*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sảnh trước náo nhiệt nhưng phòng thay đồ phía sau chỉ là thế giới của hai người, trong tiếng nhạc du dương, tâm hồn như được hòa cùng một chỗ.
Khiêu vũ thực sự là một thứ rất kỳ diệu.
Nó có thể mang hai người xa lạ đến gần với nhau hơn, cũng có thể mang những người thân thiết càng thêm thân thiết hơn.
Cũng giống như bây giờ, Hàn Minh Thư dường như cũng đã quên hết mấy chuyện khó chịu trước đây, quên đi bản thân từng là một người phụ nữ đã trãi qua hai đời hôn nhân thất bại, quên đi bản thân còn là mẹ của một đứa trẻ, quên mất những năm tháng tối tăm mà cô luôn sống trong ác mộng.
Khúc nhạc kết thúc.
Dạ Âu Thần dựa cô vào bàn trang điểm, hơi ép người về phía trước rồi dùng tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống.
Hàn Minh Thư ngây người tránh đi nụ hôn của anh, sau đó lạnh lùng đẩy anh ra: “Khiêu vũ xong rồi, anh có thể trở về được rồi”
Dạ Âu Thần xúc động không kịp phòng bị bất ngờ bị đẩy ra một bên, anh xoay người nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của người phụ nữ kia, trong mắt mang theo tia không dám tin được.
Rõ ràng một giây trước, đôi mắt cô đầy dịu dàng còn khiêu vũ với anh, nhưng giây tiếp theo cô đã đẩy anh ra một cách không thương tiếc.
Cái này thì tính là gì chứ?
Dạ Âu Thần lại tiến lên một bước thì giọng nói lạnh lẽo của Hàn Minh Thư vang lên: “Tối hôm nay anh nháo đủ chưa hả?
Đừng để cho tôi hận anh”
Bước chân của Dạ Âu Thần vì lời nói của cô mà dừng lại, một lát sau mới mở miệng nói: ‘Em đang làm ra vẻ đó à?”
Hàn Minh Thư không nói chuyện.
“Không trả lời coi như thừa nhận.” Dạ Âu Thần dùng ánh mắt sâu thảm nhìn chằm chằm cô: “Minh Thư, cho dù em có đẩy tôi ra như thế nào đi nữa thì đời này của em đều thuộc về tôi.”
Cô trực tiếp xoay người, không nhìn anh thêm lần nào nữa.
Trầm mặc hồi lâu, Hàn Minh Thư cảm giác hô hấp đều biến mất, vì vậy chậm rãi chống đỡ chiếc bàn bên cạnh, từng bước đi vào bên trong.
Cô ngồi trong phòng thay đồ thật lâu, thật lâu sau mới lấy lại được bình tĩnh, sau đó Hàn Minh Thư thay váy, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng.
Bé Đậu Nành đến bây giờ còn chưa tìm anh, rốt cuộc đã đi đâu rồi chứ?
Không đúng.
Dạ Âu Thần cũng có mặt trong bữa tiệc tối nay, vậy anh ấy…. Liệu anh ấy có gặp Bé Đậu Nành không đây?
Nghĩ đến chuyện này có thể xảy ra, sắc mặt Hàn Minh Thư trở nên tái nhợt, giây tiếp theo cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thay đồ.
Sau khi ra khỏi phòng thay đồ được vài bước, cô lại lùi trở về, mang chiếc mặt nạ bị vứt trên bàn bỏ vào túi xách.
Lần này Hàn Đông giới thiệu Hàn Minh Thư với mọi người, lúc đầu đúng là muốn giới thiệu Hàn Minh Thư với mọi người, để cho tất cả mọi người biết cô là con gái của nhà họ Hàn.
Vì vậy, họ không chỉ mời những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Mạc Thành, mà còn truyền hình trực tiếp trên màn hình lớn ở trung tâm thành phố.
Với bản tính hóng chuyện của tất cả mọi người, thì hầu hết ai đi ngang qua hay xem các chương trình truyền hình trên tivi đều sẽ hóng chuyện, luôn bàn luận con gái nhà họ Hàn có dáng vẻ xinh đẹp như thế nào, tóm lại đủ kiểu ghen tị.
Đúng lúc này, một người phục vụ trong một nhà hàng phương Tây mang món bít tết mà khách hàng muốn từ nhà bếp ra.
“Thưa ông, bít tết của ông, nửa phần tái.”
Người đàn ông kia chăm chú nhìn vào điện thoại nên cũng không có phản ứng lại cô.
Trong đáy mắt của nữ phụ vụ hiện lên một tia hung ác nhanh hiểm, mạnh mẽ nhắc lại lần nữa.
“Ừm ừm, đặt xuống đó đi, tôi biết rồi” Người đàn ông không kiên nhẫn phất tay, người phục vụ có chút khó chịu, đang suy nghĩ gì đó, một xíu tố chất cũng không có.
Vô tình liếc nhìn điện thoại, phát hiện trên màn hình điện thoại của anh xuất hiện một cô gái xinh đẹp.
Đờ mờ, quả nhiên là đàn ông luôn có cái tính tình này.
Đừng nhìn dáng vẻ nghiêm túc ngồi ăn trong quán mà nhầm tưởng, thật ra lúc ở riêng không khác gì mặt người dạ thú.
Người phục vụ từ đầu đến cuối đều tỏ ra khinh thường anh, sau đó xoay người định rời đi, nhưng chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, sau đó cô ta dừng lại, nhìn lại màn hình điện thoại của người đàn ông.
Sao cảm thấy, cô gái trong màn hình có hơi quen mắt?
Cô nghiêng người nhìn kỹ hơn, nét mặt thay đổi rõ rệt, cô trực tiếp đoạt lấy điện thoại của người đàn ông rồi nhìn chằm chằm vào người vừa xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Hàn, nhà họ Hàn?” Giọng nói của nữ phục vụ mang theo một chút run rẩy.
Người đàn ông phát hiện ra, nhưng anh ta lại không thấy có vấn đề gì, anh ta nhìn người phục vụ, thấy cô ta từ đầu đến cuối đều tỏ ra rất kém cỏi, trong mắt anh ta hiện lên một tia khinh thường: “Đúng vậy, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy thì cô nhất định kích động muốn phá hủy người ta chứ gì? Có phải cô thấy chiếc váy mặc trên người cô Hàn đặc biệt trang nhã hay không? Tôi nói cho cô biết, chỉ tùy tiện chọn một viên kim cương trên vương miệng ở trên đầu của cô Hàn thôi cũng hơn hẳn một năm tiền lương của cô nữa. Nhà họ Hàn, chính là nhà họ Hàn ở Mạc Thành, nhà họ Hàn đó cô chắc cô đã từng nghe qua rồi chứ?
Cô cũng quá low rồi đó.”
“Cô nghĩ hơi quá rồi đấy?” Người đàn ông nhìn cô như nhìn người bị bệnh thần kinh, sau đó thừa dịp cô không chú ý mà vội vàng tiến lên giật lấy điện thoại, nhưng nữ phục vụ lại nhanh nhẹn tránh được cú cướp giật của anh, rồi nhìn chằm chăm vào người trên màn hình.
“Năm năm, suốt năm năm trời, cuối cùng thì cô cũng đã xuất hiện…”
“Quản lí đâu, quản lý, nhà hàng của các người sao lại có loại phục vụ thích cướp đồ của người khác chứ?”
Giọng nói phàn nàn của vị khách vang lên bên tai, kéo sự tỉnh táo của cô trở lại, đột nhiên hoàn hồn, nhanh chóng trả lại điện thoại cho đối phương, nở một nụ cười ngọt ngào.
“Thưa ngài, cảm ơn ngài đã chia sẻ, cô gái này rất đẹp, ánh mắt của ngài rất tốt, chúc ngài có một bữa ăn vui vẻ.”
Nói xong, cũng không đợi phản ứng của đối phương thì đã nhanh chóng xoay người đi về phía quản lý giải thích lời phàn nàn lúc nảy, hơn nữa vừa đi vừa nói: “Ôi quản lý, sao tôi có thể giật điện thoại của người khác được chứ? Toi là người thế nào, ông không rõ sao…”