Anh ta bình tĩnh nói, trên mặt không chút gợn sóng, dường như chuyện này không có gì đáng nói, chẳng qua chỉ là ga lăng một chút mà thôi.
Tia lửa đang bùng cháy trong mắt cô cũng vì hành động và lời nói của anh ta mà dập tắt.
Chao ôi, cô còn tưởng… Hàn Đông cho cô một cái đùi gà là đang có ý gì với cô.
Không ngờ, anh ta chỉ đang ga lăng mà thôi.
Nghĩ tới lúc nãy mình tự mình đa tình, cô cảm thấy hơi buồn.
Nhưng mà, Hàn Đông nguyện ý đưa cho cô một cái đùi gà, điều này chứng tỏ cô không phải là người dư thừa, những suy đoán lúc trước cho rằng mình là người dư thừa đã chạy biến đi đâu mất.
Cô cầm đùi gà, cảm động đến mức suýt bật khóc, yaya, Hàn Đông cũng không phải người lạnh lùng lắm, ít nhất… anh ta vẫn biết ga lăng là gì.
Cho nên, chỉ cần cô không ngừng nỗ lực thì nhất định có thể xích lại gần anh ta.
“Nhìn anh làm gì? Có ăn không?”
Hàn Đông thấy Hàn Minh Thư và Bé Đậu Nành vẫn đang nhìn mình, chỉ có Tiểu Nhan cầm đùi gà gặm đến vui vẻ, vậy là anh ta dùng đầu đũa gõ lên đầu hai người, trầm giọng nói.
Hàn Minh Thư phản ứng lại, cúi đầu gặm đùi gà.
Cắn một miếng nhỏ, cô nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Tiểu Nhan, trên môi cũng dần dần nở một nụ cười nhàn nhạt.
Có phải là… có thứ gì đó đang âm thầm thay đổi không?
Xem ra chỉ có bản thân Hàn Đông mới biết.
Bữa ăn này vì có chuyện ngoài lề mà bầu không khí có chút vi diệu, nhưng mà trong lòng mỗi người lại có những suy nghĩ khác nhau.
Tóm lại là khi mọi người bắt đầu ăn thì không ai nói chuyện nữa.
Ăn xong, khi Hàn Đông muốn nói chuyện với Hàn Minh Thư thì điện thoại lại reo lên, anh ta cuối đầu xem ai gọi rồi sau đó nhìn Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư bị anh ta nhìn như vậy, có chút nghi ngờ nhìn anh ta.
Hàn Đông im lặng một lát, sau đó khẽ nói: “Minh Thư, em vào phòng sách đợi anh nhé.”
Sau đó anh ta đứng dậy cầm điện thoại đi ra ngoài.
Sau khi anh ta đi ra ngoài, Tiểu Nhan vốn đang rụt đầu mới khôi phục lại chút sức sống, ngẩng đầu nhìn Hàn Minh Thư.
“Minh Thư, cậu thấy chưa? Vừa nãy anh trai cậu cho tớ một cái đùi gà.”
Hàn Minh Thư nhìn cô một cái, vẻ mặt có chút kỳ quái.
“Đây chính là nguyên nhân mà cậu chỉ ăn cái đùi gà đó thôi hả?”
Tiểu Nhan: “…”
Sau khi Hàn Đông đưa cho cô một cái đùi gà, cô rất cảm động, cho nên không ăn món nào khác mà cứ gặm cái đùi gà này.
Hàn Minh Thư mím môi, không chút do dự vỗ vỗ bả vai cô.
“Đồ ăn hôm nay thật sự rất ngon, cậu có chắc không ở lại ăn không?”
Tiểu Nhan: “Hừ, không ăn!”
“Nghe tớ nói này, anh trai cậu đưa cho tớ một cái đùi gà, tớ thực sự rất cảm động. Cậu nói xem anh trai cậu có phải có ý gì với mình không?”
“Có thể chứ!” Hàn Minh Thư hơi nghiêng đầu, nếu nói như vậy có thể khơi dậy hy vọng của Tiểu Nhan, vậy cũng được thôi.
Tiểu Nhan nghe vậy, đột nhiên nắm chặt nắm đấm.
“Được rồi! Tớ nhất định sẽ nỗ lực hơn!! Đột nhiên tớ cảm thấy những nỗ lực trước đây của mình không phải là vô ích.”
Không nói chuyện với cô nàng si tình này nữa, cô để Bé Đậu Nành và Tiểu Nhan ngồi ở đó, Hàn Minh Thư chủ động đứng dậy giúp thu dọn bát đĩa, đi rửa tay rồi vào phòng sách đợi Hàn Đông.
Phòng sách rất yên tĩnh, xung quanh được quét dọn sạch sẽ, không có một chút bụi bặm, đồ đạc trên kệ đều được phân loại và sắp xếp ngăn nắp.
Anh trai của cô quả thực là một người rất nghiêm khắc và cẩn thận.
Nếu có thể ở bên Tiểu Nhan, đó cũng là một lựa chọn không tồi.
Nhưng Hàn Minh Thư biết tình cảm không thể cưỡng cầu, cho nên cho dù cuối cùng Hàn Đông không yêu Tiểu Nhan thì cô cũng sẽ không cảm thấy thất vọng.
Hàn Minh Thư đợi một lúc rồi mà Hàn Đông vẫn chưa về, cô lẩm bẩm một câu chủ nhật mà bận như vậy sao, sau đó cô ngồi xuống trước máy tính của Hàn Đông, sau đó dùng máy tính của anh ta lướt mạng.
Quá trình chờ đợi thật sự rất nhàm chán, Hàn Minh Thư tùy tiện lên mạng chơi game, nhưng thật sự rất nhàm chán, lúc cô sắp ngủ thiếp đi thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào.
Hàn Minh Thư nằm ở đó, mí mắt đang đánh nhau, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
Hàn Đông đi vào, trên tay đang cầm điện thoại, thấy cô nằm ở đó, anh ta thuận tay đóng cửa phòng lại, sau đó đi về phía cô.
“Buồn ngủ sao?”
Nghe vậy Hàn Minh Thư mới ngồi dậy, đưa tay dụi dụi đôi mắt buồn ngủ: “Em đợi anh lâu lắm đó. Chủ nhật mà anh còn bận như vậy sao? Buổi sáng mở cuộc họp trực tuyến, lẽ nào buổi chiều còn phải họp qua điện thoại?
Câu này mang theo chút châm biếm, Hàn Đông không khỏi có chút buồn cười, anh ta nhìn em gái mình, khóe môi cong lên, khẽ cười.
“Cuộc họp qua điện thoại đã kết thúc sớm.”
Hàn Minh Thư có chút kinh ngạc: “Thật sự bị em đoán trúng rồi hả? Anh à, anh bận rộn lắm sao?”
“Trước khi em nói với anh câu này thì không phải chủ nhật em cũng rất bận sao?”
Hàn Minh Thư có chút xấu hổ, không ngờ những gì mình nói ra sẽ bị anh ta đáp trả ngược lại, cô đứng lên nói: “Anh gọi em đến có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì thì không thể gọi em đến hả? Nhà họ Hàn chỉ là hai anh em chúng ta thôi, không có chuyện gì cũng nên trở về thăm nhà một chuyến chứ.”
Nhà họ Hàn chỉ có hai anh em, câu này chạm đến trái tim Hàn Minh Thư, cô ngừng lại, sau đó nhớ tới những lời mà người hầu đã nói với cô trước đây, cũng như suy nghĩ trong lòng mình.
Thấy thái độ của Hàn Đông thoải mái như vậy, chắc là không biết chuyện của cô và Dạ Âu Thần rồi.
Vì vậy… nếu cô đã quyết định thẳn thắng thì không nên chần chừ nữa.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhìn thẳng vào mắt Hàn Đông.
“Anh, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Hửm?” Hàn Đông gần đây thực sự rất bận, bận đến sức đầu mẻ trán, cho nên anh ta thật sự không chú ý tới chuyện của cô, thêm chuyện lần trước hai người suýt nữa cãi nhau, cho nên Hàn Đông rất hổ thẹn với em gái mình.
Không dễ gì mới tìm được cô, sao anh ta có thể hung dữ với cô được?
Nghĩ đến đây, Hàn Đông gật đầu: “Em nói đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Hàn Đông trước mặt, Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, tựa hồ đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào, cô suy nghĩ một hồi lâu, Hàn Minh Thư quyết định vẫn nên nói thẳng thì hơn.
Dù sao thì sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biết, so với vòng vo thì không bằng nói thẳng.
Vì vậy, Hàn Minh Thư mở miệng nói.
“Hôm nay em muốn ghé qua lấy sổ hộ khẩu.”
“Sổ hộ khẩu?”
Hai mắt Hàn Đông mờ mịt, dường như không có phản ứng gì nhiều với việc cô muốn lấy sổ hộ khẩu, chỉ cảm thấy cô là em gái của mình, cô muốn thì anh đưa thôi.
Vì vậy, sau một lúc sửng sờ, Hàn Đông lại gật đầu.
“Ừ, lấy đi.”
Hàn Minh Thư: “???”
Cứ như vậy?
Anh ta thực sự để mình lấy sao? Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh ta, lẽ nào anh ta không đoán được mình muốn lấy sổ hộ khẩu để làm gì?
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, thận trọng hỏi: “Anh không hỏi em muốn lấy sổ hộ khẩu làm gì sao?”
Hàn Đông nhìn cô hỏi: “Làm gì?”
Hàn Minh Thư: “… Đăng ký.”