Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 361: GẦN NGAY TRƯỚC MẮT

Tiểu Nhan nghe vậy lập tức chau mày: “Có cần thực tế như vậy không? Cho dù dì biết dì già, cũng không đến lượt con chê dì? Bé đậu nành, sao con trở mặt nhanh như vậy, ăn xong cá nướng của dì thì trở mặt ngay, có phải không muốn dì nấu cơm cho con ăn nữa không?”

Cảm thấy chén cơm bị đe dọa, bé đậu nành liền thay đổi: “Dì tiểu Nhan con sai rồi, cho dù dì tiểu Nhan già rồi cũng rất là xinh đẹp.”

Câu này rất hữu dụng với tiểu Nhan, lúc này mới gật đầu đồng ý.

“Tha thứ cho con đó, lần sau dì sẽ làm tiếp món cá nướng cho con ăn.”

Cô ta hoàn toàn không nhận ra, khi bé đậu nành nói câu này, là ôm chặt ngực của mình, một dáng vẻ trái ngược với lương tâm.

Hàn Minh Thư thấy vậy, đưa tay bóp má của bé đậu nành, nói nhỏ: “Đồ nghịch ngợm.”

Tối hôm đó ba người thu dọn đồ đạc, cùng nhau lên xe do Hàn Đông cử tới, sau đó đi Mạc Thành.

Tiểu Nhan là trợ lý của Hàn Minh Thư dĩ nhiên đi cùng với cô, tuy rằng có chút không danh chính ngôn thuận, nhưng mặc kệ nó.

Dù sao suy nghĩ của Tiểu Nhan chính là, cô ta ở một mình trong căn hộ cô đơn quá, cô ta phải theo qua đó, bất quá thì, lúc đó cô ta nói là bé đậu nành thích ăn cơm cô ta nấu, nên cô ta đi theo để nấu cơm là được.

Nghĩ đến đây, lòng của Tiểu Nhan cảm thấy rất hợp lý.

Ở phía bên kia, Dạ Âu Thần cũng phải quay về Mạc Thành.

Tống Thiến tiễn anh ta ra ngoài: “Sao không ở thêm vài ngày mới đi? Lái xe lâu như vậy qua đây, chỉ ở hai ngày thôi sao?”

Diệp Âu Thần nghe xong, liền không vui nhìn bà ta.

“Con còn có việc.”

“Công việc quan trọng hay dì quan trọng? Đứa trẻ bất hiếu này, đi đi, lái xe cẩn thận.”

“Dạ.”

“Thật là, bây giờ người trẻ tuổi như con nói không nghe gì hết, buổi tối lái xe tầm nhìn cũng không tốt, ngoan cố không đợi sáng mai mới về.”

Đôi môi của Diệp Âu Thần mím chặt, không để ý đến lời của Tống Thiến, leo lên xe.

Một lúc sau, anh ta lạnh lùng nói: “Buổi tối không tắc đường, dễ chạy.”

“Con đi đây.”

Tống Thiến đứng tại chỗ nhìn chiếc xe chạy xa, ánh đèn đường làm bóng bà ta dài ra thêm, gió đêm thổi tung chiếc khăn lụa trên vai, Tống Thiến không khỏi thở dài.

Không biết còn bao lâu nữa, Âu Thần mới có thể thật sự mở lòng đón nhận những người phụ nữ khác.

Thẩm Cửu …

Cái tên này đã biến mất trong cuộc đời anh ta năm năm và chưa bao giờ xuất hiện.

Tống Thiến cũng không biết cô đi đâu cũng, nhưng đối với bà ta mà nói, năm đó bà ta rất thích đứa con gái đó, nhưng … hai đứa này không có duyên phận đó.

Thôi kệ, vạn sự tùy duyên.

Bà ta đã ở tuổi này, cũng không còn sức cưỡng ép điều gì nữa.

Nghĩ vậy, Tống Thiến cầm lấy chiếc khăn lụa trên vai, sau đó quay người lên lầu.

Cứ tưởng ban đêm lái xe sẽ suôn sẻ, nhưng không ngờ đến 12 giờ đêm, trên đường cao tốc xảy ra vụ nổ, làm tắc hoàn toàn đoạn đường phía trước.

Hàn Minh Thư ở xa địa điểm phát nổ, họ chỉ nghe thấy một tiếng nổ, sau đó tất cả các xe phía trước dừng lại, Tiểu Nhan đang dựa vào ghế ngủ, nhưng khi nghe thấy tiếng nổ thì giật mình tỉnh dậy.

Sau đó Hàn Minh Thư nhìn thấy một ngọn lửa bùng lên ở phía trước, liền rùng mình, vòng tay ôm chặt bé đậu nành..

“Ôi trời, chuyện gì xảy ra vậy?” Tiểu Nhan hạ kính xe, sau đó thò đầu ra ngoài, sợ hãi khi nhìn thấy ngọn lửa trước mặt.

“Trời ạ, đằng trước xảy ra chuyện gì vậy?” Nói xong cô ta lập tức rụt đầu lại nhìn Hàn Minh Thư nói: “Minh Thư, chúng ta có nên xuống xe không? Ở đây có vẻ rất nguy hiểm.”

Ngọn lửa cách đó không xa, Hàn Minh Thư quay đầu nhìn dòng xe dừng phía sau, liền cảm thấy ở chỗ này thật sự không an toàn.

Vì vậy gật đầu, trầm giọng nói: “Chú Nam, trước tiên khóa cửa sổ, sau đó chúng ta xuống xe.”

Chú Nam tắt máy, gật đầu.

Sau khi cả nhóm xuống xe, ô tô phía trước và phía sau thấy họ xuống xe nên cũng xuống xe theo họ.

Con người luôn có bản năng né tránh nguy hiểm, ai cũng trân quý mạng sống của mình trừ khi họ có cách nghĩ khác.

Vì vậy, rất nhiều người đã ra đường cao tốc.

“Đi về phía sau, và cố gắng cách xa hiện trường vụ nổ.”

Mọi người đi theo đám người lui về phía sau, trên đường cao tốc càng ngày càng nhiều người.

Ngay sau đó là tiếng còi xe cảnh sát.

Cảnh sát đã tức tốc đến hiện trường để điều tra tình hình sau đó mới báo cho mọi người.

“Mọi người đừng lo lắng, xe phía trước phát nổ, Hiện tại chúng tôi đã ngăn ra, sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này, nhưng đoạn đường phía trước tạm thời không thể đi qua.”

Tiển Nhan ôm cánh tay của Hàn Minh Thư chán nản nói: “Chuyện gì vậy trời? Sao khi không xe lại phát nổ? Chẳng lẽ là đang chở vật liệu cháy nổ.”

“Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến vụ nổ, tạm thời chưa biết rõ nguyên nhân, đợi thêm chút nữa đi.”

Rất nhiều người xuống xe đứng ở bên đường, Dạ Âu Thần cũng đang đi trên con đường này, cũng nghe thấy tiếng nổ, ngay sau đó đã nhìn thấy rất nhiều người chen chúc trên đường cao tốc gần đó.

Anh ta lấy điện thoại ra xem thời gian với vẻ mặt thờ ơ, vừa mới vào cao tốc, thì đã xảy ra chuyện này, sau lưng thì lại có đống xe đang xếp hàng dài.

Không biết đợi sơ tán mất bao lâu nữa, xe thì ngột ngạt.

Dạ Âu Thần dùng tay xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, sau đó mở cửa xuống xe hít thở.

Trong bóng tối, cái bóng thẳng tắp của người đàn ông từ trong xe bước ra, đôi chân thon dài với những bước đi vững vàng, thay vì đi về phía đám đông, anh ta đi về phía bên kia đường cao tốc, nhìn cảnh vật phía xa.

Cảm giác nổi bật giữa đám đông này liền xuất hiện ngay.

“Wow, mọi người nhìn bên đó anh chàng kia đẹp trai quá!”

Một cô gái trong đám đông thấy Dạ Âu Thần, lập tức kêu lên.

