Phải đi tìm anh ta à? Thẩm Cửu nghe thấy thế lập tức nhíu mày.
“Tớ cảm thấy chuyện này tìm anh ta là tốt nhất, anh ta là anh cả của cậu Dạ, cũng chính là anh cả của cậu, chúng ta chỉ có thể tìm anh ta giúp đỡ thôi.”
“Nếu tớ không muốn thì sao?” Thẩm Cửu hỏi.
Tiểu Nhan nghẹn họng một lúc lâu thì cười yếu ớt: “Không sao, tớ đã sớm đoán trước rằng cậu sẽ không đồng ý rồi, nếu cậu không muốn, vậy chúng ta sẽ nghĩ cách.”
“Còn phải nghĩ cách? Những lời cậu nói khi nãy khiến tớ tỉnh táo lại, hiểu rõ sự chênh lệch giữa tớ và Hàn Mai Linh. Cô ta là cô cả nhà họ Hàn, trong nhà có thế lực lớn như thế, nếu thật sự muốn làm giả giấy khám thai là một chuyện rất dễ dàng. Nhưng... dù chúng ta muốn làm giấy khám thai hay phá bỏ lớp ngụy trang của cô ta đều không được.”
Tiểu Nhan: “Cũng hết cách thôi, xuất thân đâu ai được chọn.”
“Tớ không oán trách xuất thân của mình, tớ chỉ đang nghĩ… Vì sao phải miễn cưỡng ở lại trong thế giới này. Đây rõ ràng không phải thế giới thuộc về tớ, tớ đến đây cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Tiểu Nhan lập tức thay đổi, cô ấy nôn nóng kéo tay Thẩm Cửu: “Cậu nói lời này là có ý gì? Cậu đừng dễ dàng từ bỏ như thế chứ, thứ tình yêu này có thể vượt qua thời gian, thậm chí là cả gen chủng tộc, cái gì mà hai người là người của hai thế giới, chỉ cần hai người thích nhau là được rồi! Cậu nghĩ nhiều thế làm chi? Theo tớ thấy, rõ ràng cậu không tin tưởng cậu Dạ, vì từ lúc hai người kết hôn, tình huống đã khác đi rồi, nếu hai người tin tưởng nhau nhiều hơn, cậu sẽ không tin vào lời Hàn Mai Linh nói!”
“Đúng vậy.” Thẩm Cửu gật đầu: “Tớ cũng rất muốn… rất muốn tin tưởng anh ấy vô điều kiện, cho dù người khác nói gì, chỉ tin tưởng anh ấy là được. Nhưng Tiểu Nhan, tớ là người phụ nữ từng ly hôn một lần, là một người phụ nữ từng trải qua cuộc hôn nhân thất bại. Trong khoảng thời gian kết hôn hai năm trước, tớ cũng tin tưởng chồng trước của tớ, nhưng cuối cùng tớ có được gì? Một tờ đơn ly hôn, một người thứ ba ưỡn bụng đến tìm tớ, nói với tớ cô ta mang thai mấy tháng rồi, cuối cùng… tớ bị đuổi ra ngoài.”
Nghe đến đây, sắc mặt Tiểu Nhan cũng thay đổi, đôi môi tái nhợt run rẩy: “Cửu Cửu, tớ biết trước kia cậu từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, rất khó chịu, nhưng… không phải ai cũng giống với chồng trước của cậu đâu.”
“Tớ biết, có lẽ bản thân tớ làm sai rồi, nhưng… Tớ chỉ không thể xóa đi bóng ma kia. Dù sao bây giờ tớ khác với trước, đứa nhỏ tớ mang thai không phải của anh ta, dù Hàn Mai Linh không có mang thai, nếu tớ là Dạ Âu Thần, tớ cũng sẽ chọn một người phụ nữ có gia cảnh trong sạch, chứ không phải một… hàng secondhand như tớ.”
