Hàn Thanh gật đầu: “Ừ”
Tô Cửu hơi tò mò, nhưng thấy tính khí trâm lặng của Hàn Thanh nên suy nghĩ một hồi rồi cũng nuấết lời nói vào.
Không biết lần này Hàn Thanh về có việc gì, khí lạnh luôn bao trùm khắp cả người khiến người khác không dám lại gần, sợ nói sai một câu sẽ khiến anh ấy tức giận.
Mặc dù Hàn Thanh hiếm khi nổi giận nhưng anh ấy luôn tỏa ra sự chững chạc, hướng nội, dù bình thường trông không dễ gần nhưng chỉ cảm nhận được nhiều nhất là khi bạn báo cáo công việc cho anh ấy.
Mà bây giờ hoàn toàn là kiểu khí thế lạnh lùng, thậm chí là áp đảo.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong khoảng thời gian đi nước ngoài vậy?
Có điều, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi mà trong lòng Tô Cửu đã có một ngàn câu hỏi, nhưng lại không biết hỏi từ đâu, bản thân cũng không có quyền gì để hỏi.
Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy Hàn Thanh nghe điện thoại của Hàn Minh Thư thì hơi thở hung hăng trên khắp người anh ấy lại thu lại, thay vào đó là sự bao dung và quan tâm đến người thân.
Sau khi tắt máy lại quay trở lại.
Chuyện gì vậy chứ?
Sau khi Hàn Minh Thư tắt máy, nhàm chán ngồi xuống bên nước. Bây giờ là mùa đông, cô không để chân xuống dưới nước giống như mùa hè mà chỉ có thể ngồi bên nước phơi năng, ngắm biển.
Hàn Minh Thư gọi video cho Đậu Nành.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc lâu, sau đó Uất Trì Thần đến tìm Đậu Nành nên cuộc gọi lại kết thúc như vậy.
Sau khi Hàn Minh Thư tắt cuộc gọi video thì lại cảm thấy buồn ngủ, vì vậy lại ngủ tiếp.
Trong mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Hàn Minh Thư đều trải qua đủ kiểu nhàm chán như vậy, hoàn toàn lãng quên việc mình có một công ty.
Cho đến khi Tiểu Nhan đến tìm cô nói muốn từ chức.
Hàn Minh Thư mới nhớ ra chuyện quan trọng này.
“Đang yên đang lành sao lại muốn từ chức?”
Hàn Minh Thư khó hiểu nhìn Tiểu Nhan: “Không phải bây giờ cậu đang quản lý công ty rất tốt đó sao?”
Tiểu Nhan lắc đầu, thở dài: “Đã lâu lắm rồi tớ không gặp ba mẹ, cho nên tớ muốn về thăm họ.
Có lẽ tớ không thể quản lý công việc ở công ty trong một khoảng thời gian dài”
Hàn Minh Thư mím môi, không trả lời: “Minh Thư, tớ biết bây giờ mà tớ đề nghị từ chức với cậu thì rất quá đáng, nhưng…”
Tiểu Nhan không nói câu phía sau, Hàn Minh Thư có thể nhận ra cô ấy có nỗi khổ khó nói.
Nhưng cô ấy kiên quyết muốn từ chức, lúc đi còn nói rất nhiều lời xin lỗi với Hàn Minh Thư rồi mới đi.
Hàn Minh Thư nghĩ đi nghĩ lại, thấy chuyện này có gì đó bất thường.
Với tính cách của Tiểu Nhan, cô ấy sẽ không thể nào từ chức vào lúc này. Đột nhiên không muốn làm thì chắc chắn phải có lý do.
Vì vậy, Hàn Minh Thư liền đích thân đến công ty một chuyến.
Sau khi thành lập, công ty phát triển tốt và có danh tiếng nên được rất nhiều người tìm đến thiết kế.
Đội ngũ ưu tú mà Hàn Thanh tìm thay cô trước đó cho dù ban đầu rất không hài lòng, nhưng sau đó theo thời gian cũng dần lắng xuống. Bọn họ sẽ thảo luận và nghiên cứu với nhau rồi thiết kế ra tác phẩm khiến khách hàng hài lòng.
Mặc dù khi đó Hàn Minh Thư ở nước ngoài, nhưng tác phẩm của họ đều do cô đích thân kiểm tra.
Cô cũng thường nhờ Tiểu Nhan chuyển lời với mọi người về những nội dung chính khi sáng tác và những việc cần chú ý, những thứ tâm đắc.
Bây giờ đột nhiên Tiểu Nhan muốn từ chức khiến Hàn Minh Thư mất đi cánh tay đắc lực nhất.
Nhưng mọi việc không thể ép buộc được.
Tiểu Nhan là một người tự do, cô không thể yêu cầu cô ấy ở bên cạnh mình mãi được. Những năm qua cô ấy luôn theo sát cô có thể là do áp lực hoặc là do tinh thần trách nhiệm.