Xin chế nào thấy mình còn sai sót tên nhân vật báo vào group cho mình biết với nhé!
Dạ Âu Thần đang lo lắng cho cô, nhưng cũng không nói cho cô biết lý do, bây giờ bị cô hỏi một câu như thế, dường như không khi cũng trở nên ấm áp hon.
Anh hơi híp mắt lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô “Anh đã từng nói muốn ở với em sao?” Hàn Minh Thư Mặ
Hay là nói, là em muốn ở cùng với anh?”
“Em…”
Gò má trắng nõn của Hàn Minh Thư lập tức đỏ lên, giải thích thay cho mình: “Em mới không nghĩ như thế, là anh tự minh nói muốn đổi chỗ thay em “Ừ, thực sự là đổi chỗ không sai, nhưng anh có nói muốn ở cùng em sao?” Anh xích người lại, hô hấp ấm áp càng lúc càng gần cô: “Xem ra, trong lòng em nghĩ như thế.
“Em không có!” Hàn Minh Thư vừa tức vừa thẹn đầy anh ra, sao mình lại bị anh giờ bài cũ thế này? “Lần trước là ai… treo đồ lót trên bộ vest của anh? Em dám nói không phải ám chi anh làm chút gì với em chứ?”
Lúc nói lời này, môi anh đã dán lại gần, nhẹ nhàng cọ xát bên tại cô.
Từ lúc hai người xác định quan hệ đến bây giờ, dù đã từng hôn, nhưng tạm thời thân thể chưa tiếp xúc ở mặt đó, coi như có thì cũng là vì quan hệ mà kiềm chế lại. Nhưng hôm nay vấn đề này lại được nhắc đến…
Chuyện lần trước, thực sự là ngoài ý muốn.
Nhưng mà cái khúc mắc này vẫn không thể bước qua được cô cảm thấy đó chính là một sai lầm mà để lại hối hận lâu dài.
Nếu đã là ngoài ý muốn, thì chắc chắn không phải ám thị anh cái gì, lúc đó hai người căn bản không có bất cứ quan hệ gì, cô làm sao có thể làm ra loại ám thị đó cơ chứ?
Nhưng mà rõ ràng Dạ Âu Thần lại không nghĩ như vậy, anh áp lên cổ cô, đôi môi như cố ý lại như vô tình mà cọ sát lên làn da trắng ngần ở cổ cô, thở ra một luồng hơi nóng, mềm mại như bông vải đang có sát vậy.
Bàn tay đặt bên hông cô đột nhiên di chuyển lên trên, Hàn Minh Thư cũng cảm giác được hơi thở của Dạ Âu Thần đang dần trở nên gấp gáp.
Hàn Minh Thư căng thẳng mà chớp mắt, đôi môi anh đào vô thức mà hé ra một chút: “Không, không được Nhưng mà trả lời cô là bờ môi của Dạ Âu Thần
Bich! “Tổng giám đốc, vừa nãy tôi đã quên nói với anh, về chuyện…”
Ngay tại lúc cả người Hàn Minh Thư đều mềm nhũn, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đầy ra, chị Lâm vừa nói vừa đi vào kết quả liền thấy được một màn làm cho người khác khiếp sợ.
Chị Lâm không thể tin được mà trừng lớn mắt.
Chị Lâm: “…”
Cô ấy sửng sốt vài giây, nói một tiếng xin lỗi, sau đó lui ra ngoài. Hàn Minh Thư đứng một bên, đã xấu hổ để mức muốn chui xuống đất rồi. Vốn đi có không dám để cho người khác biết, nhưng lại không ngờ là bị chị Lâm nhìn thấy cảnh này. Thực sự là chuyện rất bình thường giữa cặp đôi yêu nhau, nhưng mà bị người quen bắt gặp thì vẫn rất xấu hổ.
Cô cần môi dưới, tay đan vào nhau, sau này cô làm sao mà đối mặt với chi Lâm đây?
Ngay lúc cô đang bối rối, Dạ Âu Thần lại nói với “Qua đây!”
Hàn Minh Thư: ngu
Dạ Âu Thần mặt không đổi sắc mà nói: “Tiếp cô. tục.”
Cô không hề nghĩ gì mà nói một câu: “Đã bị chị Lâm thấy rồi, anh còn có tâm tình hả?”
Thấy cô bất động tại chỗ, Dạ Âu Thần mím môi, nắm lấy cắm cô, củi người hôn xuống, trong nháy mắt hơi thở nóng bỏng đã vây lấy Hàn Minh Thư.
Cô căng thẳng mà chớp mắt, đã sắt gần đến nổi có thể nhìn thấy được lỗ chân lông của Dạ Âu Thần, vừa nãy đột nhiên bị cắt ngang, cô thực sự là không có tâm tình tiếp tục nữa. Vì vậy khi Dạ Âu Thần chuẩn bị mở răng của cô ra, Hàn Minh Thư dã dấy anh ra.
Chương 902:
“Bây giờ đang trong giờ làm việc.
Dạ Âu Thần bị đẩy ra, đôi mắt yếu ớt mà nhìn cô.
Hàn Minh Thư lui về phía sau hai bước: “Trước đây anh nói với em, đang trong giờ làm việc không được quyền rũ anh, sau đó anh nói em không được như vậy, em đi ra ngoài trước đây!”
Nói xong, cô cũng không quan tâm Dạ Âu Thần phản ứng như thế nào, bước ra ngoài.
Ra khỏi phòng làm việc, Hàn Minh Thư cảm nhận được một cảm giác mát lạnh đập vào mặt, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh bên cạnh.
Sau đó Hàn Minh Thư nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương, điểm chết người nhất là trên cổ còn có một vết hồng rất rõ ràng.
Hàn Minh Thư đưa tay chà đi, vết hồng cũng không mất đi,
Thực sự là muốn điên rồi.
Rõ ràng biết hôm nay cô không mặc áo cao cổ, lại có thể lưu lại dấu này trên cổ.
Bây giờ trên tay cô không có phần phủ hay là che khuyết điểm gì đó, cuối cùng chỉ có thể thả tác xuống vai, vừa vặn che di đứa vết hồng kia.
Đợi sau khi chỉnh sửa xong, Hàn Mộ Từ mới bước đi rất thiếu tự tin mà đi về phòng thư ký
Trong phòng thư ký, chị Lâm đang gọi điện thoại, lúc Hàn Minh Thư đi vào trong phòng, cô ấy còn không thèm nhìn qua, Hàn Minh Thư thầm vui mừng, bước nhanh quay về chỗ ngồi của mình, mở túi tìm kem che khuyết điểm gì đó.
Cô vừa mới lấy bút che khuyết điểm ra, chị Lâm bên kia cũng đã cúp điện thoại, sau đó cô ấy đứng dậy cầm một phần tài liệu đi về hướng Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư thấy vậy, chỉ có thể giấu bút che khuyết điểm đi, sau đó giống như học sinh gặp giáo viên vậy, lưng ngồi rất thẳng, đặc biệt ngoan ngồi ở đó mà nhìn chị Lâm.
