Ánh mắt cô gái nhìn Hàn Minh Thư tràn ngập vẻ ngưỡng mộ.
Có thể được một người đàn ông vừa lạnh lùng, vừa đẹp trai, lại không đặt bất cứ người phụ nữ nào khác vào trong mắt coi mình như bảo bối trong tay, chắc là một chuyện rất hạnh phúc nhỉ.
“Thật ngại quá.” Sắc mặt ông chú mập rất hiền hòa, thấy bản thân suýt chút nữa đụng phải một cô gái có thân hình mảnh mai, vội quay người lại gãi đầu cười gượng với Hàn Minh Thư, rồi xin lỗi: “Ban nãy tôi thấy cửa thang máy sắp đóng lại nên có chút gấp, xin lỗi.”
Thấy nụ cười và giọng nói của ông ta vô cùng chân thành, Hàn Minh Thư cũng cười: “Không sao, dù sao cũng không đụng trúng tôi, có điều lần sau chú vẫn nên cẩn thận hơn chút, lúc cửa thang máy đóng lại chú làm vậy rất nguy hiểm đó.”
“Đúng đúng, nói đúng lắm, vợ tôi ở nhà đợi nên tôi mới chạy vội như vậy, lần sau nhất định sẽ chú ý.”
Hàn Minh Thư gật đầu, vẫn chưa kịp nói tiếp thì đã cảm thấy bàn tay đặt ở eo cô siết chặt hơn một chút, Dạ Âu Thần bất mãn siết chặt eo cô, nhíu mày nói: “Bao nhiêu ngày như vậy rồi, sao tôi không thấy em cười với tôi một cái, bây giờ lại cười với người ta xán lạn như vậy?”
“…”
Lời nói này đã thành công khiến nụ cười trên khóe môi Hàn Minh Thư đông cứng lại.
Cô không thể ngờ tới, Dạ Âu Thần lại nói thẳng ra như vậy trước mặt mấy người trong thang máy, vốn tưởng rằng cho dù anh có muốn oán giận thì về nhà anh mới oán giận.
Thấy ông chú và cô gái bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình, Hàn Minh Thư cảm thấy mặt có chút nóng, đành phải ho nhẹ một tiếng che giấu sự ngại ngùng của mình, rồi cúp mắt xuống không đáp lời Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần không nhận được câu trả lời, nhíu mày càng chặt hơn, ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt ông chú mập đang cười kia.
Sau khi ông chú mập nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Dạ Âu Thần, có chút ngại ngùng lùi lại một bước, không ngờ ông ta lại không có não mà lại đi tố cáo với Hàn Minh Thư.
“Chồng cô trông hung dữ thật đấy.”
Hàn Minh Thư: “…”
Sắc mặt Dạ Âu Thần vốn dĩ đang lạnh lẽo, sau khi nghe thấy lời này vẻ nghiêm nghị trên mặt lại trở nên dịu dàng hơn đôi chút, ánh mắt nhìn ông chú mập tuy vẫn rất lạnh lùng nhưng đã không còn sát khí như trước đó nữa.
Một lúc lâu sau, anh khẽ “hừ” một tiếng.
“Mắt nhìn không tệ.”
Đôi môi Hàn Minh Thư không khỏi run rẩy.
Ông chú mập không kìm nổi mà cười: “Chồng cô thú vị thật đó, không ngờ lại thừa nhận rồi.”
Haha.
Hàn Minh Thư rất muốn nói với ông chú mập này, Dạ Âu Thần nào có thừa nhận bản thân hung dữ, câu nói “mắt nhìn không tệ” đó rõ ràng là đang nhằm vào hai chữ “chồng cô” của ông chú mập mà.
Cô kìm nén lại ý định trợn mắt với anh, muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Dạ Âu Thần.
Không ngờ ngay sau đó Dạ Âu Thần lại ôm chặt cô vào lòng.
Cô không thể nào mà giãy ra được, dáng vẻ được coi như bảo bối này khiến cô gái bắt chuyện với Dạ Âu Thần trước đó cúi đầu càng thấp hơn, đúng lúc này cửa thang máy “tinh” một tiếng rồi mở ra, cô ta cũng không để ý đây có phải tầng mà cô ta muốn đến hay không, quay người rồi đi thẳng ra ngoài.
Ông chú mập vẫn ngốc nghếch đứng nguyên tại chỗ, cười híp mắt nhìn Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư.
“Chú đến rồi đó.” Dạ Âu Thần lạnh lùng nhắc nhở một câu.
“Hả?” Ông chú mập chợt phản ứng lại, nhìn qua số tầng mới nhận ra mình đã tới, vội bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vậy tôi đi trước đây, cậu nhóc, đối xử với vợ dịu dàng chút.”
Tuy Hàn Minh Thư cười với ông ta rất đáng ghét, nhưng lời ông chú mập này nói ra lại khiến Dạ Âu Thần không thể ghét nổi.
Tinh!
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Hàn Minh Thư mới bực bội kéo bàn tay đang quấn lấy eo cô ra: “Có thể buông ra được chưa?”
Nhưng Dạ Âu Thần vẫn không buông ra, mà lại còn ôm cô chặt hơn, anh thấp giọng nói: “Vợ, tôi đói rồi.”
Hàn Minh Thư: “… Anh bị điên à?”
Tuy nói như vậy, nhưng gương mặt Hàn Minh Thư vẫn không kìm được mà đỏ ửng lên, vì lúc nói lời này Dạ Âu Thần ghé sát vào tai cô, hơi nóng xuyên qua lỗ tai cô, ấp ám mà lại ngứa ngáy.
Vậy nên Hàn Minh Thư nghe thấy lời này, không cần biết anh có đói hay không, cô giơ chân lên giẫm mạnh vào chân người phía sau.
“Ừm.” Cô đi giày cao gót nhỏ, Dạ Âu Thần không chút phòng bị bị cô giẫm như vậy, đau đến mức kêu thành tiếng, giống như trả thù lại, tay Dạ Âu Thần lại tăng thêm chút sức.
Hàn Minh Thư sợ ngứa, eo bị anh nhéo mạnh như vậy, cô tránh sang một bên rồi tách tay anh ra.
Đúng lúc này cửa thang máy “tinh” một tiếng rồi mở ra, Hàn Minh Thư hoảng loạn chạy thẳng ra ngoài. Lúc đến cửa nhà, Hàn Minh Thư đặt ngón tay vào, lúc định mở cửa ra đi vào nhà thì cô lại quay đầu lại.
Cô nhìn thấy Dạ Âu Thần đi ra khỏi thang máy, nghĩ hôm nay anh ẫn luôn ở bên chăm sóc cho cô, cô thực sự không nỡ nhẫn tâm, bèn chủ động mời anh.
“Vào đi, tôi đi gọi món.”
Dạ Âu Thần chịu đựng cơn đau ở chân theo cô đi vào nhà.
Sau khi vào nhà, cả hai đồng thời cúi người cởi giày, Hàn Minh Thư thấy Dạ Âu Thần cởi giày ra, thấy tất anh có dấu vết bị lõm xuống, cô quan sát kĩ, hình như là vị trí mà ban nãy bị giày cao gót của cô giẫm phải.
Chắc là đau lắm nhỉ?
Dạ Âu Thần nghĩ vậy, lặng lẽ để giày của mình lên kệ giày, rồi tiện tay lấy đôi dép của đàn ông ở dưới hàng thấp nhất đặt xuống đất cho Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần đi dép vào, nhìn thấy hàng trên cùng trống rỗng.
Rõ ràng hôm qua lúc tới đây, hàng này toàn là giày của trẻ con.
Không ngờ hôm nay cô lại cất hết chỗ dày đó đi rồi.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần nhíu mày lại, không kìm được hỏi: “Cất hết giày đi rồi sao?”
Động tác tay của Hàn Minh Thư khẽ ngừng lại, rất nhanh đã hiểu ra anh đang hỏi cái gì, rồi cô gật đầu.
Sau đó cô quay người lại, lấy điện thoại mở Now đặt đồ ăn.
“Anh muốn ăn cái gì?”
“Sao cũng được.” Dạ Âu Thần đi theo cô, thấy cô chỉ cao đến lồng ngực mình, anh không kìm được mà nghĩ, nếu con của cô cũng ở đây, vậy nó sẽ cao đến đâu của anh?
Năm năm rồi… nếu đứa bé kia là con của chồng trước cô, vậy bây giờ cũng năm tuổi rồi.
Nếu là năm tuổi…
Chắc chỉ cao đến đầu gối anh thôi nhỉ?
Nghĩ đến đây, trong đầu Dạ Âu Thần không khỏi hiện lên một bóng dáng nhỏ bé, đứa bé kia đeo một chiếc mặt nạ hoạt hình, có một đôi mắt lấp lánh, trong suốt như pha lê, rồi nhìn anh nói.
“Cháu tin chú không phải người xấu!”
Đứa bé đó… anh gặp được ở nhà họ Hàn, trông có vẻ rất nhỏ.
Chắc khoảng năm tuổi, mà con của Minh Thư cũng năm tuổi…
Nếu nói như vậy, đứa bé kia…
Nghĩ đến đây, có một cảm giác kì lạ chợt dâng lên trong lòng Dạ Âu Thần, tay của anh vô thức ôm lấy lồng ngực mình, nhìn Hàn Minh Thư phía trước.
Chẳng lẽ đứa bé đó chính là con của Minh Thư?
“Tùy ý, như thế nào cũng được sao? Vậy tôi gọi theo khẩu vị của tôi nhé?”
Dạ Âu Thần nhìn thấy cô kích vào một tiệm cơm Tứ Xuyên, bàn tay vô thức giữ lấy cánh tay cô, buột miệng nói: “Đứa trẻ lần trước tôi gặp ở nhà họ Hàn…”