Nghe cô ta nói vậy, ánh mắt của đám đông ngay lập tức đổ dồn về hướng đó.

“Chỉ thấy được cái dáng thôi, làm sao em biết anh ta đẹp trai?”

“Tôi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta khi anh ta vừa bước xuống xe! Khuôn mặt góc cạnh sắc nét, không chỉ đẹp trai, mà tỉ lệ đường cong cơ thể cũng rất tuyệt!”

“Đủ rồi, chồng em đang ở đây này, vóc dáng của chồng em không tốt sao?”

“Hừm, người đàn ông đó nhìn thoáng qua đã biết bụng 8 múi? Còn anh chỉ có miếng mỡ bụng thôi?”

“Em đừng đâm chọt anh như vậy chứ…”

Cuộc trò chuyện này đều lọt vào tai của Hàn Minh Thư và Tiểu Nhan. Tiểu Nhan nhìn cô ta, Hàn Minh Thư nhìn lại, sau đó Tiểu Nhan nghiêng người và nói khẽ, “Thật là bó tay, thời khắc sinh tử như vậy còn tâm trí để ngắm trai đẹp. ”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư nhếch nhếch môi: “Người ta luôn hứng thú với những thứ đẹp đẽ, hơn nữa … giờ cũng chưa phải là thời khắc sinh tử.”

“Nói cũng đúng, nhưng hôm nay xui quá, sớm biết như vậy thì không nghe lời anh cậu mai mới về rồi.”

“Không sao đâu.” Hàn Minh Thư ngồi xổm xuống nhìn bé đậu nành: “Con có mệt không? Con có muốn mẹ bế con không?”

CHƯƠNG 362: CÓ PHẢI LÀ ANH TA KHÔNG?

Bé đậu nành rất hiểu chuyện lắc đầu, “Mẹ ơi, con không mệt, mẹ không cần bế con.”

Hàn Minh Thư cảm thấy rất có lỗi với nó, ngồi xổm xuống ôm nó vào người, “Dựa vào người mẹ một lát đi? Xin lỗi, mẹ không biết sẽ xảy ra chuyện này.”

Cô có chút tự trách bản thân, cảm thấy bé đậu nành ở bên cô luôn phải chịu cực.

Mặc dù đây không phải là vấn đề lớn đối với Hàn Minh Thư, nhưng cô cảm thấy đau lòng khi có bé đậu nành ở bên, có lẽ … do có một gia đình không trọn vẹn lúc nhỏ, nên cô mới nhạy cảm như vậy.

“Không sao đâu mẹ, bé đậu nành không mệt ~ hơn nữa có rất nhiều người, náo nhiệt quá.”

Hàn Minh Thư không nói gì, cúi đầu nhắm mắt gục vào cổ của bé đậu nành.

Cô biết bé đậu nành rất hiểu chuyện, không nổi giận vô cớ, và còn biết tìm niềm vui trong cực khổ. Và trong rất nhiều trường hợp có khi chính nó là người an ủi cô, càng nghĩ thì Hàn Minh Thư lại càng buồn.

Tiểu Nhan cúi đầu xuống nhìn hai người họ và ngồi xổm xuống: “Không có sao đâu, cảnh sát cũng nói không sao mà, đợi họ xử lý xong thì chúng ta có thể qua đó rồi, hoặc tới lúc đó chạy đường vòng. Ayda, chỉ là … hình như hơi đói bụng rồi, trong xe hình như có đồ ăn, để tớ đi lấy một ít qua đây.”

Hàn Minh Thư hoàn hồn, nhẹ giọng nói: “Tớ không đói, cậu lấy giùm bé đậu nành là được.”

“Vậy thì bé đậu nành con đợi một lát, dì Tiểu Nhan sẽ lấy đồ ăn cho con.”

“Cảm ơn dì Tiểu Nhan.”

Thế là Tiểu Nhan tìm chú Nam lấy chìa khóa và quay lại xe để lấy đồ, Tiểu Nhan lấy một ít thức ăn và nước uống rồi đóng cửa xe, khi quay lại thì thấy mọi người đang nhìn về phía bên kia, nên cô cũng không kìm được mà nhìn qua.

Sau đó, thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng ở đầu bên kia.

Bóng dáng của người đàn ông ẩn hiện trong bóng tối, thấp thoáng, xem ra tỷ lệ cơ thể cũng khá ổn.

Nếu cho điểm, thì do lưng đối diện bọn họ nên nhìn không rõ.

Đột nhiên, người đàn ông nghiêng người sang một bên, nửa mặt thanh tú hiện ra trong đêm.

Nhưng ngay sau đó, người đàn ông quay lại một lần nữa.

Tuy nhiên ngay lúc này, Tiểu Nhan sững sờ.

Trong tâm trí cô hiện lên một khuôn mặt quen thuộc, nhưng ngay sau đó Tiểu Nhan lại lắc lắc đầu.

“Làm sao có thể chứ? Người đó đã lâu không gặp, hơn nữa bây giờ anh ta cũng không thể ở đây.”

Tiểu Nhan lẩm bẩm một mình, sau đó lấy tay giật giật tóc.

Sau khi ý nghĩ đó xẹt qua trong đầu, Tiểu Nhan lại quay nhìn về hướng người đàn ông đó, trong lòng cảm thấy có chút hoang mang.

Nếu đúng là anh ta, vậy có khi nào chút nữa sẽ chạm mặt họ, nếu Minh Thư gặp lại anh ta thì làm sao đây?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Nhan càng trở nên sốt ruột.

“Dì Tiểu Nhan, dì về rồi.” Tiếng gọi của bé đậu nành làm tiểu Nhan bừng tỉnh.

Tiểu Nhan định thần lại, phát hiện cô đã ở trước mặt của Hàn Minh Thư và bé đậu nành, có lẽ là vì thấy cô hơi hoảng hốt, nên Hàn Minh Thư liền hỏi thăm: “Cậu bị sao vậy?”

Tiểu Nhân giật mình, lắc đầu: “Không có gì.”

Sau đó đứng về phía trước, che mất tầm mắt của Hàn Minh Thư, và cười nói: “Tớ mang nước cho cậu rồi đây, uống đi.”

Sau đó Tiểu Nhan đưa cho Hàn Minh Thư và chú Nam mỗi người một chai nước.

Chú Nam mỉm cười: “Cám ơn cháu.”

“Dạ không cần khách sáo.”

“Của con nè ~” Tiểu Nhan đưa phần thức ăn còn lại cho bé đậu nành.

Đứng một lúc.

“Dì Tiểu Nhan, tại sao dì lại đứng trước mặt mẹ con hoài vậy?” Bé đậu nành thắc mắc hỏi.

Nghe vậy, Hàn Minh Thư cũng để ý, “Cậu quay về tới giờ đã đứng ở chỗ này, có chuyện gì sao?”

Tiểu Nhan thay đổi sắc mặt: “Đâu có gì, tớ chỉ là…là cảm thấy đứng ở đây không khí tốt, thoáng khí. Bên đó người nhiều quá? Hơn nữa…gió lạnh thổi từ bên kia qua tớ sợ bé đậu nành bị cảm lạnh, cho nên mới đứng đây chắn gió cho nó. Cậu làm mẹ mà không để ý gì cả, còn không cảm kích tớ?”

Cuối cùng, Tiểu Nhan đưa tay véo má của bé đậu nành.

Cô ta vẫn cứ trẻ con như vậy, nên Hàn Minh Thư cũng không để tâm nữa.

Một lúc sau, tiểu Nhan quay đầu nhìn vị trí vừa rồi, phát hiện người đàn ông vẫn đứng đó, lúc này nhìn dáng vấp anh ta lại cảm thấy vô cùng xa lạ, hoàn toàn không phải là người trong kí ức của cô.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cuối cùng cũng thả lỏng.

Thế giới rộng lớn như vậy, không thể nào vừa về nước là đụng ngay anh ta, cho nên Tiểu Nhan thấy yên tâm rồi.

Sau đó mọi người chờ rất lâu, có người thấy an toàn liền quay vào xe chờ tin.

Một số vẫn chưa yên tâm nên cứ đứng đợi bên lề đường, cuối cùng ngồi xuống lề đường, thậm chí có người còn bắt đầu chơi game đánh bài, bầu không khí thực sự rất náo nhiệt.

Thậm chí có người còn mang theo cả nồi lẩu tự sôi, để nấu lẩu ăn tại chỗ.

Tóm lại hiện trường có rất nhiều mùi vị, có người tử tế nói: “Mọi người ăn xong thì phải dọn dẹp sạch sẽ, đây là cao tốc, đừng vứt rác bừa bãi.”

“Đương nhiên đương nhiên, chúng tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”

Thời gian cứ thế trôi qua, bé đậu nành dù sao cũng là một đứa trẻ, có chút mệt mỏi nên dựa vào người của Hàn Minh Thư.

Thấy con buồn ngủ, Hàn Minh Thư ôm con vào lòng nói: “Con buồn ngủ rồi đúng không? Mẹ bế con lên xe ngủ nhé.”

“Dạ.” bé đậu nành không từ chối, nó thật sự rất buồn ngủ.

Hàn Minh Thư ngồi xổm xuống để bé đậu nành leo lên lưng, bé đậu nành khéo léo trèo lên và ôm cổ cô: “Mẹ ơi, cẩn thận nha.”

Thế là Hàn Minh Thư cõng bé đậu nành quay vào xe, chú Nam cũng đi theo sau.

Tiểu Nhan nói, “Mọi người vào trước đi, con ở đây quan sát thêm một lát, lát nữa đi qua gặp mọi người.”

“Được.”

Chú Nam gật đầu và đi theo Hàn Minh Thư.

Sau khi bọn họ rời đi, Tiểu Nhan lại không chịu được nhìn về phía người đàn ông vừa rồi, tuy rằng nhìn từ phía sau không giống lắm, nhưng nửa mặt lúc nãy khiến cô ta cảm thấy bứt rứt trong lòng.

Thực ra Tiểu Nhan cũng khá lo sợ, nếu thật sự gặp người đó ở đây thì cô ta phải làm sao?

Ồ không, Hàn Minh Thư phải làm sao mới đúng?

Vì vậy, Tiểu Nhan đổ mồ hôi lạnh, sau đó từ từ di chuyển về phía trước, ẩn mình sau những chiếc xe khác nhau, tiếp cận người đàn ông đó.

Anh ta khá im lặng, nhưng mọi người nhìn thấy Tiểu Nhan đi qua, một số cô gái nghĩ rằng cô ta muốn cưa cẩm, nên trong lòng họ bồn chồn, sau đó liền bước qua theo.

“Nè, cô định xin số điện thoại à? Đi với bọn tôi, ai cũng có cơ hội!”

Nghe xong, Tiểu Nhan nhất thời không nói nên lời: “Không phải.”

“Không phải? Vậy cô làm gì ở đây? Đừng như thế, dù cô thừa nhận bọn tôi cũng không đuổi cô đi, chuyện tốt đẹp thì chúng ta cùng nhau chia sẻ! Hơn nữa, lúc đó có cơ hội hay không phải xem biểu hiện của mỗi người.”


CHƯƠNG 363: XÁC NHẬN THÂN PHẬN CỦA ANH TA
Tiểu Nhan: “…”
Làm ơn đi, cô chỉ muốn chắc chắn rằng đối phương là người mà cô đang nghĩ đến, không phải muốn xin số điện thoại đâu?
“Tôi thực sự không phải muốn hỏi số điện thoại đâu, tôi chỉ thấy anh ấy giống như một người quen trước đây, vì vậy muốn đi qua kiểm tra xem có phải là anh ấy không.”
“Aiya.” Một cô gái vỗ vai cô và cười toe toét: “Đây có phải là lý do mà cô vừa nghĩ ra để bắt chuyện không? Nó có vẻ rất hữu ích đó, vậy thì lát nữa chúng tôi cũng sẽ nói như vậy, anh ấy trông rất giống một đàn anh lúc trước học ở trường chúng tôi. ”
Tiểu Nhan: “Các người…”
“Đừng xấu hổ như vậy, chúng ta cùng đi.” Nói xong, người đó liền thân mật nắm lấy cánh tay của Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan sắp phát điên rồi, cô cảm thấy sự nóng tính của mình có chút không kiềm nén nổi, nên tức giận nói: “Mấy chị, chúng ta không quen nhỉ? Cô có thể đừng ôm tay tôi thân mật như vậy được không? Còn nữa, lời vừa rồi tôi nói đều là thật hết, anh ấy thực sự giống một người mà tôi đã biết trước đây, tôi chỉ xác nhận, hoàn toàn không định bắt chuyện chút nào hết. Xin hãy cách xa tôi một mét ngay bây giờ, cảm ơn. ”
Nói xong, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương.
Các cô gái sững người trong giây lát, sau đó buông cô ra.
“Xí, tỏ vẻ gì chứ, không phải chỉ dựa vào việc mình có chút xinh đẹp thôi sao? Thật sự không để chúng ta vào mắt.”
“Đúng vậy, nói sẽ không cùng anh ấy nói chuyện. Ai biết được, rõ ràng chỉ muốn độc chiếm một mình.”
“Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi tìm anh ấy trước.”
“Đúng rồi!”
Mấy cô gái cùng nhau đi về phía trước, Tiểu Nhan ban đầu muốn đi xem, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu dựa vào mấy cô gái này bắt chuyện với người đó, thì không chừng sẽ có cơ hội nhìn thấy mặt anh ta.
Chỉ cần những người đó đứng phía sau, người đàn ông sẽ ngoái đầu nhìn lại.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan hạ quyết tâm đứng tại chỗ và không đi thêm nữa, định nấp sau xe xem diễn biến.
Tiểu Nhan nín thở lặng lẽ nhìn các cô gái sau khi đi ngang qua thì ngượng ngùng che mặt, một lát sau mới lên tiếng hỏi: “Anh … đẹp trai, anh trông rất giống một đàn anh lúc trước học ở trường em, chúng ta cũng có duyên quá nhỉ. ”
Bởi vì cách không quá xa, Tiểu Nhan nghe xong những lời cô ấy nói, suýt chút loạng choạng.
Người này có cần … học hỏi nhanh như vậy không, thực sự đã xài lại tất cả những gì cô nói, vấn đề là xài rồi thì thôi, lại còn xài tệ như vậy. nói như vậy ai cũng nghe ra được cô đang cố tình bắt chuyện rồi?
Quả nhiên, người đàn ông vẫn giữ nguyên động tác ban đầu, như không nghe thấy lời cô gái nói, đứng đó như quả núi, hơi thở lạnh lẽo của cơ thể hòa vào màn đêm.
Sau một khoảng thời gian im lặng, có vẻ như có vài con quạ bay ngang qua.
Tiểu Nhan nhìn cảnh này, không khỏi đưa tay che mắt.
Cô thật sự còn không muốn nhìn nữa, có cần ngốc như vậy không?
“Anh, anh đẹp trai …” Cô gái có lẽ không ngờ anh lại như không nghe thấy cô, thân hình cao gầy đứng bất động, giống như hoàn toàn coi bọn họ là người trong suốt.
Nhưng ngay sau đó bạn của cô đã phản ứng lại và mỉm cười: “Chắc nghĩ rằng chúng ta không phải nói chuyện với anh ấy, chúng ta hãy đi đến trước mặt đi.”
Vì vậy, các cô gái đi đến trước mặt người đàn ông, tất cả họ đều mỉm cười ngượng ngùng.
“Cái đó……”
Dạ Âu Thần cau mày, mùi nước hoa nồng nặc trên người phụ nữ xông vào trong hơi thở của anh, mùi nước hoa nồng nặc làm không khí xung quanh trở nên đặc quánh lại.
Những người phụ nữ này.
“Anh đẹp trai, anh…”
“Cút!”
Dạ Âu Thần bất ngờ thốt ra một câu.
Cuối cùng anh cũng như ý muốn mà mở miệng, nhưng những gì anh ấy nói giống như một con dao tẩm độc, xuyên qua trái tim của mấy người phụ nữ.
Trong phút chốc, sắc mặt của những phụ nữ kia tái nhợt, trong đêm vô cùng tái nhợt, giống như ma quỷ.
Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Nhan không khỏi che miệng, suýt nữa cười thành tiếng.
Thật là cô sắp chết vì cười rồi, thực tế, việc người đàn ông không đứng chung với đám đông là có thể thấy được tính cách của anh ta không dễ chọc rồi. Những cô gái này cũng không có mắt nhìn, thực sự có ảo tưởng muốn có được ưu ái.
Chà.
Nhưng … người đàn ông đó càng như vậy, trái tim của Tiểu Nhan càng thêm chấn động.
Nếu là người đó, có lẽ cũng sẽ phản ứng như vậy.
Chỉ là … Năm đó anh ta ngồi xe lăn, nhưng bây giờ đứng lên, làm sao cũng không thể kết hợp hai người cùng một chỗ.
Tiểu Nhan cụp mắt suy nghĩ, nhưng khi ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy người đàn ông một tay đút túi, rời đi từ hướng khác với vẻ mặt lạnh lùng.
Anh ta đang đi về hướng Tiểu Nhan, tình cờ có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt anh ta, nhưng Dạ Âu Thần lại giữ vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt không dời đi nửa phân, cho nên anh ta không nhìn thấy bên cạnh chiếc xe một khuôn mặt đang choáng váng của Tiểu Nhan.
Sau khi nhìn thấy gương mặt của người kia, Tiểu Nhan lập tức cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Cho đến khi Dạ Âu Thần đã đi xa, Tiểu Nhan vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh không thể hoàn hồn, các cô gái bị bảo cút đi đến với đôi mắt đỏ hoe, tình cờ nhìn thấy cảnh này, có lẽ thẹn quá hoá giận, nên tức giận với Tiểu Nhan: “Lau nước miếng đi, mắt sắp rơi rồi, rõ ràng thích chết đi được, vậy mà còn cứng miệng.”
Nghe thấy giọng nói,Tiểu Nhan định thần lại, cô nhìn những cô gái trước mặt mình.
Rõ ràng cô không phải người bị bảo cút đi, nhưng sắc mặt cô lại tái nhợt đến mức đáng sợ hơn cả bọn họ.
Một trong số họ thấy sắc mặt của cô không ổn, tò mò hỏi: “Sao mặt cô lại trắng bệch như ma vậy? Người bị từ chối đâu phải cô.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan hít một hơi thật sâu, cô không thể nghe thấy bên ngoài đang nói gì.
Tất cả những gì cô ấy biết là người đàn ông bước qua vừa rồi trông … rõ ràng là giống hệt người của năm năm trước!
Cũng như … giống hệt Bé đậu nành!
Làm sao có thể vậy được? ?
Nhân duyên trên đời này trùng hợp quá rồi, bọn họ vừa trở về nước chưa được bao lâu? Vậy mà lại tình cờ gặp anh ta trên đường cao tốc? Cho dù nghĩ thế nào cũng không thể tin được!
Dạ Âu Thần!
Làm sao cô có thể gặp Dạ Âu Thần ở đây! ?
Chẳng lẽ ngày nào cô cũng thấy mặt Bé đậu nành giống Dạ Âu Thần quá đi? Đó là lý do tại sao nhìn người đàn ông trước mặt thành Dạ Âu Thần?
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan không quan tâm các cô gái nghĩ gì về mình, lớn tiếng hỏi: “Vừa rồi có người đi ngang qua không? Phải không?”
Nghe xong, các cô gái bỗng lộ ra những ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng.
“Cô ổn chứ?”
“Tôi thấy cô có bệnh rồi, không phải cô còn nhìn chằm chằm người ta sao?”
“Thật sao… bước qua rồi sao?” Tiểu Nhan ngơ ngác hỏi.
Như vậy, cô thật sự đã nhìn thấy Dạ Âu Thần rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK