Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 931:



Thật là khó quá, người này lẽ nào không hề tò mò chút nào về ký ức của mình sao?



Kiều Trị cắn răng: “Lẽ nào cậu không muốn biết trước đây mình là người thế nào sao? Từng có cuộc sống thế nào? Còn có bạn bè… Hay là… Từng thích ai không?”



Bop!



Dạ Âu Thần khép tài liệu, mắt lạnh băng, “Cậu rảnh quá à?” Nhìn ánh mắt anh lộ ra sự không kiên nhẫn, rõ ràng vấn đề của Kiều Trị đã vượt giới hạn. Nhưng Kiều Trị căn bàn là người không sợ chết, tiếp tục nói: “Không hề, chẳng qua tôi muốn hỏi cầu chút thời, lở như quá khứ của cậu có vợ và con thì sao? Đến lúc đó câu ở chung với chi dầu, vợ và con của cậu đột nhiên tìm tới, cậu phải làm sao? Là muốn vợ con hay là chị dâu đây?”



Dạ Âu Thần: ”



Kiều Trị đắc ý nhìn Dạ Âu Thần, trong ánh mắt anh ta đẩy ý tử sâu xa.



“Nếu cậu còn nói hưu nói vượn nữa, tôi không ngại ném cậu xuống từ đây đầu.”



Kiều Trị nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi.



“Dựa vào cái gì, cậu như vậy là mưu sát, muốn cậu hồi tưởng lại quá khứ cũng không được sao? Nào giống như cậu, cái gì cũng không nhớ ra, nhưng lại không thèm để ý.”



Anh ta vừa la hét, vừa đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình, tức giận nói: “Quên đi, tôi không thèm để ý tới cậu nữa, tôi đi trước.”



Sau khi Kiều Trị ra khỏi phòng làm việc thì sở cầm mình, Uất Trì này quá khó chơi.



Anh không muốn nhớ lại chuyện trước kia, chẳng lẽ là rất hài lòng với tình trạng hiện tại



Ngắm lại cũng không kỳ lái, có thể nhìn ra được từ thải đô anh đối với chỉ dầu…



Để y như vậy.



Tuy là thích cùng một người lúc trước, nhưng thiếu chút ký ức, Kiều Trị vẫn cảm thấy không được tự nhiên.



Mà sau khi Kiều Trị rời khỏi phòng làm việc, Dạ Âu Thần liền nhíu mày,



Anh cũng không phải là người tùy tiên có thể mọi thông tin, Kiều Trị quen biết anh lâu như vậy, chưa từng hỏi về quá khứ của anh.



Đột nhiên hỏi như vậy, chắc chắn có cái gì mờ ám ở bên trong.



Ký ức quá khứ….



Ngón tay Dạ Âu Thần đặt trên bàn gõ nhẹ theo nhịp điệu.



Cố gắng hồi tưởng lại, trong đầu vẫn trống rỗng, không có gì cả.



Trong ký ức quá khứ của anh, rốt cuộc đã đánh mất thứ gì?



Mấy ngày nay, Đoan Mộc Tuyết không thuận lợi vào được tập đoàn Uất Trì, cho nên ông cụ Uất Trì rất không vui, ông ta muốn dùng năng lực của mình mà trực tiếp cảnh cáo Hàn Minh Thư, nhưng rất sợ sau khi làm thế sẽ khiến cháu ngoại của mình mất mặt. Nhưng không làm gì, Hàn Minh Thư vẫn có thể ngày người ở trong công ty, mà Đoan Mộc Tuyết lại không có cơ hội vào đó.



Cho nên ông cụ Uất Trì chỉ có thể ra tay từ Hàn Minh Thư.



Nào biết thằng nhóc Dạ Âu Thần kia lại mỗi ngày tự mình đưa đón cô ta đi làm, cuối cùng còn chuyển chỗ ở cho người ta.



Làm hại lão già ông không tận dụng được chút có hội nào, tức giận đến nỗi suýt chút nữa thì tăng huyết áp.



Ông cụ Uất Trì không thể làm gì khác hơn là nhờ Vụ Ba nghĩ cách cho ông ta, hẹn Hàn Minh Thư ra sau đó giải quyết cô, kêu cô về nước, đừng quấn lấy Dạ Âu Thần.



Kết quả biện pháp còn chưa nghĩ ra, nhà Đoan Mộc lại gọi tới nói Đoan Mộc Tuyết mất tích.



Nghe tin tức này, ông cụ Uất Trì nhịn nỗi xúc động muốn trợn mắt ngất đi, cổ bình tĩnh nói: “Xảy ra chuyện gì?”



Vu Ba bất đắc dĩ mở miệng giải thích: “Nghe nói là cậu Đoan Mộc cảm thấy tâm lý của cô Đoan Mộc có vấn đề, muốn dân có ay đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng cô Đoan Mộc không đồng ý, cho nên sinh ra tâm lý phản nghịch, trực tiếp bỏ chạy”



Cái gì?” Uất Trì Thần nghe vậy, lập tức và trán “Đoan Mộc Trạch cũng quá làm cản rồi? Một người đang yên đang lành dẫn đi khám bác sĩ tâm lý gì chứ Vu Ba cũng có chút cạn lời.

Chương 932:

“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.”

Uất Trì Thần: “Ông phải người ra ngoài tìm cùng đi, một cô gái… nếu mất tích sẽ không phải chuyên tốt lành gì.”

Ông ngoại của Uất Trì Thần và nhà Đoan Mộc củng pháu phải người đi tìm Đoan Mộc Tuyết.

Nhưng mà Hàn Minh Thư không hề biết rằng, đang có một chuyện quan trọng hơi nữa đang chờ đợi cô.

Chính cô của Dạ Âu Thần đã suy nghĩ kỹ và sắp quay về.

Lúc Hàn Minh Thư đi ăn cơm trưa, có nói điện thoại với bà ấy, nghe thấy bà ấy trả lời rằng sắp quay về mà có chút kinh ngạc.

Cô còn tưởng rằng sau một thời gian dài suy nghĩ như vậy, Tổng An sẽ không đồng ý quay lại mà giúp cô đầu, không ngờ được là bà ấy lại đồng ý.

Sau đó Hàn Minh Thư kể sơ qua về những chuyện gần đây, và tình hình trước mắt cho Tống An nghe, Tổng An nghe xong liên yên lặng một hồi lâu, sau đó nói: “Lúc nào dì đi đến sân bay, cháu đưa nó đến gặp di.”

Nghe lời này Hàn Minh Thư liền bối rồi: “Dì Tổng, bây giờ anh ấy không nhớ được dì, dì muốn nói sự thật cho anh ay sao? Cháu “Tấm lòng của cháu di hiểu được, cháu cứ yên tâm đi, tạm thời dì sẽ không nói chân tưởng với nó, nhưng dì là cô của nó, dì muốn gặp nó trước, xem xem bây giờ nó thành bộ dạng gì tối.”

Tổng An nhất định sẽ không hại Uất Trì Thần, điều này Hàn Minh Thư vô cùng rõ ràng, vì vậy cô rất nhanh đã đồng ý.

Bảo Dạ Âu Thần cùng mình đi đến sân bay đón người, hẳn là không phải là việc gì khó khăn.

Vấn đề là không biết Dạ Âu Thần có nhận ra cô của anh hay không, dù sao Tổng An tên thật là Uất Trì Tâm, lỡ như người nhà Uất Trì đã nói về người này cho anh biết rồi thì sao?

Hàn Minh Thư cắn môi, bắt đầu cảm thấy điều này thất rối rắm.

Nghĩ cả buổi, Hàn Minh Thư lại cảm thấy bản thân là lo bỏ trắng răng rồi, vì vậy lại nghiêm túc làm việc, đợi lát nữa tan làm thì bảo Dạ Âu Thần đi đón Tổng An cùng mình là được rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến thời gian tan làm, lúc Hàn Minh Thư thu dọn tài liệu, chị Lâm không nhịn được mà đi qua hỏi GỖ.

“Gần đây em đều tan làm với tổng giám đốc sao?” Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư ngày ra một lát, cuối cùng cũng gật đầu,

Chị Lâm lộ ra vẻ tưới cười thần bị “Được đấy nha, phát triển rất nhanh đấy, đừng có nói là hai người đã sống chung rồi nhớ

Đối với chị Lâm, Hàn Minh Thư cũng không muốn giấu giếm cô ấy, dù sao ngày hôm đó thái độ của cô ấy với Đoan Mộc Tuyết cũng rất rõ ràng, liếc một cái liền nhìn ra được cô ấy không phải là kiểu người nịnh bợ, mà là cũng không thích người được người khác chống lung.

Cô ấy cũng biết được chuyện của bản thân và Dạ Âu Thần lâu như vậy rồi, nhưng không tiết lộ một chút thông tin nào ra ngoài.

Thậm chí Hàn Minh Thư còn cảm thấy rằng, cho dù cô nói là bản thân sắp kết hôn với Dạ Âu Thần rồi thì chị Lâm sẽ không nói gì sau lưng cô.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền nghiêng nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Cũng không tính là sống chung

Chị Lâm: “… Chi hiểu rồi.”

Cô đã nói như vậy, chứng tỏ là thực sự sống chung rồi.

Chị Lâm ríu rít nói: “Chị thực sự không ngờ được đầy, lực tổng giám đốc mới vừa nhận chức, chị có thay anh ấy không thèm để ai vào mắt, tránh phụ nữ như tránh rắn rết, chỉ còn tưởng không ai lọt được vào mắt anh ấy, có thể cả đời này anh ấy sẽ lẻ loi, không ngờ toi…”

Cô ấy tám chuyện vài câu, sau đó nhìn lên đồng hồ không sớm nữa, liền không hàn huyện với Hàn Minh Thư nữa, thu dọn đồ đạc để đi về trước.

Hàn Minh Thư nghĩ một lát, cũng thu dọn đi ra khỏi phòng. đạc rồi

Trước khi đi cô nhìn qua phòng làm việc Dạ Âu Thần một chút, sau đó lấy điện thoại ra liếc qua,

Có tin tức Tổng An gửi cho cô, nói có thể vào bảy giờ tối nay bà ấy sẽ đến.

Bảy giờ…

Hàn Minh Thư nghĩ như vậy, liền cầm điện thoại đi xuống tầng.
Chương 933:



Cô dựa theo phương hướng phải trước mà đi, rất nhanh xe của Dạ Âu Thần đã đi đến bên cạnh cô, Hàn Minh Thư nhanh chóng lên xe,



Sau khi xe, Hàn Từ vừa đeo dây an toàn vừa nhìn Da Mạc Tham, do dự không biết phải nói chuyện đi đón người ở sân bay với anh như thế nào “Có chuyện gì muốn nói với anh hả?” không ngờ cô chỉ dùng ánh mắt bối rối nhìn anh một cái mà Dạ Âu Thần đã nhận ra được trong long cô có suy nghĩ, chủ động hỏi.



