Thần khó coi hơn vừa rồi rất nhiều, có chút tái nhợt, đến cả bờ môi cũng biến thành màu xanh.
Cái này…
Chương 1067:
Là sao vậy?
Chỉ mới đi toilet một lát, đã xảy ra chuyện gì sao?
Có điều Đậu Nành đang ở đây, Tiêu Túc cũng không dám hỏi cho ra nhẽ, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí thăm dò.
“Cậu Dạ Âu Thần?”
Nghe được âm thanh của Tiêu Túc, Dạ Âu Thần dừng lại, lập tức ngước mắt nhìn về phía Tiêu Túc.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, Tiêu Túc trông thấy sắc mặt của Dạ Âu Thần lại chênh lệch mấy phần, so với trong tưởng tượng của cậu ta còn muốn chênh lệch hơn, sắc mặt của Tiêu Túc cũng lập tức khó coi, ánh mắt nhìn Dạ Âu Thần tràn đầy lo lắng.
“Toilet đông người không?”
Anh giật giật môi Tiêu Túc lắc đầu: “Không đông.”
mỏng hỏi.
“Ù.”
Dạ Âu Thần nghe vậy thì đứng dậy đi ra bên ngoài. Đậu Nành còn chưa kịp nhìn thấy sắc mặt của Dạ Âu Thần cho nên cũng không chú ý tới tình huống lúc này của Dạ Âu Thần, không lâu sau đó Dạ Âu Thần đi ra ngoài, Đậu Nành nhìn thấy rõ ràng vẻ lo lắng trên gương mặt của Tiêu Túc, không nhịn được hỏi: “Chú Tiêu, ba cháu chỉ đi toilet thôi mà, làm sao mà chú phải lo lắng thế?”
Tiêu Túc: “…Có sao? Không có mà?”
Nói xong, cậu ta nở một nụ cười khó coi với Đậu Nành.
Đậu Nành: “Đừng cười nữa chú Tiêu, khó nhìn quá đấy.”
Vốn dĩ trên mặt cậu ta có một vết sẹo, vết sẹo này khiến cho cậu ta trở nên hung hãn hơn, lúc này miễn cưỡng vui cười với Đậu Nành, biểu tình và bộ dáng quả thực Nếu như không phải sợ làm tổn thương đến trái tim của một người đàn ông trưởng thành, Đậu Nành đã hung hăng phỉ nhổ cậu ta từ lâu rồi. Nghe vậy, Tiểu Túc trang nghiêm thu nụ cười trên mặt lại, mặc dù không nghĩ gì, thế nhưng động tác lại vô thức phủ lên vết sẹo trên mặt mình, cười khổ nói: “Thật xin lỗi, có phải là vết sẹo lúc chú Tiêu cười lên hù dọa đến cháu không?”
Nghe vậy, Đậu Nành nghiêng đầu một chút, lắc đầu phủ nhận.
“Không phải vết sẹo của chú Tiêu, là vừa rồi chú cười quá miễn cưỡng đó ~” Nói xong, Đậu Nành còn nở nụ cười: “Còn có, chú Tiêu, vết sẹo của chú không xấu, căn bản sẽ không hù dọa đến người khác đâu!”
Tiêu Túc sững sờ: “Không xấu? Cái này làm sao có thể?”
Cậu ta nở nụ cười khổ.
Vết sẹo này, mặt ngoài nhìn thấy thì ở trên mặt, nhưng trên thực tế lại ở trong đáy lòng của cậu ta.
“Thật sự không xấu mà chú Tiêu, chẳng lẽ chú chưa từng nghe nói qua một câu nói sao?”
Đại khái là nhìn ra đáy lòng của cậu ta tổn thương, cho nên Đậu Nành muốn an ủi một chút.
Nghe vậy, Tiêu Túc dừng lại, buông thống đối mắt nhìn cậu bé: “Câu gì?”
“Vết thương trên người, là tiêu chí của một người đàn ông.”
Tiêu Túc sửng sốt, không nghĩ tới câu nói này lại là Đậu Nành nói cho cậu ta biết.
“Mặc dù chú Tiêu tổn thương ở trên mặt, nhưng đó cũng là một tiêu chí nha, chú Tiêu rất đẹp trai~ Không được tự ti vì vết sẹo này đâu đấy”
Sau khi nghe xong lời nói này, Tiêu Túc thật lâu không mở miệng, trước đó cậu ta còn cảm thấy Đậu Nành rất đáng sợ, thế mà lại hố ba mình như vậy, nhưng bây giờ sau khi nghe cậu bé nói ra những lời này, Tiêu Túc liền thay đổi cách nhìn của mình. Mặc kệ là thật tâm hay là an ủi, những lời nói này đã thật sự chạm đến đáy lòng của cậu ta.
Nghĩ tới đây, Tiêu Túc cảm kích nhìn Đậu Nành một chút, nói lời cảm ơn với cậu bé.
“Cảm ơn cháu.”
Đậu Nành cười híp mắt: “Chú Tiêu, không cần khách sáo nha Như vậy, chú muốn đi tìm ba sao? Cháu thấy dáng vẻ của chú rất lo lắng đó “
Tiêu Túc gật đầu: “Muốn.”
“Vậy thì chú Tiêu người đi đi, Đậu Nành ở chỗ này chờ hai người trở về.
Tiêu Túc cấp tốc đứng dậy, sau khi căn dặn Đậu Nành không được chạy loạn, ngoan ngoãn ở lại đây chờ bọn họ liền bước nhanh đi ra ngoài, khi xác định được rõ phương hướng lập tức đi về phía nhà vệ sinh.
Dạ Âu Thần đang rửa mặt ở trong toilet, nhìn khuôn mặt của mình trong gương, sắc mặt có chút tái nhợt, trách không được vừa rồi thời điểm Tiêu Túc nhìn thấy anh lại lộ ra vẻ lo lắng. Vốn dĩ là đoạn ký ức kia đã khiến sắc mặt của anh trở nên kém như vậy, đầu vẫn như râm ran đau nhức, thế nhưng Dạ Âu Thần lại vô cùng hi vong mình có thể nhớ ra tất cả những chuyện trước kia.
Chương 1068:
Coi như đầu có đau muốn nứt, chỉ cần có thể để anh nhớ ra tất cả thì tốt rồi.
Cảm giác trí nhớ lúc nào cũng trống rỗng thật khó chịu.
Dạ Âu Thần đang chìm trong suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng.
“Cậu Dạ Âu Thần?”
Dạ Âu Thần nghe vậy thì nhìn qua, trông thấy Tiêu Túc đang đứng cạnh cửa dùng ánh mắt lo âu nhìn anh.
Anh mấp máy môi mỏng, sau đó đi về hướng của cậu ta.
“Vào đây làm gì?”
Tiêu Túc cũng không giấu diếm suy nghĩ của mình: “Cơ thể của cậu Dạ Âu Thần không thoải mái sao? Có cần hay không…
Có cần đưa cậu đi bệnh viện khám hay không, câu nói này còn chưa nói xong đã bị Dạ Âu Thần đánh gãy.
“Ký ức bị thất lạc có thể khôi phục không?”
Đột nhiên Tiêu Túc bị anh hỏi vấn đề có chút sửng sốt, một hồi lâu mới phản ứng được, lắp bắp trả lời: “Hẳn là…
Có thể đấy?”
Ánh mắt của Dạ Âu Thần nhìn xuyên qua bên người của cậu ta cũng không biết nhìn về phía nơi nào, chỉ có điều ánh mắt nhìn đi rất xa.
“Anh nói anh là trợ lý của tôi? Như vậy anh có thể thay tôi làm một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
Tiêu Túc trang nghiêm ưỡn ngực thẳng lưng hỏi.
“Tôi muốn khôi phục ký ức, chuyện này đích thân tôi làm không tiện, cho nên cần anh hỗ trợ.”
Tiêu Túc: “..A, cậu Dạ Âu Thần cần tôi làm việc gì?”
Đậu Nành ngồi trên ghế quơ bàn chân nhỏ, nhìn nhân viên tiến đến bày món ăn hai lần, ví trí đối diện và vị trí bên cạnh cậu bé vẫn trống rỗng, Đậu Nành không nhịn được chống cằm tự hỏi.
Làm sao hai người đàn ông trưởng thành lại đi toilet đến nửa ngày vậy?
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì mà cậu bé không thể biết sao?
Không biết về nhà có nên kể chuyện này cho mẹ biết không? Đậu Nành nghe nói hiện tại rất nhiều đàn ông đều thích chơi gay Đang nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Dạ Âu Thần và Tiêu Túc trở về, vừa vặn đụng phải nhân viên phục vụ muốn đi ra ngoài.
Nhân viên phục vụ trông thấy Dạ Âu Thần đẹp trai, liền nở nụ cười với anh, còn liếc mắt đưa tình.
Người ngoại quốc đều tương đối cởi mở, sẽ không nhăn nhăn nhó nhỏ, cho nên nhìn thấy loại đẹp trai cực phẩm giống như Dạ Âu Thần thì sẽ gây chú ý một chút, nếu như có thể làm quen đương nhiên là tốt, nếu như không thể, vậy là coi như chào hỏi thôi.
Đậu Nành nhìn một màn này, không nhúc nhích nhìn chăm chú Dạ Âu Thần, muốn nhìn phản ứng của anh một chút.
Kết quả, vẻ mặt của Dạ Âu Thần không thay đổi đi đến, căn bản là anh không thèm nhìn nhân viên phục vụ một cái chứ đừng nói đến liếc mắt đưa tình với cô ta.
Nhân viên phục vụ không đạt được đáp lại thì thôi, chỉ nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, lập tức cảm thấy không thú vị, nhưng cũng không tức giận, thu lại sắc mặt rồi rời đi.
Có điều vừa rồi một màn kia đã bị Tiêu Túc nhìn thấy.
Trong lòng Tiêu Túc thầm lắc đầu, sau đó cùng đi vào. Dạ Âu Thần vừa ngồi xuống, Đậu Nành đã bắt đầu lên án anh. “Ba xấu lắm, lát nữa trở về con muốn nói cho mẹ biết, ba thu hút ong bướm.”
Dạ Âu Thần mới từ toilet trở về, cái gì cũng không biết: “222”
Tiêu Túc lấy tay làm quyền che miệng của mình ho nhẹ một tiếng, thay Dạ Âu Thần giải thích: “Đậu Nành, cái này cũng không thể nói bậy nha, vừa rồi cháu cũng nhìn thấy, ba cháu phản ứng gì cũng không có, thậm chí có thể còn không biết chuyện này đâu.”
Quả nhiên, nghe được đối thoại của hai người, vẻ mặt của Dạ Âu Thần hơi nghi hoặc một chút, đúng là anh còn không biết chuyện gì xảy ra.
“Hừ, đó cũng là tại ba, nếu như ba cư xử hung hằng một chút thì đã không thu hút ong bướm rồi!”
Tiêu Túc: Cậu ta rất muốn nói chỉ có thể trách ba của cháu quá đẹp trai, cho nên mới…
Chương 1069:
Nhưng lúc này, đại khái là Dạ Âu Thần cũng biết xảy ra chuyện gì, anh nhàn nhạt mở miệng nói: “Để nó nói.”
Thằng nhóc này có lòng bất mãn đối với anh, hơn nữa còn có oán hận nồng đậm, nhìn mình không vừa mắt cũng là chuyện bình thường, dù sao so với quả đấm ngày đầu tiên mà nói, hiện tại mới chỉ nói đã là thay đổi rất tốt rồi.
Dạ Mạc Thầm muốn để Đậu Nành nói, Tiêu Túc cũng không tiện nói thêm cái gì.
Dạ Âu Thần nhìn về phía Đậu Nành: “Đói bụng không? Mẹ con nhắc ba nhớ phải đưa con đi ăn cơm trưa, hiện tại ngậm miệng lại ăn cơm đi, muốn nói gì thì lát nữa lại nói.”
Nghe vậy, Đậu Nành dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.
Đồ đần, ngậm miệng lại có thể ăn cái gì chứ?
Phụt Suýt nữa thì Tiêu Túc cười ra tiếng, nhưng bởi vì Dạ Âu Thần đang ở đây, cho nên cậu ta chỉ có thể chịu đựng.
Dạ Âu Thần rất bất đắc dĩ, chỉ có thể làm bộ không nghe thấy.
Người của mình, làm sao mình có thể mắng chửi chứ?
Tiểu Nhan và Hàn Minh Thư cùng nhau ăn cơm trưa, trong lúc đó Hàn Minh Thư vẫn luôn không ăn được, lại bị Tiểu Nhan lấy danh nghĩa cô đang mang thai cưỡng ép đút rất nhiều thứ vào bụng.
Đợi đến khi ăn no, bụng của Hàn Minh Thư đã no đến mức không đứng lên nổi.
Cô ngồi tại chỗ sở lên bụng của mình: “Cậu đừng ép tớ ăn nữa, ăn quá nhiều đối với đứa trẻ cũng không tốt, đến lúc đó ăn đến quá béo cũng không được.”
“Cậu lừa quỷ sao, cậu gầy như vậy, làm sao đứa bé béo được? Cậu phải ăn nhiều một chút mới được, trong những ngày tiếp theo tớ sẽ giúp cậu bổ sung những chất dinh dưỡng thiếu thốn trước đó. Bằng không đến lúc đứa bé cậu sinh ra không đầy đủ dinh dưỡng, tớ sẽ lo lắng chết mất!”
Không đầy đủ dinh dưỡng…
Cái này nói quá khoa trương, cũng hoàn toàn không thể nào.
Ngay lúc này, Tiểu Nhan nghe được tiếng chuông điện thoại di động đang sạc trong phòng, cô ấy run lên một cái rồi chớp mắt, sau đó nói với Hàn Minh Thư: “Tớ đi nhận điện thoại, có thể là anh của cậu gọi đến, nếu như lát nữa anh của cậu mắng tớ, cậu nhất định phải giúp tớ đấy.”
Hàn Minh Thư còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Nhan đã chạy không thấy bóng dáng tăm hơi.
Sau đó rất nhanh cô ấy đã cầm điện thoại chạy vội trở về, nháy mắt ra hiệu các loại với Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư liền biết, người gọi điện thoại cho cô quả thật là anh trai của mình Hàn Thanh.
Cô cười một cái an ủi Tiểu Nhan, ra hiệu để cô ấy nghe.
Tiểu Nhan hít sâu một hơi, đè xuống vẻ kinh hồn táng đảm mới dám nhận điện thoại, cẩn thận từng li từng tí: “A lô?”
“Mở cửa.”
“A2”
Đột nhiên xuất hiện hai chữ này khiến Tiểu Nhan vội vàng không kịp chuẩn bị, vẻ mặt sững sờ, căn bản không hiểu anh ta đang nói cái gì.
“Mở cửa gì cơ? Mở cửa làm cái gì?”
Tiểu Nhan vô cùng sững sờ, thế nhưng rất nhanh liền cả kinh mở to hai mắt nhìn: “Mở, mở cửa á???”
“Nhanh lên.”
Hàn Thanh lạnh giọng thúc giục. Tiểu Nhan hóa đá một hồi lâu, ngơ ngác nhìn Hàn Minh Thư một chút, sau đó giống như con rối đi về phía cửa.
Hàn Minh Thư bị ánh mắt kia của cô ấy nhìn cho sửng sốt, vừa định hỏi làm sao vậy, nhưng tiếp theo đã nhìn thấy Tiểu Nhan quay người đi tới trước cửa, dáng vẻ rất không thích hợp.
Đây là…
Thế nào?
Cô cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao lúc nhận điện thoại của Hàn Thanh biểu cảm của Tiểu Nhan không phải như vậy mà, mà cô ấy cũng không nói rõ ràng với mình đã xảy ra chuyện gì.
Trừ phi người gọi điện thoại cho cô ấy không phải là Hàn Thanh?
Nghĩ đến đây, trái tim của Hàn Minh Thư liền treo lên, sau đó cấp tốc đứng dậy đi theo bước chân của Tiểu Nhan.
Chương 1070:
Hàn Minh Thư đi theo Tiểu Nhan đến trước cửa.
Mắt thấy Tiểu Nhan chạy tới cạnh cửa, muốn đưa tay mở cửa, nhưng tay của cô ấy vừa chạm đến tay nắm cửa đã bị dọa đến rụt tay trở về, giống như bị điện giật vậy, tựa như ngoài cửa có ôn dịch.
Tiểu Nhan lập tức lui về sau một bước, nhanh chóng chạy tới trốn sau lưng Hàn Minh Thư, nuốt nước bọt.
Cái bộ dạng này…
Cảm giác thật kỳ quái, Hàn Minh Thư hoài nghi nhìn thoáng qua ngoài cửa, sau đó an ủi vỗ vỗ tay của Tiểu Nhan, nói khẽ: “Đừng lo lắng, tớ đến.”
Sau đó cô đi lên phía trước, nhìn qua mắt mèo xem người bên ngoài là ai.
Lúc đầu trang bị cái mắt mèo này là vì an toàn, bình thường cô cũng không quá để ý, lần này Tiểu Nhan phản ứng quá kích động cũng làm cho cô thực sự có chút bận tâm, cho nên vẫn phải nhìn một chút xem người bên ngoài là ai thì hơn.
Hàn Minh Thư nhìn vào mắt mèo một chút, chỉ liếc mắt một cái đã khiến cô giật mình.
Sau đó, cô lùi lại, cấp tốc kéo cửa ra. Một bóng dáng cao lớn đứng ở cửa, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh đèn ngoài hành lang càng phát ra vẻ lạnh lẽo, sau khi đối diện với ánh mắt của Hàn Minh Thư, ánh mắt của Hàn Thanh liền dịu đi, thế nhưng ánh mắt đó rất nhanh đã vượt qua cô rồi rơi xuống gương mặt trắng bệch của Tiểu Nhan ở đẳng sau, trong phút chốc ánh mắt liền trở nên lạnh lùng.
Tiểu Nhan rụt vai lại, giờ phút này cô ấy thật hi vọng mình có một cái vỏ cứng rắn để có thể chui vào, sau đó cô ấy liền trốn ở bên trong không ra ngoài.
Dù sao lúc này, ánh mắt của Hàn Thanh vừa lạnh lùng lại sắc bén giống như dao, căn bản là cô ấy không dám trực tiếp đối mặt. Đương nhiên là Hàn Minh Thư cũng cảm thấy ánh mắt của Hàn Thanh, chỉ là không nghĩ tới thế mà anh ta không báo một tiếng đã chạy tới, cô mỉm cười, không để lại dấu vết đi sang bên cạnh, chặn lại ánh mắt của Hàn Thanh nhìn Tiểu Nhan: “Anh, làm sao đến mà không nói một tiếng với em vậy?”
Trong tầm mắt xuất hiện Hàn Minh Thư, vẻ lạnh lùng trong mắt Hàn Thanh biến mất một ít, nhưng rõ ràng là vẫn còn cảm xúc, mặc dù anh ta không muốn quá xúc động khi đối mặt với em gái mình, nhưng lúc này đại khái là cảm xúc quá lớn, anh ta không áp chế nổi liền để lộ ra ngoài.
“Không kịp.”
Anh ta thản nhiên nói, sau đó mở rộng bước chân đi vào.
Lúc anh ta đi qua người Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư liền ngửi thấy trên mùi phong trần mệt mỏi trên người anh ta, cô hơi nhíu đôi mi thanh tú, sau đó vươn tay đóng cửa lại.
Lần này Hàn Thanh đến một mình, cũng không mang Tô Cửu và Nhất Khởi tới. Nhưng ngắm lại cũng thấy bình thường, lúc này cũng không phải giờ làm việc, hôm nay trong nước là mùng một đầu năm, hôm qua là ba mươi, Tô Cửu là người đã có gia đình nên đã sớm nghỉ làm trở về đoàn viên rồi, làm sao có thể cùng Hàn Thanh đến nước ngoài được?
Lại nói, cho dù Tô Cửu có tình nguyện tăng ca, có lẽ Hàn Thanh cũng sẽ không để cho cô ta tăng ca. Lúc Hàn Thanh đi qua người Tiểu Nhan, Tiểu Nhan liền cảm giác thể xác lẫn tinh thần của mình đều đang run rẩy, trước đó thời điểm rời đi rõ ràng là cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi, mà lá gan cũng rất lớn, còn nghĩ thời điểm Hàn Thanh đến, cô nhất định phải giao tất cả trọng trách cho Đậu Nành.
Dù sao hai anh em bọn họ cũng sẽ không làm gì Đậu Nành.
Nhưng bây giờ thì sao? Hàn Thanh chân chính xuất hiện, cô ấy ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.
Sau khi Hàn Thanh đi vào, Tiểu Nhan còn ngây ngốc đứng tại chỗ, Hàn Minh Thư đi tới giữ chặt tay của cô ấy: “Đi vào đi.”
“Không được.”
Tiểu Nhan lắc đầu, cắn môi dưới của mình, hốc mắt đỏ ửng: “Minh Thư, chân tớ run.”
Hàn Minh Thư: “….
Cô sửng sốt thật lâu, bỗng nhiên bất đắc dĩ cười ra tiếng: “Cậu cũng quá lép về rồi đó? Anh ấy chưa nổi giận với cậu mà cậu đã sợ đến như vậy rồi? Về sau cậu phải làm sao bây giờ? Không phải cậu còn muốn gả cho anh ấy sao?”
Tiểu Nhan dùng sức lắc đầu: “Hiện tại tớ không dám nghĩ đâu.”
Hiện tại ý nghĩ trong đầu cô ấy chỉ có một cái, chính là hi vọng Hàn Thanh không nên trách cô ấy, hu hu, cũng không cần nói chuyện với cô ấy nữa. “Có tớ ở đây rồi.”
Hàn Minh Thư chỉ có thể an ủi cô ấy như thế: “Có chuyện gì tớ sẽ giúp cậu.”
Sau khi nghe cô nói như vậy, Tiểu Nhan đành đáng thương đi theo cô vào trong. Mặc dù đây là lần đầu tiên Hàn Thanh đến nơi này, thế nhưng Hàn Thanh cũng coi nơi này giống như nhà của mình, sau khi đi vào liền không khách sáo nhìn quanh bốn phía, giống như đang tra xét hoàn cảnh nơi đây. Chờ xác định hoàn cảnh nơi này so với trong tưởng tượng của anh ta tốt hơn một chút mới thở dài một hơi, sau đó ngồi xuống ghế số pha.
Hàn Minh Thư kéo Tiểu Nhan đi vào phòng khách, lúc này chỉ có hai người các cô ở nhà, Tiểu Nhan trốn sau lưng Hàn Minh Thư, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt của Hàn Thanh.
Hàn Minh Thư nhìn Hàn Thanh mỉm cười: “Anh, uống chút gì đó không?”