Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366: Không thể nhìn thẳng




“Dậy, Tiểu Nhan, mau dậy đi.” Hàn Minh Thư cúi người xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào gương mặt đỏ thắm của Tiểu Nhan, muốn cho cô tỉnh táo lại.



Ai biết thế mà Tiểu Nhan lại nở nụ cười, sau đó lại tiếp tục không có phản ứng.



“Để anh bế cô ấy lên lầu cho.” Ngay khi Hàn Minh Thư không thể làm gì hơn thì giọng nói của Hàn Đông lại vang lên ở phía sau.



Hàn Minh Thư quay đầu lại: “Anh làm được chứ?”



“Ừm, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi, đưa bé Đậu Nành lên lầu nghỉ ngơi trước đi, ở đây giao cho anh.”



Hàn Minh Thư nhìn Tiểu Nhan một chút, nhẹ gật đầu: “Được, vậy em lên lầu trước đây.”



“Dì Liên.”



Lại nhìn thấy dì Liên một lần nữa, Hàn Minh Thư có chút cảm khái, mặt mày dì Liên vẫn nhu hòa y như trước kia, nhìn cô cười hiền lành: “Cô chủ, đi theo tôi.”



Hàn Minh Thư cùng bé Đậu Nành đi rồi, Hàn Đông mới nhìn về phía Tiểu Nhan đang ngồi ở trong xe.



Cô ngồi hơi xa cửa xe nên anh ta chỉ có thể thò nửa người vào, nhỏ giọng gọi: “Dậy đi.”



Tiểu Nhan hoàn toàn không nghe thấy, nhắm mắt lại tiếp tục mơ giấc mơ đẹp của cô.



Hàn Đông cau lông mày lại, nhìn cô như thế này chắc là tối nay cũng không tỉnh lại nữa.



Được rồi, nể mặt mũi Minh Thư nên tôi mới bế cô lên lầu đấy nhé.



Nghĩ tới đây, Hàn Đông đành phải đi vòng qua bên kia xe, lúc mở cửa ra định cúi người vào ôm cô lên, tay còn chưa chạm vào Tiểu Nhan lại bỗng nhiên dừng ở không trung.



Anh ta không có thói quen chạm vào phụ nữ.



Hàn Đông lại đứng lên, nhìn xung quanh, ngoại trừ chú Nam ra thì không còn ai có thể giúp anh ta được.



Chẳng lẽ anh ta lại bảo chú Nam bế Tiểu Nhan lên? Không nói đến chú Nam có thể làm được hay không mà anh ta bảo một ông già bế một cô gái lên lầu thì cũng không thích hợp.



Nhưng nghĩ lại mình đã đồng ý với Minh Thư, Hàn Đông chỉ có thể bất đắc dĩ gọi Tiểu Nhan thêm mấy lần nhưng kết quả là cô ngủ say như chết, cuối cùng Hàn Đông không còn cách nào đành phải đưa tay bế Tiểu Nhan lên.



Mới vừa rồi Tiểu Nhan còn đang ngủ như heo thế mà sau khi được anh ta ôm ngang lên lại đưa tay ôm lấy cổ anh ta, đôi tay nhỏ mềm mại như không có xương kia cứ dán chặt lên mặt lên cổ Hàn Đông khiến Hàn Đông không nhịn được nhíu mày lại.



“Ừm… Hi hi hi.”



Hàn Đông cúi đầu nhìn cô một cái, phát hiện cô lại đang cười khúc khích, vẻ mặt và giọng cười kia trông vô cùng ngu ngốc.



Hàn Đông mím môi, nhanh chóng bước đi lên lầu.



Cứ cách một khoảng thời gian lại có người quét dọn phòng khách nhà họ Hàn một lần cho nên Hàn Đông trực tiếp đưa Tiểu Nhan vào trong phòng khách, sau đó lại đem cô đặt trên giường lớn, lúc anh ta vừa định rút tay về thì lại phát hiện ra cánh tay Tiểu Nhan đang ôm lấy cổ anh ta không chịu buông ra.



“Buông ra!” Hàn Đông lạnh lùng khiển trách một câu, sau đó định kéo tay cô xuống.



Tiểu Nhan không hề buông ra mà ngược lại còn ôm cổ anh ta càng chặt hơn, Hàn Đông nhíu chặt lông mày lại, còn chưa kịp có phản ứng thì đột nhiên lại nhìn thấy Tiểu Nhan đang nằm ở trên giường đột nhiên chu miệng nhỏ lên, vừa phát ra âm thanh vừa nghiêng người nhích về phía anh ta.



Hàn Đông biến sắc mặt, lúc định ngăn cô lại thì Tiểu Nhan lại đột nhiên mở mắt ra.



Đôi mắt kia không có chút tạp niệm nào cứ như vậy vội vàng không kịp chuẩn bị xâm nhập vào ánh mắt anh ta, mang theo vẻ mông lung và ngốc nghếch sau khi tỉnh ngủ, còn có… Những vật khác như thế này đang nhích lại gần.



Sắc mặt Hàn Đông lạnh như băng, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào cô.



Có lẽ là do khí thế trên người anh ta nên động tác của Tiểu Nhan đột nhiên dừng lại, sau đó… Lại giơ tay lên chạm vào Hàn Đông rồi dừng lại.



Đột nhiên, cô giống như bị điểm huyệt, tất cả động tác đều giữ nguyên ở đó, ngay cả vẻ mặt cũng giữ nguyên lúc đó.



Tiểu Nhan nhìn Hàn Đông trước mặt gần trong gang tấc, hai người gần đến mức hơi thở cũng hòa lẫn vào nhau.



Cô… Cô đang nằm mơ sao?



Nhưng mà… Cô nhớ rõ là trong mơ nam thần đang hôn mình, hơn nữa còn hôn ngấu nghiến, cô bị hôn đến mức không thở nổi nữa.



Cô biết trong hiện thực Hàn Đông chắc chắn sẽ không làm như vậy với cô, bởi vì trong hiện thực Hàn Đông không thích con gái, hơn nữa cho dù anh ta có muốn tìm phụ nữ thì chắc chắn cũng sẽ không tìm người giống như cô.



Vừa ngốc nghếch lại không có trí thông minh, mặc dù nhan sắc cũng tạm được nhưng vẫn kém hơn rất nhiều cô gái khác.



Cho nên, trong mơ cô mới cố gắng hôn lại.



Nhưng bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Đông, còn nữa… Cô đang làm gì thế này?



Rốt cuộc Tiểu Nhan cũng chú ý tới mình đang chu môi ra, nhìn lại Hàn Đông đang nhíu mày, cô cảm thấy… Có thứ gì đó ở trong lòng vỡ ra.



Ông trời ơi!



Cô đang làm cái gì thế này?



Tiểu Nhan bỗng nhiên buông tay ra, sau đó vẻ mặt vô cùng oanh liệt.



Ầm!



Cô ngã xuống chiếc giường mềm mại, đầu cũng chạm vào gối đầu êm mềm, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn Hàn Đông.



“Anh, anh Hàn…” Tiểu Nhan lắp bắp gọi anh ta một tiếng, ảo não nói: “Tôi, vừa rồi tôi ngủ mơ, tôi không hề biết mình đang làm gì.”



Vẻ mặt Hàn Đông không có bất kỳ gợn sóng nào, anh ta gật đầu, lạnh lùng nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”



Sau đó liền quay người đi ra, thuận tiện cũng đóng cửa lại luôn.



Chờ anh ta đi rồi, Tiểu Nhan sửng sốt khoảng chừng mười giây đồng hồ mới phản ứng lại được, đưa tay che gương mặt của mình lại hét lên!



“A a a a a Tiểu Nhan mày đang làm gì vậy?”



Thật đúng là điên rồi!!



Sao nam thần lại bế cô lên lầu vậy? Mà còn… Hơn nữa còn… Cô lại còn chu môi trước mặt nam thần nữa chứ.



Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan vội vàng ngồi dậy đưa tay sờ sờ lên khóe miệng của mình.



May mà không chảy nước miếng, Minh Thư cũng thật là, tại sao lại không gọi cô dậy? Hại cô mất mặt ở trước mặt nam thần.



Cũng không biết vừa rồi cô làm như vậy có khiến Hàn Đông bị bóng ma tâm lý hay không nữa? Sau này gặp lại anh ta còn có thể nhìn thẳng cô không?



Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lại bắt đầu phát điên, ôm gối đầu lăn lộn trên giường.



Không thể sống được nữa!



Tức chết cô rồi!



Tiểu Nhan lấy điện thoại di động trong túi ra gửi tin nhắn cho Hàn Minh Thư, lên án cô làm việc ác.



[Tại sao cậu không gọi tớ dậy? Cậu có biết tớ mất hết mặt mũi rồi không? ]



Hàn Minh Thư vừa cho bé Đậu Nành ngủ xong, đang định đi tắm để thư giãn một chút thì điện thoại đặt trên mặt bàn rung lên một cái, cô cầm lên xem thì thấy là Tiểu Nhan gửi tin nhắn tới, không nhịn được cong môi lên.



[Cậu tỉnh rồi à, cậu ngủ như heo ấy, còn thỉnh thoảng cười ngây ngô nữa, tớ gọi thế nào cũng không dậy. ]



[Mẹ kiếp? Bà đây còn luôn cười ngây ngô nữa á? Xong rồi, lần này thì hoàn toàn mất hình tượng rồi. ]



[Không phải cậu mất từ lâu rồi à? Hơn nữa đối với cậu mà nói thì hình tượng là cái gì nào? Năm năm qua cậu đã nói là không thèm để ý rồi, mà không phải cậu vẫn đang chiến thắng đấy à? ]



[Chiến thắng cái rắm! ]



Ở trước mặt nam thần, ký ức chả là cái gì hết?



Bây giờ cô đã thật sự dọa cho nam thần chạy mất rồi, sau này… Chỉ sợ nam thần cũng không dám nhìn thẳng cô.



[Huống hồ, cậu cũng nên cảm ơn tớ vì đã tạo cơ hội cho cậu.]



[Cơ hội cái lông í, mặt mũi đều mất hết sạch rồi. ]



[Tớ cảm thấy sau này anh trai cậu sẽ không dám nhìn thẳng vào tớ mất, sao tớ lại ngốc thế chứ? ]



[Cậu đã làm gì rồi? ]



Tiểu Nhan nhìn thấy câu nói này trong nháy mắt không còn gì để nói nữa, nhanh chóng đem điện thoại để ở một bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK