nhìn anh, cắn môi giải thích: “Tôi sẽ giặt
sạch cho anh.”
“Làm sao giặt?“ Dạ Âu Thần trào phúng
liếc nhìn cô: “Dùng tay giặt sao?”
Thẩm Cửu sững sốt, chớp mắt: “Đương
nhiên không phải, tôi sẽ đưa tới tiệm giặt
khô cho anh.”
Mặc dù gia đình cô cũng không phải có
tiền gì, nhưng kiến thức thông thường cô
vẫn biết, áo vest không thể giặt nước, đặc
biệt là loại đắt tiền thế này.
“Ha, cũng không tính là quá ngu ngốc.”
Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Nhưng
cô cảm thấy giặt xong tôi sẽ mặc?”
Thẩm Cửu mím môi không nói.
đâm vào lòng cô: “Vest bị cô mặc, tôi ghê
tởm, cho dù giặt sạch tôi cũng sẽ không
mặc. Cũng giống như một người phụ nữ
trong lòng ham vinh hoa phú quý, bên
ngoài dù có giả bộ vô tội, cô ta cũng là
một người phụ nữ không đứng đắn, hiểu
không?”
Thẩm Cửu ban đầu còn có thể không
để ý, nghe những lời này xong thực sự
không nhịn nổi nữa: ”…Không phải chỉ là
áo vest sao? Tôi cầu anh mặc cho tôi sao?
Là tự anh khoác lên người tôi, anh cảm
thấy dơ, vậy vừa nãy trong phòng hội nghị
anh sờ mó tôi nửa ngày, sao anh không
rửa tay?”
Dạ Âu Thần: “…”
Lang An: Đậu xanh, lượng tin tức quá
lớn rồi.
Sờ mó…nửa ngày?? Lang An lén đánh
giá Thẩm Cửu, không nhịn được dựng
thẳng ngón tay cái like cho cô!
**********
Dạ Âu Thần không nghĩ tới lực bùng nổ
của mèo con lại kinh người như vậy, ngay
cả những lời thế này cô cũng nói ra trước
mặt người thứ ba, nhất thời cũng bị sững
sờ, chỉ có thể hung dữ trả lời một câu:
“Sao cô biết tôi không rửa?”
Thẩm Cửu tiếp lời anh: “Rửa rồi thì sao?
Dù sao cũng rửa không sạch, không bằng
chặt đi!”
Dạ Âu Thần: “…”
Trong lòng Lang An làm biểu cảm dở
khóc dở cười, trợ lý Thẩm…thực sự quá
cường đại!
Thẩm Cửu cũng là bị anh chọc tức điên,
cô nghĩ mình chỉ là có lòng tốt cầm về
thay anh, cũng nói sẽ đem đi giặt khô cho
anh rôi, anh không mặc thì không mặc, lại
muốn dùng những lời như vậy để trào
phúng cô. Tức giận liền trực tiếp mắng.
Bầu không khí trong thang máy giương
cung bạt kiếm, khí thế đấu tranh trên
người Thẩm Cửu không giảm, hung ác
trên người Dạ Âu Thần cũng ngày càng
nặng.
Con ngươi anh híp chặt, đôi mắt đen
thắm mang theo tia sáng kinh người nhìn
chằm chằm Thẩm Cửu.
Đối diện với ánh mắt áp bức đáng sợ
đó, sau lưng Thẩm Cửu đổ mồ hôi lạnh,
nhưng cô vẫn ưỡn thẳng lưng đối diện với
ánh mắt anh, dáng vẻ không chịu thua.
Giây lát sau, Dạ Âu Thần tức quá cười
lạnh: “Thật sự là đồ đàn bà không biết
xấu hổ.”
Tỉng —
Thẩm Cửu hung hăng trừng mắt anh,
bước nhanh ra khỏi thang máy.
Lang An ngẫm nghĩ, cảm thấy tính tình
Thẩm Cửu thật nóng nảy, lại nhìn dáng vẻ
Dạ Âu Thần, cảm xúc anh dao động rất
lớn, rõ ràng đã bị Thẩm Cửu nghẹn nói
không ra lời.
Bỗng nhiên, Lang An có chút thầm sảng
khoái là sao chứ?
Ai không biết cậu hai Dạ mặc dù ngồi xe
lăn, nhưng hỉ nộ thất thường, hơn nữa cực
kỳ độc miệng, đừng nói là với đàn ông, đối
với phụ nữ anh cũng có lúc không khách
sáo, lúc tham dự yến tiệc, chỉ cần có
người phụ nữ nào tới bắt chuyện với anh,
cuối cùng nhất định sẽ bị lời của anh làm
đỏ mắt, không phải khóc lóc bỏ chạy thì
chính là tức giận bỏ chạy.
Thẩm Cửu bình thường đều như quả
hồng mềm dễ bắt nạt, không nghĩ tới một
khi lý luận cũng…rất biết nắm trọng điểm.
Vậy vấn đề tới rồi…
Lang An vòng qua trước mặt anh, mặt
hèn hạ hỏi: “Cậu Dạ, cần tôi chuẩn bị dao
cho anh không?”
“Cút!“ Dạ Âu Thần đá một cú về phía
anh ta.
Sau khi Thẩm Cửu rời công ty, trực tiếp
tới trạm xe buýt, lúc đợi xe, một chiếc
Bentley màu bạc dừng trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt dịu
dàng của Dạ Y Viễn.
“Em dâu.”
“Anh cả?” Thẩm Cửu sững sốt: “Sao
anh lại ở đây?”
“Về nhà sao? Lên xe, anh đưa em về.”
Đi xe của Dạ Y Viễn về nhà họ Dạ? Vậy
nhất định sẽ đụng phải Dạ Âu Thần, đến
lúc đó Dạ Âu Thần lại muốn nói cô không
đứng đắn, lúc này lúc khác. Nghĩ vậy,
Thẩm Cửu bèn uyển chuyển cự tuyệt ý tốt
của anh ta: “Không cần đâu anh cả, em đi
xe buýt quen rồi.”
Dạ Y Viễn không từ bỏ, cười nói: “Xe
buýt nhiều người, đi xe anh tiện hơn.”
Thẩm Cửu: “Thật sự không cần đâu,
anh cả, anh về trước đi.”
Dạ Y Viễn: “Em dâu sợ đi xe anh sẽ bị
đàm tiếu sao?”
Thẩm Cửu: “Xin lỗi, anh cả, em…”
“Hay là em trách anh buổi sáng không
che giấu thay em?” Nói tới đây, biểu cảm
Dạ Y Viễn lạnh nhạt, ngay cả nụ cười ấm
áp trên mặt cũng nhạt đi vài phần: “Bỏ đi,
đã vậy…”
Vì đây là trước trạm xe buýt, cho nên
cuộc đối thoại giữa Thẩm Cửu và Dạ Y
Viễn đều bị người khác nhìn thấy nghe
thấy, đủ loại ánh mắt tò mò rơi trên người
cô, khiến cô có chút ngượng ngùng, lại
thêm Dạ Y Viễn như vậy, Thẩm Cửu bất
đắc dĩ.
“Anh ca.
“Mau lên xe đi.”
Bất đắc dĩ, Thẩm Cửu chỉ có thể vòng
sang hướng khác mở cửa xe ngồi vào.
Sau khi vào, Thẩm Cửu liền bắt đầu
chau mày, nơi này gần công ty như vậy,
trên đường quay về nhà họ Dạ mặc dù có
rất nhiều con đường, nhưng không biết
Dạ Âu Thần có đi qua đây không, có nhìn
thấy một màn này không?
Nhưng cô bây giờ không cần lo lắng
chuyện này, cô hẳn nên lo lắng chuyện
sau khi quay về.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu lập tức mở
miệng nói: “Anh cả, đợi lát nữa tới giao lộ
về nhà, anh thả em xuống đi.”
Nghe vậy, tay đánh vô lăng của Dạ Y
Viễn khựng lại, giây lát sau liền cười nhìn
cô: “Em dâu, anh cả không thể để người
khác thấy như vậy sao?”
Thẩm Cửu giật giật khóe môi, không
phải không thể gặp người, mà là có người
thực sự quá khủng bố.
Buổi sáng cô chỉ mặc bộ quần áo do
người làm của Dạ Y Viễn chuẩn bị thôi, kết
quả Dạ Âu Thần lại nổi giận xé rách quần
áo trên người cô, tuy nhiên sau đó quả
thực cũng có tìm quần áo cho cô mặc.
Nhưng tính tình thế này, cô thật sự rất
sợ hãi.
Lỡ buổi tối lại xé lần nữa…Thẩm Cửu
thật sự không dám đảm bảo Dạ Âu Thần
có làm gì mình không.
“Được rồi, anh biết chỗ khó của em, lát
nữa anh đưa em tới giao lộ sẽ dừng xe.”
Dạ Y Viễn hiểu ý nói.
Thẩm Cửu lúc này mới khẽ yên tâm:
“Cảm ơn anh cả.”
“Đúng rồi, em và Âu Thần… luôn như
vậy sao?” Dạ Y Viễn bỗng nhiên hỏi.
Nghe vậy, Thẩm Cửu sững sốt, không
biết nên trả lời thế nào.
Theo lý mà nói, quan hệ giữa cô và Dạ
Âu Thần là giao dịch hôn nhân, nửa năm
sau sẽ ly hôn, nhưng đây là bí mật thuộc
về hai người họ, không lý do gì nói cho Dạ
Y Viễn biết.
“Em dâu, em đừng hiểu lầm, ý của anh
là…Thái độ của cậu ấy đối với em luôn tệ
như vậy sao?”
Thẩm Cửu rũ mắt, cười cười: “Không
quan tâm có tệ hay không, tính tình anh
ấy chính là như vậy không phải sao? Anh
cả không phải kêu em khoan dung anh ấy
sao?”
“Đúng là vậy, nhưng anh vẫn hơi lo lắng
cho em.” Dạ Y Viễn khẽ thở dài: “Có lẽ,
ban đầu ông nội đưa ra quyết định này là
sai lầm, anh chưa từng nói với em nhỉ?
Thực ra anh và Âu Thần không phải anh
em ruột.”
Thẩm Cửu nhất thời kinh ngạc: “Không,
không phải anh em ruột?”
Chẳng trách thái độ của Dạ Âu Thần đối
với Dạ Y Viễn luôn tệ như vậy, hơn nữa
cách anh ở chung với người nhà họ Dạ
cũng rất kỳ quái.