“Sáu ngày trước, cậu cũng nói như vậy.”
Kiệt Sâm: “….
Một câu, khiến anh ấy không nói nổi gì nữa, một lúc lâu sau anh ấy mới chân thành nghiêm túc nói một câu: “Cậu nói không sai, lúc đó tớ quả thực đã nói như vậy. Nhưng ý nghĩ lần này của cậu khác với lúc trước, lần này tớ cũng nói thật với cậu, không mang theo chút thành phần khoa trương nào, cậu muốn tinh thần sụp đổ sao?”
Nói xong, Kiệt Sâm tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, không cho đối phương cơ hội thở dốc: “Cậu nhìn đi, gần đây sắc mặt của cậu như thế nào cậu tự rõ, nếu không thì việc gì cậu phải ngày ngày ở khách sạn không dám trở về gặp người ta, còn nữa, tôi sẽ phân tích cho cậu, nguyên nhân cậu làm như vậy không phải bởi vì người trong nhà sao? Nhưng nếu như lần này xảy ra chuyện, sau này cậu phải đối mặt với người trong nhà như thế nào?”
Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng, không nói gì.
Kiệt Sâm cũng không biết là anh có nghe lọt không, vẻ mặt anh ấy lúc này rất ngưng trọng.
“Cậu trở về suy nghĩ thật kỹ càng, lời nói lần này của tôi không phải để hù dọa cậu, hơn nữa, nếu cậu thật sự muốn làm như vậy, tôi sẽ không giúp cậu.”
“Vậy sao?”
Kiệt Sâm trịnh trọng gật đầu.
“Không sai, cho nên tôi khuyên cậu nên trở về nghỉ ngơi trước đi, chuyện này có gấp cũng không được.
Dạ Âu Thần cười nhạt: “Được, tôi tự mình làm.”
Nói xong, Dạ Âu Thần bình tĩnh mang theo chìa khóa xe rời đi trước biểu hiện kinh ngạc của Kiệt Sâm.
Anh bình tĩnh, thế nhưng Kiệt Sâm lại không thể bình tĩnh nổi, hôm nay Dạ Âu Thần một mình đến, cho nên Kiệt Sâm nói lời độc ác, nói mình sẽ không giúp anh.
Anh ấy nghĩ, chắc là Dạ Âu Thần sẽ không đi mạo hiểm.
Ai biết anh lại nói tự làm.
Vậy bây giờ anh muốn đi đâu? Kiệt Sâm lập tức cất bước đuổi theo, đi theo phía sau anh vội vàng nói: “Cậu vừa mới nói cái gì? Tự cậu làm? Cậu định đi đâu? Dạ Âu Thần, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có làm chuyện điên rồ, nhân gian này không đáng sao? Không phải cậu chỉ mất đi một đoạn trí nhớ thôi sao? Về phần cậu có cần thiết không?”
Kiệt Sâm cảm thấy mình sắp bị bạn tốt làm cho phát điên rồi.
Trước kia anh ấy biết Dạ Âu Thần là kẻ hung hãn, hơn nữa còn là loại hung ác thêm thủ đoạn có tâm cơ, thế nhưng anh ấy không ngờ anh lại tự hung ác đối với chính bản thân mình như thế.
Nhưng cho dù anh ấy có nói cái gì, Dạ Âu Thần cũng không thèm phản ứng anh ấy, anh rất nhanh đã đi ra khỏi cửa, sau đó đi đến thang máy, Kiệt Sâm bởi vì lo lắng cho anh nên vẫn luôn đi theo anh.
Sau đó, khi Dạ Âu Thần chuẩn bị lái xe đi, Kiệt Sâm cũng tranh thủ mở cửa xe chui vào.
Dạ Âu Thần nhíu mày: “Không phải không giúp tôi sao?”
Kiệt Sâm hung hăng hừ lạnh một tiếng: “Tôi không muốn giúp cậu, nhưng tại sao cậu con mé nó lại tới tìm tôi? Còn ở trước mặt nói cậu tự làm, tôi là loại người vô tình vô nghĩa nhìn cậu chịu chết sao?”
Không có người giúp đỡ, nhỡ đâu anh xảy ra chuyện gì ngoiaf ý muốn, đến lúc đo sthif thật sự xong.
Nghĩ tới đây, Kiệt Sâm hung hăng phỉ nhổ một tiếng: “Đúng là kiếp trước tôi nợ cậu cậu mà, cậu nhanh nhanh hồi phục trí nhớ đi, sau đó cút khỏi đây đi, tránh cho ngày nào tôi cũng đau đầu về cậu.”
Sau đó, Kiệt Sâm nhân lúc Dạ Âu Thần đang lái xe, mở Facebook chia sẻ định vị với Tiêu Túc.
Hàn Minh Thư vừa nhận được tin tức, câu đầu tiên nói với Tiêu Túc là: “Anh ấy ở đây?”
Tiêu Túc: “…
Bây giờ cậu chủ Dạ, chắc là đang ở trong khách sạn, lúc tôi tới thì anh ấy nói tôi quay về đi.”
Nghe được Dạ Âu Thần vẫn đang ở trong khách sạn, Hàn Minh Thư liền cảm thấy an tâm, ít nhất bây giờ anh còn an toàn, không có chuyện gì. Cô lập tức nói: “Vậy anh đưa tôi đi tìm anh ấy đi.”
Tiêu Túc lập tức gật đầu: “Được.”
Dù sao sự việc như thế nào cậu ta đều đã nói hết rồi, lúc này tự nhiên không cần phải ngại ngùng mà không đưa Hàn Minh Thư đến khách sạn nữa.
Nghe được hai người nói muốn đi tìm Dạ Âu Thần, Tiểu Nhan đứng bên cạnh nhanh chóng giơ tay: “Đưa tôi đi với, lỡ như có chuyện gì tôi còn giúp đỡ được, hơn nữa bây giờ Minh Thư còn mang thay, để cô ấy đi một mình tôi không yên tâm.”
Hàn Minh Thư không từ chối, gật đầu.