Một lúc sau, Hàn Mộc Tử chẳng còn phân biệt được những cảnh tượng kia là mơ hay là thực. Nhưng có một điều chắc chắn là cô phải dậy chuẩn bị đi làm rồi. Thu dọn đồ đạc đi ra ngoài thì đúng lúc cũng gặp đôi bạn trẻ phòng bên cạnh đi ra. Cô gái kia người cứ nhũn oặt như rắn dính chặt vào.
người con trai kia, giọng nói thì điệu đà: “Hôm nay chúng †a ăn gì vậy anh?” Cậu con trai kia chiêu chuộng cười nói: “Em thích món gì thì chúng mình đi ăn món đó” Nói xong cô gái ấy vô tình lướt qua Hàn Mộc Tử, vì là hàng xóm với nhau nên cô ta dịu dàng cười với cô một cái.
Nhìn thấy thế, Hàn Mộc Tử lại nghĩ đến âm thanh tối qua mình nghe được, Ig nhiên mặt nóng hừng hực, vội gật đầu với cô gái kia rồi chạy đi mất.
Trên đường đi làm, cô nhận được điện thoại của Geogre.
“Alo”
“Chị dâu, tối qua chị dâu.
“Tối qua lúc sau Uất Trì đi tìm cô phải không? Cậu ấy có giải thích rõ ràng cho cô không?”
Ây da, Geogre đúng là hóng hớt.
Hàn Mộc Tử bất lực trả lời: “Sao cậu muốn biết mà không trực tiếp đi hỏi anh ấy đi, như vậy có phải nhanh hơn không?”
‘Geogre ở đầu dây bên kia bĩu môi: “Đừng thế chứ, em nào dám hỏi anh ta. Tối qua tôi nói sai mấy câu, ánh mắt u ấy lúc đó suýt chút nữa là giết chết cô biết không? Nhưng mà chị dâu à, có điều này tôi nhất định phải nói với cô, là Uất Trì trong sạch đó.”
Trong sạch? Hàn Mộc Tử hơi nheo mắt.
Geogre nói tiếp: ‘Hôm qua tôi đến khách sạn hai nhà Đoan Mộc và Uất Trì ăn cơm. Sau khi Uất Trì đi về tôi đã xuống dưới chờ rất lâu.
Ông già Uất Trì cùng lão già nhà Đoan Mộc cũng đi ra theo. Cô đoán xem sau đấy tôi nhìn thấy cái gì?”
không tốt, rõ ràng biết răng đối phương có bạn gái rồi mà vẫn muốn thành một đôi với người ta. Cũng giống như lần này… Dạ Mạc Thâm mất trí nhớ, cô ta biết rõ mồn một những chuyện xảy ra giữa cô và anh, thế mà vẫn muốn đính hôn với anh. Haizz, trên đời này có những người vì tình yêu và khoái cảm mà đến cả đạo đức cũng không màng nữa sao?
“Chị dâu, tóm lại là tôi tận mắt chứng kiến, trong mắt của Uất Trì chỉ có cô. Cho dù hai người mới quen nhau được một thời gian ngắn nhưng cô có thể khiến Uất Trì suốt ngày quanh quẩn bên cô như vậy thì hẳn là có sức hút riêng. Vì vậy… haha… Sau này tôi không phải lo lảng chuyện của hai người nữa rồi”
Nghe anh ta nói như vậy, Hàn Mộc Tử bỗng nhớ lại những ngày qua đều là Geogre mai mối cho hai người. Thời gian ba người ở cạnh nhau anh ta cũng thường xuyên khích lệ Dạ Mạc Thâm. Nói gì thì nói nhưng đúng là có anh ta thì bớt phải hao tâm tổn lực nhiều.
Hàn Mộc Tử kiềm không nổi mà hỏi: “Geogre, tại sao anh lại muốn giúp tôi?”
Geogre a lên một tiếng, sau đó cười nói: “Chẳng tại sao cả. Nói chung là tại tôi buồn chán quá thôi.”
“Cứ coi là buồn chán đi thì cũng không ợc rồi chị dâu à. Bây giờ cô đang trên đường đi làm phải không? Vậy thôi tôi không làm phiền cô nữa.” Nói xong, chẳng đợi cô trả lời lại thì đã tắt máy. Nghe tiếng máy bận, Hàn Mộc Tử đơ ra một lúc mới cất điện thoại đi. Geogre lại giúp cô mấy chuyện này… chắc không chỉ đơn giản như thế. Anh ta nhất định có mục đích gì đó. Mà cho dù là mục đích gì đi nữa thì cũng sẽ không tự làm khổ mình như vậy.
Sau khi Geogre cúp điện thoại, nụ cười trên môi cũng vụt tắt, đôi mắt tràn đầy sự u ám.
Đứng bên chiếc cửa sổ sát sàn, Geogre cũng không biết trong đầu đang nghĩ đến điều gì, một lúc lâu sau lại cười một cách trào phúng.
Anh ta nghĩ rằng mình cả đời này cũng chẳng thể nào quên được việc đó.
Nhà Uất Trì, nhà Geogre và nhà Đoan Mộc đều có quan hệ rất tốt. Trước đây nhà Uất Trì và nhà Đoan Mộc muốn kết thông gia với nhau, nhưng bởi vì lần đó việc kết thông gia giữa hai nhà không thành công, về sau còn xảy ra chút sự cố, nên nhà Uất Trì chỉ còn lại một mình ông của Uất Trì, năm đó ông của Uất Trì tuyệt nhiên không muốn nhắc.
đến truyện này.
Quan hệ của ba nhà rất tốt, việc qua lại cũng rất thân mật.
‘Geogre là con một trong gia đình, nhà Đoan Mộc có Đoan Mộc Tuyết và Đoan Mộc Trạch, tuổi của Geogre và Đoan Mộc Tuyết lại không chênh lệch nhiều, cho nên lúc nhỏ thường hay đi chơi cùng nhau.
Cũng như những người khác, Geogre năm đó cũng thích những cô gái thông minh xinh đẹp, vừa hay trên người Đoan Mộc Tuyết lại tập hợp đủ những ưu điểm đó. Đối với một gái ưu tú như vậy, anh ta chỉ có thể âm thầm mơ mộng, thậm chí có lúc còn nghĩ nếu hai nhà có thể kết thân thì tốt biết mấy.
Ngay khi anh ta chuẩn bị nói với ông nội, đợi đến khi cô ấy trưởng thành sẽ đến nhà cầu hôn cô ấy, nếu cô ấy đồng ý, anh ta có thể dùng cả đời để tận tâm chăm sóc cô ấy.
Nhưng vào chính lúc đó, anh ta vô tình nghe được một cuộc nói chuyện khiến anh ta rất thất vọng.
Hôm đó, anh ta chuẩn bị đến nhà Đoan Mộc, định mời Đoan Mộc Tuyết cùng đi du lịch, bởi vì chờ ở bên ngoài có chút sốt sảng, cho nên anh ta trực tiếp đi vào bên trong tìm, bất ngờ nghe được cuộc nói chuyện đó.
“Cô chủ, cô nói cậu Geogre này thường xuyên đến tìm cô, có phải là thích cô rồi không?
Tiếng người giúp việc hỏi Đoan Mộc Tuyết.
Lúc ấy Geogre đứng khựng lại, trong lòng vô cùng căng thẳng, cả người bất động, yên lặng không dám lên tiếng.
Anh ta đúng là thích Đoan Mộc Tuyết, dù sao anh ta cũng không biết tâm tư trong lòng ấy, chỉ cảm thấy bình thường cô ấy còn rất n quà mình tặng, cũng đồng ý đi nh.
Vậy rõ ràng rằng cô ấy không thích anh ta, nhưng… Ấn tượng về anh ta cũng không phải là quá tệ.
“Geogre?” Không ngờ Đoan Mộc Tuyết nở nụ cười lạnh lùng và nói: “Anh ta thích tôi?
Sao có thể chứ?”
Người giúp việc: “Dù sao tôi cảm thấy ánh mắt mà anh ta nhìn cô rất khác, hơn nữa Geogre này đối với cô chủ cũng không bình thường, cô chủ của chúng ta xinh đẹp như vậy, anh ta nhất định là thích cô rồi.”
“Dừng lại, đừng nói nữa? Tôi nào có tốt đẹp đến mức khiến anh ta phải thích tôi chứ, mà tôi cũng không thấy anh ta có biểu hiện gì là thích tôi cả. Hơn nữa, loại người không có học thức cũng chẳng có tài nghệ như anh ta, nếu như thích tôi đây, đó gọi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không tự soi lại gương, xem xem mình là cái gì chứ.”
Geogre trốn ở một bên nghe được những.
lời này, sắc mặt liền thay đổi.
Anh ta thật không ngờ, Đoan Mộc Tuyết luôn xinh đẹp đoan trang vậy mà lại có thể thốt ra những lời khó nghe như vậy, hơn nữa… Những lời khó nghe đó lại nhắm vào.
chính mình.
Anh ta cảm giác mọi thứ trong chốc lát đã tan vỡ hoàn toàn, hình tượng tốt đẹp của cô ấy trong lòng anh cũng hoàn toàn sụp đổ.
“Cô chủ nói xem, một con cóc như Geogre làm sao có thể xứng đáng với cô chứ? Hôm nay anh ta lại tới, có cần tìm cách đuổi khéo anh ta về không?”
Đoan Mộc Tuyết không quan tâm chỉ phất tay và nói: “Mặc kệ anh ta đi, anh ta thích chờ vậy tôi sẽ để cho anh ta chờ nhiều hơn, cảm giác được đàn ông vây quanh, cũng rất thú vị”
Geogre: “…
Rõ ràng cảm thấy anh ta không có gì tốt đẹp, nhưng lại không trực tiếp từ chối anh ta.
‘Geogre lặng lẽ rời đi, sau khi trở về cũng không còn đi tìm Đoan Mộc Tuyết nữa. Năm đó… Anh ta còn chưa trưởng thành, đã bắt đầu học những thói hư tật xấu, chỉ cần có cô gái nào đó bày tỏ tình cảm với anh ta, anh ta sẽ qua lại cùng người đó.
Anh tình em nguyện, rất là vui vẻ.
Anh ta cũng biết, thế giới này muốn có được tình yêu chân chính giữa hai người, muốn yêu một ai đó thật lòng là việc không hề dễ dàng.
Cái mà mình thích, lại bị người khác giãm ở dưới chân, khinh thường, chà đạp.
Sau khi Geogre trở nên tệ hại hơn, Đoan Mộc Tuyết thường cười nhạo, khinh thường anh ta, mỗi lần nhìn thấy anh ta ánh mắt đều tràn ngập sự chán ghét, nhưng cô ta vẫn tỏ ra cái dáng vẻ cô chủ lớn đó, luôn cười với anh ta, và giả vờ như mối quan hệ giữa hai người vẫn rất tốt Geogre đã nhìn thấy con người thật của cô ta, vì vậy cô ta càng giả vờ, anh ta càng ghê tởm cô ta.
Bây giờ, cô ta muốn đính hôn với Uất Trì nhưng đáng tiếc Uất Trì lại coi thường cô ta, quả nhiên là nhân quả luân hồi, không ngờ cô chủ cao quý nhà Đoan Mộc lại cũng có một ngày bị ghét bỏ.
Không biết cảm giác của việc bị từ chối thế nào?
Sau khi Hàn Mộc Tử đến công ty liền quét dọn văn phòng cho Dạ Mạc Thâm.
Nhân viên công ty từng người từng người đến chỗ của mình, cùng lúc đó, Hàn Mộc Tử cũng nhận được tin tức, chị Lâm nói hôm nay.
có chuyện sáng nay không thể đến công ty, bảo cô chú ý nhiều hơn đến điện thoại của phòng thư ký, có chuyện đặc biệt quan trọng thì đến văn phòng hỏi tổng giám đốc.
Hàn Mộc Tử nhận lời, bận rộn một lúc, Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng tới công ty, lúc.
đi ngang qua phòng thư ký buông một câu: “Mang cà phê đến văn phòng cho tôi.”
Sau đó liền không thấy đâu nữa.
Bộ dáng lạnh lùng này khiến Hàn Mộc Tử chỉ biết đứng ngơ ngác tại chỗ.
Hớ…
Anh đã quên chuyện tối qua rồi ư2 Nếu không, sao lại lạnh lùng với mình như vậy?
Hay là, chuyện xảy ra tối qua, chẳng qua chỉ là do cô tự tưởng tượng ra?
Hàn Mộc Tử vừa nghĩ đến việc đó vừa đi pha cà phê, sau đó bưng cà phê đến văn phòng.
“Cà phê của anh đây ạ.” Cô nói một cách nhẹ nhàng, rồi đặt cà phê lên bàn, sau đó cô đứng bên cạnh chăm chú nhìn vào Dạ Mạc Thâm.
Tối qua… Đó có lẽ không phải là ảo giác của cô? Hàn Mộc Tử vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm anh.
Có thể ánh mắt của cô quá mãnh li Mạc Thâm ngước mắt lên nhìn cô một cái “Còn chuyện gì nữa à?”
*À? Không, không có gì ạ” Hàn Mộc Tử lắc đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Cô vừa cần môi dưới vừa suy nghĩ, chẳng lẽ tối hôm qua thật sự là mơ sao? Dạ Mạc Thâm kỳ thật cũng chưa từng đi tìm cô?
Nhưng, tại sao nó lại chân thực như vậy?
Có điều cô không biết rằng Dạ Mạc Thâm đã chăm chú nhìn bóng lưng cô một lúc rồi mới tiếp tục làm việc. Bởi vì chị Lâm không có ở đây, tất cả công việc đều đè lên đầu Hàn Mộc Tử, sáng sớm cô phải chạy lên chạy xuống, chạy từ phòng này đến phòng khác để báo cáo công việc, còn Dạ Mạc.
Dạ Thâm từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng như vậy.
Cho đến khi tan làm, Hàn Mộc Tử cảm thấy chân mình như nhũn hết ra, cô lăn ra sô pha mà chẳng muốn nhúc nhích.
Tuy nhiên, lúc này điện thoại trên bàn làm việc của văn phòng đột nhiên reo lên.
Hàn Mộc Tử lướt nhìn thời gian, rõ ràng đã tan tầm rồi mà…
Bất đắc dĩ, cuối cùng cô vẫn lê tấm thân đang mệt mỏi đi trả lời điện thoại “Alo?”
“Đến văn phòng của tôi.”
Tiếng bước chân Hàn Mộc Tử cũng không nghi ngờ gì cả, sau khi cúp điện thoại liền đi về phía phòng làm việc của Dạ Mạc Thâm: “Tổng giám đốc?”
Dạ Mạc Thâm ngước mắt lên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô ấy.
“Lại đây.”
Hàn Mộc Tử không nghĩ gì, chỉ cho rằng anh có việc cần phân cho mình làm, tuy rằng đã tan ca, nhưng vì mình đang là thư ký nên phải chấp nhận thôi.
Cho nên Hàn Mộc Tử trực tiếp đi tới trước mặt anh ta, vừa định mở miệng hỏi anh có gì cần căn dặn, Dạ Mạc Thâm đột nhiên nằm lấy cổ tay trắng nốn của cô, kéo cô vào lòng. “A…
Cô vẫn không có phản ứng gì, chỉ lắng lặng ngồi trên đùi anh, đồng thời anh cũng.
ôm chặt cô vào lòng.
Hàn Mộc Tử cảm thấy tim của mình dường như đập lệch đi một nhịp, dáng vẻ thất thần nhìn anh.
“Anh, anh làm cái gì vậy?” Cô nói với giọng lắp bắp.
Dạ Mạc Thâm không nói gì, chỉ từ từ đưa tay nâng cằm cô lên, vai hơi ngả về phía trước, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.
“Tan làm rồi.”
“Cái, ì, tan… ưm”
Trong lúc Hàn Mộc Tử vẫn còn đang thắc mắc không hiểu tại sao anh lại nói ra những lời này, thì mắt của Dạ Mạc Thâm dường như đang áp sát lại, tiếp đó phía trước mắt liền tối sầm lại.
Anh đang hôn cô.
Hàn Mộc Tử bị bất ngờ, đôi mắt liền mở to hết cố, cô cảm thấy não của mình giờ như: một khoảng không trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Chỉ biết rằng, trước mắt đâu đâu cũng tràn đầy hơi thở nam tính mãnh liệt toả ra từ cơ thể của Dạ Mạc Thâm, cô có chút căng thẳng, không biết phải đặt tay mình ở đâu, cuối cùng chỉ có thể nắm.
chặt áo sơ mi trên ngực của anh, ngẩng đầu lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn đón nhận nụ hôn của anh.
Trái tim cô đang run rẩy, phản ứng của anh với cô lúc sáng khiến cô nghĩ răng tất cả những chuyện xảy ra đêm qua có lẽ chỉ là giấc mơ của chính cô mà thôi.
Thế nhưng bây giờ, sự ấm áp trên đôi môi là thật, cả nhịp tim loạn xạ của cô và hơi thở của anh cũng đều là sự thật.
Nụ hôn này không biết đã kéo dài bao lâu, Dạ Mạc Thâm cuối cùng cũng chịu dừng lại, thế nhưng những ngón tay của anh thì vẫn còn đang nâng niu chiếc cằm của cô.
Hàn Mộc Tử khẽ thở hổn hển, lúc trước.
đôi mắt buồn ngủ của cô còn đang không mở lên nổi, thế mà giờ đã trong veo, long lanh tựa như làn nước êm ả trên mặt hồ buổi chiều thu làm lay động lòng người.
Dạ Mạc Thâm đưa ngón tay lên, nhẹ nhàng lau đi vết son còn vương lại trên môi cô, ánh mắt dường như lại ngây dại đi, sau đó khẽ cất giọng nói khàn khàn: “Sau này đừng tô son nữa.”
“Tại sao, tại sao chứ?”
Dạ Mạc Thâm áp sát lại: “Vì hôn sẽ không tiện.”
Hàn Mộc Tử: “…
Mặt của cô liền đỏ ửng cả lên, tiềm thức bèn muốn chạy trốn, nhưng mà lúc này cô đang ngồi gọn trong vòng tay của Dạ Mạc Thâm thì có thể chạy trốn đi đâu được chứ?
Phản ứng này của cô ngược lại làm cho Dạ Mạc Thâm càng bị kích thích, anh cúi người xuống: “Muốn trốn đi đâu? Có nghe anh nói gì không hở?”
Hàn Mộc Tử cản chặt môi dưới, nhỏ giọng đáp lại một câu: “Trong giờ đi… đi làm mà không tô son, thì có vẻ không trang trọng cho lắm, tôi…
“Em không muốn à?” Dạ Mạc Thâm nheo.
mắt lại, rồi bất chợt nói: “Bỏ đi”
Dù sao, chút son môi này cũng sẽ không độc hại gì đối với anh. Chợt nhớ ra gì đó, Dạ Mạc Thâm liền đột nhiên nói: “Đúng rồi, sau này trong giờ làm việc đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó.”
Ánh mắt đó?
Hàn Mộc Tử lộ vẻ khó hiểu: “Ánh mắt gì chứ?”
Cô rất bối rối, buổi sáng cô hình như đã nhìn anh hơi nhiều, nhưng mà… Ánh mắt của cô có vấn đề gì sao? Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, cảm thấy vô cùng nghỉ hoặc nhìn anh.
Đây chính là loại ánh mắt đó, Dạ Mạc Thâm nheo mắt một cách nguy hiểm, giọng điệu cũng nghiêm trọng hẳn lên: “Sau này, trong lúc làm việc, nếu em còn dùng ánh mắt đó nhìn anh thì anh sẽ lập tức đuổi em ra ngoài.”
Hàn Mộc Tử: “?”
“Trong giờ làm việc không được dụ dỗ anh, biết chưa hả?” Sau đó, anh duỗi tay bóp nhẹ vào cằm cô, ánh mắt như chất chứa nhiều điều muốn nói: “Sau khi tan sở, em muốn nhìn anh như thế nào cũng được.”
Nghe đến đây, Hàn Mộc Tử dường như đã hiểu rõ ý đồ trong lời nói của anh rồi, thì ra là anh cho rằng ánh mắt mà cô nhìn anh trong lúc làm việc là đang cố ý quyến rũ anh.
Nghĩ đến đây, cô có chút bực dọc liên đáp lại: “Cái gì mà em dụ dỗ anh chứ? Lúc.
sáng em chẳng qua chỉ là nhìn anh hơi nhiều một chút mà thôi, thế là trong mắt anh liền thành ra là em đang quyến rũ anh, sao không nói là bản thân anh không thể khống chế được cơ thể mình chứ?”
Hàn Mộc Tử đáng lí mới là người nên tỏ ra khó chịu, rõ ràng là cô không hề làm gì hết, chỉ là cô cảm thấy có chút kỳ lạ vì vậy.
mới nhìn anh nhiều một chút để xác nhận thử mà thôi.
Thế mà anh lại khăng khăng là cô đang quyến rũ anh.
Dạ Mạc Thâm: “…”
Anh đột nhiên cảm thấy bản thân như: thể đã bị cô nói trúng tim đen.
Anh thật sự là không thể khống chế được.
bản thân mình, kể từ sau sự việc tối hôm qua trở đi, anh đã có cảm giác rằng người phụ nữ này là của riêng mình, anh muốn ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi, muốn gần gũi cô, thậm chí… muốn chiếm giữ cô.
Nhưng mà, thời gian hai người quen biết nhau không hề lâu, thậm chí còn chưa tới nửa tháng.
Nếu như anh làm như này, chắc chắn sẽ dọa cho cô sợ chết khiếp.
Vì vậy Dạ Mạc Thâm chỉ có thể cố gắng kìm chế bản thân, ai bảo mỗi lần cô ghé đến văn phòng đều sẽ nhìn anh như thế chứ.
Nếu như không phải là đang trong giờ làm, thì anh nhất định đã ôm lấy cô từ sớm, sau đó thì…
Dạ Mạc Thâm chau mày, anh luôn cảm thấy bắt đầu như này không phải là chuyện tốt.
Anh vốn luôn cho rằng bản thân mình có đủ lý trí nhưng mà bây giờ lại chỉ vì một người phụ nữ mà mất hết đi sự bình tĩnh, vừa tan làm liền lập tức gọi cô đến sau đó ôm chầm cô vào lòng rồi hôn cô.
Đây… vốn dĩ không phải là cách làm việc.
của anh.
Thế nhưng, khi nhìn thấy người phụ nữ có đôi mắt trong veo như nước hồ chiều thu, đôi môi đỏ mọng như hạt lựu đang đứng trước mặt mình, thì anh lại động lòng, lại muốn đắm chìm vào đó.
Hàn Mộc Tử vẫn đang dùng ánh mắt ấm ức nhìn anh: “Dù sao thì em cũng không có ý quyến rũ anh.”
Đôi môi căng mọng đang mấp máy trước mặt anh, ánh mắt sâu thắm của Dạ Mạc Thâm như mờ hẳn đi, trước khi để cô kịp nói câu tiếp theo, anh đã vòng qua ôm lấy sau gáy cô, một lần nữa đặt nụ hôn nóng bỏng.
lên môi cô.
Sau đó những câu nói đứt quãng liền vang lên: “Em nói đúng, là anh không kìm chế được… Vậy thì, hãy để anh thưởng thức.
nó là được rồi.”
“Ưm..”
Sau khi ra khỏi phòng làm việc một lần nữa, mặt và cổ của Hàn Mộc Tử đều đỏ hồng lên như trái táo chín, cô đưa mắt dáo dác nhìn bốn phía, sau khi chắc chắn xung quanh đều không có người thì mới vội vội vàng vàng về lại phòng thư ký.
Sau khi luống ca luống cuống đóng cửa phòng thư ký lại, Hàn Mộc Tử liền tựa vào.
cửa, nhẹ nhàng thở hổn hển, sau đó đưa đôi tay lên áp vào hai gò má đang nóng rực của mình. Cô nhìn đồng hồ, thời gian đã trôi qua hơn nửa tiếng rồi Lúc cô và Dạ Mạc Thâm ở bên nhau, có cảm giác như thời gian đã trôi đi rất lâu, thế mà lại chỉ mới có hơn nửa tiếng đồng hồ một xíu.
Mà trong khoảng thời gian hơn nửa tiếng đồng hồ này, cô và Dạ Mạc Thâm nói chuyện với nhau cũng chỉ có mấy câu.
Vậy là… trong hầu hết khoảng thời gian đó, họ đã hôn nhau ư?
Hàn Mộc Tử: “…
Cô che mắt lại, cảm thấy như không còn mặt mũi để nhìn nữa rồi.
Sau khi đờ người một hồi trong phòng thư ký thì Hàn Mộc Tử mới đi xuống nhà ăn dùng cơm.
Cứ tưởng là lúc này trong nhà ăn đã chẳng còn ai nữa rồi, ấy thế mà cô lại bỗng nhiên vô tình gặp La Lệ vừa mới từ tầng trên đi xuống.
“Woa, thật trùng hợp, tôi cứ tưởng rằng bây giờ tôi đi xuống nhà ăn thì đã không còn ai hết, thật không ngờ là vẫn còn gặp cô.
Mộc Tử, chúng ta thật là có duyên” Nói xong, La Lệ liền bước tới đưa tay ra nằm lấy cánh tay của cô.
Hàn Mộc Tử mỉm cười, sau đó hai người cùng nhau đi xuống dùng bữa.
Sau khi vừa ngồi xuống, La Lệ liền đột nhiên không cử động, nhìn chằm chằm cô dán mắt vào mái tóc của Hàn Mộc Tử, đưa tay sờ sờ lên mặt cô.
“Chuyện gì vậy?”
Có thể là vì chột dạ nên sau khi từ văn phòng đi ra, Hàn Mộc Tử liền giống như một chú ngựa nhỏ đang sợ hãi.
La Lệ đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại, chỉ tay vào môi cô, rồi nói: “Cô sao lại bị xước ở chỗ này vậy?”
Hàn Mộc Tử: “…” Nghĩ đến điều gì đó, Hàn Mộc Tử liền lập tức cản chặt môi dưới của mình lại theo phản xạ có điều kiện.
Dáng vẻ này rơi vào trong mắt La Lệ, cô ấy đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút đó bừng, cẩn thận hỏi cô: “Chẳng lẽ…”
Tuy nhiên, trước khi cô ấy kịp nói tiếp, Hàn Mộc Tử đã họ khan một tiếng ngắt lời cô ấy.
“Chỉ là đang tức giận, có suy nghĩ cái gì đó?”
Hàn Mặc Tử bình tĩnh phủ nhận, nhưng lỗ tại lại đỏ bừng, cầm đũa lên, nói: “Mau ăn đi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.
La Lệ mim cười gật đầu với cô.
Một lúc sau, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên và nói: “Chúng ta quen nhau lâu như vậy mà tôi còn chưa có tài khoản Facebook của cô, chúng ta kết bạn di.”
Hàn Mặc Tử nghĩ rằng một cô gái ở nước ngoài như cô ấy rất cô đơn, vì cô gật đầu đồng ý kết bạn Facebook.
Điện thoại rung lên, Hàn Mặc Tử lấy ra xem thì thấy là tin nhân do Tô Cửu gửi, nói hiện tại có ta có thời gian có thể liên lạc được với cô.
Hàn Mộc Tử tính toán cẩn thận thời gian, lúc này có lẽ Tô Cửu mới vừa dậy, cho nên tốc độ ăn của Hàn Mặc Tử nhanh hơn rất nhiều, La Lệ kinh ngạc nhìn cô: “Sao cô ăn nhanh vậy?
Hàn Mộc Tử qua loa nhét vài đũa cơm vào miệng, sau đó lại uống thêm một hớp canh.
“Cô ăn chậm thôi, coi chừng bị sặc đấy.” La Lệ hoảng sợ nhìn cách ăn này của cô
Nếu là bình thường, Hàn Mặc Tử nhất định sẽ không ăn như thế, nhưng chuyện cô tìm Tôi Cứu nói rất quan trọng, hai người không biết sẽ nói chuyện bao lâu, hơn nữa cô cũng không thể làm chậm trễ thời gian của người khác.
Hàn Mặc Tử nuốt hớp canh trong miệng, sau đó sở sở ngực, nói với La Lê: “Tôi ăn xong rồi, tôi có việc phải đi trước, cô cứ từ từ ăn.”
Cô dọn sạch đĩa ăn, sau đó đi thang máy xuống lâu gọi điện thoại.
Gọi Tô Cửu ở công ty thực ra không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.
Có rất nhiều tại mắt ở đây, lỡ như bị người khác nghe được thì không ổn làm.
Vì vậy, Hàn Mặc Tử đã gọi một ly cà phê ở một quán cà phê có vẻ đặc biệt yên tĩnh gần đây, đeo tai nghe rồi gọi điện cho Tô Cửu
“Cô Mặc Tử, lúc này hắn bên cô vừa qua buổi trưa, có tiện gọi điện thoại cho tôi không?”
“Tôi không sao.” Hàn Mặc Tử nhìn quanh một lượt, sau đó nhẹ giọng nói: “Còn chưa tới giờ làm việc.”
“Tốt, vậy cô Mộc Tử có thắc mắc gì?
Hàn Mặc Tử đem tất cả nghi ngờ trong lòng nói với Tô Cửu, sau đó nặng nề mở miệng: “Kỳ thực ban đầu trong lòng tôi cũng đoán được một ít, chỉ là tôi không suy nghĩ sâu về điều đó, tôi cảm thấy điều đó đáng lẽ không thể xảy ra, nhưng bây giờ tôi lại nghĩ mọi thứ phức tạp hơn chúng ta tưởng.”
Cô nói xong, Tô Cửu ở bên kia điện thoại im lặng hồi lâu. Phải một lúc sau, cô ta mới đồng ý: “Có nói gì đúng. Kỳ thực, lúc chúng ta ra ngoài tìm kiếm, tôi cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, bởi vì chúng ta vẫn chưa biết được bất kỳ tin tức nào của Dạ Mạc Thầm. Nếu không phải đàn em của chúng tôi thỉnh thoảng nhìn thấy anh ấy, có lẽ chúng tôi vẫn không biết tung tích của Da Mạc Thâm
Nghe vậy, Hàn Mặc Tử nhíu mày càng sâu, Tô Cửu nói lời này khiến cô cảm thấy trong lòng càng thêm lo lắng.
“Nhưng mà, không phải bây giờ quan hệ của cô Mộc Tử và ông chủ Dạ đã gần hơn rồi sao? Hơn nữa hai người cũng đã có tiếp xúc thân mật với nhau rồi, không thì… kiếm cớ đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra?”
Hàn Mộc Tử rũ mắt: “Tôi vẫn rất lo lắng lỡ có chuyện không hay gì xảy ra, thư ký Tô, tôi hy vọng…. có có thể liên hệ với một người giúp tôi.”
“Ai?”
