Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 542: Hoảng sợ “mẹ?”




“Mẹ?” Bé Đậu Nành thấy gương mặt mẹ mình trắng bệch như giấy, lông mày nhăn lại biểu hiện có chút không vui.



Cậu vốn chỉ muốn thử mẹ mình một chút, thật không ngờ biểu hiện của mẹ cậu lại kháng cự như vậy.



“Ah. Bé Đậu Nành huơ đôi tay bé nhỏ của mình trước mặt Hàn Minh Thư, nỗ lực muốn kéo tâm trí trở lại. Nhưng Hàn Minh Thư dường như đã bị cuốn vào suy nghĩ riêng của chính mình, kéo thế nào cũng không lại. Tình trạng như thế này…



“Bé Đậu Nành đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, không dám thử Hàn Minh Thư nữa chỉ vươn hai tay bé nhỏ dùng lực ôm lấy cổ của mẹ mình, tới lúc đó đúng như cậu đoán cả người cô lạnh toán mồ hôi ở cổ đổ không ngừng.



“Mẹ! Mẹ!” Bé Đậu Nành dùng lực gọi Hàn Minh Thư nhưng cô một điểm cũng không có phản ứng.



Nhìn bộ dạng của cô như vậy Bé Đậu Nành bị dọa sợ tiếng khóc cất lên: “Mẹ! Mẹ để ý đến Bé Đậu Nành đi!”“



Tiếng khóc của cậu nhóc vừa cất lên cuối cùng cũng khiến thần trí của Hàn Minh Thư bị kéo về. Cúi đầu nhìn thấy cậu nhóc vòng tay ôm chặt cổ mình, hai mắt khóc đến đỏ hồng cô mới nhớ lại vừa nãy đã phát sinh ra chuyện gì….



“Bé Đậu Nành”



Giống như phần còn lại của đời mình, Hàn Minh Thư có chút đờ đẫn gọi tên cậu.



“Mẹ, con ở đây, mẹ đừng dọa sợ Bé Đậu Nành có được không?” Bé Đậu Nành một bên dùng lời nói đáp lại Hàn Minh Thư.



một bên tháo mặt nạ trên mặt, sau đó áp gương mặt âm áp lên muốn truyền hơi ấm cho cô “Sau khi Hàn Minh Thư hồi phục mới từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường, Bé Đậu Nành vốn dĩ thể chất rất tốt nên cách lớp quần áo thân nhiệt ấm áp không ngừng truyền qua.



Cảm giác thế này…. Giống như có người kéo bạn từ bóng tối trở về.



Đây có phải là sự cứu rỗi? Hàn Minh Thư dùng lực mạnh mẽ ôm lấy Bé Đậu Nành như thể đang nói với chính mình.



“Bé Đậu Nành, không cần biết sẽ phát sinh chuyện gì con vẫn mãi là bảo bối của mẹ”



“Vâng” Bé Đậu Nành dùng lực gật đầu: “Bé Đậu Nành mãi mãi chỉ là bảo bối của một mình mẹ thôi, Mẹ đừng buồn… “



Cậu nhóc ân cần ở bên cái gì cũng không hỏi, Hàn Minh Thư biết đứa bé này từ nhỏ so với những đứa trẻ khác càng chu đáo hơn, cô không nói với cậu nhóc gì nữa chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Xin lỗi con, Mẹ vừa rồi có phải dọa con rồi không?



Bé Đậu Nành lắc lắc đầu: “Mẹ đừng buồn, Bé Đậu Nành sẽ mãi mãi, mãi mãi ở bên mẹ”



“Thật sao?” Hàn Minh Thư mắt nhòe lệ nhìn Bé Đậu Nành: “Vậy thì nếu….. có một ngày có người muốn đưa Bé Đậu Nành đi, rời bỏ Mẹ?”



Biểu cảm của Bé Đậu Nành đột nhiên trở nên nghiêm túc chân thật: “Sẽ không có sự việc như Mẹ nói xảy ra đâu, con biết Mẹ chỉ đang nói nếu như.



“Bé Đậu Nành nắm lấy tay cô đặt lòng bàn tay của cô lên má mình sau đó nhẹ nhàng xoa xoa lên lòng bàn tay ấm áp: “Sẽ không có ngày đó đâu Mẹ, Bé Đậu Nành vĩnh viễn sẽ chỉ là của một mình mẹ, Mẹ đừng lo lắng nữa được không?”



“Ừn” Hàn Minh Thư cố nén nước mắt chực rơi, ngồi một lúc mới định thần trở lại, sau đó cô đưa mặt nạ lại cho Bé Đậu Nành: “Con đeo mặt nạ lên trước đi, rồi trở lại trong phòng đợi mẹ, Mẹ đi xem dì Tiểu Nhan của con sao rồi”



“dì Tiểu Nhan?”



“Dì cùng Cậu của con đi xã giao rồi, có lẽ cũng uống không ít rượu nên giờ Mẹ đi xem thế nào”



“Ah” Bé Đậu Nành dường như chìm trong suy nghĩ của mình, đôi mắt nhỏ khẽ đảo qua sau đó nhỏ giọng nói: “Mẹ chẳng phải luôn muốn mai mối cho Cậu và dì Tiểu Nhan sao ạ?”



