Càng sợ hãi thì càng phải đối mặt.
“Vâng, buổi tối con sẽ gọi điện nói chuyện này với cô ấy.”
I0 Ở bên kia.
Sau khi những người đó rời đi, anh Lâm vẫn ngồi ngơ ngác ở đó nhìn tô mì trước mặt.
Phải nói rằng đây là tô mì tệ nhất mà anh ta từng ăn trong đời.
Vừa vào miệng liền thấy đăng.
Nhưng anh ta không nhịn được nếm đi nếm lại bát mì đó vì chút vị ngọt đọng lại sau khi vị đắng tan hết.
Một lúc sau, dường như anh ta nghĩ ra điều gì đó, cười cười một cách nhẹ nhõm sau đó lấy di động ra gọi điện.
“Mắt nhìn người của cậu rất tốt, là một cô gái vừa chăm chỉ vừa có cách nghĩ riêng”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
“Đã quyết định rồi?”
Anh Lâm gật đầu: ‘Ừ”
Nói xong, anh ta nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười: “Nhiêu năm không gặp như vậy, không ngờ rằng việc đầu tiên cậu nhờ tôi lại là vì một người phụ nữ”
Bên kia hiển nhiên không muốn tiếp tục nói về chủ đề này: “Đến phút thứ ba mươi tôi còn có cuộc họp.”
Anh Lâm liếc nhìn thời gian trên đồng hồ: “Còn năm phút nữa mới đến phút ba mươi, nói chuyện với tôi đi, làm sao quen biết nhau?”
“… Lâm Hứa Chính, làm thế nào mà cô ấy thông qua được? Mặc dù chuyện này là do tôi mở lời trước nhưng tôi biết cậu rất khó tính”
Nghe vậy, Lâm Hứa Chính cúi đầu cắn thêm một miếng mì, nghiêm túc cảm nhận hương vị nơi đầu lưỡi.
“Cô ấy… làm tôi nhớ đến vợ mình”
Bên kia hít vào một hơi: “Cái gì?”
“Nhưng mà cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì với cô ấy, lời lúc nấy cũng không đúng lắm, phải là mỳ mà cô ấy làm khiến tôi nhớ đến vợ của mình” Thấy người bên kia lại im lặng, Lâm Hứa Chính cười nhạt nói: “Cô gái rất tốt, nếu có ý đó thì nên trân trọng, đời người ngắn lắm, bây giờ không đến với nhau thì mai sau chẳng còn cơ hội nữa đâu”
Đầu bên kia điện thoại im lặng, Lâm Hứa Chính cười nhẹ: “Làm sao, nói trúng tim đen của cậu rồi? Không có gì để nói nữa?”
Sau một lúc im lặng, cuối cùng bên kia cũng khôi phục giọng nói lạnh lùng.
“Cô ấy là bạn của em gái tôi.”
“2”
Lâm Hứa Chính cười tủm tỉm: “Hóa ra là bạn của em gái cưng của cậu, vậy thì cậu là trâu già gặm cỏ non rồi? Cũng phải, tôi thấy tuổi tác của cô ấy rất nhỏ, trẻ trung hoạt bát, rất hợp với lão già như cậu.”
Lâm Hứa Chính giả vờ không hiểu ý của anh ta.
Theo những gì anh ta biết về Hàn Thanh thì ý của anh ta là người kia chỉ là bạn của em gái, anh ta ra mặt chỉ vì Tiểu Nhan là bạn của em gái mà thôi.
Nhưng Lâm Hứa Chính là ai chứ, làm sao có thể tin lời của anh ta?
Trực tiếp tự hiểu sai ý của anh ta.
Dù sao thì anh ta cũng không thể làm gì được mình.
Quả nhiên bên kia thở dài một hơi, đến giải thích cũng lười, chỉ nói: “Cậu muốn hiểu thế nào thì hiểu, cuộc họp sắp bắt đầu rồi”
Lâm Hứa Chính: “Đi đi, nhớ rằng cậu nợ tôi một ân tình.”
Lâm Hứa Chính nói xong cúp điện thoại, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.