Nhưng mà trong phút chốc Hàn Minh Thư lại ngơ ra, sau đó lập tức phải ứng lại, gật đầu.



“Em có một người bạn, lúc bày giờ đến sân bay, em phải đi đón cô ấy, vì vậy…” Hàn Minh Thư cắn môi dưới, không nói thêm gì nữa, lẳng lặng mà nhìn Dạ Âu Thần.



Ánh mắt Dạ Âu Thần dán chặt vào cô, hai người nhìn nhau một lát, cũng không biết có phải những lời cô nói lúc nãy đã chọc giận gì anh không, Hàn Minh Thư lại cảm thấy ánh mắt của Dạ Âu Thần chợt sáng lên, không có cảm xúc nhưng lại mang theo chút áp lực



Nhiệt độ trong xe có chút thấp.



Một lát sau, Hàn Minh Thư không nhịn được nữa mà nói: “Nếu không thi, anh đi cùng em đến sân bay?”



Sau khi hạ giọng xuống, mặc dù nhiệt độ trong xe vẫn còn thấp, nhưng lại đỡ hơn lúc trước rất nhiều.



Vốn đi lúc nãy có muốn nói là tự mình đi đón, để xem Dạ Âu Thần nói như thế nào, nhưng không ngờ được ánh mắt của anh đã làm cho cô không thể mở miệng được.



“Ừ” Dạ Âu Thần trầm giọng mà nói một tiếng.



Hàn Minh Thư lấy điện thoại ra nhìn qua thời gian: “Bây giờ đi đến sân bay thì hơi sớm, nhưng mà đi ăn cơm thì lại không kịp, hay là chúng ta mua chút đồ ăn nhanh để làm nóng bụng trước, đợi đón được người, chúng ta lại cùng nhau đi ăn cơm?”



Dạ Âu Thần: “Được.”



Rất nhanh liền đồng ý.



Hàn Minh Thư không ngờ đến lại suôn sẻ như vậy. sau đó cô bảo Dạ Âu Thần dừng xe gần một tiệm bánh ven đường, sau đó cô xuống xe vào tiệm bánh để mua đồ ăn.



Vốn đi thời gian mua bánh mình rất nhanh, Hàn Minh Thư bảo anh chờ ở bên ngoài cũng được, nhưng cuối cùng Dạ Âu Thần lại không yên tâm mà đi theo cô xuống xe.



Mà ngay lúc này, vài người ở phải xa thấy cảnh này, liền chụp vài tấm ảnh mà gửi cho người đứng sau. Không lâu sau, bọn họ đi ra khỏi tiệm bánh, máy người thấy như vậy nhanh chóng nằm chạy đến.



“Tình cảnh giác của cậu chủ rất cao, chúng ta chụp mấy tầm ảnh báo cáo là được, tiếp theo không thể đi theo được nữa rồi.



“Vâng.”



Sau khi đám người đó bản bạc xong liền rời đi.



Chờ đảm người kia rời đi, ánh mắt của Dạ Mạc Thần mới sâu xa mà nhìn quan chỗ lúc nãy bọn họ đứng, con người đen láy rất bình tĩnh, làm cho người ta căn bản không thể nhìn ra được anh đang nghĩ gì.



Đến khi “bịch” một tiếng, Hàn Minh Thư vào trong xe, hạ cửa kính xuống.



“Anh đang nghĩ gì vậy? Lên xe đi.”



Lúc này Dạ Âu Thần mới lấy lại tin thần bước lên



Xe lại quay trở về đường cái,



Hàn Minh Thư vừa nhìn thời gian, vừa mở túi ra, lấy một cái bánh bông lan bỏ ra.



Thực ra trước đây cô không thích đồ ăn đặc biệt ngọt như vậy, đặc biệt là mấy cái như bánh mì gì đó.



Nhưng mà con trai của mình lại rất thích, hơn nữa thường xuyên bắt cô phải ăn.



Có những lúc Hàn Minh Thư không muốn ăn, Đậu Nành sẽ mang cô: “Mẹ, trong trái cây có đường, bình xe. thường mẹ không ăn trái cây cũng không sao, nhưng mà mẹ không ăn cả đó ngọt, vậy thì mẹ làm sao mà bố sung đường được?”



Sau đó liền cổ đút đồ ngọt cho cô.



Lâu ngày, Hàn Minh Thư cũng không còn ghét đồ ngọt như ban đầu nữa, ngược lại bây giờ cô còn chủ động đi mua đồ ngọt để ăn.



Để tránh việc bản thân không ăn được trái cây, lại không bổ sung được lượng đường, đến lúc đó mà tụt huyết áp lại hỏng bét.
Chương 934:



Hàn Minh Thư cắn một miếng bánh bông lan bơ. Dạ Âu Thần đang lái xe nhìn qua tấm gương thấy đôi môi hồng nhạt của cô đang bị dính bơ, đôi mắt tối sầm lại.



Nhưng mà Hàn Minh Thư văn chưa phát hiện.



Hơn nữa cho dù phát hiện cô cũng không cảm thấy nó có chuyện gì, loại như bơ thì lúc nào cũng dinh ít nhiều ở ngoài miệng, ăn xong lau đi là được rồi.



Nhưng mà sau khi ăn hai miếng, Hàn Từ bằng dựng nhớ ra gì đó, cô hứng về phải Dạ Âu Thần: “Em biết anh cũng không thích ăn đồ ngọt, nhưng mà cứ không ăn đồ ngọt mãi cũng không được đầu, vì vậy hôm nay em toàn mua đồ ngọt thôi.”



Dạ Âu Thần: “







Biết anh không thích đồ ngọt cồn ăn, người phụ nữ này là đang cố ý sao?



Nhưng mà…



Dạ Âu Thần hơi nheo mắt lại, liếc nhìn cô một “Sao em lại biết được sở thích của anh?”



Trong lòng Hàn Minh Thư khẽ thở dài, cô biết sở cái. thích của anh đương nhiên là vì trước dày lúc sống chung với nhau nên biết, nhưng lại không dám nói ra việc sống chung trước đây.



Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nói tránh: “Em đoán đấy.”



Nói xong, cô sợ Dạ Âu Thần nghi ngờ mình, liền nhanh chóng giải thích: “Mỗi ngày em đều pha cà phê cho anh đều là cà phê đen, đẳng muốn chết, nếu như mà anh thích đường, sẽ bắt em pha lại ”



Câu nói này rất có lý, nếu như căn cứ vào việc này mà suy đoán, cũng không phải là không thể.



Ảnh mắt của anh lướt qua bờ dinh trên môi cô, cô hình như không hề biết, lại còn nói chuyện, cảng không biết bết bơ màu trắng hòa với màu hồng của môi làm cho thị giác của anh bị kích thích như thế nào. phải trước đường giao chính là đèn đỏ.



Sau khi xe dừng lại, Hàn Minh Thư vừa định đưa mắt lên nhìn đèn đỏ còn bao nhiêu dây, không hề nghĩ đến đột nhiên Dạ Âu Thần lại vươn người qua, một tay đỡ lấy đầu cô, trước mắt trở nên tối sầm



Đôi môi lạnh lẽo khô hanh của anh đã áp đến,



Hàn Minh Thư vô thức mà trơn tròn mắt, hô hấp cũng chậm mất nửa nhịp. cảm giác như bơ ở trên môi đã bị người ta liềm đ roi, sau đó hàm răng cô cũng bị mở ra.



Hình như qua rất lâu, lại giống như chưa lâu lắm, Dạ Âu Thần lại quay về, lại đỡ trán của cô, đôi mắt đen thẩm vẫn mang theo vẻ vẫn còn lưu luyến.



“Ai bảo anh không thích ngọt?”



Hàn Minh Thư: “M



Ở trước mặt cô, Dạ Âu Thần liếm mồi mình một cái, cúi đầu mà cười: “Nhưng mà, thực sự rất là ngọt.



Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, vô thức mà liếm môi mình một chút ngay trước mặt anh, lúc nãy… cô ăn bánh đã dinh bờ lúc nào vậy?



Động tác này lọt vào mắt Dạ Âu Thần, một ngọn lừa không biết ở đâu đến đã bùng lên, mắt nhìn thời gian trên đèn đỏ đã hết rồi, Dạ Âu Thần nheo mắt: “Lúc lái xe không được quyến rũ anh.”



Nói xong ngay lập tức lái xe.



Hàn Minh Thư nhăn mày, xì, lại đổ lỗi lên đầu cô rồi, chẳng qua là cô cũng chỉ ăn một cái bánh bông lan bờ mà cũng là quyền rũ anh sao?



Nghĩ đến vậy, Hàn Minh Thư tức giận mà cắt một miếng bánh bông lan bơ trước mặt anh, mập mở mà nói: “Em ăn cái bánh mình này cũng có thể quyền rũ được anh, câu chủ nhà Uất Trì lại thích em nhiều như vậy hai



Tay Dạ Âu Thần đang nằm vô lăng dừng lại một chút, một lát sau chế giễu một tiếng: “Có phải là không muốn đến sân bay nữa không? Hay là chúng ta chuyển sang đến khách sạn điều



Hàn Minh Thư: ”



Cô ngậm miệng im lặng, giả vờ như lúc nãy mình chưa hề nói gì hết, yên lặng mà ăn tiếp. Đợi khi cô ăn xong một cái bánh bông lan bơ, Hàn Minh Thư đã chán ngấy rồi, nhìn lại một túi đồ ngọt cô mua, ngẫm lại những lời Dạ Mạc Thần vừa nói, nhân tiên nói: “Không phải là anh thích ăn đồ ngọt sao? Thế thì đưa hết cái túi đó cho anh là được rồi.”



Dạ Âu Thần liếc nhìn cô một cái, không nói tiếp.



Từ chỗ này lái xe đến sân bay còn khoảng nửa tiếng nữa, nói xa thì thời gian trôi qua cũng rất nhanh, nhưng mà nói gần, thì tính toán một tí đã nửa tiếng đồng hồ rồi.
Chương 935:



Trong nửa tiếng đồng hồ có thể làm được rất nhiều chuyện.



Ví dụ như vậy giờ, sau khi Hàn Minh Thư ăn xong bánh bông lan bơ, bởi vì ngồi trên ghế phụ lái quả nhàm chán, cho lên Hàn Minh Thư lại buồn ngủ rồi “Buồn ngủ thì cứ ngủ dì, đến thì anh sẽ gọi an



Giọng nói của Dạ Âu Thần truyền đến từ trên ghế người lái, Hàn Một Từ không thể mở được mi mắt nữa, liền gật đầu: “Được.”



Sau đó cô tựa ra sau ghế, rất nhanh đã ngủ rồi. phải Trước là một đèn đỏ, sau khi Dạ Âu Thần dừng xe liền thấy cô đã hít thở đều rồi, đã ngủ sâu rồi liền điều chỉnh tăng nhiệt độ trong xe lên.



Chờ sau khi hết đèn đỏ, rõ ràng có thể nhận thấy được tốc độ xe Dạ Âu Thần đã chậm hơn.



Vốn dĩ là nửa tiếng có thể đến sân bay, lại bị muộn hơn hai mươi phút, Hàn Minh Thư ngủ cả dọc đường, mãi cho đến khi điện thoại trong túi rung lên cô mới tỉnh lại.



Mở to mắt, cô mới phát hiện bọn họ đã đến sân bay rồi.



Điện thoại trong túi cử rung lên.



Hàn Minh Thư ngơ ra một lát, lấy điện thoại nhìn thoáng qua, quả nhiên là Tổng An gọi điện thoại cho cô.



Cô có chút mơ màng, nhìn chiếc ghế đã được chỉnh lại rồi lại nhìn Da Mạc Thảm dạng ngồi trên ghế lại, sau đó bắt điện thoại, “Di Tong.”



Cô trực tiếp gọi dì Tổng trước mặt Dạ Mạc Thám, sau đó quan sát thử biểu cảm của Dạ Âu Thần, rất bình yên, giống như không có phản ứng gì đặc biệt cả “Ừm.” Tống An nhẹ nhàng trả lời: “Dì đã xuống máy bay rồi, bây giờ đang trên đường đi ra cổng, cháu…” Bà ấy dừng một lát, rồi lại nói: “Cháu đưa người đến chưa?”



Giọng nói của bà ấy rất nhẹ, nếu như không nghe cẩn thận thì Hàn Minh Thư cũng không nghe rõ lắm.



Cô gật đầu: “Vâng, cháu đến rồi.”



Sau khi trả lời, Hàn Minh Thư không kim nổi mà cảm thán trong lòng về sự cần thận của Tống An, bà ấy chắc sơ nói quá lớn sẽ làm cho Dạ Âu Thần nghe thấy, cho nên cố tình nói nhỏ đi.



Nói xong, Tống An gật đầu: “Được, vậy thì gặp nhau ở cửa ra nhé.”



Sau khi cúp máy, Hàn Minh Thư bỏ điện thoại vào trong túi, sau đó thảo đai an toàn ra.



“Em đi đến cổng đón dì ấy, anh vẫn là cử ở trong xe di



Còn chưa nói xong, Dạ Mạc Thám đã thảo dây an toàn, mở cửa xuống xe,



Hàn Một Từ ngơ ra, cũng bước theo xuống xe.



Sau khi xuống xe, cô chuẩn bị đi qua cổng ra, lại bị Dạ Âu Thần gọi lại



Sau đó Dạ Âu Thần cởi áo khoác trên người mình ra, đắp lên người cô.



Hàn Minh Thư: “Không được, như vậy anh sẽ lạnh.”



Dạ Âu Thần sửa lại nút áo, mặt lạnh lùng mà nói: “Đứng vững.”



Hàn Minh Thư đang ngọ nguậy thất anh nói như vậy đành dừng lại, sau đó ngơ ngáo mà nhìn Dạ Âu Thần mặc áo lên người cô, nhìn không được mà nói: “Em không có lạnh.”



Nghe lời này, Dạ Âu Thần liếc có một cái, lạnh lùng nói: “Em vừa mới tinh ngủ, nhiệt độ chỗ này lại thấp, dám nói mình không lạnh hả?”



“Cho dù là em lạnh, nhưng anh cởi áo khoác đi anh sẽ lạnh hơn.



Sau khi Dạ Âu Thần mặc áo cho cô xong, tay cắt giác mà hưởng về vành tại của cô, nhìn thấy vành tai xinh xắn kia, nhịn không được mà lấy tay véo nhẹ, tiếng gió thổi qua, “Anh là dàn ông” XI.



Hàn Minh Thư không nhịn được mà nói thẩm trong lòng.



Chẳng qua là đàn ông mà thôi, cũng không phải là người máy, làm sao lại không lạnh được? Nhưng mà tam lòng của anh, Hàn Minh Thư hiểu rõ, bởi vì bản thân vừa ngủ dậy, nên anh sợ cô xuống xe sẽ bị lạnh mà thôi.



Nghĩ một lúc Hàn Minh Thư cuối cùng cũng không từ chối ý tốt của Dạ Âu Thần, nếu anh đã tình nguyện quan tâm cô như thế này thì cô cứ nhận là được.



Sau khi nghĩ thông suốt xong, Hàn Minh Thư đuổi theo bước chân Dạ Âu Thần.



Hai người chờ ở lối ra, mỗi khoảng thời gian đều có máy bay đến, người đi ra đi vào rất nhiều, Hàn Minh Thư nhìn người đồng nghìn nghịt trước mắt, có chút lo lắng chút nữa sẽ không tìm được Tổng An.
Chương 936:



Cho đến tận khi Tổng An xuất hiện ở cửa ra vào, Hàn Minh Thư chỉ cần liếc mắt là nhận ra cô. Trong đám người đông đúc, Tổng An lộ ra dán người cao gầy, mặc dù đã có tuổi, nhưng da dẻ vẫn trắng trẻo hơn những người cùng tuổi, đừng nói là cùng tuổi, nếu bà ấy ăn mặc cẩn thận hơn một chút, đều có thể so sánh được với nữ sinh hai mươi.



Huống hồ khí chất như thế này không phải ai cũng



Tổng An chính là dáng vẻ xuất chúng trong đám có. người bình thường.



Điều này cũng làm cho trong lòng Hàn Minh Thư không khỏi cảm thán một câu, không hồ là người nhà ho Uat Tri.



Tống An đeo kính râm, mặt không đổi sắc đi đến, giống như Hàn Minh Thư, bà cũng chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được đổi trai xinh gái đẹp đang đứng ở chờ lỗi ra.



Bởi vì hình ảnh hai người vô cùng xuất sắc, cho nên chỉ cần đứng ở lối vào đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các cô gái trẻ, gió thổi từ một hưởng đến, thân thể cao lớn của Dạ Âu Thần chắn trước dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của Hàn Minh Thư, giống như một cây bách cao trong gió.



Nhìn thấy cháu của chị gái mình, trong nháy mắt Tổng An giật mình lo lắng.



Bà rất có tình cảm với đứa trẻ này, bởi vì bà không kết hôn, sau khi chị gái mất cô cũng đối xử với Dạ Âu Thần như cháu ruột của mình.



Nghe được máy bay của anh xảy ra chuyện bà đương nhiên vô cùng lo lắng, nhưng gấp gáp cũng không có tác dụng gì.



Sau khi nghe được tin tức anh bình an vô sự, Tổng An mới yên lòng, nhưng nghe được anh thế mà khôi phục thân phận Uất Trì Thầm, trong nháy mắt tâm trang Tổng An vô cùng phức tạp.



Nhà họ Uất Trì.



Nếu như có thể nói, bà cảm thấy cả đời này cũng không nghĩ mình sẽ trở về.



Nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng phải độc ác, nếu như cả đời này bà không nói ra thì đến lúc đó Dạ Âu Thần phải làm sao bây giờ? Chị của bà ở dưới suối vàng chắc chắn sẽ trách bà.



Bản thân Tông An xoắn xuýt một thời gian rất dài, cuối cùng vẫn quyết định quay về t chuyển.



Bất kể thế nào, trốn tránh cũng không phải là biện pháp tốt để giải quyết.



“Di Tống.”



Nhìn thấy Tổng An, Hàn Minh Thư liền ngay lập tức vẫy tay với bà, ra hiệu cho mình đang ở đây. Tống An thu lại ánh mắt phức tạp, mìm cười, sau đi đi về phía hai người.



Dạ Âu Thần cũng thuận mắt nhìn sang, thực tế vừa rồi anh cũng bị ánh mắt của người phụ nữ này hấp dẫn, lúc nhìn bà luôn có chút cảm giác quen thuộc, nhưng nhìn lại thì lại không cảm thấy cảm giác này nữa. Bây giờ thấy bà đi đến trước mặt minh, thác kinh rầm xuống, rõ ràng là Hàn Minh Thư đến đến người những ánh mắt của bà lại nhìn đến anh.



Dạ Âu Thần có chút dừng lại, trong lòng thoáng qua một chút cảm giác kỳ dị,



Là dì nhỏ của anh, Tống An đương nhiên biết đòi mặt và trái tim của Dạ Âu Thần đều vô cùng sáng bẩm sinh, nếu nhìn tiếp có thể sẽ bại lộ.



Cho nên bà chi nhìn vài lần đã thu hồi ánh mắt lại, sau đó yên lặng nhìn Hàn Minh Thư.



“Đây chính là người trước kia cháu nói với gì không?”



“Hà?” Hàn Minh Thư bị bà hỏi câu này liền sửng sở, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy dì Tổng.



Tống An mim cười, vươn tay với Dạ Âu Thần: “Xin chào, tôi là dì nhỏ của Mộc Từ



Hàn Minh Thư ở một bên: “”



Dì nhỏ…



Xưng hô như thế này làm cho Dạ Âu Thần hip mắt lại một chút, trong đầu giống như hiện lên một “Dì nhỏ, mẹ của cháu không chết



Một giọng nói và hình ảnh giống nhau hiện lên rất nhanh Dạ Âu Thần cũng không kịp suy nghĩ gì, những âm thanh và hình ảnh này đã biến mất không dấu vết.



Dạ Âu Thần một mực ngơ ngác đứng đó, đối mày rậm nhíu lại nhìn giống như rơi vào trầm tư, Hàn Minh Thư với Tổng An trao đổi ánh mắt một chút, sau đó Hàn Minh Thư đưa tay kéo ống tay áo anh: “Sao thế?”



Cảm giác ống tay áo bị người bên cạnh chạm vào, Dạ Âu Thần lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt Hàn Minh Thư thành tinh nhìn qua mình: “Sao thế?”
Chương 937:



Lông mày Dạ Âu Thần vẫn nhìu lại như cũ, nhưng bình thường trở lại ngay lập tức, nếu là dì nhỏ của Mộc Từ thì phải đón tiếp cho thật tốt.



Anh vươn tay, sắc mặt tỉnh táo: “Chào dì, cháu là Uất Trì Thần, bạn trai của Mộc Từ



Anh nói ngắn gọn như đã thể hiện thái độ và thân phận của mình, cũng xưng hô với Tổng An cực kỳ tồn kinh.



Tổng An nhịn không được nhíu mày, không ngờ Dạ Âu Thần thế mà lại bình tĩnh giới thiệu mình như thế.



“Dì Tống, di vừa xuống máy bay chắc còn chưa ăn cơm? Chúng ta đi ăn cơm trước sau đó cháu đặt khách sạn cho gì, vậy được không ạ?”



Tống An gật đầu sau đó giật giật mỗi nói: Anh Thư, di nói cháu có thể gọi dì nhỏ ma? Mỗi lần cứ gọi thêm họ dì phía trước, ai không biết còn nghĩ chúng ta chỉ là quan hệ hàng xóm.



Thật ra Tổng An biết Hàn Minh Thư cố ý gọi như vậy. dù sao trước đó hai người cũng chưa thương lượng xong, bây giờ cô cố ý gọi như thế này, đại khái là hi vọng Tổng An giúp cô trọn vẹn một chút, mới sẽ không lộ ra quá mức đột ngột.



Nghe Tổng An trả lời, trong lòng Hàn Minh Thư ở trong lòng thầm than Tống An quả nhiên rất thông minh, cô chỉ thuận miệng gọi một câu thôi, đối phương vậy mà hiểu được, còn nói tự nhiên như thế.



Hàn Minh Thư mím môi cười cười, giọng nũng nịu như cháu gái nhỏ.



“Đầu có đâu, châu quen gọi như vậy rồi.”



Nghe hai người trêu ghẹo nhau, Dạ Âu Thần đứng một bên đột nhiên cảm thấy người bạn trai như mình hình như có hơi thừa, may mắn người trêu ghẹo với Anh Thư không phải là đàn ông.



Môi Dạ Âu Thần giật giật: “Đưa hành lý cho cháu di a.”



Nói xong anh chủ đống tiến lên giúp Tổng An xách hành lý, sau đó bước nhanh chân đi lên phía trước, để lại không gian cho hai người phụ nữ. Sau khi hai bên có khoảng cách, Tổng An liền đến gần Hàn Minh Thư nói nhỏ: “Phản ứng nhanh lắm”



Hàn Minh Thư nháy mắt mấy cái, nhìn bà: “Di Tông cũng vậy



Hai người đạt được nhận thức chung, hai bên nhìn nhau một lúc lâu Tổng An mới nói: “Tiếp theo đi lấy thân phận dì nhỏ của cháu ở bên cạnh cháu, vừa rồi đi thấy lúc nó nghe được hai tiếng dì nhỏ hình như có phản ứng.



Nói đến chuyện này, khuôn mặt nhỏ trắng nóng của Hàn Minh Thư trở nên nghiêm túc: “Vâng, cháu cũng cảm thấy thế.”



“Dạo này cháu ở chung nói nó, nó không có một chút dáng vẻ nhớ lại điều gì sao?”



Hàn Minh Thư lắc đầu, biểu cảm bất đắc dĩ “Hình như có một lần, nhưng sau lần đó thì không có nữa.”



Nhìn cô uể oải, người làm người lớn như Tống An đành phải an ủi cô: “Cháu cũng đừng bị quan quả, việc đã đến nước này thì chỉ có thể đến đâu hay đến đó



Hàn Minh Thư gật đầu: “Anh Thư biết rồi



Tổng An nhìn cô một cái, so với lần gặp trước, lần này Hàn Minh Thư hốc hác hẳn, mặc dù nhìn gương mặt vẫn hồng hào, cũng không có quảng thâm mắt, nhưng mặt có văn hôm đi rất nhiều.



Nghĩ đến đây, trong lòng Tổng An mềm nhìn ra



Thời gian này cháu vật và rối, tiếp theo đi nhà sẽ cố gắng giúp cháu nhiều một chút, còn có Uất Trì Thần bên kia.” Nhắc đến Uất Trì Thần, nhiệt độ vừa rồi trong mắt Tổng An liền biến mất sạch.



Điểm này Hàn Minh Thư cũng đã chú ý đến.



Lúc Tống An nhắc đến Uất Trì Thần, không chỉ độ ẩm trong mắt biến mất, cả độ ấm quanh cơ thể cũng đột nhiên hạ thấp.



Sự thay đổi nhanh chóng như vậy, nếu như không phải là trong lòng bất an, chỉ sợ không thể nào có biểu hiện như vậy.



Đột nhiên cô rất tò mò,



Năm đó rốt cuộc giữa ông cụ Uất Trì và Uất Trị Tâm cũng Uất Trì An đã có ân oán gì, vì sao hai chị em lại không quan tâm gì đến ông cụ, mà trực tiếp rời đi.



Hơn nữa đã nhiều năm rời đi như vậy, lại chưa từng vì sự trôi qua của tháng năm mà tha thứ cho ông cU.



Oán khí trên người Tổng An rất nặng.
Chương 938:



Nhưng mà cho dù tò mò đến máy, dù sao cũng là thế hệ sau, cô vẫn không dám tùy tiện hỏi, Hơn nữa chuyện này có vẻ không đơn giản như vậy, chắc hẳn là vết thường lòng của Tổng An.



Nếu không, bà ấy sẽ không gọi điện cho mình đồng ý quay về sau thời gian dài như vậy.



