“Từ khi nào mà cấp dưới có tư cách thương lượng điều kiện với ông chủ?” Dạ Âu Thần mất kiên nhẫn nói.
Thẩm Cửu nắm chặt túi xách, trong giọng nói có phần hơi nghiến răng nghiến lợi: “Cho dù làm thêm giờ, trong chốc lát cũng không xong được, tôi có thể đem về nhà để tối làm được không?
Cô đã nhượng bộ rồi.
"Không được."
Tuy nhiên, Dạ Âu Thần lại hoàn toàn không chút nhượng bộ.
Thẩm Cửu còn có thể nói gì? Cô nghĩ một chút, bất quá thì gặp Hàn Mai Linh vào ngày mai vậy.
Nghĩ đến đây, cô không nói gì nữa, rút lại ánh mắt cứng cỏi nhìn Dạ Âu Thần, im lặng quay về bàn làm việc của mình.
Tăng ca thì tăng ca, cô không cần mềm yếu với ai cả.
Thẩm Cửu trở lại vị trí làm việc và ngồi xuống, sss đã đẩy Dạ Âu Thần rời đi.
Sau khi anh đi, Thẩm Cửu lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Hàn Mai Linh, nói rằng cô có thể không đi được, hẹn Hàn Mai Linh vào ngày khác.
Hai phút sau khi tin nhắn được gửi đi, Hàn Mai Linh nhanh chóng gọi lại cho cô.
"Làm sao vậy? Tối nay không phải đã hẹn rồi sao? Sao lại đột nhiên thay đổi thế?"
Giọng nói của Hàn Mai Linh có vẻ hơi lo lắng, mang theo một chút bất an.
Không dễ gì cô hạ được quyết tâm nói cho Thẩm Cửu câu trả lời, cô sợ rằng sau ngày hôm nay sẽ không thể không nói ra sự thật nữa, nhưng cô không ngờ rằng Thẩm Cửu lại không đi được.
Vậy nên trong lòng Hàn Mai Linh liền hoảng loạn.
Cô đang tự hỏi liệu có phải Thẩm Cửu đã nhận ra điều gì đó.
Thẩm Cửu nhìn đống tài liệu trước mặt, có chút đau đầu: "Xin lỗi nha Mai Linh, tớ không cố ý cho cậu leo cây đâu, nhưng hôm nay tớ có chút việc bất ngờ nên không thể giữ hẹn được."
Hàn Mai Linh: "Còn ngày mai?"
"Nếu là ngày mai... mai còn phải xem lại nữa."
"Rốt cuộc cậu làm cái gì mà bận vậy?"
Thẩm Cửu: "Tớ phải ở lại làm thêm giờ ở công ty."
Bên kia im lặng một hồi, mới nói: "Một mình cậu sao?"
Thẩm Cửu nhìn xung quanh trống trãi, gật đầu: "Ừ."
"Vậy tớ sẽ sang đó với cậu, nhân tiện mang cho cậu bữa tối luôn, cậu muốn ăn gì?"
Nghe vậy, trong lòng Thẩm Cửu ấm áp lại: "Mình không kén ăn đâu, có đều cậu qua với tớ vậy không mắc công cậu đó chứ?"
"Tớ với cậu là quan hệ gì hả? Còn nói thế với tớ sao? Chờ tí, tớ sẽ tới đó trong vòng một tiếng."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Cửu nhìn hình đại diện tin nhắn của Hàn Mai Linh.
Bạn tốt của cô, Hàn Mai Linh.
Cô ấy tốt với cô như vậy, làm sao có thể là loại người mà Tiểu Nhan đã nói?
Cả đời này cũng không có khả năng đó.
Thẩm Cửu cất điện thoại rồi nghiêm túc tập trung vào công việc.
Không biết đã làm việc được bao lâu thì đột nhiên có tiếng thang máy mở ra. Lúc Hàn Mai Linh xuất hiện trên hành lang với hai hộp thức ăn và hét lên: "Ây ya, nặng chết mất. Cửu Cửu mau qua giúp tớ với." thì Thẩm Cửu mới nhận ra rằng một giờ đã trôi qua trong vô thức.
Cô nhanh chóng đứng dậy đón Hàn Mai Linh, cầm lấy chiếc túi trên tay.
Hàn Mai Linh đi theo cô tới bàn, nhìn tài liệu chất thành núi, trên bàn không còn một chổ để đặt hộp thức ăn.
"Chết tiệt, vầy là sao hả? Sao mà nhiều tài liệu thế này?"
Ánh mắt Thẩm Cửu tối sầm lại, khẽ nói nhỏ: "Không sao, thu dọn một chút là có chỗ để thôi mà, cho tớ mười phút nhé."
Khi Thẩm Cửu đang thu dọn đồ đạc, Hàn Mai Linh đứng bên cạnh quan sát, vô thức liếc về hướng văn phòng, bất giác nói: "Cậu Dạ có phải làm thêm giờ không?"
"Không đâu." Thẩm Cửu lắc đầu: "Cả công ty chắc chỉ có một mình tớ làm thêm giờ thôi."
Hàn Mai Linh trợn to mắt: "Đây là logic gì vậy? Một mình cậu làm thêm giờ cho toàn bộ công ty? Công ty dựa cả vào cậu để kinh doanh à?"
"Không liên quan gì đến chuyện này, là vì tớ đã không hoàn thành công việccủa mình thôi."
“Nhiều việc thế này làm ba ngày cũng không xong được ấy chứ?” Hàn Mai Linh oán thán: “Công ty đối xử với cậu quá vô nhân đạo.”
Thẩm Cửu đã thu dọn tất cả mọi thứ, đưa cho Hàn Mai Linh một chiếc ghế để ngồi xuống và mở hộp đựng thức ăn.
"Không phải là cậu thích món chay quán này sao? Tớ đặc biệt mang theo hai hộp đựng thức ăn và lái xe 20 phút để mua đó."
"Cảm ơn cậu nha, Mai Linh."
"Giữa chúng ta thì khách sáo cái gì chứ."
Hai người cầm đũa ăn một lúc, Hàn Mai Linh đột nhiên hỏi: "Cậu vẫn chưa nói cho tớ biết tại sao công ty lại bắt cậu làm thêm giờ một mình ở đây vậy? Rốt cuộc là chuyện gì thế hả?"
Với Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu không có gì là không thể kể cả.
Vậy nên cô đã nói với Hàn Mai Linh mọi chuyện.
Sau khi nghe xong, nét mặt Hàn Mai Linh hơi thay đổi.
"Ý cậu là, anh ấy vì những bức ảnh đó mà tức giận nên cố tình giao tất cả công việc này cho cậu làm?"
Thẩm Cửu cười, nói nhỏ: "Ai mà biết được? Có thể là do nhìn tớ không vừa mắt."
Vừa nói xong, Thẩm Cửu lại đột nhiên thở dài: "Mai Linh, cậu nghĩ ai làm vậy sau lưng tớ hả? Cố ý chụp mấy bức ảnh đó."
Sắc mặt Hàn Mai Linh tái nhợt, tim đập điên cuồng, cô che đậy sự căng thẳng trong mắt, cúi đầu, loạn xạ đáp: "Làm sao tớ biết được."
Cô đang định gắp một miếng thịt chay, kết quả là do căng thẳng, làm chiếc đũa rơi xuống đất.
Sắc mặt Hàn Mai Linh thay đổi rõ rệt, cô chỉ muốn cúi người nhặt nó lên, nhưng lại vô tình làm ngã ghế.
Thẩm Cửu: "... Mai Linh, cậu sao vậy? Hốt hốt hoảng hoảng thế."
Hàn Mai Linh cúi đầu cầm đũa, không nhịn được, nhắm mắt lại để cổ vũ chính mình.
Không được hoảng!
“Không có gì đâu ...” Hàn Mai Linh cười ngượng ngùng, cô dượm người định tiếp tục ăn với đôi đũa đó, nhưng Thẩm Cửu lại cau mày, giật lấy chiếc đũa trong tay cô: “Bẩn rồi, không thể ăn được nữa, để tớ đi rửa cho. "
Nói xong cô cầm đũa đứng dậy đi rửa.
Sau khi cô rời đi, Hàn Mai Linh đưa tay ôm ngực, lúc này sắc mặt cô trở nên tái nhợt đến đáng sợ.
Không ngờ, cô ấy lại hớ hênh trước Thẩm Cửu vậy.
Thẩm Cửu đi được một lúc, Hàn Mai Linh đã điều chỉnh lại tâm lý của mình.
"Cửu Cửu này, trưa nay tớ không ăn cơm, lái xe cũng lâu nên đói quá run tay luôn rồi. Phiền cậu chút nha.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu ngây người rồi sau đó nhìn cô cảm động.
"Mai Linh, cậu thật tốt với tớ."
Hàn Mai Linh nhếch môi: "Còn không phải sao, cậu chỉ có một người bạn tốt là tớ! Tớ cũng chỉ có một người bạn tốt là cậu, nhất định phải đối tốt với cậu chứ."
Sau khi hai người ngồi vào bàn lại, Hàn Mai Linh không còn tâm tư ăn cơm nữa, trầm giọng hỏi cô: "Cửu Cửu, nếu nói như vậy, cậu và cậu Dạ đang bị những bức ảnh này quấy rầy sao? Quan hệ giữa hai người tệ như vậy à.Hay là ... Là bởi vì bức ảnh? "
Thẩm Cửu lặng lẽ nhìn đồ ăn trước mặt, thật ra cô cũng không biết mối quan hệ hai người trước đây có yên ổn hay không, dường như đã có một khoảng thời gian bình yên từ sau khi họ bị trúng thuốc nảy sinh quan hệ.
Nhưng sự yên bình đó thực sự là một sự sỉ nhục đối với Thẩm Cửu.
Sau khi một người đàn ông ghét anh quan hệ với cô xong tính khí đã thay đổi rất nhiều, cô không thể nghĩ ra được một nơi tốt để đi.
“Chắc vậy.” Cô gật đầu.
Mắt Hàn Mai Linh sáng lên khi nghe điều này.
Có vẻ như dùng ảnh để ly gián họ ra là một cách hay.
CHƯƠNG 146: KIỂM TRA CƠ THỂ CÔ.
Giờ phút này, trong lòng Hàn Mai Linh không còn cảm giác áy náy vừa nãy nữa mà là cảm thấy đắc ý vì sự thông minh của mình, cô cong môi nhắc nhở Thẩm Cửu: “Cửu Cửu, đồ ăn sắp nguội rồi, cậu mau ăn đi. Ăn xong tớ sẽ chỉnh lý hồ sơ với cậu rồi về cho sớm. "
Cửu Cửu à Cửu Cửu, đừng trách tôi đã chia cắt cô và Dạ Âu Thần.
Quan trọng là cô và Dạ Âu Thần không giống nhau, hai người ở bên nhau sẽ chẳng có hạnh phúc đâu.
Thay vì vậy, thà để người bên cạnh anh ấy là tôi, còn nếu Dạ Y Viễn thực sự tốt với cô và không màng đến thân phận của cô, tôi nghĩ anh ta phù hợp với cô hơn đó.
"Không được, cậu mang đồ ăn cho tớ đã rất vất vả rồi, ăn xong cậu cứ về nhà trước đi."
Thẩm Cửu mỉm cười với cô.
Hàn Mai Linh nhất quyết ở lại.
Không còn cách nào, Thẩm Cửu chỉ có thể để cô giúp, hai người bận rộn đến tận mười giờ đêm, Hàn Mai Linh nhìn tòa nhà trống trải, đề nghị với Thẩm Cửu: "Làm thêm tới giờ này là được rồi chứ? Chúng ta về trước đi. Tớ tiện thể đưa cậu về luôn. "
Thẩm Cửu bận bận rộn rộn, ngước mắt lên nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ rồi, dù cho cô có muốn làm thêm nữa thì cũng không thể kéo theo Hàn Mai Linh tiếp tục bận với mình được, vậy nên cô gật đầu nói được rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lúc Hàn Mai Linh đưa Thẩm Cửu về đến nhà họ Dạ là đã hơn 11 giờ đêm, nhìn màn đêm yên tĩnh, Hàn Mai Linh đột nhiên nói: "Cửu Cử, anh tớ nói với tớ là..."
Nghe vậy, động tác của Thẩm Cửu dừng lại, ngón tay cứng đờ, sau đó nói: "Chuyện đó..."
"Tớ nói thẳng với cậu nhé, người đó thật ra là Dạ Y Viễn!"
Trước khi Thẩm Cửu mở cửa xe, Hàn Mai Linh đã hét lên những lời này trước, hét xong... trên trán cô toát ra một tầng mồ hôi mỏng, sau đó cô siết chặt tay lái.
Sau khi cô ném ra câu nói này, Thẩm Cửu hoàn toàn sững sờ tại chỗ, sửng sốt một hồi lâu không phản ứng kịp.
Cô nghĩ rằng ... cô đã nghe nhầm.
Cái tên mà Hàn Mai Linh vừa nói, có phải là Dạ Y Viễn không?
Cô nhìn lại Hàn Mai Linh, môi có chút run lên: "Mai Linh, sao cậu lại đột nhiên nhắc tới tên của Dạ Y Viễn?"
Hàn Mai Linh im lặng, chỉ kiên định nhìn cô.
Thẩm Cửu mím môi, kiềm chế sự hoảng sợ trong đáy mắt, nói nhỏ: "Đã muộn, mau về nghỉ ngơi đi."
"Cửu Cửu, bộ đồ đó là của Dạ Y Viễn."
Ngay khi Thẩm Cửu giơ tay định mở cửa xe, lời nói của Hàn Mai Linh lại vang lên từ phía sau, lúc đó TThẩm Cửu cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Làm sao có thể là Dạ Y Viễn?
Ông trời đang đùa với cô sao?
"Tớ biết nếu nói chuyện này với cậu thì có hơi ... Nhưng mà ... dối phương thật sự đúng là Dạ Y Viễn, lúc đầu tớ còn do dự không muốn nói cho cậu biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mấy ngày nay, lạ nghe thêm chuyện cậu kể lúc chiều, tớ đột nhiên cảm thấy nếu cậu ở bên anh cả đêm đó thì cũng không tồi, thế nên tối hôm nay tớ mới lấy hết can đảm nói cho cậu đó. "
Thẩm Cửu im lặng.
Hàn Mai Linh tiếp tục: "Tất nhiên, tớ biết cậu cần phải có thời gian để chấp nhận ..."
Thẩm Cửu nhanh chóng quay đầu lại, giọng điệu có chút luống cuống: "Đùa gì vậy? Người đêm đó, nhìn thế nào cũng không giống phong cách của Dạ Y Viễn cả!"
"Cửu Cửu, một người có nhiều cách hành xử. Tất nhiên sẽ khác khi đối mặt với những người và việc khác nhau. Có thể anh ấy thường trông hiền lành, nhưng thực tế anh ấy là một ..."
“Không thể!” Thẩm Cửu đột ngột ngắt lời cô, lắc đầu.
Hàn Mai Linh thở dài: "Dù sao thì tớ đã nói đáp án cho cậu rồi đó. Vẫn còn thời gian, buổi tối cậu có thể từ từ tiêu hóa."
Thẩm Cửu ngây người nhìn cô một lúc, để lại một câu lái xe an toàn rồi mới xuống xe rời đi.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Cửu về muộn như vậy từ sau khi gả về nhà họ Dạ, cả nhà họ Dạ từ tren xuống dưới đều lặng ngắt, chỉ có mấy người giúp việc nữ ban đêm mới có chút kinh ngạc khi thấy cô quay lại, nhưng cũng nhanh chóng chào hỏi.
Thẩm Cửu vẫn còn hơi thất thần vì chuyện vừa rồi nên cô mơ hồ gật đầu với họ rồi lên lầu.
Khi bước đến cửa phòng, Thẩm Cửu vẫn còn đang suy nghĩ, Dạ Âu Thần chắc đã ngủ rồi.
Cô thận trọng mở cửa, rón rén bước vào, chỉ thấy bên trong đèn sáng rực, Dạ Âu Thần vẫn đang ngồi trên xe lăn và đọc sách.
Nghe thấy âm thanh, lông mày của anh ta dường như hơi nhíu lại.
Không ngờ anh vẫn chưa ngủ, bây giờ đã gần mười hai giờ, đồng hồ sinh học của anh không phải là rất chính xác sao?
Thẩm Cửu không nói chuyện với anh, chỉ lấy đồ và đi tắm.
Khi đi tắm, Thẩm Cửu không ngừng suy nghĩ về những gì Hàn Mai Linh nói.
Chẳng lẽ điều tra sai rồi sao? Trong đêm mưa đen kịt kia, tuy không nhìn rõ mặt người đàn ông, nhưng cô có thể cảm nhận được khí tức trên người anh ta là sự độc đoán, hung hãn và ngông cuồng.
Nhưng cảm giác của Dạ Y Viễn đem đến cho cô lại là kiềm chế và nhẹ nhàng.
Dù thế nào cô cũng không thể liên kết được người này với nhau.
Nhưng bây giờ Hàn Mai Linh lại nói với cô rằng Dạ Y Viễn chính là chủ nhân của chiếc cúc áo vest đó, ngoài việc không tin nó, Thẩm Cửu vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được.
Dạ Y Viễn ——
Đó là anh cả của Dạ Âu Thần!
Càng nghĩ, Thẩm Cửu càng cảm thấy đau đầu, cô có chút choáng váng, vội tắt vòi hoa sen, lau khô người rồi mặc quần áo vào.
Cô để chân trần bước ra khỏi phòng tắm, Dạ Âu Thần vân chưa ngủ, tay vẫn cầm một cuốn sách và ngồi đọc ở đó.
Sách gì mà thú vị thế ... có thể khiến anh đảo loạn thời gian làm việc và nghỉ ngơi.
Thẩm Cửu nói thầm trong lòng.
Dạ Âu Thần dường như có thể nghe thấy tiếng phàn nàn nội tâm cô, đột nhiên đóng sách lại rồi lạnh lùng ra lệnh.
"Qua đây."
Lời nói lạnh lùng đập vào đầu Thẩm Cửu như búa bổ vào đầu, sau khi trải qua những gì đã xảy ra vào buổi sáng, cô bỗng sợ thái độ của Dạ Âu Thần, cô muốn tránh xa.
Lúc này anh lại lên tiếng bảo cô đi qua, Thẩm Cửu lo lắng đến mức nhéo nhéo góc quần áo của mình, hơi thở như bị kìm lại.
Dạ Âu Thần cau mày bất mãn vỗ sách trên bàn: "Có vấn đề gì à?"
Thẩm Cửu: "... Cũng không còn sớm, anh nghỉ ngơi sớm đi, tôi không qua đó đâu!"
Thẩm Cửu nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi.
“Phụ nữ kết hôn lần hai, cô có tin ngày mai tôi gọi người ném chăn bông của cô đi không?"
Câu nói này khiến Thẩm Cửu dừng bước, cô quay lại nhìn Dạ Âu Thần.
Một lúc lâu sau, Thẩm Cửu đi về phía anh, lạnh lùng nói: "Có sai bảo gì?"
"Cởi quần áo ra."
Một giây tiếp theo, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên như thể nghe thấy điều gì đó bị sốc, cô nhìn anh một cách ngờ vực.
Khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Dạ Âu Thần lúc này lạnh lùng đầy thù địch, ánh mắt sắc bén mang theo uy nghiêm khó cưỡng, Thẩm Cửu không khỏi cắn môi, không nói gì.
Dạ Âu Thần cười nhạo một tiếng, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô và kéo cô xuống.
“Buông tôi ra!” Thẩm Cửu đột nhiên vùng vẫy như vịt bị nhận nước, cổ bị Dạ Âu Thần bấu chặt, giọng nói anh truyền đến lạnh buốt như băng.
"Tôi đã nói rằng tôi sẽ kiểm tra cơ thể của cô mỗi ngày rồi mà!"
CHƯƠNG 147: CHƯƠNG 147: THA CHO TÔI VÀ CON!
Vừa dứt lời, Dạ Âu Thần đã thô bạo xé bộ đồ ngủ mà cô vừa mặc lên.
“A!” Thẩm Cửu sợ hãi kêu lên, thân thể nhỏ bó của cô vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy trong lòng anh, tay Dạ Âu Thần bắt đầu di chuyển trên người cô, khiến cô nghĩ đến buổi sáng đen tối ngày hôm nay, lúc này nơi nào đó vẫn còn cảm thấy chua xót.
Nếu như anh lại giống như buổi sáng…
“Không, đừng!” Thẩm Cửu giữ cánh tay đang lộn xộn của anh lại, suýt chút nữa bật khóc thành tiếng: “Đừng đối xử với tôi như vậy!”
Nếu như lại có một trận nước rút kịch liệt như sáng nay, Thẩm Cửu không dám bảo đảm liệu cục cưng của mình có còn giữ nổi nữa hay không!
Phản ứng quá khích của cô khiến Dạ Âu Thần có chút ngỡ ngàng, bàn tay anh gia tăng lực vuốt ve cô, ánh mắt cũng lạnh lùng hơn: “Sao nào? Làm chuyện hổ thẹn với lòng, không dám để tôi kiểm tra?”
Thẩm Cửu nức nở nói: “Dạ Âu Thần, sáng nay tôi đi bệnh viện kiểm tra rồi!”
Nghe xong, Dạ Âu Thần nhướng mày.
“Tôi không thể làm chuyện đó với anh, nếu không… sẽ không giữ được đứa bé mất.”
Cuối cùng, Thẩm Cửu vẫn nói những lời này ra, hi vọng Dạ Âu Thần có thể tha cho cô.
Sắc mặt Dạ Âu Thần vốn đang lạnh lùng, sau khi nghe thấy hai chữ “đứa bé”, ánh mắt đột nhiên trở nên hung dữ hơn, lực trên bàn tay cũng gia tăng, nghiến răng nói: “Cô còn dám nhắc đến đứa bé với tôi? Một đứa con hoang mà thôi, vốn còn định nghĩ sẽ bảo cô phá nó, cô tưởng rằng tôi sẽ bảo vệ cho nó sao?”
Xoẹt!
Bộ đồ ngủ của Thẩm Cửu bị xé ra.
Đáy mắt Thẩm Cửu hiện lên sự tuyệt vọng, cô kéo tay áo Dạ Âu Thần: “Đừng, lúc trước rõ ràng anh đã đồng ý với tôi là sẽ giữ lại đứa bé.”
Đáy mắt cô đã trở nên ẩm ướt, lúc này dáng vẻ cô ngước lên nhìn Dạ Âu Thần, khung cảnh trong đáy mắt như một hồ nước trong sạch, chỉ là đáy mắt cô lúc này mơ hồ như có sương mù, hốc mắt cũng ửng đỏ.
Dạ Âu Thần khẽ ngơ ra, cũng chợt mềm lòng đi một chút.
Đột nhiên, anh nhếch miệng: “Được thôi, cầu xin tôi.”
Thẩm Cửu không nói gì.
Dạ Âu Thần dụ dỗ cô: “Cầu xin tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cô và đứa con hoang đó.”
Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn anh, góc mắt còn có giọt nước mắt đang chực rơi.
“Chỉ cần cầu xin anh, anh sẽ tha cho tôi sao?”
Cô có chút không tin, bởi vì Dạ Âu Thần vui giận bất thường, cô chỉ sợ cầu xin xong, anh đột nhiên sẽ nuốt lời.
Nhưng nếu như không cầu xin, cô sẽ chẳng có chút cơ hội nào, bác sĩ đã nói rất rõ ràng với cô rồi, nếu như đêm nay Dạ Âu Thần còn làm gì đó với cô…
Đứa bé chắc chắn sẽ không thể giữ được.
“Vậy phải cầu xin tôi đi mới biết được.”
Quả nhiên.
Lời của Dạ Âu Thần không giống với lúc trước.
Sắc mặt của Thẩm Cửu dưới ánh đèn trở nên trắng bệch hơn vài phần, cô nắm bàn tay Dạ Âu Thần càng chặt hơn, sau đó nhỏ giọng nói: “Được, vậy tôi cầu xin anh… tha cho tôi lần này, tha cho tôi và con, cầu xin anh!”
Con ngươi của Dạ Âu Thần đột nhiên co rút lại.
Vậy mà cô đã thật sự mở miệng cầu xin anh rồi!
Bởi vì muốn giữ lại đứa con hoang này, sáng nay anh bảo cô xử lí nhiều tài liệu như vậy cô cũng không chút oán giận, bị sỉ nhục trước mặt mọi người trong phòng họp cũng không chút chống cự, bây giờ lại vì đứa con hoang này mà cầu xin anh?
Dạ Âu Thần cười lạnh.
“Người phụ nữ đã kết hôn lần hai kia, tôi nên nói cô ngu ngốc hay nói cô thâm tình đây? Cũng đã li hôn rồi, cô còn muốn giữ con thay cho người đàn ông kia nữa à? Là hi vọng có một ngày có thể trở lại bên anh ta sao?”
Lúc nói đến câu thứ sau, giọng điệu của Dạ Âu Thần đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn, không khí cũng bị bao trùm bởi cơn tức giận.
Lại nhắc đến Lâm Tuấn.
Thẩm Cửu rất muốn hét vào mặt Dạ Âu Thần, đứa trẻ trong bụng cô không có chút nào liên quan đến Lâm Tuấn hết.
Nhưng mà… lại nhớ đến câu nói kia của Hàn Mai Linh.
Bộ vest là Dạ Y Viễn!
Là anh cả của Dạ Âu Thần, Dạ Y Viễn.
Chẳng lẽ, đứa bé trong bụng cô là của Dạ Y Viễn sao?
Thẩm Cửu rũ mắt xuống nghĩ ngợi, Dạ Âu Thần lại cho rằng cô bị nói trúng tim đen nên không còn gì để nói, dáng vẻ nhẫn nhịn của cô khiến anh càng thêm tức giận.
“Vì người đàn ông như vậy, cô lại có thể làm đến mức độ này, ha…”
Dạ Âu Thần thả cô ra, sắc mặt chán ghét, giọng nói lạnh đi: “Nhìn thấy gương mặt này của cô là đã thấy buồn nôn, cút đi.”
Tuy lời này nghe có vẻ rất chói tai, nhưng Thẩm Cửu lại cảm thấy như trút được gánh nặng.
Dù sao anh cũng đã tha cho cô rồi, cục cưng trong bụng cô tạm thời an toàn rồi.
Vì vậy Thẩm Cửu loạng choạng lùi về phía sau, chống vào góc bàn, sau đó bình tĩnh đi về nơi của mình.
Đôi mắt của Dạ Âu Thần như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, sắc bén như một cây kim, một lúc sau mới dời đi.
Thẩm Cửu trốn vào trong chăn của mình, cơ thể và đôi môi vẫn không ngừng run rẩy.
Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại, sau đó mới nhận ra tay chân cô đã lạnh lẽo hết cả.
May mà, cô đã qua được một kiếp nạn này.
Thẩm Cửu nhắm mắt lại, hi vọng có thể ngủ thiếp đi, nhưng cả đêm này cô cứ bất an, trong giấc mơ toàn là những lời mà Hàn Mai Linh nói với cô, còn có cả gương mặt của Dạ Y Viễn.
Và cả hô hấp nặng nề của người đàn ông kia trong đêm mưa nữa.
Đột nhiên, Thẩm Cửu bừng tỉnh dậy, mở măt ra nhìn xung quanh, trời đã sáng rồi.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, mới biết đã là buổi sáng rồi.
Hóa ra một đêm đã trôi qua.
Thẩm Cửu gấp chăn gọn gàng, Dạ Âu Thần vẫn đang nghỉ ngơi, rất nhanh cô đã thu dọn xong rồi xuống tầng, dù sao cũng không ngủ được nữa, không bằng đến công ty trước.
Chỉ là Thẩm Cửu không ngờ, cô ra cửa sớm hơn mọi khi lại gặp phải Dạ Y Viễn.
“Em dâu, sao sớm vậy?”
Dạ Y Viễn nhìn cô, vẫn dịu dàng chào hỏi.
Lần này Thẩm Cửu nhìn thấy Dạ Y Viễn, trong lòng lại có cảm giác và cảm xúc khác lạ.
Trước kia cô nhìn thấy Dạ Y Viễn, nhiều nhất cũng chỉ là không muốn đi quá gần anh mà thôi, tránh để liên lụy đến anh.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Dạ Y Viễn, Thẩm Cửu lại cứ nghĩ đến những lời mà Hàn Mai Linh nói với cô, sau đó cô lại nhìn người đàn ông với nụ cười dịu dàng trước mặt này, sao cũng không thể liên tưởng đến người đàn ông đêm đó được.
Sao có thể là cùng một người được chứ?
Anh trai của Mai Linh, có khi nào đã nhầm rồi không?
Hoặc là, cô đã nghe nhầm rồi?
“Em dâu?” Dạ Y Viễn thấy sắc mặt cô không ổn, lại đứng ngơ ra nhìn anh: “Sao vậy? Nghĩ chuyện gì mà tập trung thế?”
Nghe anh nói vậy, Thẩm Cửu mới tỉnh táo lại, nhanh chóng cúi đầu che đi cảm xúc của mình.
“Xin lỗi anh cả, tối qua em ngủ không ngon, đầu óc có chút ngờ ngẫn.”
Dạ Y Viễn nghe thấy vậy mới gật đầu: “Hóa ra là ngủ không ngon, chẳng trách sắc mặt kém như vậy, quầng thâm mắt cũng rất đậm.”
Thẩm Cửu ngại ngùng cười.
“Vậy, em ăn sáng chưa?” Dạ Y Viễn nhìn cô, khẽ cười: “Dậy sớm như vậy, chắc người giúp việc chưa kịp chuẩn bị bữa sáng đâu nhỉ?”
Thẩm Cửu lắc đầu: “Chưa ạ, em cũng không đói.”
“Anh đưa em đi.”
Thẩm Cửu: “…”
“Đi thôi, ở gần công chúng ta, bữa sáng ở đó khá ổn.”
Thẩm Cửu vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến chuyện của mình, cô quyết định vẫn đi cùng Dạ Y Viễn một chuyến.
Dù sao Hàn Mai Linh đã nói như vậy rồi, cô kiểu gì cũng phải… thăm dò một chút thật hư.
“Vâng.”
Thẩm Cửu gật đầu, hoàn toàn đã quên mất chuyện Dạ Âu Thần dặn mình.