Nghe vậy, Hàn Minh Thư sửng sốt rồi ngay lập tức nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Bé Đậu Nành “Cậu đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu không có vợ thì không hay đâu Mẹ, hay là ….chúng ta về nhà trước đi? Hihi, tối nay con muốn cùng Mẹ ngủ!”



Hàn Minh Thư: “……”



Cuối cùng cô đành bất lực bóp nhẹ cái mũi nhỏ của Bé Đậu Nành: “Tiểu quỷ này, sau này những lời này ngàn vạn lần không được để Cậu con nghe thấy, nếu để Cậu con nghe thấy Cậu con lớn tuổi rồi vậy thì Cậu con sẽ tức giận với con đó”



“Hừ, nhưng bình thường Mẹ vẫn thường nói Cậu gìa rồi”



“Con đừng thấy Mẹ không có chuyện gì liền nói đùa nha? Còn không phải là Cậu con giới thiệu người mai mối cho mẹ. mẹ.



không cách nào từ chối chỉ đành làm qua loa lấy lệ”“



Hai mẹ con một bên nói chuyện, vô tình nỗi buồn và sự bất an của Hàn Minh Thư đã được Bé Đậu Nành xua tan, hiện tại trong lòng cảm thấy ấm ám hơn nhiều, có lẽ nhận được sự bảo đảm của Bé Đậu Nành nên cô cảm thấy không còn gì đáng lo ngại.



Cô đứng dậy nắm tay Bé Đậu Nành rồi quay đầu nói: “Trước tiên đi thu dọn đồ đạc rồi chúng ta cùng nhau về nhà đi”



“ừm!” Bé Đậu Nành mạnh mẽ gật đầu, bởi vì đang nắm tay Hàn Minh Thư nên lúc này cậu nhóc đi kiểng chân lên một chút dáng vẻ đáng yêu, cậu tò mò hỏi: “Tại sao mẹ không muốn hẹn hò?”



“Khi nhắc đến vấn đề này, nụ cười trên mặt Hàn Minh Thư hơi nhạt đi vài phần.



“trẻ con không nên biết nhiều chuyện con cũng chỉ mới nhỏ như vậy, sao lại coi trọng mấy chuyện này vậy? Khi lớn lên có khi sẽ làm phóng viên giải trí đó?”



Cậu bé liếc nhìn Hàn Minh Thư một cách cáu kỉnh và bĩu môi: “Mẹ không quan tâm đến Bé Đậu Nành. Trước đây Bé Đậu Nành đã nói rõ ràng rồi con sẽ đóng góp cho đất nước khi lớn lên”



“Ah” Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút: “Phóng viên giải trí, giải trí cho đại chúng, đại chúng vui vẻ, cũng coi như là đóng góp cho quốc gia sao?”



“Nói xong Hàn Minh Thư ở một bên cười lớn vui vẻ.



“Mẹ thật xấu! Bé Đậu Nành không thèm quan tâm mẹ nữa!” Nói xong cậu bé bỏ tay mẹ ra, chạy nhảy về phía trước. Hàn Minh Thư nhìn tên nhóc đang chạy đi với nụ cười trên môi, tốc độ tăng dần từng chút một, nhưng nụ cười trên mặt cô lúc này lại phai nhạt đi.



Cô hy vọng không có một ngày như vậy xảy ra.



Bé Đậu Nành là chỗ dựa tâm hồn duy nhất của cô lúc này, nếu một ngày Bé Đậu Nành bị cướp đi chắc chắn cô sẽ gục ngã.



Bữa tiệc vẫn đang diễn ra, điện thoại di động của Tiểu Nhan đột nhiên rung lên Tiểu Nhan khẽ nâng cốc chúc mừng, mọi người bao gồm cả Hàn Đông đang ở bên cạnh cũng khẽ liếc cô một cái.



“Tôi xem tin nhắn chút” Tiểu Nhan lúng túng khế nói nhỏ, sau đó kéo dây túi xách của mình lấy điện thoại ra nhìn một lúc mới ngẩng đầu lên: “Minh Thư nói là mệt nên cô ấy đã đưa Bé Đậu Nành về nghỉ ngơi trước rồi “



Khi cô nói lời này khuôn mặt không tự chủ có chút đỏ lên, ánh mắt xấu hổ nhìn Hàn Đông.



Bởi vì tin nhắn trên điện thoại sau đó là một câu khiến người khác đỏ mặt.



Ngay khi giọng cô vừa nói xong Hàn Đông liền cảm thấy túi quần của mình rung lên.



Anh dừng lại một chút rồi lấy điện thoại ra xem, cũng như Tiểu Nhan, anh nhận được cũng là tin nhắn của Minh Thư Tin nhản cho Tiểu Nhan cũng là những lời tương tự cho anh ta, rằng cô đã hơi mệt nên đã đưa Bé Đậu Nành về trước…..sau cùng còn có một lời khiến người nghe phải mơ tưởng “Chăm sóc cho Tiểu Nhan thật tốt nếu cô ấy say rượu anh nhớ đưa cô ấy về nha anh trai, nếu không thì nhà họ Hàn cũng có nhiều phòng lắm, anh có thể để cô ấy nghỉ ngơi ở đó cũng được. Độc thân trung niên, cố lên ~ “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK