“Anh hỏi đủ chưa? Biết rõ em sẽ không trả lời vấn đề này mà anh còn hỏi à! Hơn nữa, chúng ta tới đây là để ăn cơm chứ không phải tới để làm này kia, anh đàng hoàng chút đi!”
Bỗng nhiên cô thay đổi khiến anh không kịp trở tay. Mà lúc này, Hàn Minh Thư dùng sức nhéo đôi tai làm Dạ Âu Thần rất đau đớn.
Bầu không khí mập mờ vừa nãy nhanh chóng chóng biến.
Dạ Âu Thần nhìn cô hồi lâu mới lên tiếng: “Em thật biết phá hư bầu không khí.”
Hàn Minh Thư thu tay, đứng dậy thoát khỏi người anh.
“Đó là tất nhiên”
Không phá hư không khí, lỡ như lửa nóng đốt người anh thì sao? Bây giờ cô không thể làm cùng anh nên đến lúc đó anh càng khó chịu hơn thì sao?
Hàn Minh Thư chọn chỗ ngồi xa nhất với Dạ Âu Thần, cô nghiêm túc nói: “Từ nay về sau, không có sự cho phép của em thì anh không được tùy ý hôn.”
Dạ Âu Thần: “2”
Anh híp mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ cách xa anh bật cười: “Đây là ý gì?”
Hàn Minh Thư không giải thích mà chỉ đáp: “Dù sao em cũng nói rồi, nếu lần sau anh tùy tiện hôn mà em chưa cho phép thì em sẽ trở mặt với anh đấy”
Về nước đã mấy ngày nhưng vì công việc bên trên nên hai người gặp nhau rất ít. Nếu không nhờ đi ăn cơm thế này thì ngay cả cơ hội nói thêm vài câu cũng không có.
Dạ Âu Thần nhìn chăm chú dáng vẻ dặn dò của cô, vốn dĩ anh còn muốn tranh thủ chút phúc lợi cho bản thân. Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn rồi miết đôi môi mỏng của mình.
Ồ, cô có thể đặt điều kiện nhưng anh…
Cũng không nhất thiết phải nghe mà?
Còn chuyện trở mặt thì giữa vợ chồng với nhau thì không lẽ cô lại vì chuyện này mà làm thế?
Sau khi có quyết định, Dạ Âu Thần không tranh cãi với cô nữa.
Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên. Khi hai người đang ăn cơm, bỗng Hàn Minh Thư như chợt nghĩ đến điều gì nên hỏi: “Khi nào thì anh có thể giải quyết xong chuyện ở công ty?”
Dạ Âu Thần nhìn cô trả lời: “Rất nhanh thôi, khoảng một tuần”
“Tốt lắm, vậy em cũng sẽ cố gắng xử lí công việc của em trong vòng một tuần này.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, chúng ta sẽ đi nhà cũ của ông cụ Dạ”
“Nhà cũ?”
Nghe thấy hai chữ này, đôi mắt của Dạ Âu Thần ánh lên vẻ mờ mịt.
Hàn Minh Thư chợt phản ứng lại, anh mất đi kí ức nên chắc chắn không nhớ được nhà cũ. Cô bèn giải thích: “Là nhà trước kia của nhà họ Dạ, năm năm trước chúng ta đã ở đó, về sau…”
Về sau khi cô rời đi nên không rõ khi nào nhà Dạ Âu Thần đi.
Đến khi cô về nước, cô cũng không quan tâm căn nhà đó trở nên thế nào. Mấy hôm nay, cô có hỏi thăm thì được biết nó đã bỏ hoang nhiều năm.
Bởi vì ông cụ luôn ở trong viện dưỡng lão, còn Dạ Lẫãm Hàn đã ra bên ngoài ở.
Còn Dạ Âu Thần càng khỏi nói, với tính tình của anh thì chắc chắn không sống ở đó.
“Về sau thì sao?”
Dạ Âu Thần hỏi, dường như cũng không quá quan tâm.
“Em không rõ lắm, chuyện khi đó nên hỏi Tiêu Túc.
Cậu ta luôn đi theo bên cạnh Dạ Âu Thần, hỏi cậu ta là ổn nhất.
Tiêu Túc à?
Dạ Âu Thần mím môi, gật đầu nói: “Anh sẽ giải quyết việc này, em đừng lo”