Giống như người vừa nói đùa với Hàn Thanh lúc nấy không phải là con người bình thường của anh ta.
Vợ đã mất nhiều năm, từ lâu anh ta đã có thể tự do quản lý cảm xúc của mình, cho dù trong lòng cảm thấy chua xót nhưng ngoài mặt vẫn có thể nói cười.
Dù nụ cười ấy không bao giờ chạm đến đáy mắt với trong tim, nhưng có gì quan trọng chứ?
Trên đời này, người duy nhất hiểu được nỗi đau lòng và biết cách yêu anh ta đã chết…
Anh ta đã… mất cô ấy mãi mãi.
Lâm Hứa Chính nhắm mắt lại, trên đôi môi nhợt nhạt một hiện lên một nụ cười nhẹ.
Hàn Minh Thư hơi ngạc nhiên khi nhận được tin Tiểu Nhan muốn mở một nhà hàng, nhưng sau đó sự ngạc nhiên này lại chuyển thành niềm vui.
“Khi nào thì khai trương? Đến lúc đó tớ sẽ dẫn Dạ Âu Thần đến chúc mừng cậu.”
Nghe thấy cậu Dạ sẽ tới, Tiểu Nhan hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Hay là cậu tự tới đi. Lúc đó tớ sẽ qua đón cậu. Hào quang của cậu Dạ quá mạnh, tớ sợ cửa hàng của mình nhỏ quá không chịu nổi”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư vô thức liếc nhìn về phía phòng tắm, Dạ Âu Thần đang tắm trong đó.
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng thường ngày và khí chất mạnh mẽ của Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư không nhịn được cười.
“Yên tâm, đến lúc đó nếu anh ấy dám hù dọa người khác thì tớ chắc chắn không đồng ý.”
“Hài, Minh Thư… cậu muốn đưa anh ấy tới thật sao?”
“Tất nhiên, cửa hàng mới mở, càng nhiều người càng vui.”
Chu Tiểu Nhan nhất thời không biết nên nói cái gì, cô quay đầu liếc nhìn ba Chu trong phòng bệnh, nếu hôm cửa hàng khai trương mà Dạ Âu Thần tới thật.
Không biết ba cô ấy sẽ có biểu cảm như thế nào?
Là vui vẻ hay là bất ngờ?
Chu Tiểu Nhan bỗng nhiên cảm thấy hơi tò mò, không chừng là vui vẻ.
“Được, vậy đến lúc đó cậu cứ đến cùng anh ấy. Mà này, Minh Thư, cậu sẽ không trách tớ chứ?”
“Hả?”
Hàn Minh Thư nghe vậy thì cảm thấy hơi kỳ lạ: “Trách cậu cái gì?”
“Đã lâu rồi tớ không liên lạc với cậu, bây giờ…
còn không quay lại giúp cậu, lại còn tự mở cửa hàng… tớ đúng là…”
Nụ cười trên mặt Hàn Minh Thư nhạt đi, giọng nói hơi gắt gỏng.
“Cậu nói những thứ này là không coi tớ làm bạn bè nữa phải không?”
“Minh Thư, sao cậu lại nghĩ như vậy, sao tớ lại có thể không coi cậu là bạn được, cậu đừng hiểu lâm, tớ không có ý đó…
Tiểu Nhan nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng điệu của Hàn Minh Thư, cô ấy bỗng trở nên lo ấy. Mà này, Minh Thư, cậu sẽ không trách tớ chứ?”
“Hả?”
Hàn Minh Thư nghe vậy thì cảm thấy hơi kỳ lạ: “Trách cậu cái gì?”
“Đã lâu rồi tớ không liên lạc với cậu, bây giờ…
còn không quay lại giúp cậu, lại còn tự mở cửa hàng… tớ đúng là…”
Nụ cười trên mặt Hàn Minh Thư nhạt đi, giọng nói hơi gắt gỏng.
“Cậu nói những thứ này là không coi tớ làm bạn bè nữa phải không?”
“Minh Thư, sao cậu lại nghĩ như vậy, sao tớ lại có thể không coi cậu là bạn được, cậu đừng hiểu lâm, tớ không có ý đó…