“Cô nhỏ của Dạ Mạc Thâm, Tống An
“Bà Tổng An ở Hà Nội ” Thực ra, ban đầu Tổng An cũng được mời đến dự đám cưới nhưng khi nghe tin hai người họ định tổ chức đám cưới ở nước ngoài, bà ấy liên lập tức từ chối, mặc dù tuổi rất trẻ lại nói sức khỏe không được tốt lam, không thể chịu được lặn lội đường xa.
Bà ấy tiếc nuối nói không được chứng kiến đám cưới của họ, sau đó, Dạ Mạc Thâm hứa rằng anh sẽ tổ chức lại đám cưới kiểu Việt Nam ở trong nước, Tống An rất vui và nói rằng sẽ đợi họ tổ chức đám cưới Việt Nam.
Chẳng qua, sau vụ tai nạn máy bay, cô không biết tình hình bên Tống An như thế nào.
Cụ thể như thế nào, anh trai Hàn Thanh của cô sẽ xử lý tốt.
Vì Tống An là con gái của ông cụ Uất Trì nên nếu đến lúc ấy thật sự không còn cách nào khác, bọn họ chỉ còn cách tìm Tổng An để hỏi tham tình hình
Rốt cuộc tại sao ông ngoại của Da Mạc Thâm lại làm điều này?
“Cô Mộc Tử, tôi biết có muốn nói gì, tôi sẽ liên lạc với bà Tổng càng sớm càng tốt, nhưng sau khi liên lạc được với bà ấy.
“Cứ nói thành thật, hãy kế cho bà ấy nghe tất cả những chuyện xảy ra gần đây
Tô Cửu: Được, tôi hiểu rồi.”
“Cảm ơn thư ký Tô, cô không những phải giúp anh tôi thu xếp chuyện của công ty, mà còn phải giúp tôi… Tôi thật sự không biết cảm ơn có như thế nào.
Tô Cửu cười, không khách sáo: “Vậy thì để anh trai có tăng lương cho tôi.”
Hàn Mộc Tử không nhịn được cười ra tiếng “Được, chờ tôi liên lạc với anh ấy liền nói anh ấy tăng lương cho cô.
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Bên tại trở lại yên tĩnh, Hàn Mặc Tử ngôi tại chỗ nhìn chăm chăm người đi đường qua lại ngoài cửa sổ.
Qua một khoảng thời gian ngắn nữa là hết năm.
Không phải cô không ăn Tết ở nước ngoài mà là trong năm năm qua, xung quanh cô luôn có rất nhiều người thân và bạn bè, dù cô ở nước ngoài nhưng Hàn Thanh vẫn luôn bay qua thăm cô, Tiểu Nhan và Đậu Nhỏ cũng ở bên cạnh.
Năm nay… liệu có có cơ hội đưa Dạ Mạc Thậm đến đón năm mới cùng mọi người không? Nhân tiền đang ngồi trong quán cà phê, Hàn Mặc Tử liếc qua vòng bạn bè, Tiểu Nhan lại cập nhật rất nhiều bức ảnh về Đậu Nhỏ, cô nhìn từng tấm một, rồi mê mẩn lúc nào không biết.
Khi gần hết thời gian nghỉ trưa, Hàn Mặc Tử quay trở lại công ty tiếp tục làm việc.
Nhà Đoan MỘC.
Xoảng!
Trong phòng không ngừng vang lên tiếng đồ vật rớt xuống đất, một đám người giúp việc đứng ngoài cửa không dám đi vào, chỉ có thể tiếp tục thuyết phục: “Cô chủ, đừng nóng giận, những thứ này đều là thứ có thích, đã sưu tầm rất lâu. Sao lại… A!”
Cô ta chưa kịp nói hết lời thì một vật trang trí bằng pha lê bị đập vỡ ngay trước mặt, cô giúp việc sơ hải tránh sang một bên, người đứng sau lưng cô ta phản ứng chậm hơn, bị đập trúng trên, ngã nhào xuống đất.
“A, chảy máu rồi. Những người bên cạnh muốn chạy tới kéo cô ta dậy nhưng trong phòng Đoan Mộc Tuyết cử tiếp tục đập bể đồ đạc như vậy, bọn họ sợ sẽ bị đánh trúng.
Cô giúp việc bị ném trúng mặt chảy máu chỉ có thể cúi đầu che mặt trong đầu gối, lại nhìn thấy một đồ trang trí thủy tinh khác rít gào bay tới, sắp đập vào đầu cô ta.
“Mau tranh ra!”
“Tuyết”
Giữa những ánh đèn nhấp nháy, một bóng người kịp thời xuất hiện chặn trước mặt cô ta, đá cái đồ trang trí đó đi.
Thủy tinh va vào tường và trực tiếp vỡ thành nhiều mảnh rơi loảng xoảng xuống đất.
“Cậu chủ..” Nhìn thấy Đoan Mộc Trạch xuất hiện, mọi người gọi anh ta như sắp được cứu sống.
“Cô ấy có chuyện gì vậy?”
Đoan Mộc Trạch không hài lòng nhíu mày, nhìn sàn nhà như bãi chiến trường, lạnh lùng quát một tiếng: “Tuyết, đừng làm loạn nữa”
Nghe thấy tiếng của Đoan Mộc Trạch, tiếng đập đồ loảng xoảng bên trong biến mất.
Nhưng một lúc sau, mọi người nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết trực tiếp xách đồ trang trí đi ra nhằm về hướng Đoan Mộc Trạch.
“Cô chủ, đừng … Người giúp việc đều biết Đoan Mộc Tuyết rất tùy hứng, dù sao cũng là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của Đoàn Mộc Ngạo Thiên. Phía trên còn có một người anh, tất nhiên cô ta được chiều chuộng các kiểu, cộng với việc cha mẹ cô ta mất sớm nên hai người đàn ông trong nhà họ Đoan Mộc đặc biệt nuông chiều có chút này.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới cô ta lại tùy hứng như thế này, bây giờ lại cầm đồ trang sức muốn ra tay với chính anh trai của mình.
“Em muốn làm gì?”
Đoan Mộc Trạch lạnh lùng nhìn em gái, ngay cả giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc. Đoan Mộc Tuyết cầm đồ trang trí trong tay, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch vì tức giận nhưng lại không dám xuống tay với Đoan Mộc Trạch, chỉ có thể vừa bực tức năm về phía đám người giúp việc vừa chửi bởi: “Tôi kêu mấy người cút đi nơi khác, sao mấy người còn ở đây, muốn chết há!
“A” Mọi người chạy tán loạn.
Đoan Mộc Trạch năm tay Đoan Mộc Tuyết ngăn cản động tác của cô ta. “Em ầm ĩ đủ chưa?”
“Buông ra.
Đoan Mộc Tuyết mạnh mẽ giãy dụa “Anh không cần lo chuyện của em, dù sao từ trước đến nay anh đều không bao giờ ủng hộ em. Lúc trước anh đã không đứng về phía em gái mình, bây giờ dựa vào cái gì mà đòi quản em? Anh buông ra mau!”
Cô ta như một kẻ mất trí hả miệng cần lên cánh tay của Đoan Mộc Trạch.
Đoan Mộc Trạch nhíu mày để cho cô ta cần một vết máu trên cánh tay, người giúp việc ở bên nhìn cảnh này sợ tới mức co rúm người không đảm nói tiếng nào. Bộ dạng của cô chủ lúc này thật sự rất kinh khủng, còn đáng sợ hơn cả bọn khủng bố ngoài đường, ít nhất gặp phải bọn khủng bố cũng có thể bỏ chạy, nhưng mà… hiện tại người này chính là người thuê của bọn họ, nếu như chạy có thể sẽ bị gọi lại
Đoan Mộc Tuyết không biết đã cần bao lâu, chỉ cảm giác trong miệng toàn là mùi mẫu tanh, nhưng Đoan Mộc Trạch vẫn không buông cô ta ra. Lúc này có ta mới nhả ra, tức giận nhìn Đoàn Mộc Trạch.
Tại sao anh cứ muốn chống đối em? Rốt cuộc em có phải là em gái của anh không thế?
Trong mặt Đoan Mộc Trạch lóe qua ta bắt lực, nhẹ giọng nói với đám người giúp việc “Mọi người đều giải tán đi làm việc đi, nếu bị thương thì đến bác sĩ khám. Tôi sẽ thanh toán tiền thuốc men
“Cảm ơn cậu chủ, vậy chúng tôi đi trước. Mấy người đỡ nhau rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Đoan Mộc Trạch nhìn Đoan Mộc Tuyết đang tức giận đến mất hồn via, bất lực nói: “Chỉ vì em là em gái anh nên anh mới ngăn cản em làm chuyện sai trái
“Làm chuyện sai trái?”
Đoan Mộc Tuyết cười mía, bởi vì nóng nảy mà hai mặt đỏ bừng, bên trong hiện lên tia máu, đầu tóc bù xù, không còn dáng vẻ tinh xảo như công chúa thường ngày.
“Chuyện này sai lầm sao? Em mạnh dạn theo đuổi hạnh phúc của mình không được sao? Anh căn bản là không muốn ủng hộ em. Trước đây anh còn ngăn cản em, bây giờ anh còn nói là em làm sai. Anh hoàn toàn không có xem em là em gái của mình.”
Đoan Mộc Trạch nhíu mày: “Theo đuổi hạnh phúc của mình? Tuyết, em có chắc rằng mình sẽ hạnh phúc nếu kết hôn với anh ta? Anh ta thích em? Cho em hy vọng? Hay nhìn em một cái?”
Đoan Mộc Tuyết.
“Anh không phải muốn ngăn cản em cũng không phải làm hại em. Thứ nhất, anh ta không thích em chút nào, nếu anh ta có hứng thú với em sẽ không dứt khoát từ chối cuộc hôn nhân này. Thứ hai, anh ta đã có gia đình, anh ta không phải là đối tượng mà em có thể mơ tưởng đến em có hiểu không?”
Khi nói đến câu cuối cùng, giọng nói của Đoan Mộc Trạch cao lên để Đoan Mộc Tuyết nhận thức sâu sắc rằng, Dạ Mạc Thầm là người đã có gia đình. Nhưng Đoan Mộc Tuyết không biết đã mất lý trí hay không muốn tin tưởng cô ta hất tay Đoan Mộc Trạch ra, vừa lùi lại phía sau vừa hét lên: “Không, anh ấy không phải là người có gia đình. Đám cưới kia căn bản không diễn ra, anh ấy thậm chí còn không xuất hiện trong đám cưới. Trước kia em nghĩ họ sẽ kết hôn nên mới từ bỏ. Nhưng anh biết không? Anh ấy không xuất hiện trong đám cưới đó, ngược lại anh ấy đã xuất hiện trước mặt em. Ông trời khiến anh ấy chết một lần, tỉnh dậy liền mất trí nhớ, đây chính là sự sắp đặt và quyết định của Chúa. Anh ấy nhất định phải đính hôn với Đoạn Mộc Tuyết em, nhất định phải ở bên em!
“Định mệnh?”
Đoan Mộc Trạch lắc đầu, cười đến rất chua xót: “Em gái ngốc, trên đời này không có chữ định mệnh, nếu thật sự có hai chữ này, anh nói cho em biết, anh ta nhất định sẽ ở bên Hàn Mặc Tử, trước khi mất trí nhớ anh ta không thích em, sau khi mất trí nhớ anh ta cũng không thể nào thích em.”
Lời nói của Đoan Mộc Trạch như một mũi kim đâm vào tim của Đoan Mộc Tuyết.
“Anh nói đây không phải là định mệnh sao?”
Đoan Mộc Tuyết ngơ ngác nhìn Đoan Mộc Trạch, lời nói vừa rồi khiến cô ta không có phản ủng hồi lâu, mỏi khể mở, cố gắng phản bác nhưng lại không có sức lực để lên tiếng.
“Anh nói đúng rồi phải không?”
Đoan Mộc Trạch mim cười, tiến lên vươn tay vén mái tóc rối bù của cô ta ra sau tai, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô ta, nặng nề thở dài: “Em gái ngốc, em là viên ngọc quý của nhà họ Đoan Mộc, dáng vẻ xinh đẹp lại xuất sắc như thế này, trên thế giới có biết bao nhiều người đàn ông thích em, tại sao phải đánh mất thể diện của bản thân cho một người không hề thích em? Cha mẹ trước khi qua đời đã nói những gì, em còn nhớ không?”
Đoan Mộc Tuyết ngày người đứng đó, để Đoan Mộc Trạch lau nước mặt cho mình.
“Cha mẹ nói, dù là con gái hay con trai, lúc nào cũng nên chú ý đến hành vi của bản thân, không nên mất đi ý muốn ban đầu của mình. Con cái trong nhà họ Đoan Mộc nhất định phải có phẩm chất cao đẹp.
Lời này khiến Đoan Mộc Tuyết vô cùng xúc động, Đoan Mộc Tuyết, cô ta cũng cảm thấy bản thân quả thực vì Dạ Mạc Thâm mà trở nên vô cùng nhếch nhác, nhất là sau khi tối hôm qua anh nói không muốn kết hôn, cô ta tức giận đỏ mất ngay tại chỗ, vội vàng đứng lên muốn đuổi theo thì bị ông nội ngăn lại, cô ta còn tỏ vẻ chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục.
Kể cả ban nãy sau khi trở về luôn luôn bực tức, cô ta quả thật… mất hết thể diện.
Suy nghĩ một chút, Đoan Mộc Tuyết cô ta từ trước đến nay luôn được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, khi nào lại bị ghét bỏ như thế?
Nghĩ đến đây, nước mặt Đoan Mộc Tuyết dữ dội rơi xuống, cô ta cần chặt môi dưới, nhào vào vòng tay của Đoan Mộc Trạch, vươn tay ôm lấy eo anh mà khóc nức nở “Anh ơi, hu hu. em chỉ thích mỗi anh ấy thôi, đời này em chỉ thích một người như vậy, em muốn ở bên anh ay…”
Hai người là anh em ruột.
Nhìn thấy em gái khóc thành dáng vẻ như ma này, Đoan Mộc Trạch không đau lòng là nói đổi. Nhưng dù đau lòng, anh không thể nuông chiều em gái đi phá hoại hạnh phúc của người ta như thế, bàn tay to của Đoan Mộc Trạch nhẹ nhàng vỗ lưng Đoan Mộc Tuyết, nhẹ giọng dỗi dành: “Đừng khóc, Dạ Mạc Thậm có gì tốt? Anh ta lại không phải là người đàn ông duy nhất trên thế giới, anh sẽ giới thiệu cho em những người nổi bật hơn. Hơn nữa, Dạ Mạc Thầm không xứng với em, là anh ta không tính mát.
Đoan Mộc Tuyết ở trong lòng anh trai khóc không thành tiếng, nước mắt ào ào chảy ra, không ngừng lạc đầu, Đoan Mộc Trạch chỉ có thể tiếp tục đó dành có tài
Đoan Mộc Tuyết không ngừng khóc, cuối cùng lúc dừng lại còn hơi run rẩy, nức nở nhìn cánh tay Đoan Mộc Trạch. Vết thương cô ta cần ở đó vẫn chảy máu, máu thịt be bét, trông rất nghiêm trọng và kinh khủng.
“Anh ơi, em xin lỗi… vừa rồi em thật sự quá bốc đồng, anh có đau không?”
Cô ta đau khổ hỏi.
Đoan Mộc Trạch sở đầu cô ta, cười khối “Chỉ cần em không làm chuyện ngu ngốc, anh để cho em cần mấy lần cũng không sao, dù sao vết thương nhỏ này cũng không chết người ”
“Em xin lỗi, anh ơi, em… sẽ không bao giờ mất thể diện như vậy nữa.” Đoan Mộc Trạch nghe xong, còn tưởng rằng cô ta đã từ bỏ Da Mạc Thâm, anh ta cuối cùng cũng buông xuống trái tim đang treo lơ lửng “Em suy nghĩ lại liên tốt, loại đàn ông như vậy không đáng.
“Anh, em không sao, anh mau đi bằng bỏ vết thương, đừng đợi vết thương xấu đi sẽ quá muộn” Đoan Mộc Tuyết vươn tay lau nước mắt nơi khỏe mất, thúc giục Đoan Mộc Trạch.
Đoan Mộc Trạch do dự nhìn cô ta một cái rồi nói: “Vậy anh đi xử lý vết thương, anh sẽ kêu người giúp việc tới giúp em thu dọn phòng Em đi nghỉ ngơi trước đi, sau đó đi tắm rửa để tâm trang bình tĩnh lại. Đến lúc đó anh dẫn em ra ngoài chơi, giới thiệu cho em những người đàn ông xuất sắc hơn.
“Anh, mau đi xử lý vết thương đi.” Đoan Mộc Tuyết vội vàng đẩy anh ta xuống lầu, Đoan Mộc Trạch không từ chối được chỉ có thể gặp bác sĩ
xử lý vết thương trước.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Đoan Mộc Trạch, vẻ mặt đáng thương của Đoan Mộc Tuyết lập tức thay đổi, trên môi có ta dẫn dân nở một nụ cười lạnh lùng.
Cô ta duỗi ngón trỏ nhẹ nhàng lau nước mất nơi khóe mắt.
Anh trai nói đúng, nếu cô ta tiếp tục gây rắc rối như thế này thì cũng chẳng ích gì ngoại trừ việc khiến người khác chế cười. Dù cô ta có đập phá hay khóc lóc ở đây như thế nào, Dạ Mạc Thầm cũng không thể nhìn thấy và không thích cô ta.
Để đối phó với loại đàn ông lạnh như băng này, có vẻ như cô ta không thể dùng những phương pháp cũ trước đây nữa. Cô ta vẫn rất tin tưởng vào số mệnh, ông trời đã cho cô ta thêm một cơ hội, có ta nhất định sẽ nắm bắt thật chặt cơ hội này, không bao giờ để nó tuột mất
Đa Mạc Thâm… Chở xem, cho dù anh không yêu tôi, nhưng mối thủ từ chối tôi này, tôi sẽ nhớ kỹ, nhất định sẽ khiến anh chủ động muốn cưới tôi.
Trong lòng Đoan Mộc Tuyết hạ quyết tâm, nụ cười trên mặt của cô ta càng trở nên kinh khủng.
Người giúp việc trốn trong chỗ tối nhìn thấy cảnh này không nhịn được rùng mình, mấy người nhìn nhau thì thào: “Cô chủ không sao chứ? Nụ cười vừa rồi thật đáng sợ.
“Ai biết được? Cô chủ nhỏ của chúng ta lớn tới như vậy đã từng bị từ chối lần nào chứ? Tôi nghĩ có lẽ cô ấy sẽ bị kích thích rất lớn, đôi chao…