Suy nghĩ như vậy, Hàn Minh Thư nhẹ nhàng nói một câu: “Lần này dì đã đồng ý qua đây, Mộc Từ rất cảm kích, nếu như có chỗ nào khó khăn, dì có thể nói với Anh Thư, Anh Thư tuyệt đối sẽ không bắt buộc dì làm bắt cứ chuyện gì đâu.”



Dù sao đây cũng là chuyện của cô, nhưng mà thực sự không có cách nào nữa mới cầu cứu Tổng An.



Nghe lười này, Tổng An mim cưới, độ ẩm trong mắt khôi phục lại một chút, bà ấy nhìn Hàn Minh Thư một cái, nhịn không được mà đưa tay ra sở đầu cô.



“Đứa trẻ ngoan, hiểm mới thấy con suy nghĩ về di như vậy, nhưng mà dì không sao, nếu dì đã qua đây, có một số chuyện… vẫn nên giải quyết ”



Trốn tránh không phải là biện pháp tốt nhất.



Ngược lại bà ấy muốn nhìn, ông cụ kia, ông ta còn muốn làm gì, đến lúc nào thì ông ta mới có thể dừng tay.



Nghĩ đến gì đó, đột nhiên Tổng An nói: “Dì nghe nói… cháu có thai rồi?” vừa nhắc đến chuyện mang thai, sắc mặt Hàn Minh Thư liền thay đổi, rất nhanh đã gật đầu: “Chuyện này Âu Thần còn không biết.



“Tên ranh đẩy cho dù có biết, bây giờ cũng quên sạch rồi, thật sự là không có lương tâm “Không thể trách anh ấy được, dù sao dưới tình huống như vậy. Anh ấy có thể sống sót là vô cùng may mắn rồi.”



“Cháu còn bảo chữa cho nó nữa, nếu như người đàn ông của dì mà như thế, chắc chắn dì sẽ đánh nó trước, để hắn xem xem chữ vợ viết như thế nào.”



Hàn Minh Thư: ”



Không ngờ đến dì Tổng vẫn dũng mãnh như vậy.



Quãng đường không xa, vì vậy đi rất nhanh, khoảng cách hai bên dần rút ngắn, Hàn Minh Thư và Tổng An không nói chuyện về Dạ Âu Thần nữa, chỉ nói mấy chuyện đơn giản như sẽ đi ăn cái gì.



Sau khi lên xe, Hàn Minh Thư mới chú ý đến túi bánh mì mà Dạ Âu Thần không hề đọng qua, cũng có nghĩa là, từ lúc tan làm đến giờ anh đều chưa ăn gì, thậm chí cả uống nước cũng chưa uống.



Trong nháy mắt, Hàn Minh Thư không thể miêu tả được cảm xúc của mình. Anh lại không hề oán giận một cầu, còn đưa áo khoác cho cô



Dạ Âu Thần lái xe, ánh mắt hơi rơi lên người Tổng An phải sau, hỏi: “Dì Tổng muốn ăn gì?”



Hàn Minh Thư gọi bà ấy là dì Tống, Dạ Âu Thần cũng chỉ có thể gọi theo cô như vậy.



Một tiếng dì Tống này làm cho tinh thần Tống An có chút hoàng hốt, một lúc sau mới hoàn hồn lại: “Di sao cũng được, hỏi Mộc Từ đi.”



Hàn Minh Thư đang ngồi ở ghế phó lại nghe vậy, cũng nói: “Em cũng thế, tùy anh



Dạ Âu Thần không nói gì nữa, suy nghĩ một lát, xe dừng lại ở một nhà hàng Trung trong khách sạn, anh vừa thảo đai an toàn vừa nói: “Đây là khách sạn của nhà Uất Trì, đồ ăn Trung Tây kết hợp, muốn ăn gì thì cứ gọi.”



Hàn Minh Thư khẽ cảm thán anh rất chu đáo rồi thảo đai an toàn.



Sau khi xuống xe, Tổng An đứng ở bên xe ngắng đầu lên, ngây ngốc mà nhìn khách sạn tráng lệ huy hoàng trước mắt.



Nhìn một lúc lâu, đáy mắt của bà ấy hiện lên một tia lạnh lẽo.



“Dì Tổng?” Hàn Minh Thư gọi bà ấy một tiếng, Tổng An hoàn hồn lại, tia lạnh lẽo nơi đây mắt cũng biến mắt, khôi phục lại nụ cười ấm áp trên mặt.



“Dì chỉ nhìn bên ngoài của khách sạn này thôi, đi



Một lần nữa đặt chân vào chỗ này, đã trôi qua rất nhiều, rất nhiều năm rồi, những gương mặt đụng đến trên đường đi đều rất xa lạ, không hề nhận ra bà ấy.



Hóa ra thời gian có thể thay đổi nhiều như vậy, cảnh còn nhưng người đã mất.



Bữa cơm này, khái là do vừa ăn vừa nói chuyện nên đến chín giờ mới xong.



Sau khi ăn xong cơm, Hàn Minh Thư lấy điện thoại ra định đặt khách sạn, một bàn tay to lớn đè lên tay cô, trầm giọng nói: “Dì Tổng ngồi máy bay lâu như vậy, không bằng tối nay nghi ở căn phòng trên tầng luôn di.”



Trong khách sạn này, có chỗ ăn cơm thì tự nhiên cũng có chỗ ở, Hàn Minh Thư nghe thấy anh nói mới đột nhiên nhớ ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK