Người trong thang máy không ngờ cô gái nhỏ lại có sức công phá như vậy, vừa rồi còn co rút yếu ớt trong vòng bảo vệ của người đàn ông mà bây giờ? Giống như thể lãnh thổ động vật bị xâm chiếm, mắt lộ ra hung ba, nhe răng trợn mắt hướng về phía đối phương nổi cáu rít gào, dáng vẻ vô cùng bênh người mình.
Nói xong, Tiểu Nhan bỏ móng vuốt sắc nhọn của mình lại, rồi nở một nụ cười ngọt ngào với ông già với giọng nói nhẹ nhàng.
“Ông cụ, tôi không có ý gây hấn với ông, chuyện này không liên quan đến ông, ông là người tốt”
“…
Ông già: “…
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ông ta đang ở đâu?
Ngay cả Hàn Thanh cũng sững sờ nhìn phía sau đầu của cô gái nhỏ.
Người có tính tình tốt như cô ấy lại vừa phát tát?
Những người trong thang máy cũng đang xem cuộc vui.
Lúc này thang máy thuận lợi đến đích, người phụ nữ trung niên uất ức không nói được lời nào, hừ lạnh một tiếng đẩy ông già ra khi cửa thang máy mở ra, tức giận đùng đùng.
Những người khác trong thang máy khi nhìn thấy đều mỉm cười: “Cô gái, năng lực bạn gái của cô thật là tuyệt vời.”
“Đúng vậy, vừa rồi người phụ nữ kia thật quá đáng, ỷ bản thân đẩy ông già liền không kiêng ky ai cả, loại người này rất khó xử và còn làm đè nén nhuệ khí của đối phương”
“Cô gái nhỏ làm tốt lắm, bạn trai của cô cũng rất đẹp trail”
Hàn Thanh cao ráo đẹp trai, Tiểu Nhan nhỏ nhắn dễ thương, vừa rồi Hàn Thanh kéo cô gái nhỏ vào lòng sau đó còn cố gắng lấy lại công bằng cho cô ấy, trong mắt người ngoài còn nhìn thấy hai người xứng đôi vừa lứa.
Vì vậy, nghiễm nhiên hành động của Tiểu Nhan trong mắt mọi người đó là bảo vệ bạn trai.
Sau khi bị mọi người trêu chọc, vẻ mặt của Tiểu Nhan lập tức thay đổi.
“Đó… không phải như những gì mọi người nghĩ, tôi…”
Cô ấy nên giải thích như thế nào đây, các đường nét trên mặt Tiểu Nhan đều nhăn lại với nhau.
Cô ấy vừa nghe thấy người phụ nữ trung niên nói Hàn Thanh không tốt thì lập tức khó chịu, không hề cân nhắc hậu quả của việc làm đó.
Mà ngay bây giờ……
Tiểu Nhan bí mật liếc ngang nhìn Hàn Thanh.
Vẫn như mọi khi, khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thanh không có biểu cảm dư thừa, chỉ có một đôi mắt đen trong veo nhìn cô ấy chằm chằm, sau khi hai người chạm mắt trên không trung, Tiểu Nhan liền nhanh chóng dời đi.
Trong thang máy có rất nhiều người, cô ấy xấu hổ không nói nên lời.
Vì vậy, Tiểu Nhan đành phải cúi đầu xuống cảm thấy một ánh mắt đang dán chặt vào đỉnh đầu mình.
Vì vậy, Tiểu Nhan bắt đầu nghĩ lung tung.
Cô ấy có gội đầu tối qua không? Tóc cô ấy bây giờ có lộn xộn không? Không biết trên đầu có gàu hay mùi hôi không?
Chỉ nghĩ tới đó thì cuối cùng thang máy cũng xuống đến tầng một.
Tiểu Nhan đi theo Hàn Thanh ra khỏi thang máy.
Cô ấy vẫn giữ khoảng cách với Hàn Thanh, nhưng vừa rồi hai người đứng quá gần trong thang máy nên dường như trên người cô ấy vẫn còn hơi thở của Hàn Thanh.
Trầm ổn và mát lạnh.
Tiểu Nhan khẽ cắn môi dưới, nhớ lại mọi chuyện trong thang máy vừa rồi.
Vòng tay của anh ta… thật sự rất ấm.
Không đúng!