Ai ngờ sau khi nói rõ tình hình, hai người phụ nữ này đều lạnh lùng như vậy.
Ngay lập tức cô ta cảm thấy mình đợi hơn một giờ ở đây thật sự giống như một kẻ ngu ngốc.
“Chuyện này chúng tôi đã biết, cô đi về trước đi.” Cuối cùng, Hàn Minh Thư mới lên tiếng nói.
Trương Ngọc rất tức giận, hừ một tiếng sau đó rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, Tiểu Nhan ngước mắt nhìn Hàn Minh Thư.”Có người bị bệnh, vậy chúng ta có phải đi thăm không?”
Hàn Minh Thư mím môi: “Cậu đi điều tra tư liệu của Vương An cho tớ!”
Tiểu Nhan nghe vậy, lập tức hiểu ý của Hàn Minh Thư, gật đầu: “Tớ lập tức đi.” .
ngôn tình ngược
Sau khi tan tầm, Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan cùng nhau đi đến bệnh viện.
Trên đường đi đến bệnh viện, Tiểu Nhan xách theo một rổ hoa quả và hoa tươi, buồn bực nói: “Nhậm Hoa này mấy ngày trước vẫn còn kiêu ngạo như vậy, tại sao chúng ta phải đi thăm cô ta chứ?”
Hàn Minh Thư cười nhạt không nói.
Tiểu Nhan: “Minh Thư!”
“Bởi vì, chúng ta phải đi mua chuộc lòng người nha.” Hàn Minh Thư nhìn về phía Tiểu Nhan: “Nếu như cô ta không phải thành viên trong công ty của chúng ta thì dù cô ta bị bệnh gì cũng không liên quan đến chúng ta. Nhưng bây giờ cô ta là thành viên trong đội nhóm của chúng ta, trong lúc làm việc không được khỏe nên nhập viện, tớ là sếp phải đến bày tỏ quan tâm một chút, có vấn đề gì?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan kinh ngạc, một lát sau bĩu một không quá đồng tình nói: “Tỏ vẻ quan tâm thì tỏ vẻ quan tâm, nhưng không phải mỗi một cấp trên đều tỏ vẻ quan tâm đến cấp dưới của mình. Nếu như mỗi lần cấp dưới bị bệnh mà cấp trên phải đến thăm một lần, vậy tổng giám đốc của doanh nghiệp nhà nước không phải sẽ mệt chết sao?”
“Nhưng tớ không phải tổng giám đốc xí nghiệp nhà nước nha, tớ chỉ là một công ty nhỏ vừa mới thành lập. Mặc dù nói trước kia chúng ta hòa nhập rất tốt, nhưng bây giờ nếu như đã thành lập công ty, vậy sẽ phải gánh vác thái độ và trách nhiệm với công ty này.
“Nói cũng đúng, haizz, làm công ty thật là khó.” Tiểu Nhan oán trách một tiếng, sau đó đổ vào bờ vai Hàn Minh Thư sầu não uất ức.
Hàn Minh Thư lại cảm thấy không có gì, trước kia không phải cô chưa từng làm việc ở công ty bao giờ, những chuyện này thật ra cô có thể không làm.
Nhưng cô cảm thấy có đôi khi vẫn phải sưởi ấm lòng người.
Cái này quan trọng hơn so với bất cứ điều gì.
“… Tôi đáng yêu nhất, đáng yêu nhiều chính là tôi!”
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Hàn Minh Thư nghe thấy tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, sắc mặt lập tức thay đổi: “Đây là…”
“Hì hì, đáng yêu quá!” Tiểu Nhan cười híp mắt móc điện thoại di động của mình ra: “Tớ đã ghi âm nhạc chuông điện thoại di động bằng giọng nói của bé đậu nành, cái này là duy nhất trên thế giới nha!”
Khóe miệng Hàn Minh Thư không khỏi co giật.
Tiểu Nhan và bé đậu nành cùng nhau tập hợp lại, thật sự đúng là một đôi dở hơi.
“Ô, thế nào mà từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy số điện thoại di động này?” Tiểu Nhan nghi hoặc hỏi một tiếng, Hàn Minh Thư thuận ánh mắt nhìn sang: “Dãy số trong nước, không phải bạn của cậu sao?”
“Không, tớ vẫn chưa cho bọn họ biết tớ trở về nước đâu!”
Tiểu Nhan suy nghĩ một chút, đột nhiên cắn ngón tay trỏ của mình: “Có phải… việc làm ăn của chúng ta tới cửa rồi không?”
Nói xong Tiểu Nhan liền nhận điện thoại: “Xin chào! Tôi là Tiểu Nhan.”
Hàn Minh Thư lại không hề để ý đến lời vừa rồi Tiểu Nhan vừa nói, cô nhìn về phía cửa sổ, vì Tiểu Nhan phải nói chuyện điện thoại, cho nên cô trực tiếp đeo tai nghe lên, sau đó bật một bản nhạc không lời để thư giãn tâm trạng.
Tiếc nhạc êm dịu như bông gảy vào trong lòng cô, khiến thể xác và tinh thần cô cũng dần thư giãn hơn theo thời gian.
Trong khoảng thời gian gần đây, cô thật sự có chút mệt mỏi.
Thời gian dần trôi qua, Hàn Minh Thư ngồi trên ghế nghe nhạc đến mức gần như ngủ thiếp đi.
Ngay khi cô suýt chút nữa ngủ say, bờ vai bị đẩy mạnh một cái, Hàn Minh Thư tỉnh táo cả người.
Không chờ cô kịp phản ứng, tai nghe đã bị người khác tháo ra, tiếng nhạc tươi mát bị giọng nói vui vẻ thay thế, Tiểu Nhan hưng phấn kéo ống tay áo của cô: “Minh Thư, tớ nói thật sự không sai, có khách tới cửa!”
Hàn Minh Thư mơ màng, vừa rồi suýt chút nữa cô đã ngủ thiếp đi, kết quả bị đánh thức, lúc này nhịp tim đang đập rất nhanh.
“Có ý gì?”
“Chính là phó đạo diễn lần trước chúng ta dụng phải ở studio Tô Thị, cậu còn nhớ chứ?”
Hàn Minh Thư nhớ đến lại, sau đó gật đầu.
“Không phải anh ta lấy một tấm danh thiếp của chúng sao?”
Hàn Minh Thư không trả lời, ra hiệu để cô nói tiếp.
“Sau đó vừa rồi chính là người phó đạo diễn kia gọi điện thoại đến cho tớ, nói chuyện làm ăn với chúng ta nha! Anh ta nói có một nữ ngôi sao muốn tham gia buổi trình diễn thời trang, sau khi nhìn tác phẩm trước kia của cậu thì vô cùng thích, nên muốn tìm cậu hẹn thời gian nói chuyện một chút!”
Hàn Minh Thư dừng lại một chút, một nữ ngôi sao vừa mới rời đi, lại tới một người nữa sao?
Khi cô vẫn còn đang do dự, Tiểu Nhan đã mở miệng nói: “Tớ đã đồng ý, hơn nữa còn để lại cách thức liên lạc. Minh Thư, bây giờ công ty chúng ta vừa mới bắt đầu, nhu cầu cấp bách chính là đơn đặt hàng! Hơn nữa nhận đơn hàng của ngôi sao nữ kia có thể cho chúng ta sự nổi tiếng, đến lúc đó trong buổi trình diễn thời trang cô ta sẽ mặc trang phục của công ty chúng ta!”
Nghe đến đó, lòng Hàn Minh Thư khẽ động.
Hoàn toàn chính xác, bây giờ công ty vừa phát triển, nếu để cho nữ ngôi sao kia ký hợp đồng với công ty thì hoàn toàn có thể.
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư nhẹ gật đầu.
“Lần này tớ nhất định sẽ cố gắng trao đổi thật tốt!”
“Vất vả cho cậu rồi, Tiểu Nhan, ”
Sau khi đến bệnh viện, Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan đi đến phòng bệnh hỏi thăm trước, lúc đi vào Vương An đang canh giữ bên cạnh giường bệnh, mà Nhậm Hoa nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Có vẻ như cô ta vô cùng yếu ớt, nhưng dù như vậy, trên mặt cô ta vẫn tỏ vẻ không nhịn được trừng mắt nhìn chằm chằm về phía Vương An đang canh giữ ở bên giường: “Anh cút ra ngoài có được không? Tôi nhìn thấy gương mặt này của anh liền cảm thấy phiền, rốt cuộc anh có muốn tôi tốt lên hay không?”
Vương An bị mắng cũng không tức giận, đàng hoàng cười nói: “Đương nhiên, Hoa nói cái gì thì chính là cái đó, vậy anh đây sẽ cút ra ngoài, em nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Nói xong Vương An đứng dậy, kết quả lại thấy Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan đứng ở trước cửa phòng bệnh, anh ta ngây người một lúc sau đó mới kịp phản ứng lại, cười chào hơi: “Hai người tới rồi!”
Hàn Minh Thư mỉm cười một cái, cùng Tiểu Nhan đi vào.
Nhậm Hoa nghe thấy tiếng nói, liền nhìn về phía hai người, kết quả nhìn thấy người tới là bọn họ, lập tức đổi sắc mặt.
“Bọn họ tới làm gì?”
Vương An nhanh chóng giải thích: “Là thế này Hoa, bọn họ nghe nói em bị ngã bất tỉnh nên ghé thăm một chút!”
Tiểu Nhan đi lên trước, đem giỏ hoa quả và hoa tươi đưa cho Vương An.
Ai ngờ Nhậm Hoa đột nhiên lớn tiếng nói: “Anh đuổi bọn họ cút ra ngoài cho tôi, ai cần bọn họ đạo đức giả?”
“… Hoa, bọn họ thật sự đến để thăm, em đừng như vậy…”
“Anh cũng cút cho tôi! Chuyện của tôi không liên quan đến anh, tự anh mặt dày còn chưa tính, anh đưa hai người này đến phòng bệnh của tôi lại muốn làm chuyện gì?”
“Này cô bị sao vậy?” Tiểu Nhan không chịu nổi nữa, cắn răng nghiến lợi đáp: “Chúng cô có lòng tốt đến thăm cô, đưa trái cây cho cô cũng không có ác ý gì, cho dù cô không chào đón chúng tôi cũng không cần thiết phải như vậy chứ? Phẩm chất của cô đâu rồi?”
“Hừ.” Nhậm Hoa trào phúng nhìn về phía Tiểu Nhan, sau đó trừng mắt về phía Hàn Minh Thư: “Cô cho rằng cô đến đây thể hiện lòng tốt với tôi thì tôi sẽ nói những lời tốt đẹp về cô trước mặt người khác sao?”