Lúc Thẩm Cửu nói đến đây, cô nở nụ cười, nhưng nụ cười lại vô cùng chua xót châm chọc: “Hay là…”
Tiểu Nhan đột nhiên duỗi tay che miệng cô, nghiêm túc nói: “Cậu đừng nói bừa, nhớ lại mục đích cậu đến đây hôm nay đi, chúng ta phải đi điều tra, chứ không phải cái gì cũng không làm mà đứng đây nói mấy lời xui xẻo.”
“Không tìm Dạ Y Viễn, có lẽ chúng ta sẽ không làm được gì hết.”
“Không thử sao mà biết?” Tiểu Nhan kéo cô đi về phía trước: “Đi thôi.”
Thật ra tuy đầu óc của Tiểu Nhan rất nhanh nhẹn, nhưng bọn họ không có quyền thế gì hết, hoàn toàn không có cách nào, lúc đi hỏi đều bị đuổi, ai đi quan tâm đến những người không quen biết như bọn họ chứ.
Cho nên cuối cùng hai người bôn ba mệt nhọc lại không hỏi được gì, chán nản đi ra khỏi bệnh viện.
Sau đó hai người tìm một quán mì ngồi xuống, gọi hai bát mì ăn, Tiểu Nhan đói đến choáng váng, sau khi ăn ngấu nghiến thì nói: “Nếu thật sự hết cách, chúng ta vẫn nên đi tìm Phó Tổng Giám đốc Dạ đi, tuy Phó Tổng Giám đốc Dạ thích cậu, nhưng anh ta vẫn rất quân tử, chưa từng ép buộc cậu cái gì, tớ cảm thấy…”
“Tiểu Nhan,” Thẩm Cửu ngắt lời cô ấy, sắc mặt nặng nề nói.
“Cậu có biết chuyện này dính dáng đến rất nhiều thứ không, nếu tìm Phó Tổng Giám đốc Dạ, có lẽ…”
Vì quan hệ của Dạ Âu Thần và Dạ Y Viễn quá nhạy cảm, bọn họ cũng không phải anh em thân thiết, huống hồ những lời Dạ Y Viễn nói với mình trước đó rõ ràng ngay trước mắt, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ lời anh ta nói muốn dẫn mình đi kia, nếu lần này để anh ta biết, Thẩm Cửu thật sự không dám đảm bảo anh ta sẽ không làm ra chuyện gì.
“Nhưng tớ đã nói với anh ta rồi.”
“Cậu nói gì?” Thẩm Cửu tưởng mình nghe lầm.
Tiểu Nhan nuốt một ngụm nước miếng: “Thừa dịp khi nãy cậu đi tính tiền, tớ gửi tin nhắn cho Phó Tổng Giám đốc Dạ, nói với anh ta là chúng ta ở đây, anh ta nói sẽ tới ngay.”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Cửu lập tức thay đổi: “Cậu làm cái gì thế này?”
“Cửu Cửu, chúng ta không nhất định phải nói rõ chân tướng chuyện này với Phó Tổng Giám đốc Dạ mà, chúng ta chỉ cần nhờ anh ta giúp điều tra một vài chuyện là được, vì sao cậu muốn phức tạp hóa mọi chuyện lên thế?”
Thẩm Cửu: “… Là cậu nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi.”
Cuối cùng cô vẫn bất đắc dĩ rũ mắt xuống, thật sự không còn cách nào sao?
Con người Dạ Y Viễn này trông thì dịu dàng, là một người khiêm tốn, nhưng Thẩm Cửu cảm thấy tính cách của anh ta không phải thế, vẻ ngoài dịu dàng này chỉ là để che giấu một mặt đen tối của anh ta thôi.
Anh ta và Dạ Âu Thần là anh em cùng cha khác mẹ, sao có thể thật sự thân thiết được? Hơn nữa Thẩm Cửu cũng cảm thấy anh ta không phải người đơn giản như thế.
Nếu anh ta là người ngay thẳng, anh ta sẽ không nói lời như dẫn cô đi!
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhanh chóng dọn dẹp đồ đứng dậy: “Đừng ăn nữa, bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi đây ngay.”
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Nhan tái đi: “Vì sao? Tớ đã gửi tin nhắn cho anh ta rồi, anh ta sẽ đến đây ngay, bây giờ chúng ta đi không phải là cho anh ta leo cây sao?”
“Leo cây thì leo cây, tớ không thể gặp mặt anh ta được, chuyện này dù tớ không tra nữa cũng sẽ không nhờ anh ta giúp đỡ.”
“Cửu Cửu, vì sao cậu phải ngang bướng như thế? Cậu không thể cố gắng vì hạnh phúc của mình sao? Tớ kêu cậu đừng nghĩ gì, chỉ tin tưởng cậu Dạ cậu không nghe, bây giờ tớ giúp cậu tìm Phó Tổng Giám đốc Dạ tới cậu cũng không vui, rốt cuộc cậu muốn sao? Rốt cuộc cậu còn muốn tra ra sự thật không, cậu đúng là kẻ nhát gan yếu đuối vô dụng!”
Thẩm Cửu: “…”
Cô nhìn Tiểu Nhan với ánh mắt khiếp sợ, không ngờ cô ấy lại nói mình là kẻ nhát gan.
“Sao hả? Tớ nói sai à? Cậu thế này không phải kẻ nhát gan thì là gì? Vì từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại cho nên cậu cảm thấy người đàn ông khác giống anh ta? Vậy Hàn Mai Linh cũng là chị em tốt của cậu đấy, cô ta đâm cậu một dao, có phải trong lòng cậu Tiểu Nhan tớ cũng thuộc kiểu người không thể tin tưởng không? Cho nên tớ tìm Phó Tổng Giám đốc Dạ tới đây, cậu không hề vui vẻ chút nào, nguyên nhân là như thế à?”
“Tiểu Nhan…” Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn cô ấy: “Sao cậu lại nghĩ thế?”
“Chẳng lẽ sự thật không phải thế, vì từng trải qua một lần, cho nên cậu vẫn luôn không dám tiến lên, tớ nói đúng không?”
Những lời này khiến trong lòng Thẩm Cửu khó mà bình tĩnh được, tâm trạng vốn không thể bình tĩnh như mặt biển càng trở nên cuồn cuộn hơn, Thẩm Cửu nhìn Tiểu Nhan một lúc lâu, cuối cùng rũ mắt xuống.
“Cậu nói đúng, nhưng dù cậu nói thế nào, tớ vẫn phải rời đi. Nếu cậu muốn ở lại đây thì cậu cứ đợi anh ta đi.”
Nói xong, Thẩm Cửu xoay người bước đi.
Tiểu Nhan nhìn bóng lưng của cô, tức giận đến mức la to: “Thẩm Cửu, chúng ta còn là bạn tốt không? Cậu chỉ có chút khí phách thế này thôi sao?”
Thẩm Cửu hơi dừng chân lại, cô mệt mỏi nhắm mắt.
Bạn tốt? Cô cũng muốn làm bạn tốt của cô ấy, nhưng cô cũng không muốn có dính líu gì với Dạ Y Viễn nữa.
Nghĩ vậy, Thẩm Cửu không trả lời lại cô ấy câu nào, vẫn sải bước đi về phía trước, Tiểu Nhan vốn tưởng cô sẽ quay đầu lại, ai ngờ cô không hề quay, khiến cô ấy tức giận đến mức cảm thấy lồng ngực đau đớn, Tiểu Nhan sải bước đuổi theo.
Đuổi theo hai bước lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào từ bên ngoài, vừa khéo chặn đường của Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu không ngờ sẽ đối mặt trực tiếp với Dạ Y Viễn, cô hơi sửng sốt, sau đó vờ như không nhìn thấy đi lướt qua người anh.
Dạ Y Viễn nhìn thấy hốc mắt ủng đỏ của cô thì tim đập nhanh, kết quả cô lại trực tiếp bước qua như không nhìn thấy mình, khoảnh khắc đó, anh ta cảm thấy lồng ngực mình như bị đâm mạnh một cái.
Anh ta lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng xoay người đuổi theo.
“Cửu Cửu!”
Động tác của Dạ Y Viễn rất nhanh, trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô, sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi, vội vàng rụt tay về.
“Buông tôi ra!”
Động tác mạnh mẽ của cô khiến Dạ Y Viễn vô thức nhíu mày: “Không muốn nhìn thấy tôi như vậy sao? Ngay cả việc tôi đến giúp em cũng không vui ư? Cửu Cửu, rốt cuộc em ghét tôi đến mức nào vậy? Ghét đến mức bây giờ nhìn tôi một cái, hoặc là sự giúp đỡ của tôi cũng không muốn nhận sao?”
Thẩm Cửu cắn môi dưới, bướng bỉnh nhìn anh ta: “Anh cả, trước kia anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi đã nợ anh rất nhiều rồi, không thể nợ anh thêm nữa.”
Nghe đến đây, Dạ Y Viễn lại không khỏi cười khổ: “Thì ra em cũng biết em nợ tôi rất nhiều, dù sao đã thiếu nhiều như thế, thiếu thêm chút nữa thì đã sao?”
Thẩm Cửu: “…”
Tiểu Nhan đứng ở phía xa nhìn bọn họ, tuy không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng cô ấy cũng đã bình tĩnh lại hơn, khi nãy cô ấy thật sự quá kích động, vừa nghe thấy cô muốn rời khỏi không gặp Dạ Y Viễn, tương đương việc từ bỏ chuyện lần này, cho nên cô ấy sốt ruột mới nói ra những lời không thể cứu vãn như thế.
“Cũng không thể nói thế được, tôi thiếu anh, tôi sẽ trả lại cho anh.” Thẩm Cửu vẫn còn nhớ chín trăm triệu kia, tuy hành động của mẹ Thẩm khiến cô rất tức giận, rất thất vọng, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột dưỡng dục cô, cô có tức giận cũng phải gánh món nợ này.
“Dù sao cũng là nợ, vẫn phải trả, không bằng nợ thêm một chút cũng không sao hết.”
Dứt lời, Dạ Y Viễn chủ động đi vào trong: “Tôi đến cũng đã đến rồi, đi vào thôi.”
Thẩm Cửu đứng tại chỗ không chịu nhúc nhích, Dạ Y Viễn thấy cô bướng bỉnh như thế thì trực tiếp tiến lên nắm lấy bả vai cô, kéo cô vào.
“Dạ Y Viễn, buông tôi ra, buông tôi ra!”
Lần thứ hai nghe thấy tên mình từ trong miệng cô, cuối cùng Dạ Y Viễn cũng xóa được nỗi khổ tương tư mấy hôm nay.
Phải biết rằng cô đột nhiên biến mất khỏi nhà họ Dạ, ở nhà họ Dạ không nhìn thấy cô, ngay cả ở công ty cũng không thấy bóng dáng của cô, anh ta lại không thể công khai tìm kiếm cô, hôm nay cuối cùng cũng có thể gặp lại cô một lần, trên đường anh ta chạy như bay đến đây.
Rốt cuộc cũng thấy cô đứng trước mặt mình.
Chỉ là vừa nghĩ đến mấy ngày nay cô ở bên Dạ Âu Thần, trái tim anh ta lập tức đau đớn như bị kim đâm, Dạ Y Viễn mím đôi môi mỏng, kéo cô về lại chỗ khi nãy, Tiểu Nhan còn đang ngơ ngác đứng đó, Thẩm Cửu tỏ vẻ mệt mỏi.
Cô rất muốn quay đầu bước đi, nhưng nghĩ đến mình nợ anh ta rất nhiều, cho nên không bước đi được.
Cuối cùng cô vẫn ngồi xuống một lần nữa, bình tĩnh nói.
“Tôi không cần anh phải giúp gì cả.” Nếu không thể đi, vậy cô cũng không cần Dạ Y Viễn giúp đỡ.”
Sắc mặt Tiểu Nhan hơi thay đổi, nhìn về phía Dạ Y Viễn: “Phó Tổng giám đốc Dạ, cũng may là anh ở đây, chúng tôi có một việc quan trọng cần anh giúp đỡ.”
“Chuyện gì, nói đi.”
Hai người như không nghe thấy câu nói kia của Thẩm Cửu, trực tiếp trò chuyện.
Thẩm Cửu tức giận nghiến răng mình.
Tiểu Nhan há miệng định nói chuyện, Thẩm Cửu trực tiếp ngắt lời: “Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến anh, tôi không cần anh giúp tôi.”
Dạ Y Viễn bình tĩnh nhìn về phía cô, giọng điệu hơi chua xót: “Nếu là người khác thì sao? Có phải ngoài anh, ai giúp em em đều sẽ chấp nhận đúng không?”
Tuy sẽ khiến đối phương khó chịu, nhưng Thẩm Cửu vẫn nhẫn tâm thừa nhận.
“Đúng vậy. Anh cả, tôi đã nói tôi nợ anh rất nhiều, nhiều hơn nữa tôi không có cách nào trả được, chuyện này anh đừng quan tâm.”
Tiểu Nhan nghiến răng nghiến lợi vạch trần lời của cô: “Nhất định phải quan tâm, nếu Phó Tổng giám đốc Dạ không quan tâm, chúng ta sẽ phải chịu uất ức!”
Thẩm Cửu: “… Tiểu Nhan, cậu nhất định phải đứng ở phía đối đầu với tớ sao?
Tiểu Nhan nhìn cô với ánh mắt kiên định: “Xin lỗi, dù cậu sẽ tức giận nhưng lần này tớ cũng phải kiên trì.”
Thẩm Cửu đối diện với cô ấy một lúc lâu, bỗng nhiên không nói được một câu, cô chỉ cười lạnh nhìn cô ấy: “Thôi, nếu cậu đã muốn làm thế, vậy cậu ở lại nói với anh ta đi, tớ còn có việc, không tiếp được.”
Nói xong, Thẩm Cửu trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.
Lần này Dạ Y Viễn không ngăn cản nữa, Tiểu Nhan sốt ruột muốn đứng dậy đuổi theo, lại bị Dạ Y Viễn gọi về.
“Đừng đuổi theo, nếu cô ấy đã muốn chạy, cô có đuổi theo bao nhiêu cũng vô dụng.”
Nghe thấy lời này, Tiểu Nhan nôn nóng muốn đỏ mắt: “Nhưng mà…”
“Không phải cô biết chuyện à? Cô ấy không ở đây tôi vẫn có thể giải quyết được.”
Tiểu Nhan im lặng một lát, cắn môi mình: “Nếu Cửu Cửu không ở đây, Phó Tổng Giám đốc Dạ còn có thể giúp đỡ ư?”
Dạ Y Viễn bình tĩnh nhìn cô ấy: “Đương nhiên, cô nói chuyện tôi nghe trước đã.”
Tiểu Nhan đảo mắt qua lại, cô ấy không ngốc, đương nhiên biết không thể nói hết mọi chuyện với Dạ Y Viễn, chỉ có thể bịa một cái cớ.
“Ý của cô là, cô chủ nhà họ Hàn yêu bạn cô, nhưng cô ta mang thai, người bạn kia lại vứt bỏ cô ta, cho nên cô ta nghĩ quẩn muốn tự sát?”
Tiểu Nhan vội vàng gật đầu, cô ấy xấu hổ chết đi được, cô ấy hoàn toàn không biết bịa chuyện, cũng không biết chuyện này hợp logic không, nhưng đây là câu chuyện hay nhất cô có thể nghĩ đến.
“Những gì cô nói là thật à?”
Quả nhiên, Dạ Y Viễn hỏi cô ta một câu.
Tiểu Nhan cắn môi dưới: “Đương nhiên là thật rồi, tôi lừa Phó Tổng giám đốc Dạ làm gì? Cũng không có lợi ích gì, tôi chỉ muốn biết có phải cô ta mang thai thật không thôi, phía bệnh viện chúng tôi hoàn toàn không hỏi được…. Tôi muốn nhờ anh hỏi thử xem, dù sao người bạn kia… cũng rất lo lắng cho cô ta.”
Một lát sau, Dạ Y Viễn gật đầu, lạnh nhạt nói.
“Được, tôi sẽ nghe ngóng giúp cô.”
“Thật sao?” Tiểu Nhan vui vẻ nhướng mày: “Phó Tổng Giám đốc Dạ, thật sự rất cảm ơn anh.”
“Nhưng mà…” Dạ Y Viễn đột nhiên đổi chủ đề, anh ta thăm dò nhìn chằm chằm Tiểu Nhan: “Nếu chỉ là chuyện đơn giản như vậy, vì sao Cửu Cửu lại không muốn tôi giúp đỡ?”
Tiểu Nhan hơi lúng túng, nhưng kiên quyết không thể tiết lộ, chỉ đành nói: “Vì từ trước đến nay anh đã giúp đỡ cậu ấy quá nhiều rồi, chuyện chín trăm triệu kia cậu ấy cũng có nói với tôi, Phó Tổng Giám đốc Dạ, Cửu Cửu là người chỉ cần anh giúp cậu ấy một chút cậu ấy đều nhớ kỹ trong lòng, sau đó sẽ luôn nhắc nhở mình đang thiếu ai đó, cho nên cậu ấy không muốn anh giúp đỡ, tôi nghĩ tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu ấy.”
Nghe vậy, Dạ Y Viễn ngẫm nghĩ thấy dường như cũng có lý, từ sau khi giúp cô cho mẹ mình chín trăm triệu, mỗi lần cô gặp mình đều tỏ vẻ rất khó chịu, có lẽ là vì chín trăm triệu kia.
“Chín trăm triệu kia, đến tận bây giờ tôi vẫn không nghĩ đến chuyện kêu cô ấy trả cho tôi.”
“Chính vì thế nên cậu ấy mới càng khó chịu hơn.” Tiểu Nhan nghiêm túc nhìn chằm chằm Dạ Y Viễn, thở dài: “Tuy tôi chưa quen Thẩm Cửu lâu, nhưng biết tính cách cậu ấy đơn giản, là một người tích cực, cố chấp, bướng bỉnh. Có lẽ anh có thể nhìn ra được, chính vì Phó Tổng Giám đốc Dạ chỉ muốn một lòng giúp cậu ấy, mới khiến cậu ấy càng áy náy hơn.”
Ánh mắt Dạ Y Viễn nhìn Tiểu Nhan nhiều hơn chút dịu dàng, nhưng không ngờ cô ấy lại hiểu Thẩm Cửu như thế.
“Có lẽ không phải cô ấy áy náy với tôi, chỉ là sợ thiếu tôi quá nhiêu, không có cách trả mà thôi.”
“Đúng vậy, thật ra tôi cũng hiểu, tôi vốn ngại làm phiền đến Phó Tổng Giám đốc Dạ, nhưng mà… tôi thật sự không biết nên nhờ ai giúp nữa cả.”
Nghe vậy, Dạ Y Viễn mỉm cười: “Có thể giúp đỡ cho hai cô là vinh hạnh của tôi.”
“Được rồi, chuyện cũng đã nói với anh rồi, tôi phải đi tìm Thẩm Cửu giải thích rõ ràng.”
“Ừm, giao cho tôi đi.” Dạ Y Viễn gật đầu: “Tôi sẽ nhanh chóng báo tin cho cô.”
“Cảm ơn Phó Tổng Giám đốc Dạ.”
Sau khi Tiểu Nhan đi, Dạ Y Viễn gõ nhẹ ngón tay thon dài lên mặt bàn, đăm chiêu nhìn hai bát mì chưa ăn bao nhiêu kia.
Chuyện này… không đúng lắm.
Xem ra anh ta phải điều tra kỹ càng xem, có lẽ... có thể điều tra ra điều gì đó.
Thẩm Cửu bắt một chiếc xe trực tiếp trở về biệt thự Hải Giang, cô vừa về đến không lâu, Chu Vân đã nói Tiểu Nhan đến tìm cô, sau đó còn khó hiểu hỏi cô: “Mợ chủ, không phải buổi sáng cô ra ngoài với Tiểu Nhan à? Sao…”
Vì tránh Chu Vân nghĩ nhiều, Thẩm Cửu đành phải nói: “Có lẽ cậu ấy quên lấy gì đó, cô dẫn cậu ấy vào đi.”
Sau khi Chu Vân dẫn Tiểu Nhan đến thì đi luôn, trong phòng yên tĩnh, dọc trên đường đi Thẩm Cửu đã dần bình tĩnh lại, Tiểu Nhan vừa nhìn thấy cô lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay cô: “Cửu Cửu, cậu còn đang giận tớ à? Chuyện đã được giải quyết rồi, cậu đừng tức giận nữa được không?”
“Chuyện đã được giải quyết rồi?” Thẩm Cửu cười chua xót: “Cho nên cuối cùng, cậu vẫn nói mọi chuyện cho anh ta sao?”
Sắc mặt Tiểu Nhan hơi tái đi, vội vàng giải thích với Thẩm Cửu: “Cậu đừng hiểu lầm, tớ bịa chuyện đấy, chắc chắn anh ta không biết chuyện này.”
“Cậu bị ngốc à, dù cậu có bịa chuyện thế nào, kết quả vẫn sẽ không thay đổi.”
“Nhưng mà…”
“Cậu tưởng người khác bị ngốc à? Chuyện này cậu nói cho người khác nghe chưa chắc người ta đã tin, càng khỏi nói là Dạ Y Viễn, một người thông minh như anh ta, đoán chừng không cần suy đoán cũng đã biết được chút chút rồi.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan không nhịn được mở to mắt: “Chắc là không đâu? Sao người bình thường có thể suy đoán đến chuyện kia được, huống hồ anh ta là anh em của cậu Dạ, có lẽ sẽ không nghĩ đến mới đúng.”
“Không thể nghĩ đến, anh ta sẽ điều tra không được sao?” Thẩm Cửu bất đắc dĩ nhìn cô ấy, thở dài: “Cậu không biết Dạ Y Viễn là ai, anh ta không đơn giản như trong tưởng tượng của cậu đâu.”
Chủ yếu là anh ta ngụy trang quá tốt, nếu là người ngoài, chắc chắn không biết Dạ Y Viễn là loại người gì. Thẩm Cửu cũng vì ông cụ nói với cô những lời kia mới biết thì ra bọn họ đang lục đục với nhau. Còn có những lời Dạ Y Viễn nói với mình lúc trước, khiến cô hiểu Dạ Y Viễn tuyệt đối không dịu dàng như vẻ bề ngoài, hơn nữa anh ta cũng không phải người đơn giản như thế, lần này nếu Tiểu Nhan nói với anh ta, chắc chắn sẽ khiến anh ta cảm nhận được điều gì đó, đến lúc đó chắc chắn anh ta sẽ điều tra.
“Chẳng lẽ tớ nhìn lầm người?” Tiểu Nhan cúi đầu lẩm bẩm: “Có lẽ tớ không biết rốt cuộc anh ta là loại người gì? Nhưng ánh mắt anh ta nhìn cậu không sai được, tớ biết anh ta sẽ không hai cậu.”
Thẩm Cửu cười nhạt: “Có lẽ sẽ tốt bụng làm chuyện xấu thì sao? Bỏ đi, chuyện đã đến nước này, tớ cũng không còn gì để nói nữa.”
“Vậy… Cậu không còn giận tớ chứ? Cửu Cửu, tớ thật sự chỉ suy nghĩ vì cậu thôi.”
Nhìn Tiểu Nhan trước mặt, Thẩm Cửu chợt hơi bất đắc dĩ, nói thật, Tiểu Nhan thật sự vì tốt cho cô, tuy trong quá trình cô đã cố hết sức ngăn cản, nhưng không ngờ kết quả vẫn giống thế.
“Đã xảy ra rồi, không có gì để tức giận nữa.” Thẩm Cửu nhẹ giọng nói.
Cô không nổi giận, nhưng điệu bộ này lại khiến Tiểu Nhan càng sợ hãi hơn, Tiểu Nhan tiến lên mấy bước kéo cô lại: “Cửu Cửu …”
“Hôm nay đã muộn rồi, cậu về trước đi.”
Tiểu Nhan: “Tớ…”
“Ngài mai tớ sẽ đến tìm cậu.” Lời Thẩm Cửu nói tiếp theo khiến Tiểu Nhan vui vẻ cười tươi: “Ngày mai cậu thật sự còn đến tìm tớ à? Cậu thật sự không giận tớ sao?”
Thẩm Cửu bất đắc dĩ: “Khi nãy là tớ kích động, biết cậu vì tốt cho tớ, tớ bảo chú Kim đưa cậu về.”
Sau đó Thẩm Cửu bèn kêu Chu Vân dẫn Tiểu Nhan đi tìm chú Kim, trước khi đi Tiểu Nhan ôm Thẩm Cửu một cái, bảo ngày mai cô nhất định phải đi tìm cô ấy, Thẩm Cửu bèn đồng ý.
Đợi sau khi Tiểu Nhan đi rồi, Thẩm Cửu nhìn bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, e rằng… sau này sẽ không còn yên tĩnh nữa.
Thật ra dù không tìm Dạ Y Viễn, sớm muộn gì ngày này vẫn sẽ đến?
Nhưng… không ngờ lại đến nhanh như thế.
Tin tức của Dạ Y Viễn rất nhanh, ngay hôm sau đó thông bảo cho Tiểu Nhan, nhưng lại hẹn thời gian, bảo buổi tối bọn họ cùng đi qua bàn chuyện.
Lúc Tiểu Nhan gọi điện thoại cho Thẩm Cửu, Thẩm Cửu cũng không từ chối, đồng ý luôn.
“Vậy buổi tối chúng ta gặp, ban ngày cậu không cần đến tìm tớ nữa.”
“Được.” Thẩm Cửu đồng ý.
Lúc chạng vạng, Thẩm Cửu thay quần áo định ra ngoài, vừa khéo gặp Dạ Âu Thần trở về từ công ty.
Dạ Âu Thần nhìn thấy cách ăn mặc của cô thì dò hỏi: “Muốn ra ngoài à?”
Thẩm Cửu hơi sửng sốt, sau đó gật đầu, rồi hỏi: “Sao hôm nay tan làm sớm thế?”
Dạ Âu Thần nhìn cô, mím môi, sau đó nói: “Phải đi dự tiệc.”
Dứt lời, Lang An tiến lên đưa cho cô một cái hộp.
“Đây là?” Thẩm Cửu hơi khó hiểu nhìn vào hộp: “Thứ gì vậy?”