“Tớ có mang giày mà, không sao đâu.”
Sắc mặt của Hàn Minh Thư bình tĩnh đi đến bên cạnh người mẫu bị đẩy ngã, suy nghĩ rồi nói với Tiểu Nhan: “Hai người đừng có vào đây, trước tiên lấy một đôi găng tay đến đây cho tôi.”
Ban đầu Tiểu Nhan muốn đi vào trong, nhưng mà nghe thấy cô nói như vậy đành phải xoay người đi lấy găng tay cho cô.
Thế là hiện trường chỉ còn là Nhậm Hoa và Hàn Minh Thư.
Rốt cuộc Nhậm Hoa cũng đã hồi thần lại, cô ta lau sạch nước mắt ở trên mắt, nhìn Hàn Minh Thư rồi nói: “Cô muốn cầm quần áo lên à? Nhưng mà… váy đã bị phá hư thành cái dạng này rồi, cho dù có cầm lên cũng không có tác dụng gì.”
Hàn Minh Thư nhìn cô ta một cái.
“Ai nói là vô dụng?”
Nghe nói vậy, Nhậm Hoa khẽ giật mình: “Có ý gì chứ?”
“Vẫn còn chưa đến lúc tuyệt vọng.” Sắc mặt của Hàn Minh Thư tỉnh táo ngắm nhìn bốn phía, sau đó thấp giọng nói: “Trước tiên cô nói cho tôi nghe cô phát hiện nơi này biến thành bộ dạng như vậy bằng cách nào.”
“Tôi…” Nhậm Hoa kéo kéo đôi môi, có hơi lúng túng trong chốc lát: “Ngày hôm qua tôi thực sự rất vui cho nên tôi mời mọi người đi uống rượu, sau đó… đây là tác phẩm đầu tiên được trưng bày của tôi, mặc dù là không có người tham quan phòng trưng bày, nhưng mà đối với tôi mà nói nó rất đáng để vui mừng, do đó… tôi lại trở về nhìn thoáng qua bộ lễ phục này, lúc tôi nhìn nó thì nó vẫn còn rất tốt. Buổi sáng ngày hôm nay lúc tôi đi lên xem một lần nữa, nó liền biến thành bộ dạng này, tôi cảm thấy là Tiểu Nhan nói rất có lý, chắc là có người vào phòng trộm cắp cho nên mới phá hư chỗ này thành như vậy.”
“Vào phòng trộm cắp?” Hàn Minh Thư thấp giọng cười vài tiếng: “Cô cảm thấy… người vào phòng trộm cắp sẽ làm ra động tĩnh lớn như vậy?”
Nhậm Hoa dừng lại: “Có ý gì?”
“Nếu như là vào phòng, đó chính là tên ăn trộm, muốn trộm chút tiền tài vật chất, nhưng mà nếu như tên ăn trộm muốn trộm đồ vật, vậy thì tại sao lại phá hỏng chỗ này thành bộ dạng như thế?”
Nhậm Hoa chớp chớp mắt: “Có lẽ là bởi vì trong công ty không có tài sản, cho nên thẹn quá hóa giận?”
“Nếu như cô là kẻ trộm, đối tượng mà cô trộm chính là công ty này, cô sẽ cảm thấy thẹn quá hóa giận làm đổ các đồ vật pha lê ở bên trong làm cho người dân ở xung quanh nghe thấy trong đêm hôm khuya khoắt?”
“Sẽ không đâu, sao tôi lại ngu như vậy được chứ? Những vật này mà rơi xuống đất thì âm thanh lớn dữ lắm, rất dễ dàng thu hút người khác đến đây.”
Nói đến đây, Nhậm Hoa đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó.
“Chẳng lẽ… Không phải có người vào phòng trộm đồ, mà là…” Cô ta trừng to mắt, nhìn Hàn Minh Thư.
Nhưng Hàn Minh Thư lại không thay cô ta giải đáp thắc mắc, đúng lúc này Tiểu Nhan đã mang găng tay đến, su khi Hàn Minh Thư mang lên thì xoay người lại nhẹ nhàng phủi mảnh kiếng bể ở trên bộ lễ phục xuống, sau đó lấy bộ lễ phục ra từ trong đống lộn xộn.
Đợi đến lúc cô cầm bộ lễ phục ra, Tiểu Nhan và Nhậm Hoa muốn bước lên quan sát, Hàn Minh Thư cau mày lại: “Đừng chạm vào, có lẽ là ở bên trong còn chứ vài mảnh thủy tinh, đừng làm tay bị thương.”
Thế là Tiểu Nhan và Nhậm Hoa đành phải lùi sang một bên chờ đợi.
Tìm thấy một chỗ trống, Hàn Minh Thư đặt chiếc váy xuống và sau đó tháo găng tay.
“Minh Thư, chân của cậu bị thương rồi.” Tiểu Nhan chú ý đến trên cổ chân trắng nõn của cô có vài vết máu, Hàn Minh Thư không cảm thấy đau, cho nên cũng không có phản ứng: “Không có gì đáng ngại, có khi bên trong bộ lễ phục còn có mảnh thủy tinh, chúng ta phải tìm ra nó mới được.”.
Nhậm Hoa ngồi xổm xuống ở bên cạnh của cô, ủ rũ cúi đầu.
“Nhưng mà sau khi tìm ra rồi thì có thể như thế nào nữa chứ? Bộ váy đều đã bị hủy rồi, hơn nữa… buổi trình diễn thời trang mà Lâm Mỹ Nhiên phải tham gia chính là mấy ngày tiếp theo, chúng ta không có thời gian để làm ra một cái mới được nữa?”
Tiểu Nhan cũng ngồi xổm xuống ở bên cạnh, nhìn bộ lễ phục bị phá hư trước mắt, đôi mi thanh tú cũng nhíu lại: “Minh Thư, làm sao bây giờ đây? Bộ lễ phục này bị phá hỏng quá nghiêm trọng, thời gian rất cấp bách, lần này chúng ta có cơ hội chỉnh sửa lại không?”
Hàn Minh Thư nhìn bộ lễ phục bị phá hỏng ở trước mắt, tâm trạng có chút buồn bực, nhưng mà cũng không sa sút lắm, cô im lặng một lát rồi mới nói: “Trước tiên lấy mảnh kiếng bể ra đi, những chuyện khác để sau đó rồi nói tiếp.”
Cô rất tỉnh táo, cũng rất bình tĩnh, nhưng mà như thế này cũng rất khác thường. Dù sao thì bộ lễ phục cũng đã trở nên như thế này, Tiểu Nhan và Nhậm Hoa gấp gáp đến độ chịu không được, Tiểu Nhan đi theo cô đã lâu cho nên vẫn còn rất tốt, nhưng mà Nhậm Hoa thì không giống như vậy. Dù sao thì cô ta cũng chỉ mới quen Hàn Minh Thư không bao lâu, nhìn thấy dáng vẻ bình thản của cô, trong lòng tức giận, nói thẳng: “Để sau rồi hẵng nói? Nói như thế nào hả? Lễ phục đã bị phá hỏng thành như này rồi, tại sao cô lại không lo lắng chút nào hết, đây chính là lễ phục cho trình diễn thời trang của Lâm Mỹ Nhiên mà chúng ta làm ra, chẳng lẽ là cô có cách gì đó?”
“Không có.” Hàn Minh Thư ăn ngay nói thật.
Chuyện này vừa mới xảy ra, đầu óc của cô cũng rất hỗn loạn, sao có thể lập tức suy nghĩ ra cách gì được?
Nhưng mà chuyện trước mắt cũng cần phải xử lý nhanh chóng, sau đó sẽ nghĩ ra cách sau.
“… Vậy mà cô lại không cảm thấy bối rối chút nào.” Nhậm Hoa hít mũi một cái rồi nói.
“Hoảng loạn thì có thể giải quyết vấn đề được à? Có thể để cho cô lấy mảnh thủy tinh vỡ từ bên trong ra được ư? Đừng có nói nhảm nữa, xử lý nhanh lên đi.”
Tiểu Nhan cũng nhỏ giọng nói với Nhậm Hoa: “Cứ dựa theo lời của Minh Thư nói mà làm đi, cô ấy sẽ không bỏ mặc cô đâu, mặc dù cái này là tác phẩm của cô nhưng mà cô cũng đừng quên người phụ trách của công ty là Minh Thư, xảy ra chuyện thì người gánh vác đều là cô ấy.”
Nghe Tiểu Nhan nói như thế này, hình như là Nhậm Hoa của mới phản ứng lại được, lúc này mới nhẹ gật đầu, nghiêm túc tìm mảnh thủy tinh vỡ từ trong bộ lễ phục ra.
Chờ sau khi chuyện này làm xong rồi, Hàn Minh Thư mới lạnh lùng nói: “Sau khi cô trở về thì cứ làm như tất cả đều bình thường, coi như là không có xảy ra chuyện gì hết.”
“Cái gì?” Nhậm Hoa trừng to mắt, có chút không thể tin được, nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ tỉnh táo của Hàn Minh Thư, lại cảm thấy mình nên tin tưởng cô, đành nhẹ gật đầu, đưa tay lau khô vệt nước mắt chưa khô bên khóe mắt: “Tôi biết rồi, à đúng rồi, lúc nãy tôi không có khóc đâu, tôi chẳng qua là nhất thời sốt ruột nhìn thấy tác phẩm của mình bị hủy hoại thành cái dạng này.”
Hàn Minh Thư: “… biết rồi, trở về hết đi.”
Một mình Hàn Minh Thư mang bộ lễ phục vào trong phòng làm việc của mình, sau đó ngồi ở trên ghế nhìn bộ váy đó đến ngẩn người.
Người phá hỏng bộ lễ phục có cất giấu tâm tư, bởi vì cái váy này có chất liệu làm bằng tơ lụa, chạm vào loại đồ vật bén nhọn thì chắc chắn sẽ không có cách nào chống đỡ được, cho nên tổn hại rất nghiêm trọng.
Có chút đau đầu, Hàn Minh Thư đưa tay lên nhéo nhéo mi tâm của mình.
Đột nhiên facebook lại vang lên.
Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua, là Lâm Mỹ Nhiên gửi tin nhắn tới cho cô.
Lâm Mỹ Nhiên: “Nữ thần của tôi, nghe nói là bộ lễ phục của tôi xong rồi?”
Lúc nhìn thấy tên của cô ta, Hàn Minh Thư có chút hoảng hốt, lúc trước kêu cô ta đến đây thử thì lại không chịu đến, bây giờ bộ lễ phục bị hỏng rồi vậy mà cô ta lại hỏi, thật sự khiến cho người ta đau lòng.
Hàn Minh Thư suy nghĩ một lát, trả lời lại một câu.
truyện teen hay
“Ừm, có rồi, đang đặt ở trong phòng trưng bày trên lầu sáu.”
Suy nghĩ, đôi mắt sắc bén của cô híp lại mấy phần, lại đánh một hàng chữ gửi đến.
“Nhưng mà xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn.”
Lâm Mỹ Nhiên: “Có chuyện gì ngoài ý muốn, cô đừng có làm tôi sợ nha.”
Cô ta còn thêm một icon sợ hãi ở phía sau, biểu cảm này làm Hàn Minh Thư lập tức trở nên do dự, buồn bực nghĩ trực tiếp nói cho cô ta biết, hay là trực tiếp gửi anh chụp cho cô ta mới tốt hơn?