“Anh Thư” Chị Lâm gọi cô một tiếng, không biết có phải là Hàn Minh Thư cảm nhận sai hay không, cảm thấy tiếng gọi kia của cô ấy hình như đặc biệt thêm ngữ điệu.
Lưng cô lại càng thẳng hơn nữa, cười cứng đờ mà nhìn chị Lâm, lỗ tại cũng đỏ hết lên.
“Chị Lâm, có chuyện gì cần căn dặn hàn
Chị Lám cười mỉm chi mà đưa tài liệu đặt trước mặt cô “Phiên em đưa phần tài liệu này xuống dướI tăng với, nhân tiện nói cho bọn họ là chiều này tan rồi, bảo bọn họ tăng tiến độ lên, nếu như không kịp thì tháng này không có tiền thưởng đâu.”
Hàn Minh Thư gật đầu như gà mổ thóc: “Em biết rồi.”
Chị Lâm mim cười, sau khi để tài liệu xuống chuẩn bị rời đi. Hàn Minh Thư mới thở phào một hơi, xem ra chị Lâm cũng không phải là một người nhiều chuyện, cô cũng đỡ phải giải thích…
Nhưng mà chưa kịp xuôi khí, chị Lâm đột nhiên xoay người, đôi mắt cong lên mà nhìn chằm chằm cô.
“Anh Thư à, em với tổng giám đốc.
Hàn Minh Thư lại ngồi thẳng lưng một lần nữa, căng thắng mà nhìn chị Lâm.
Bộ dạng này của cô, làm cho chị Lâm không nhịn được mà bây cười: “Đừng căng thẳng như thế, người trẻ tuổi mà, chị hiểu được.”
Khóe miệng Hàn Minh Thư giật giật, không biết phải trả lời cô ấy như thế nào.
“Chỉ là chị cũng không ngờ đến, tốc độ của em lại có thể nhanh như vậy”
Nói xong chị Lâm ngồi xuống bên người cô, cười hì hì mà nói: “Chị Lâm có thể tò mò một chút được không? Lúc trước lúc em chưa đến, tổng giám đốc con không thèm để ý đến phụ nữ, em làm sao có thể đoạt được người ta nhanh như thế? Hơn nữa,
Cảnh tượng trong văn phòng vừa nãy, mặc dù cô ay vô tình nhìn thấy, nhưng lại nhìn ra được, người chủ động là Dạ Âu Thần.
Đây mới là điều mà chị Lâm cảm thấy kỳ lạ, việc tổng giám đốc chủ động như vậy thật quá dọa người rồi, hơn nữa lại mang bộ dạng không sợ bị người khác phát hiện.
Ngược lại Hàn Minh Thư lại lo sợ, như là sợ bị người ta nhìn thấy.
Đầu óc chị Lâm xoay mòng mòng, đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay ông cụ đến công ty, cô ấy liền bừng tình mà trừng lớn mắt: “Hôm nay ông cụ đến công ty, chẳng lẽ là…”
Đều đã bị bắt gặp hết rồi, Hàn Minh Thư cũng không muốn cứ phủ nhận, chỉ có thể gật đầu: “Vâng, ông ngoại của anh ấy là vị chuyện này mà đến, chị Lâm, em không muốn những người trong công ty biết, chị có thể đồng ý với em không?”
Chương 903:
Nghe những lời này, chị Lâm không nhịn được mà đứa tay búng lên trái có một cái “Chẳng lẽ em nghỉ chị Lâm là kiểu người lắm mắm hà? Mặc dù chỉ tò mò muốn biết chuyện nhưng không có lắm mồm đâu, chị chỉ là tò mò sao em lại chiếm được tổng giám đốc thôi, phát triển quá nhanh rồi.”
Hàn Minh Thư cười, nhưng không nói gì. Ban đầu cô có quen biết với Dạ Âu Thần, lần này có thể ở cùng một nơi với nhau toàn toàn do duyên phận, có thể nói gì được?
Chị Lâm thấy cô không muốn nói đành phải thôi.
“Em đã không muốn nói, thì chị cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng mà những lời trước đây chị nói vỚI em em còn nhớ không?”
Hàn Minh Thư gật đầu: “Em biết rồi.”
“Em đã từng nghe ngóng qua nhà Uất Trì chưa? Có biết nhà Uất Trì là gia tộc như thế nào chưa? Không gạt em, ông cụ nhà Uất Trì đã ra lệnh xuống dưới, bảo chị tìm cho cô chủ nhà họ Đoan Mộc một vị trí nào đó trong công ty, mà vị trí này không quan tâm là làm cái gì, dù sao chỉ cần trên danh nghĩa để cho cô ta có thể được vào trong công ty, tiếp cận với tổng giám đốc là được ”
Nói xong, chị Lâm tạm dừng một lát: “Lúc nãy chị định nói chuyện này với tổng giám đốc ở trong phòng làm việc, nhưng bây giờ nói cho em cũng không sao, em biết những lời chị Lâm vừa nói có ý gì không?”
Không đợi Hàn Minh Thư trả lời, chị Lâm giải thích: công cụ nhà họ Uất Trì thực sự rất thích Đoạn Mộc Tuyết, cố ý làm mới cho cô ta và cháu trai nhà mình, cho nên em…”
Nói tới đây cô nhíu mày, nhịn không được mà thở dài một hơi: “Tình yêu mà không được bề trên chúc phúc, có thể sẽ khó dài lâu đây.”
Những lời chị Lâm nói đều muốn tốt cho cô, Hàn Minh Thư đều biết, cô cầm lấy tay chị Lâm, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chị Lâm, cảm ơn chị đã nói cho em biết nhiều như vậy, nhưng mà chị cứ yên tâm, chuyện này em cũng đã nghỉ qua rồi, em biết được mình nên đi con đường như thế nào. Bởi vì em vào công ty muộn, lại phát triển quan hệ với anh ấy nhanh như vậy, chị không cảm thấy em là loại người không đứng đắn, ngược lại còn tin tưởng em như vậy, thực sự cảm ơn chị ”
Dù sao mọi người chắc chắn sẽ cảm thấy rằng, cô mới vào công ty không lâu liền đã ở bên Dạ Âu Thần rồi, sẽ cho rằng cô vào công ty chính là do trèo cao mà được.
Nhưng mà chị Lâm lại không hề nhìn cô như vậy, hơn nữa còn nói với cô nhiều lời thân thiết như vậy.
“Em hiểu rõ là tốt rồi, về việc em là loại người như thế nào, chị đã sống đến từng này tuổi rồi, vẫn là có chút khả năng nhìn người đấy”.
Chị Lầm nhìn ra được, cô tiến vào công ty là vì tổng giám đốc, nhưng dáng vẻ của cô có vẻ không giống như người bám người chức cao, ngược lại còn có nhiều khó khăn, có những lúc cô ấy cảm thấy có phải là mình nghĩ quá nhiều rồi không. Nhưng với rất nhiều người thì chỉ mỗi Hàn Minh Thư đem lại cho cô ấy cảm giác này.
Đặc biệt lúc trước khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt của Uất Trì Thần.
“Được rồi, em đã tự mình quyết định được rồi, chị cũng không nói gì nhiều nữa, dù sao ấy… chị cũng không quản được chuyện của em.”
Chi Lâm đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cười tùm tim mà chọt vào má trắng bóc của Hàn Minh Thư.
“Nếu như cuối cùng hai người có thể thành công ở bên nhau, nhớ mới chị uống rượu cưới nhé, hơn nữa chị còn muốn bao lì xì, dù sao trước đây cũng là do chị gắng sức đưa em vào công ty mà.”
Lời nói này làm cho không khi giữa hai người trở nên thoải mái hơn, Hàn Minh Thư cũng không nhịn được cười: “Được, cảm ơn lời tốt đẹp của chị, đến lúc đó chắc chắn sẽ mời chị uống rượu mừng”
Sau khi hai người đã đạt được sự thống nhất, liền đi làm việc của mình.
Hơi muộn một chút, Đoan Mộc Tuyết mới đến công ty, bởi vì cô ta đã nhận được điện thoại của Uất Trì Thần, nói đã giải quyết chuyện ở công ty cho cô ta rồi, bảo cô ta cứ đi thẳng đến công ty tìm thư ký của Uất Trì Thần là được, cô ấy sẽ thay ông ta sắp xếp công việc.
Vì vậy Đoan Mộc Tuyết xinh đẹp ngời ngời mà đi thẳng đến tập đoàn Uất Trì, trước khi đi cô ta đã tỉ mỉ ăn diện, chọn màu son và phần mắt mình thích nhất.
Lúc nào phụ nữ cũng muốn bản thân đẹp nhất để cho người mình thích thấy, Đoan Mộc Tuyết cũng như vậy.
Sau khi cô ta đến công ty, lễ tân nhìn thấy cô ta, cũng không ngăn cản cô ta lên tầng, bởi vì bên phía cô ấy đã nhận được thông tin rồi. Nhưng mà sau khi nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết bước vào trong thang máy, cô ấy không nhịn được mà lên tiếng than thở với cô gái lễ tân bên cạnh mình: “Cô nói xem, đều là người cả, tại sao lại có người mệnh tốt như vậy, không những vóc dáng nuột nà, lại còn xinh đẹp, tại sao những người ưu tủ lại cử ở bên cạnh nhau thế?”
Cô gái kia nghe như vậy liền liếc cô ấy một cái rồi nói: “Người ưu tủ tất nhiên sẽ ở cùng với người ưu từ vậy thì có gì lạ đầu? Nếu như một người đặc biệt ưu tú lại ở cùng với một người không biết cái gì, một người vô dụng ở với nhau, lúc đấy mới khó hiểu”
Cô lễ tân vừa nghe thấy thế, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận là cô gái hay nói đúng.
Chương 904:
Người ưu tú tự nhiên sẽ ở cùng với người ưu tú mà thôi.
“Nếu như cảm thấy không cam tâm, vậy thì cô phải nỗ lực lên, bớt vui chơi mà làm nhiều chuyện có ý nghĩa lên để nâng cao giá trị bản thân, sau khi biến mình trở thành người ưu tú thì những người bạn bên cô cũng dần dần được thay thế bằng những người ưu tú thôi, đến lúc đó cô đi tìm một người ưu tú đề ở cùng với nhau chẳng phải là dễ dàng sao?”
Cô gái lại nói, cô lễ tân cũng đồng ý mà gật đầu, nhưng mà rất nhanh đã cảm thấy có chỗ không hợp lý lắm, cô ấy nhíu mắt lại nhìn sang người bên cạnh mình: “Sao cô lại biết nhiều như vậy?”.
Cô gái cười tủm tìm căn viên kẹo trong miệng một cái.
“Nhìn thấy trên Facebook đấy.”
Cô lễ tân: “…”
Xem như cô ấy không hỏi gì, ha ha.
Quả nhiên là cô ấy không nên nghĩ quá nhiều, đều là lễ tân với nhau, lúc tan làm cũng đều tìm cho ăn chỗ chơi, chủ nhật ngoại trừ ăn thì là ngủ, không hề làm được gì thực tế, hơn nữa còn sắp xếp công việc và thời gian nghỉ ngơi của mình vô cùng không hợp lý l
Kỳ vọng gì ở cô ấy cơ chứ?
Sau khi Đoan Mộc Tuyết lên tầng, liền đi đến phòng thư ký tìm chị Lâm.
Nhưng mà rất không trùng hợp, lúc cô đi vào đúng lúc chị Lâm đã đi khỏi, trong phòng thư ký chỉ có một minh Hàn Minh Thư đang yên lặng sửa sang lại tài liệu.
Đoan Mộc Tuyết đứng trước cửa phòng thư ký, thấy người bên trong đang cúi đầu làm việc chăm chú.
Hàn Minh Thư mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đương đơn giản, phía dưới mặc một quần jeans màu xanh dương mà thôi, dây buộc tóc cũng màu xanh dương, tùy tiên mà buộc ra sau đầu.
Nhìn thế nào đi nữa cũng là một người phụ nữ rất bình thường.
Nhưng tại sao người phụ nữ như thế này, lại có thể hút hồn của anh Thần cơ chứ? Rốt cuộc trên người cô có ma lực gì cơ chứ?
Nhìn lại chính bản thân, cho dù là đồ gì trên người, đều là những thứ tốt nhất,
Nói về khuôn mặt, cô ta tự nhận không thua kém Hàm Anh Thư, nhưng vì sao anh Thần lại không thèm liếc mắt nhìn mình một cái?
Càng nghĩ, trong lòng Đoan Mộc Tuyết lại càng tức giận, tay buông bên hông cũng nằm chặt hơi một chút
Mà đúng lúc này Hàn Minh Thư ngắng đầu vô ý hưởng bên này mà liếc một cái, sau đó lại cúi đầu xuống, nhưng mà rất nhanh cô đã nhận ra gì đó, lại ngắng đầu lên.
Ánh mắt hai người va chạm với nhau trong không
Đoan Mộc Tuyết.
Nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết xuất hiện ở chỗ này, Hàn Minh Thư liền giật mình sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, trước đây những lời chị Lâm nói với cô, cô đều nhớ kỹ.
Nhưng mà không ngờ được Đoan Mộc Tuyết lại đến nhanh như vậy, hơn nữa bộ dạng của cô ta cũng được trang điểm rất công phu.
Cứ như vậy hai bên cứ nhìn nhau một lúc, Đoàn Mộc Tuyết bằng nhếch môi lên, khẽ bước chân đi vào khí. trong
Trước kia là tôi xem nhẹ có quá rồi, không ngờ đến có lại có thể tìm được chỗ này, hơn nữa còn không một tiếng động mà đi vào được công ty, ẩn náu bên cạnh người anh ấy làm trợ lý, anh ấy cũng đã không nhớ rõ cô nữa rồi, không ngờ đến cô lại sống chết bám ở đây, da mặt cô cũng dày thật đấy.”
Lời này nói ra làm cho Hàn Minh Thư cảm thấy rất khó chịu, ảnh mắt nhìn Đoan Mộc Tuyết thêm vài phần chán ghét, nhưng mà rất nhanh cô đã thu lại những cảm xúc đó, vừa cúi đầu chỉnh sửa tài liệu, vừa thở ở mà nói: “Bàn về da mặt thì tôi tuyệt đối sẽ không bằng cô.”
Sắc mặt Đoan Mộc Tuyết khẽ biến đổi, nghiến răng: “Cô nói gì cơ?”
Hàn Minh Thư ngẩng đầu nhìn cô ta, thản nhiên mà cười nói: “Anh ấy không nhớ tôi, tự nhiên cũng không nhớ cô, cô chẳng qua là dựa vào thân phận con gái nhà họ Đoan Mộc để tiếp cận anh ấy mà thôi, cử lần này lần khác tiếp cận nhưng anh không hề thèm để ý cô, cô nói xem da mặt cô có dày hay không? Tức hay không?”
Có nói những lời này đều trúng vào điểm đau của Đoàn Mộc Tuyết, chọc cho cô ta vô cùng tức giận.
Chương 905:
Ngày hôm qua Đoàn Mộc Tuyết chắc đã biết được chuyện xảy ra ở văn phòng, thực sự là tức muốn chết, cô ta không biết Hàn Minh Thư đến công ty bao lâu, đã phát triển với Dạ Âu Thần đến mức độ nào rồi.
Chắc anh Thần không nhớ cô ta nữa chứ? Nếu không thì cô ta sẽ không ngồi ở đây đâu.
Vừa nghĩ đến đây, Đoan Mộc Tuyết tức giận nói: “Thì sao cơ chứ? Cô nói tôi dựa vào thân phận con gái nhà Đoan Mộc để tiếp cận anh ấy, vậy thì cô cũng vào công ty còn gì, dựa vào thân phận chức vụ trong công ty mà tiếp cận anh ấy, cô còn dám nói tôi hả?”
Hàn Minh Thư mim cười: “Tôi là dựa vào năng lực của bản thân, thông qua hàng loạt tuyển chọn mà vào làm nhân viên, còn cô thì sao?”
Đoan Mộc Tuyết: “
““
“Cho dù bằng cách nào đi nữa, dù sao cô cũng vào được, cũng cùng mục đích với tôi ”
Nghe lời này, Hàn Minh Thư không nhịn được mà cười một tiếng, lắc đầu: “Cô sai rồi, mục đích của tôi không giống cô
Nói xong cô ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Đoan Mộc Tuyết, sửa chữa lại: “Tôi là đến để giúp anh ấy tìm lại trí nhớ, còn cô, là cướp người.”
Cô bình tĩnh lại một chút, sau đó lại nói: “Là loại trái với đạo đức Đoan Mộc Tuyết tức giận đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, đi vào trong phòng, muốn cãi nhau với Hàn Minh Thư, nhưng nhìn thấy cô bình tĩnh, trong ảnh mắt và khuôn mặt đều mang theo nụ cười nhạt, trái lại với bộ dạng hổn hển của mình. Vừa so sánh vậy, Đoan Mộc Tuyết chỉ có thể làm cho bản thân tỉnh táo lại, lạnh lùng nói: “Cái gì mà trái với đạo đức? Tôi đã sớm nói qua rồi, cô căn bản chưa tổ chức hôn lễ với anh ấy, các người không phải vợ chồng, tôi chỉ là cạnh tranh công bằng với cô mà thôi.”
Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư biết hai người bọn họ không có cùng suy nghĩ.
Thế giới quan của Đoan Mộc Tuyết thực sự kém rất nhiều so với cô, trong mắt Đoan Mộc Tuyết, chỉ cần cô chưa kết hôn với Dạ Âu Thần, cô ta sẽ có thể tranh giành, hơn nữa còn là cạnh tranh công bằng.
“Nếu như cô đã nghĩ như vậy, vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa rồi. Cô đến tìm chị Lâm đúng không? Bây giờ chị ấy không ở đây, phiến cô ra ngoài đợi, muộn hơn tí nữa lại quay lại.
Hàn Minh Thư không do dự mà ra lệnh đuổi khách.
Đoan Mộc Tuyết
Cô ta nhìn quanh, lạnh lùng “Nếu như chị ấy đã không ở đây, vậy tôi sẽ ở đây đợi chị ấy, đợi chị ấy đến rồi nói:
Nói xong, cô ta trực tiếp ngồi xuống ghế số phá, bộ dạng như xem chính mình là chủ nhân của chỗ này vậy, đột nhiên còn nói một câu: “Cô rót cho tôi ly trà
Hàn Minh Thư:
Cô ta không phải là gọi mình đi? Bảo mình rót trà cho cô ta?
Hàn Minh Thư không nhúc nhích, tiếp tục chỉnh sửa tài liệu của mình.
Đoan Mộc Tuyết ngồi đợi cả buổi, không thấy đưa trà cho mình, liền đứng lên: “Cô tỏ thái độ gì thế hà? Tôi nói cô rót trà cho tôi cô không nghe thấy hả?”
Hàn Minh Thư ngẩng đầu, cười lạnh: “Tại sao tôi phải rót trà cho cô? Cô là khách của công ty chúng tôi sao? Có hẹn trước không? Nếu không có hẹn trước thì không nằm trong phạm vi công việc của tôi.”
Lời này làm cho Đoan Mộc Tuyết đứng bật dậy, hổn hển mà nhìn cô, cô ta nhịn không được mà cười nói: “Thật là nhanh mồm nhanh miệng mà, tôi thực sự đã xem thường có quá rồi.”
Nghe vậy Hàn Minh Thư trả lời một “Cô cũng thể tôi cũng xem thường đã mặt của có quá rồi
Đoàn Mộc Tuyết: ”
Còn nói thêm gì nữa cô ta sẽ bị đối phương làm cho tức chết mất, trước đây đã từng nói chuyện qua một lần, nhưng tại sao lúc đó lại không phát hiện ra cô có tài chọc giận người như thế?
Bây giờ bị cô chọc tức cho không có cách nào phản bác lại, thực sự muốn và lên mặt cô.
Đoan Mộc Tuyết đang suy nghĩ, chị Lâm đã quay trở lại, cô vừa tiến vào phòng làm việc liền nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết còn có chút sửng sốt, sau đó rất nhanh đã phải ứng lại.
“Đây là cô Đoan Mộc đúng không?” Đoan Mộc Tuyết cũng nhìn thấy chị Lâm, lập tức đứng trước mặt cô ấy, ông cụ Uất Trì nói đã bảo người này sắp xếp công việc cho bản thân, vậy chứng tỏ quyền hành của cô ấy ở trong công ty này rất lớn, hơn nữa cô ấy còn là thư ký của anh Thần, vì vậy cô ta phải lấy lòng người này mới được, vì vậy Đoan Mộ Tuyết lộ ra dáng tưới cười “Chị thư ký, xin chào, sau này cứ gọi em là Tuyết là được.”
Chị Lâm: “.”
Chương 906:
Tốc độ lật mặt thực sự là quá nhanh rồi, thậm chí chị Lâm còn nghĩ, lỡ như lát mình nói tình hình với cô ta xong, có khi nào có ta lại lật mặt tiếp không
Lại nhìn thấy Hàn Minh Thư đang đứng đó, chị Lâm cười nói: “Xin chào cô Đoan Mộc, tôi đã nghe ông cụ nói về chuyện của cô, nếu được thì chúng ta đi chỗ khác nói tiếp đi?”
Đờ cho cô ta lại lật mặt thêm lần nữa.
Ai biết được Đoan Mộc Tuyết chớp chớp mắt, tùm tìm cười nói: “Không cần đâu a, em cảm thấy nói chuyện ở đây cũng được a.”
Hàn Minh Thư cho rằng bản thân vào công ty sẽ có cơ hội tiếp cận Dạ Âu Thần sao? Đoan Mộc Tuyết cũng sẽ cho cô ta xem xem, bản thân cũng vào công ty rồi lúc nào cũng sẽ kè kè bên anh Thần.
Để xem ai giành được.
Dù sao đối với cô ta mà nói, bây giờ Dạ Âu Thần chả quen ai cả, vậy thì cô ta cũng có cơ hội rồi,
Hơn nữa ông Uất Trì quen biết với cô ta, vậy thì cơ hội của cô ta sẽ lớn hơn rồi.
Chị Lâm không ngờ đến cô ta lại không muốn đổi chỗ khác để nói chuyện, có chút bất đắc dĩ, nhưng hiểu được ý của cô ta vì vậy cũng gật đầu.
“Vậy cũng được, nếu như cô Đoan Mộc đã không muốn đổi cho, vậy tôi sẽ nói ẳng nhà ” Đoan Mộc Tuyết đi lên phía trước muốn thân mật mà cầm tay chị Lâm: “Xin hỏi chị thư kỷ đã sắp xếp cho em vị trí nào vậy an
Chi Lâm lại lùi lại một bước, tránh không cho có là đụng vào, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc.
“Cô Đoan Mộc, chắc cô cũng đã biết, bây giờ ông cụ Uất Trì đã nghĩ ngợi rồi, mặc dù lời ông ấy nói quan trọng nhưng mà bây giờ dù sao cũng là tổng giám đốc đang quản lí, vì vậy chuyện này tôi sẽ phải đi báo cáo cho tổng giám đốc biết
Đoan Mộc Tuyết sửng sốt một lát, nhìn biểu cảm của cô ta liền nhận ra có chút không đúng.
“VL… vì vậy?”
“Công ty của chúng tôi, bây giờ không còn vị trí nào trống, tôi đề nghị rằng nếu như cô Đoan Mộc muốn học tập thì học ở quý công ty cũng được, sao cứ phải bỏ gần tìm xa làm gì?”
Sắc mặt của Đoan Mộc Tuyết vô cùng tức giận.
“Có ý gì?”
Chị Lâm nói thẳng: “Cô Đoan Mộc có thể quay về công ty của mình mà làm việc, đừng nói là thư ký, cho dù là quản lý cấp cao, chẳng phải là cô Đoan Mộc thích vị trí nào cũng được hay sao? Thực sự không cần đến tập đoàn Uất Trì mà chịu tủi thân đầu, công ty chúng tôi sẽ lo lắng cho cô làm
Nghe xong những lời này, sắc mặt của Đoan Mộc Tuyết hoàn toàn biến sắc.
“Nói qua nói lại, chính là không cho tôi vào công ty chứ gì?”
Mặc dù ý là như vậy, nhưng chị Lâm cũng sẽ không nói quá khó nghe.
Cô ấy mim cười: “Công ty chúng tôi chỉ là không muốn làm cho cô Đoan Mộc chịu tủi thân mà thôi, cũng không có không cho cô vào công ty.”
Đoan Mộc Tuyết vung ta lên, bộ dạng hiển dịu, nịnh nọt hồi nãy trong nháy mắt liền biến mất: “Tôi không thèm sợ tủi thân, chị cứ xếp cho tôi bừa một vị trí là được, ông cụ Uất Trì không nói cho chị phải làm thế nào sao? Sao chị lại còn thể này hả? Chi là sắp xếp một vị trí cho tôi chứ có phải chuyện to tát gì đâu.”
Lời này nói ra vô cùng bực tức, chị Lâm cau mày, bình tĩnh mà nói: “Nếu như cô Đoan Mộc cảm thấy có thể ngồi lên một vị trí dễ như vậy, vậy thì xin mời cô quay về tập đoàn Đoan Mộc của nhà cô đi, chỉ là một vị trí bình thường mà thôi, người cao quý như cô Đoạn Mộc đây cô thích ngồi như thế nào thì ngồi, thì phía công ty chúng tôi, cũng không có ai dám nói cái gì”
“ Chí nói năng kiểu gì đấy hả?”
Đoan Mộc Tuyết trừng mắt, tức giận mà nhìn chi Lâm: “Chỉ có phải là nhiều hơn tôi tỉ kinh nghiệm, tuổi cũng nhiều hơn một chút mà dám bắt nạt tôi hả? Tôi là con gái lớn nhà Đoan Mộc đấy, ông cụ Uất Trì cũng đã tự mình gọi tên tôi vào công ty rồi, chị lại dám nói chuyện mới tôi như vậy!”
Chị Lâm nâng mắt lên, cô ấy cũng không phải là một người khách khí, trực tiếp lạnh giọng nói: “Cô nói vậy không sai, mặc dù cô là con gái lớn nhà họ Đoàn Mộc, nhưng tôi cũng không phải người của tập đoàn Đoan Mộc các người, tôi là thư ký của tổng giám đốc, chỉ nghe mệnh lệnh của tổng giám đốc, nếu như cô Đoan Mộc đây có bản lĩnh, có thể đi tìm ông cụ Uất Trì mà xin một chức nào cao hơn tổng giám đốc ấy để mà xử tôi.”
Đoan Mộc Tuyết: “
Chương 907:
Hàn Minh Thư làm khán giả ngồi xem bên cạnh rất kinh ngạc, không thể tin được chị Lâm có thể nói ra những lời như vậy, làm cho bên kia á khẩu không nói được gì.
Nhưng mà từ đầu đến cuối thì Đoan Mộc Tuyết muốn vào công ty cũng là vì bản thân mình.
Việc phiền phức này cũng tỉnh là do cô tự rước lấy, chi Lâm cử ra mặt như vậy sẽ không tốt chút nào, nghĩ đến vậy, Hàn Minh Thư liên lách qua bàn làm việc, nhẹ nhàng mà nói một câu.
“Tôi thấy là cô nên về đi, dù sao cũng đường đường là con gái lớn của nhà Đoạn Mộc, ngay cả cửa sau cũng không đi được, không bằng quang minh chính đại mà đi cửa chính thử xem? Có thể cô còn có cơ hội đấy!”
Những lời nói này của cô là đang cố tình, ấn tượng Đoan Mộc Tuyết để lại trong lòng cô là rất kém cỏi, biết rõ cô và Dạ Âu Thần có tình cảm với nhau, nhưng vẫn muốn xông vào cản trở.
Tự cô ta nói dễ nghe thì là cạnh tranh công bằng, nói khó nghe thì là đào góc tường nhà người ta.
Đào góc tường thì cứ đào góc tường đi, cần gì phải nói bản thân quang minh chính đại thể làm gì?
Nếu như cô ta dũng cảm thừa nhận bản thân đang đào góc tường, như vậy thì Hàn Minh Thư có thể còn cảm thấy người này đủ thẳng thắn, dặm làm dám chịu, nhưng mà cô ta còn không có cả dùng khi thừa nhận. không những không có dũng khí thừa nhận, nói chuyện với cô còn mấy lần ném đá giấu tay, vậy thì cô cần gì khách khí với cô ta. Quả nhiên, vốn dĩ Đoan Mộc Tuyết đang tức giận mà không có chỗ trút giận, vừa đúng lúc có Hàn Minh Thư đi ra, có ta liên đưa ánh mắt thù hận mà nhìn Hàn Minh Thư, tức giận mà nói: “Cô đừng có đắc ý quá sớm, anh Thần là của tôi, cho dù bây giờ cô có ở bên anh ấy, cô cũng không thể đến được với anh ấy, chỉ cần là người nhà họ Uất Trì, anh ấy sớm muộn gì cũng kết hôn với tôi, đến lúc đó cô chả là cái quái gì hết, nếu như tôi là cô, sẽ biết thận biết phân mà cút khỏi chỗ này.”
Hàn Minh Thư thần nhiên nhìn cô ta, mìm cười nói: “Tôi cũng muốn trả lại một câu y hệt vậy, nếu như cô biết thận biết phận, thì về mà làm ở tập đoàn nhà cô đi, đừng có ầm ĩ lên nữa, danh tiếng của nhà Đoan Mộc đều bị cô làm mất hết rồi.”
“Hừ, cô cứ chờ đó cho tôi!”
Đoan Mộc Tuyết lạnh lùng xách vảy quay người đi, lúc gần rời đi cô ta còn hung hãng mà liếc xéo Hàn Minh Thư một cái.
Ảnh mắt này vô cùng ngoan độc, giống như là rắn độc đang thè lưỡi vậy, làm cho người ta cảm nhận được nguy hiểm.
Tim Hàn Minh Thư đột nhiên đập nhanh, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
Sau khi đợi cô ta đi khỏi, chị Lâm bước lên trước nói: “Vừa nãy chị nói với cô ta là được rồi, em chạy ra nước hoa làm gì hả?”
Nói xong, chị Lâm thở dài một hơi, Hàn Minh Thư nhìn cô ấy”Chị Lâm, em…”
“Em gì chứ? Chị là thư ký của công ty, lại lớn tuổi hơn cô ta rất nhiều, cho dù cô ta có tức giận cũng không dám làm gì chị, nhưng còn em thì sao? Vốn đi cô la đã xem em như tình địch rồi, hơn nữa các người thực sự là tình địch, chỉ thấy mùi bom đạn hơi nắng day…”
Chị Lâm lắc đầu, đưa tay nâng cắm suy nghĩ: “Vừa nãy cái ánh mắt của cô ta trước lúc rồi đi quá ác độc, em làm gì cũng phải cẩn thận một chút đấy, lỡ đầu cô ta lợi dụng thân phận của mình để trả thù em đấy.
Trả thù mình sao?
Hàn Minh Thư hạ mắt xuống, không nói tiếp.
“Đáng ra em không lên đứng ra.” Chi Lâm lại không nhịn được mà nói ra một câu.
Nghe lời này, Hàn Minh Thư mới ngẩng đầu, cô không để ý mà lắc đầu: “Chị Lâm chỉ cần là cô ta có suy nghĩ gì bất lợi với em, cho dù em không đứng ra đi nữa, cô ta cũng sẽ có suy nghĩ này
Cũng không phải vì cô không đứng ra mà mới xuất hiện suy nghĩ đó, Chỉ Làm nghe xong liền lập tức nhíu máy: “Theo như em nói thì có ta thực sự có loại suy nghĩ này.
Hàn Minh Thư cười khổ “Việc đấy sao em biết được? Trong lòng cô ta nghĩ gì em cũng không biết, nhưng việc cô ta rất ghét em thì em chắc chắn.
Chị Lâm đưa tay võ võ lên vai của cô: “Tóm lại, phải cần thận mọi chuyện đấy Em và tổng giám đống không phải là đến với nhau rồi sao? Chuyện như thế này có cần nói cho anh ấy không? Để anh ấy nghĩ cách giúp em?”
Nói cho Dạ Âu Thần.
Hàn Minh Thư mím môi, lắc đầu từ chối đề nghị của chi Lâm.
“Anh ấy phải đối phó với ông ngoại là mệt lắm rồi, em không muốn lại gây thêm chuyện cho anh ấy đâu, em sẽ có biện pháp thôi.”
Có lẽ cô sẽ thử đi tìm Đoạn Mộc Trạch. Từ lúc gặp anh ta có thể nhìn ra được, Đoan Mộc Trạch không muốn cho em gái đến với Dạ Âu Thần, hơn nữa từ lời nói có thể nhìn ra được Đoan Mộc Trạch là một người vô cùng thông mình, trong lòng anh ta biết em gái mình mà bị gả cho một người không yêu mình thì sẽ không hạnh phúc, vì vậy anh ta thà phá hòng giấc mơ đẹp của em gái cũng không đồng ý cho cô ta “Vậy được rồi, em thực sự là suy nghĩ cho tổng giám đốc nhị, quyết định của em chị cũng sẽ không lầm mồm, nói chung phải cẩn thận mọi chuyện đấy.”
Chương 908:
“Vâng, cảm ơn chị ”
Hàn Minh Thư cười với cô ấy, sau đó lại quay trở lại ban làm việc của mình.
Cô cúi đầu xuống nhìn tài liệu trong tay nhưng đôi lông mày lại không nhịn được mà nhíu chặt lại.
Cô muốn tìm Đoan Mộc Trạch để nói về chuyện này, nhưng mà cô đi đầu để tìm anh ta được đây? Cô căn bản không có phương thức liên lạc với anh ta.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền cảm thấy nhức đầu, chẳng lẽ mình lại tự đi một chuyến đến tập đoàn Đoan Mộc?
Người không hẹn trước như co, chỉ sợ là ngay cả mặt mũi như thế nào còn chưa thấy được thì đã bị đuổi ra khỏi công ty rồi.
Nhưng mà điều vượt ngoài suy nghĩ của Hàn Minh Thư đó là, buổi sáng cô vừa định đi tìm Đoan Mộc Trạch, lúc giữa trưa Đoan Mộc Trạch đã chủ động tìm đến có rồi.
Nhưng mà không phải là anh trực tiếp tìm đến, mà Kiều Trị đến đưa tin cho cổ, bảo cô hãy đến quán cà phê gần đó, sau khi Hàn Minh Thư đen, thấy Đoan Mộc Trạch đang ngồi với Kiều Trị, hai người ngồi với nhau Hàn Minh Thư vẫn có chút ngạc nhiên.
“Lại gặp mặt rồi.”
Đoan Mộc Trạch nâng cốc cả phê trên tay lên, cười bí hiểm với Hàn Minh Thư.
Trong góc quán cà phê, bên ngoài nhiều người đi qua đi lại, nhưng bên trong quán cà phê lại mở máy sưởi, còn mở âm nhạc nhẹ nhàng thư giãn.
So với bên ngoài trời đông giá rét, trong quán cà phê thực sự là chỗ có thể làm cho con người thư giãn.
Nhìn Thấy Đoan Mộc Trạch, hàng lông mày Hàn Minh Thư đang nhíu chặt cũng dần giãn ra.
“Chị dâu, cô đến rồi.”
Kiều Trị vừa nhìn thấy cô, lập tức đứng dậy vội vã mà kéo ghế ra cho cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống, sau đó lại đưa thực đơn cho cô.
Những động tác liên tiếp này làm cho Đoan Mộc Trạch có chút nhíu mày lại.
Gần đây anh ta có phải người đi điều tra một chút, vì vậy biết được Kiều Trị vừa gặp đã thân với Uất Trì Thần, xem anh như là bạn tốt, bây giờ Kiều Trị lại đổi xử niềm nở với Hàn Minh Thư như vậy, chẳng lẽ là Hàn Minh Thư và Uất Trì Thầm đã ở bên nhau rồi sao? Quả nhiên, cho dù là mất trí nhớ, tình cảm và bản chất vẫn không hề thay đổi.
Nghĩ đến đây Đoan Mộc Trạch nhíu mày,
Tình cảm thực sự là một cái gì đó rất kinh khủng, một người mắt kỷ ức lại có thể vẫn yêu lại người trước đây, còn em gái của anh ta cũng bởi vì chuyện tình cảm mà trở thành điển điện loạn loạn.
Sự nhiệt tình của Kiều Trị làm cho Hàn Minh Thư hơi ngại ngùng, sau khi ngồi xuống cô nhịn không được mà nói: “Kiều Trị, anh đừng có như vậy, mau ngồi xuống đi.”
Kiều Trị cười híp mắt ngồi xuống trước mặt cô “Vâng, không thành vấn đề”
Anh ta đã được Uất Trì Thần nhờ vả, nhất định phải đặc biệt chăm sóc chị dâu mới được.
Không phải bàn trong lòng Kiều Trị có bao nhiêu hưng phấn, Uất Trì Thần tin tưởng anh ta như vậy, thực sự là vinh hạnh của anh ta.
Sau khi ngồi xuống người phục vụ liền đi đến, Hàn Minh Thư tùy tiên chọn một ly nước hoa quả, sau đó mới ngồi hưởng đối diện Đoan Mộc Trạch.
Mà sau một lát Kiều Trị mới phản ứng lại, hừ một tiếng. Hình như hồi nãy tôi nghe thấy Đoan Mộc Trạch nói một câu lại gặp mặt rồi đúng không? Tôi không nghe nhằm chứ Hai người gặp nhau trước đây rồi sao?”
Hàn Minh Thư gật đầu, ánh mặt thản nhiên nhìn
Đoan Mộc Trạch.
“Anh không nghe nhẩm đầu, chúng tôi đã gặp nhau một lần trước đây không lâu rồi.”
Kiều Trị vừa nghe thấy vậy, trong nháy mắt liền trợn tròn mắt, lập tức đứng dậy mà trừng mắt nhìn Đoan Mộc Trạch: “Đoan Mộc Trạch anh có ý gì hả? Sao anh lại gặp mặt riêng với chị dâu tôi, anh có ý đồ gì với chị ấy?”
Hàn Minh Thư: “..
Đoan Mộc Trạch chớp mắt một cái, bất đắc dĩ mà liếc nhìn Kiều Trị.
Ửm, giống như ánh mắt nhìn một tên ngốc nghếch.
Chương 909:
Hàn Minh Thư chỉ liếc một cái, liền đánh giá xong.
Thấy anh ta không nói lời nào, Kiều Trị dứt khoát đi lên phía trước túm lấy áo Đoan Mộc Trạch: “Anh nói gì đi chứ? Rốt cuộc anh có ý đồ gì với chị dâu tôi hà anh chắc không như em gái anh đi chia rẽ tình cảm của người khác chứ
Nhắc đến Đoạn Mộc Tuyết, ánh mắt Đoan Mộc Trạch lạnh đi một chút, mà Hàn Minh Thư chú ý đến lúc Kiều Trị tóm lấy áo anh ta, Đoan Mộc Trạch vẫn đang cầm cốc cà phê, dưới sự rung lắc như vậy mà không hề có một giọt cà phê nào nhỏ xuống, động tác của anh ta vẫn tao nhã như lúc trước.
Đôi mắt hồ lỵ của Đoan Mộc Trạch di chuyển, môi khẽ mở: “Nếu không buông tay, có tin tối đồ cà phê lên người cậu không?”
Kiều Trị: “…”
Anh ta nghiên rằng: “Vậy anh nói rõ ràng đi, tại sao anh lại gặp riêng chị dâu của tôi? Rốt cuộc anh có phải là có sở thích giống như em gái anh không?”
Đoan Mộc Trạch miễn cưỡng mà nhìn anh ta một cái: “Não cậu mọc dưới chân hả?”
“Anh nói gì cơ?”
Kiều Trị lập tức nghiến răng tức giận, hổn hển.
“Gặp qua loại nào đi đào góc nhà mà vẫn mang theo người thứ ba chưa?”
Cũng không biết là do Kiều Trị quá ngu ngốc hay là do lời của Đoan Mộc Trạch quá sắc sảo, cả nửa buổi mà anh ta vẫn không phản ứng lại, Hàn Mộc ng một bên thực sự không thể nhìn được nữa, nhịn không được mà nói: “Tôi và anh ấy gặp nhau, là vì chuyện của em gái anh ấy.”
Kiều Trị nhìn về phía Hàn Minh Thư: “Chị dâu, cô không lừa tôi chứ?”
Hàn Minh Thư: “
“Cũng đúng, chị dâu chắc chắn không lừa tôi đâu.” Lúc này Kiều Trị mới buông áo Đoan Mộc Trạch ra, hừ lạnh một tiếng: “Tôi còn tưởng rằng sở trường của nhà họ Đoan Mộc là đi đào tưởng nhà người khác chứ, hừ ”
Đoan Mộc Trạch đưa một tay lên sửa lại chỗ áo bị Kiều Trị làm loạn, nghe thấy vậy ánh mắt và hơi thở trên người cũng trở nên lạnh hơn một chút, liếc mắt mà nhìn về phía Kiều Trị.
“Nếu như không biết nói, thì ngậm mồm lại, không ai nghĩ cậu bị câm đầu.”
Kiều Trị lạnh lùng hừ một tiếng: “Sao thể, dám làm mà không muốn để người khác nói hà? Nhà Đoan Mộc các người phải như thế nào mới dạy dỗ ra được một đứa con gái thế chứ
Đoan Mộc Trạch: “Gia giáo của nhà Đoạn Mộc dạy ra một người con gái như thế nào là chuyện của nhà Đoan Mộc chúng tôi, hình như không đến lượt cậu chia mũi vào đâu 7
Dù sao cũng là em gái ruột của mình, Đoan Mộc Trạch đương nhiên không thể chịu được người khác chỉ trách cô ta như vậy.
Kiều Trị còn muốn nói tiếp gì đó nữa, Hàn Minh Thư đưa tay ra ngăn lại anh ta, Kiều Trị chỉ có thể nhìn sang cô, dùng ánh mắt ra hiệu.
Hàn Minh Thư cười mim, nhìn về Đoan Mộc Trạch trước mặt.
“Tôi thay cậu ấy xin lỗi anh, anh nói đúng, gia giáo nhà Đoan Mộc đào tạo ra một người con gái như thế nào không đến lượt chúng tôi xen vào, vậy thì xin hỏi một chút tại sao hôm nay anh lại hẹn ở đây? Chẳng lẽ… vẫn là vì chuyện của em gái anh?”
Đoan Mộc Trạch đã sửa sang xong áo của mình, anh ta buông cốc cà phê trong tay xuống, ánh mắt dừng lại trên mặt Hàn Minh Thư.
“Nếu không cô cho rằng, tại sao tôi lại đến đây?”
“Nếu đã vì chuyện của em gái anh, vậy thì nói thắng đi, các người muốn như thế nào?”
Cô đã nói rõ ràng như vậy rồi, Đoan Mộc Trạch cũng không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Chuyện mà em gái Đoan Mộc Trạch của tôi đã làm sai, tôi sẽ thay cô dạy dỗ, cũng sẽ ngăn cản nó, nhưng mà tôi cũng yêu cầu các người phải phối hợp ” Kiều Trị giương mắt nhìn hỏi: “Anh muốn chúng tôi phối hợp với anh cái gì?”
Đoan Mộc Trạch mím môi, nghiêm túc mà nhìn Hàn Minh Thư.
“Nếu như có thể tôi hy vọng các người có thể nhanh chóng kết hôn.”
Hàn Minh Thư: ”
Kiều Trị: “…”
Kiều Trị trừng to mắt, còn cho rằng là mình nghe nhẩm.
Chương 910:
Anh ta là muốn Uất Trì Thầm nhanh chóng kết hôn với chị dâu sao?
Hàn Minh Thư cũng có chút bất ngờ, nhưng mà rất nhanh đã phản ứng lại, nhịn không được mà cong môi: uỷ tử của anh Trạch, tôi hiểu được. Anh là muốn tôi kết hôn với anh ấy, hoàn toàn chặt đứt tơ tưởng của em gái anh, đúng không?”
Đoan Mộc Trạch không nói tiếp, nhưng ánh mắt và biểu cảm thì ngầm thừa nhận.
“Vậy anh Trạch kỳ vọng quá cao vào tôi rồi, anh ấy thực sự là có tình cảm với tôi, nhưng mà dù sao cũng đang mất trí nhớ, muốn bây giờ chúng tôi kết hôn, đừng nói là anh ấy có thể không đồng ý, cho dù là bản thân tôi cũng sẽ không đồng ý.”
Nghe lời này, Đoan Mộc Trạch nhíu mày, ánh mắt khó hiểu mà nhìn cô.
“Trước giờ anh chưa yêu ai đúng không?” Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm vào anh ta, thân nhiên mà giải thích: “Anh ấy là người đầu tiên tôi yêu, tôi không đồng ý làm chuyện như vậy trong lúc anh ấy đang mất trí nhớ.”
Kiều Trị: “Tại sao vậy chị dâu, lúc trước Uất Trì Thậm chưa mất trí thì không phải hai người đã sắp kết hôn rồi sao? Tại sao bây giờ anh ấy mất trí nhớ, chị lại không đồng ý nữa?”
Đúng vậy, tại sao?
Đoan Mộc Trạch nghĩ mãi cũng không hiểu,
Hàn Minh Thư rũ mắt nhìn đầu ngón tay của mình.
“Tôi không bị mất trí nhớ, cho nên tôi không biết cảm giác khi bị mất trí nhở là như thế nào, nhưng Nếu có một ngày tôi tỉnh dậy và thấy rằng tôi thậm chí không biết mình là ai, cũng không biết những người xung quanh, như vậy chắc chắn tôi sẽ rất bất lực”
Giọng điệu của cô nghe rất lạnh nhạt, nhưng Kiều Trị lại rất lo lắng.
“Cho dù có người vẫn luôn chăm sóc tôi, nói cho tôi biết tôi là ai, anh ta là ai, mọi thứ tôi có đều do người khác sắp đặt rõ ràng, tôi nhìn thấy một người, không biết người này là ai, phải do người khác nói cho thì mới biết, một cuộc sống như vậy, các người muốn
Nói xong, cô ngẳng đầu nhìn trực diện vào Lâm Tuyết Chi và Đoan Mộc Trạch. Ánh mắt của cô sạch sẽ ôn nhu, không một chút tạp chất, cảm xúc bên trong đã nói rõ ràng.
Thế là, Đoan Mộc Trạch và Kiều Trị liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy bên trong mắt của đối phương ba chứ không nguyên ý
Cuộc sống rõ ràng bị người ta sắp xếp, nếu như bản thân mình tỉnh táo, ai mà muốn chứ?
Trừ khi là bị mất trí nhớ đến tình trạng không nhớ bất cứ một thứ gì.
“Vốn dĩ anh ấy bị mất trí nhớ đã rất là thê thảm rồi, nếu như tôi còn bắt é anh ấy kết hôn, như vậy chẳng phải là càng đáng thương hơn sao? Không còn một chút bản ngã nào.”
Bỗng nhiên Kiều Trị biết vì sao ngay từ đầu cô không nói ra thân phận của mình rồi.
“Chị dâu nhỏ, chị thật là dụng tâm lương khổ, ô ô ô, em rất cảm động.
Nói xong, Kiều Trị giả vờ che mặt khóc rống lên, sau đó còn ngã vào người Đoan Mộc Trạch ở bên cạnh.
Mặt của anh ta trực tiếp dựa vào bả vai của Dạ Âu Thần, vẻ mặt Đoan Mộc Trạch thay đổi máy phần: “Đừng có dựa vào tôi.” Ô ô ô, tôi cảm động, anh thì sao?”
Đoan Mộc Trạch: “..
Anh ta kim nén tính khí của mình, cong môi, vẻ mặt yêu nghiệt nhìn Kiều Trị nói: “Còn dưa nữa, có tin tôi bắt anh chịu trách nhiệm không?”
Kiều Trị:
Anh ta sửng sốt nửa dây, sau đó lập tức ngồi thẳng dậy, không nói lên lời.
“Đệt, anh độc ác vậy? Không phải chỉ có dựa vào bả vai anh một chút thôi sao? Anh đâu cần phải ghê tờm tôi như vậy?”
Đoan Mộc Trạch cười nhạo: “Rốt cuộc là ai ghế tom ai?”
Hàn Minh Thư ở bên cạnh nhìn: “… Các người có đang nghe tôi nói không?”
“Có có có!” Kiều Trị lập tức gật đầu, ngồi thẳng người dậy: “Vậy thì chị dâu, tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
Hàn Minh Thư nhìn về phí Đoan Mộc Trạch: “Anh yêu cầu tôi nhanh chóng kết hôn với anh ấy, tôi không đồng ý với anh được, hơn nữa nếu như kết hôn mà em gái anh có thể cắt đứt tình cảm được thì đã chẳng có chuyện hôm Nghe vậy, Đoan Mộc Trạch nhíu mày “Vậy cô có đề nghị gì tốt hơn.”