Hàn Minh Thư xoay người lại, múc một chén cháo trắng đặt ở trước mặt anh.
“Bữa tối của anh”
Dạ Âu Thần vốn đói bụng chờ cô làm gì đó, kết quả anh nhìn thấy chỉ có một chén cháo trắng thì có chút buồn bực: “Chỉ như vậy?”
Hàn Minh Thư cười giả lả: “Nếu không thì đâu? Hiện tại anh bị thương nặng như vậy nên chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, có cháo trắng ăn là không tệ rồi Dạ Âu Thần nghe vậy thì không nhịn được nhíu mày lại: “Tối qua em không chỉ mang cháo trắng”
“Ngày hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay, sao có thể nói hai ngày làm một chứ?” Hàn Minh Thư nói xong thì ngồi xuống ghế bên cạnh, động tác có vẻ không hài lòng lắm.
Dạ Âu Thần nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn cháo trắng trong chén, cuối cùng bất đắc dĩ cười thầm trong lòng.
Xem ra người phụ nữ này thật sự chỉ cho anh ăn cháo trắng.
“Em tự mình nấu cháo này sao?” Anh hỏi.
Hàn Minh Thư hừ lạnh một tiếng: “Không phải, tôi mua ở dọc đường”
Sao có thể? Dạ Âu Thần không phải không nhìn ra cháo mua ở dọc đường không thể có màu vàng nhạt và hương vị giống như vậy, người phụ nữ này ra vẻ không quan tâm.
Vì sao?
Bởi vì nụ hôn lúc nãy?
À, môi Dạ Âu Thần mang theo ý cười, một tay cầm chén cháo ăn, tuy rằng là cháo trắng nhưng anh lại nếm ra được đủ lại mùi vị.
Ít nhất người phụ nữ này tự mình nấu ăn cho anh, hơn nữa tự mình mang đến.
Tấm lòng này cũng đủ rồi.
Hàn Minh Thư ngồi bên cạnh thấy Dạ Âu Thần không nói gì mà ăn hết chén cháo, hơn nữa không thừa một giọt nào, cô có chút nghỉ ngờ về cuộc sống.
Bởi vì nếu nói cô ăn cháo trắng thôi thì cô cũng không ăn được, phải có đồ ăn kèm.
Ví dụ như dưa cải gì đó, nhưng Dạ Âu Thần lại…
Dạ Âu Thần vốn cao gầy, hơn nữa lần này anh bị thương nên càng thêm gầy gò, mà cô lại cho anh ăn cháo trắng.
Anh lại không nói gì mà ăn hết cháo, Hàn Minh Thư bỗng cảm thấy mình có chút quá đáng.
Người ta bị thương vì cô đó.
Hàn Minh Thư nghĩ vậy thì ho nhẹ một tiếng đứng lên: “Anh có muốn ăn trái cây không? Tôi vừa mới mua”
Cô mua một ít trái cây ở siêu thị.
“Bây giờ?” Dạ Âu Thần hơi híp mắt lại, Hàn Minh Thư mới ý thức được anh vừa ăn cháo xong, hiện tại thật sự không thích hợp ăn trái cây, hơn nữa trái cây lạnh, tốt nhất vẫn nên ăn vào ban ngày.
Cô có chút chán nản dời tâm mắt, không trả lời Dạ Âu Thần.
Phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh, Hàn Minh Thư cũng không biết nói gì với anh, Dạ Âu Thần im lặng nằm sấp ở đó.
Cô quay đầu lại nhìn anh một cái, phát hiện lúc trước Dạ Âu Thần rất cao lớn, lúc này anh có vẻ giống như đứa trẻ, còn có chút đáng thương.
Hàn Minh Thư mím môi, thu hồi ánh mắt rồi nhắm mắt lại.
Cô không thể mềm lòng, không thể bởi vì anh bị thương mà cô đau lòng cho anh.
Là anh tự nguyện, đúng vậy…
Cứ như vậy đi.
Hàn Minh Thư ngồi một lát, sau đó đi đóng cửa phòng bệnh, sau khi cô dọn dẹp xong thì tìm giường nhỏ của mình rồi nằm xuống nghỉ ngơi, dù sao cô nghĩ Dạ Âu Thần có ghế dựa kia rồi nên tối nay anh nằm ở đó ngủ là được.
Mà cô chỉ cần nằm ở đây, sáng mai sẽ rời đi.
Không ngờ cô vừa nằm xuống không bao lâu thì nghe thấy tiếng Dạ Âu Thần nói.
“Người phụ nữ ngốc”
Hàn Minh Thư: Người phụ nữ ngốc là ai?
“Tối nay em không ngủ chung với tôi sao?” Dạ Âu Thần lại hỏi một câu.
Hàn Minh Thư xoay đầu nhìn về phía Dạ Âu Thần: “Anh nói cái gì? Ai ngủ chung với anh?”
“Em đó” Dạ Âu Thần thấy cô nhìn qua thì khóe môi cong lên: “Không phải đêm qua em cho tôi mượn chân sao? Tối nay.”
“Anh nằm mơ đi, chân tôi đã tê suốt một ngày, suýt nữa không đi được. Không lẽ anh bị thương ở lưng nên cũng muốn tôi tàn phế giống anh sao?” Hàn Minh Thư nhanh chóng nói.
Đáy mắt Dạ Âu Thần vẫn đầy ý cười: “Sao vậy? Tôi nằm lên chân em một chút mà thôi, có tê chân cũng không nhanh như thế, chuyện này cũng không được sao?”
“Tôi không muốn, tối nay tôi muốn ngủ ở đây” Hàn Minh Thư chỉ vào giường nhỏ của mình, lại chỉ ghế dựa trước mặt anh: “Hơn nữa anh tìm người chuẩn bị thứ này rồi, còn tiện hơn chân của tôi nhiều”
Dạ Âu Thần nhìn ghế dựa trước mắt thì bỗng nhiên cảm thấy không vừa mắt chút nào.
Nhưng anh cẩn thận suy nghĩ, cô đồng ý ở đây cũng không tệ rồi, anh còn yêu cầu nhiều như vậy làm gì?
Huống chỉ đêm qua cô thật sự tê chân, tối nay phải để cô nghỉ ngơi thật tốt.
Phòng bệnh yên tĩnh lại.
Hàn Minh Thư thấy anh không nói lời nào thì nghĩ thầm anh chấp nhận, vì thế cô nắm nhắm mắt lại.
Có lẽ ban ngày cô ngủ nhiều nên lúc này không hề buồn ngủ, trong đầu vô cùng tỉnh táo, càng tỉnh táo thì càng nghĩ đến cơn ác mộng vào buổi chiều.
Hàn Minh Thư xoay người đúng lúc nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Sau đó cả người cô đột nhiên cứng đờ.
Bởi vì có một người đứng ở cửa phòng bệnh.
Mà người kia…
Hai ánh mắt chạm nhau trong không trung, Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy cả người lạnh run.
Xoạt —— Người kia nhìn thấy ánh mắt của cô thì nhanh chóng biến mất ở cửa phòng bệnh.
Cả người Hàn Minh Thư lạnh lẽo năm ở đó giống như một thi thể, một giây, hai giây, ba giây…
Hàn Minh Thư đột nhiên xoay người xuống giường, sau đó nhanh chóng đi về phía cửa phòng bệnh.
Tay cô vừa mở cửa phòng thì phía sau truyền đến tiếng Dạ Âu Thần dò hỏi: “Em làm gì vậy?”
Hàn Minh Thư nghe thấy giọng nói thì lúc này mới quay đầu lại phát hiện Dạ Âu Thần ngồi ở đó, ánh mắt sâu xa nhìn chăm chằm cô.
Hàn Minh Thư: “Anh có nhìn thấy không?”
“Cái gì?” Ánh mắt Dạ Âu Thần lộ vẻ khó hiểu.
“Anh không nhìn thấy sao?” Hàn Minh Thư nhíu mày lại, cô không quan tâm đến Dạ Âu Thần mà đi ra ngoài, kết quả hành lang bệnh viện vắng vẻ, không có ai cả.
Cô nhìn nhầm rồi sao?
Nếu không thì sao đối phương có thể chạy trốn nhanh như vậy?
Nhưng… Vừa rồi đôi mắt mang theo oán hận, rõ ràng đó là…
Hàn Minh Thư lại nghĩ tới giấc mơ vào buổi chiều thì cảm thấy cả người lạnh băng.
Là cô ta đúng không? Gó lẽ là cô ta? Hiện tại cô ta đang ở bệnh viện này?
Hàn Minh Thư nghĩ vậy thì lại muốn chạy ra ngoài, sau lưng lại truyền đến giọng của Dạ Âu Thần: “Rốt cuộc em nhìn thấy cái gì?”
Giọng nói có chút gần, Hàn Minh Thư xoay người mới phát hiện Dạ Âu Thần đã xuống giường đi về phía mình.
Hàn Minh Thư ý thức được lúc anh đi sẽ động đến miệng vết thương nên đành phải nói: “Anh mau ngồi xuống đi, không phải là chuyện của anh”
Dạ Âu Thần nhíu mày chặt lại, bởi vì anh thấy sắc mặt cô tái nhợt, giống như gặp chuyện không thể giải quyết.
“Em nhìn thấy cái gì?” Dạ Âu Thần nhìn vào mắt cô, nghiêm túc hỏi.
Hàn Minh Thư: ”…”
Cô sửng sốt một chút, một lát sau mới chậm rãi nói: “Lâm Ân Ân”
Dạ Âu Thần nghe thấy tên Lâm Ân Ân thì ánh mắt sâu hơn, sau đó anh đi tới đưa tay kéo Hàn Minh Thư vào phòng bệnh trước rồi đi ra ngoài nhìn xung quanh.