nên liền chạy tới.
Không nghĩ tới anh lại trực tiếp nói với
Dạ Y Viễn nếu anh ta muốn thì có thể tìm
ông nội nói muốn cô di.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu tức giận trực
tiếp đẩy cửa bước vào.
“Dạ Âu Thần, anh xem tôi là cái gì?
Thùng rác hay là đồ chơi? Tiện tay là có
thể vứt đi sao?”
Giọng phụ nữ đột nhiên xuất hiện khiến
ba người đàn ông sững sốt, sau đó đồng
thời nhìn về phía cửa.
Thẩm Cửu đầy cửa bước vào, trên
người cô mặc áo khoác màu lam nhạt,
trước khi đi nữ giúp việc đã cầm ra khoác
cho cô, Thẩm Cửu cảm thấy lúc đó mình
phải tới công ty, không thể mặc đồ ngủ đi
đi?
Cho nên liền nhận, áo khoác màu lam
rất phù hợp với khí chất nhã nhặn của cô,
càng thêm tôn lên làn da trắng nõn của
cô. Đọc full tại Vietwriter.net
Vì sắc mặt tái nhợt, lại không quá khó
coi, ngược lại nhìn còn có vẻ đẹp bệnh tật.
Dạ Âu Thần không ngờ tới cô sẽ xuất
hiện ở đây, nhất thời có chút kinh dị,
nhưng sau khi ánh mắt tiếp xúc tới áo
khoác màu lam trên người cô, ánh mắt
anh lập tức trở nên sắc bén.
Người phụ nữ đáng chết này!
Anh mua một đống quần áo đặt trong tủ
cho cô, trước giờ cô chưa từng liếc mắt
một cái, thậm chí vì vậy mà tự mình đi
mua đồ mới mặc, nhưng bây giờ…cô lại
mặc đồ mới tới trước mặt anh lắc lư?
Ha, Dạ Y Viễn mua cho cô?
“Em dâu, sao em lại tới?” Dạ Y Viễn
thấy cô xuất hiện ở đây bèn nhanh chóng
bước tới: “Không sao rồi chứ?”
Vì trước đó cô khóc, vành mắt cô vẫn
hơi đỏ, so với lạnh lùng của Dạ Âu Thần,
thái độ của Dạ Y Viễn có thể nói là đưa
than trong ngày đông, cô cười với anh ta,
hạ thấp giọng.
“Cảm ơn anh cả, em không sao rồi.”
Một màn này rơi vào trong mắt Dạ Âu
Thần càng thêm trào phúng, anh lãnh
đạm nhếch môi: “Cô xem Dạ Âu Thần tôi
chết rồi sao? Đến đây!”
Nghe vậy, Thẩm Cửu khựng lại, nhìn về
phía anh.
Nhưng cô không nhúc nhích, Dạ Y Viễn
nhíu mày: “Em dâu?”
“Anh cả, anh đi trước đi, em không sao.”
Thẩm Cửu gật đầu với anh ta, ý bảo anh
ta rời đi, Dạ Y Viễn có chút không yên
tâm: “Anh ở lại đây đi? Còn có thể giải
thích vài câu giúp em.”
“Không cần, càng giải thích càng
phiền.”
“Vậy được rồi, anh đi trước.”
Dạ Y Viễn rời đi rồi, Thẩm Cửu mới nhìn
về phía Dạ Âu Thần.
Lang An cảm thấy nhiệt độ xung quanh
thấp đến kinh người, bèn dùng ánh mắt ra
hiệu với Thẩm Cửu, Thẩm Cửu mím môi,
vẫn là bước tới vài bước giải thích với Dạ
Âu Thần.
“Dạ Âu Thần, cho dù anh không muốn
lấy tôi, nhưng chúng ta đã giao dịch rồi,
anh nên tuân thủ lời hứa không phải
sao?”
“Tuân thủ lời hứa?” Dạ Âu Thần híp mắt
nguy hiểm nhìn cô, bờ môi mỏng nhếch
lên: “Thân là mợ hai nhà họ Dạ, có phải cô
cảm thấy câu tam đáp tứ rất bình thường?
Trước đây có phải tôi từng nói với cô, kêu
cô đừng chọc tới người nhà họ Dạ
không?”
Thân thể Lang An lặng lẽ lùi ra xa, thấy
Dạ Âu Thần không có gì bất thường, bèn
nhanh chóng chạy thoát khỏi hiện trường.
Anh ta đi rồi, Thẩm Cửu và Dạ Âu Thần
bèn càng thêm dễ nói chuyện.
“Đúng, anh từng nói, nhưng tôi cũng
tuân thủ rồi.”
Dạ Âu Thần di chuyển xe lăn, thân thể
cao lớn lại gần cô, khí thế cũng áp tới.
“Tuân thủ rồi?” Anh vươn tay ra, nhanh
chóng bắt lấy cánh tay thon thả trắng nõn
của cô, Thẩm Cửu kinh ngạc, mở to mắt bị
anh kéo vào lòng, còn không đợi cô phản
ứng lại, bàn tay to của anh đã kéo gấu áo
cô lên: “Áo này là Dạ Y Viễn mua giúp
cô?”
Sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi, cắn chặt
môi dưới.
“Quần áo tôi mua cho cô cô không
mặc? Chạy đi mặc đồ người đàn ông khác
mua?”
Dạ Âu Thần cười lạnh: “Đây chính là
tuân thủ của cô? Phụ nữ như cô, ly hôn rồi
thì vội tìm người úp sọt, tìm thấy rồi còn
không thỏa mãn, còn muốn tìm thêm vài
người? Có phải như vậy kiếm được nhiều
tiền hơn không?”
Sắc mặt Thẩm Cửu trắng bệch: “Tôi và
anh cả không phải như anh nghĩ!”
“Anh cả?” Dạ Âu Thần kéo gấu áo cô
lên cao hơn, giọng điệu càng thêm trào
phúng: “Kêu thật thân thiết, lúc trên
giường cô cũng kêu anh ta như vậy sao?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu bất giác nắm cổ
áo anh: “Anh đừng ngậm máu phun
người.”
“Rốt cuộc là tôi ngậm máu phun người,
hay là cô đứng núi này trông núi nọ, để tôi
kiểm tra một chút là biết rồi.”
Dứt lời, đôi tay nóng bỏng thò vào gấu
áo cô, hướng lên trên bao lại nơi vềnh lên
nào đó.
“A, buông ra!” Mặt Thẩm Cửu nóng lên,
tai cũng không nhịn được đỏ bừng, vừa
nãy cô còn kéo cổ áo Dạ Âu Thần, lúc này
đổi thành kéo tay anh, nhưng sức lực của
cô nào bằng anh, cô càng kéo, động tác
của Dạ Âu Thần càng tùy ý.
Động tác trên tay anh càng thêm ra sức,
Thẩm Cửu đau đến ưm ra tiếng, gò má
vốn trắng nõn cũng vì vậy mà đỏ bừng,
khiến người ta nhìn liền rất muốn bắt nạt.
Thế là Dạ Âu Thần trực tiếp xấn tới,
khom người hung hăng đoạt lấy bờ môi
mềm mịn của cô.
“Ô.” Thẩm Cửu còn đang ra sức đấu
tranh với anh, không nghĩ tới anh lại hôn
tới, một tay anh giam cầm eo cô, khiến cô
không thể nhúc nhích.
Nụ hôn này mang theo hương vị hung
ác, Thẩm Cửu bị anh hôn đến mức môi tê
dại, lại thêm động tác trên tay anh, Thẩm
Cửu nhanh chóng giơ tay đầu hàng, toàn
thân như vũng nước mềm nhũn trong lòng
anh.
Dạ Âu Thần ra tay rất nặng, bản thân
anh cũng có thể cảm nhận được.
Nhưng anh chính là tức giận, tức giận
người phụ nữ này lại vào lúc anh hôn cô,
cô lại giơ tay lên lau.
Nghĩ vậy, Dạ Âu Thần thu lại môi lưỡi
mình, giọng khàn khàn: “Cô không phải
ghét bỏ tôi sao? Tôi hôm nay để cô biết,
kết cục của việc ghét bỏ tôi.”
Dứt lời, còn không đợi cô phản ứng lại,
Dạ Âu Thần đã lại lần nữa đoạt lấy bờ môi
cô, Thẩm Cửu mất đi năng lực phản
kháng, ỡm ờ mềm nhũn thân thể.
Bỗng nhiên, đùi truyền tới lạnh lẽo, ánh
mắt Thẩm Cửu lướt xuống dưới, phát hiện
gấu váy lại bị Dạ Âu Thần kéo lên, cô sợ
hãi xém chút thét chói tai.
Tên lưu manh này rốt cuộc muốn làm
gì?
Nhưng vừa mở miệng thì tất cả hô hấp
đều bị Dạ Âu Thần nuốt xuống.
Anh không chút cố ky cảm nhận của cô,
động tác trên tay và trên miệng cực kỳ tùy
ý, hơn nữa rất thô lỗ.
Thẩm Cửu thút thít ra tiếng, vẫn không
từ bỏ đẩy anh.
Cô cắn anh, anh đau lùi lại, môi hai
người tràn ra tia máu, ánh mắt Dạ Âu Thần
hung ác, trực tiếp xé nát váy cô.
“Tôi kêu cô mặc đồ của người khác.”
Xoạc!
Váy vừa mặc rách bươm trong tay anh,
Thẩm Cửu mở to mắt, không thể tin nhìn
người trước mặt.
“Đồ anh ta mua tốt hơn tôi mua?” Dạ
Âu Thần giống như kẻ điên, xé xong váy
lại xé áo khoác của cô, tóm lại là muốn xé
nát hết quần áo Dạ Y Viễn mua trên người
cô.
Anh hoàn toàn không biết, hành vi lúc
này của mình đã bạo lộ suy nghĩ trong
lòng anh.
Thẩm Cửu ban đầu còn sợ anh tức giận,
sau đó thấy anh vì một bộ quần áo lại
bỗng nhiên nổi giận như vậy, nhất thời lại
cảm thấy…hình như anh đang ghen với
Dạ Y Viễn.
Vừa nghĩ tới như vậy, Thẩm Cửu…
Bỗng nhiên liền không tức giận nữa.