Thẩm Cửu hết sức tủi thân đi theo Dạ Âu Thần vào phòng họp.
Dạ Y Viễn cũng ở trong đó, khi nhìn thấy Thẩm Cửu, anh thân thiện dịu dàng mỉm cười với cô. Dù tâm trạng Thẩm Cửu không tốt, nhưng đối mặt với nụ cười như gió xuân này cô vẫn khó mà chống cự, nỗi tủi thân trong lòng cũng giảm bớt, cô mỉm cười với Dạ Y Viễn.
Tất nhiên tất cả những hành động qua lại này đều rơi vào mắt Dạ Âu Thần khiến hơi thở của anh càng trở nên lạnh lùng.
Hàn Đông và Tô Cửu đã đến, là phó tổng giám đốc Dạ Y Viễn tự mình đón tiếp, nên tất nhiên khi Thẩm Cửu nhìn thấy Dạ Y Viễn, đồng thời cũng nhìn thấy Hàn Đông và Tô Cửu ngồi ở bên cạnh anh.
Hàn Đông vẫn lạnh lùng ngồi ở đó như hôm qua, trong mắt giống như không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào.
Anh cúi đầu xem xét tài liệu trước mặt, đến khi Thẩm Cửu nhìn tới, anh có vẻ nhận ra, ngước mắt chạm phải ánh mắt Thẩm Cửu, khẽ gật đầu với cô.
Thẩm Cửu cũng gật đầu với anh, rồi lại gật đầu với Tô Cửu.
Dạ Âu Thần càng lúc càng trở nên lạnh lùng. Chà, đúng là một người phụ nữ được hoan nghênh, đi đến đâu cũng có người chào hỏi cô, chắc trong lòng cô đang hết sức đắc ý.
Sau khi ngồi xuống, Dạ Âu Thần gõ nhẹ đầu ngón tay thon dài xuống bàn: "Cà phê."
Thẩm Cửu khẽ gật đầu: "Tôi đi chuẩn bị."
Dứt lời, cô sải bước đi ra ngoài. Cô phải chuẩn bị cà phê cho cả phòng họp, hơn nữa cũng chẳng có ai giúp cô, nên Thẩm Cửu phải cố gắng hết sức.
Đợi khi cô bê một khay lớn cà phê đi vào phòng họp thì mọi người đã bắt đầu hội nghị, trong phòng họp có người đang diễn giảng, Thẩm Cửu không thể gây ra tiếng động nên rón rén đặt một cốc tới trước mặt mỗi quản lý và cổ đông thành viên hội đồng quản trị.
Dạ Y Viễn thấy cô quá vất vả nên khi cô tới liền giúp cô cầm một cốc, Thẩm Cửu cảm kích nhìn anh, sau đó vượt qua đi đến đặt một cốc cà phê trước mặt Hàn Đông.
Hàn Đông nhìn từng ngón tay thon dài trắng nõn như bạch ngọc.
Trong trí nhớ, khi anh còn rất nhỏ, mẹ anh cũng một đôi tay như vậy, giở từng trang sách giáo khoa ngay trước mặt anh, không nề hà mà kể cho anh các câu truyện cổ.
Cuối cùng bà còn dùng đôi tay này sờ đầu anh, âm thanh êm dịu:
"Hàn Đông, nếu có cơ hội tìm được em gái con thì con nhất định phải đối xử tử tế với nó." Sau khi mẹ mất đi, có thể nói Hàn Đông đã xem đó như mục tiêu, nỗ lực sống.
Hai năm trước, rốt cục anh đã tìm được người em gái thất lạc từ nhỏ trong truyền thuyết kia, nhưng mà... anh vẫn cảm thấy trong lòng vắng vẻ, luôn cảm giác mình vẫn chưa hoàn thành kỳ vọng của mẹ.
Bây giờ sự xuất hiện của Thẩm Cửu càng khiến sự thiếu vắng trong lòng anh trở nên nhiều hơn.
Bởi vì Thẩm Cửu luôn vô tình hay cố ý trùng với bóng dáng người thân trong hồi ức của anh, gần như tạo cho anh một loại ảo giác là bản thân anh vẫn đang tìm cô em gái kia.
Xem ra sau khi hội nghị lần này kết thúc, anh phải bảo Tô Cửu đi điều tra thân thế của Thẩm Cửu.
Tô Cửu kinh ngạc nhìn Thẩm Cửu, không ngờ cô lại có thể một mình làm nhiều như vậy, nhìn Dạ Âu Thần ngồi ở vị trí chủ tọa mắt nhìn thẳng, Tô Cửu lại nghĩ đến cảnh xảy ra trong nhà ăn hôm qua.
Ầm!
Khi lần thứ hai Thẩm Cửu bưng cà phê tiến vào, Dạ Y Viễn không nhìn nổi nữa, vừa định đứng dậy giúp cô, thì Hàn Đông lại đột nhiên đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh mình.
Tô Cửu đi theo Hàn Đông nhiều năm, nên nhanh chóng hiểu ý, đứng dậy trước Dạ Y Viễn đi giúp Thẩm Cửu bưng cà phê, thấp giọng nói: "Để tôi giúp cô nhé."
Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn cô: "Cám, cám ơn.
Sau đó, Tô Cửu và Thẩm Cửu cùng nhau mang cà phê cho từng người, khi đến trước mặt Dạ Âu Thần, anh đột nhiên bật cười lạnh: "Thư ký của tổng giám đốc Hàn thật là khéo hiểu lòng người."
Âm thanh đột ngột làm gián đoạn hội nghị đang tiến hành.
Vẻ mặt mọi người đều ngạc nhiên, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ánh mắt Hàn Đông lạnh lùng nhìn anh, âm thanh cứng nhắc: "Người của Quý công ty không đủ, như vậy sẽ khiến tôi nghi ngờ sau khi liên kết hợp tác quý công ty có thể theo kịp tiến độ của Hàn thị chúng tôi hay không?"
Dạ Âu Thần hừ lạnh: "Với tư cách là tập đoàn đứng đầu thành Bắc, chúng tôi chỉ cần tốt chứ không cần nhiều, nhiều hay ít không quan trọng."
Thẩm Cửu bên cạnh nghe vậy hơi nhíu đôi mày thanh tú.
Lại nữa rồi, Dạ Âu Thần đúng là cứng đầu, rõ ràng muốn hợp tác với Hàn thị, nhưng vẫn cứng miệng, không thể nhịn một chút sao?
Thẩm Cửu cũng không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng đã bị Dạ Âu Thần làm nhục như vậy, nhưng cô lại còn thay Dạ Thị suy nghĩ, chẳng lẽ là vì ăn cây nào rào cây ấy sao?
Dù mọi người ngu ngốc đến mấy, lúc này cũng nhìn ra manh mối, hội nghị này tiến hành được một nửa mà lại phát sinh chuyện kỳ quái như vậy.
Tổng giám đốc Hàn và cậu Dạ đang định đối đầu sao? Bởi vì cái gì chứ?
"Thật sao? Vậy hi vọng quý công ty cho tôi được mở rộng tầm mắt."
Hội nghị đã sớm kết thúc, nhưng khiến người ta kinh ngạc chính hợp đồng đã được ký kết, Dạ Âu Thần và Hàn Đông đều không vì hai câu nói đó mà đối nghịch nhau, khi ký hợp đồng hai bên còn bắt tay.
Khi hội nghị giải tán, Thẩm Cửu nghe được mấy người quyền cao chức trọng nói:
"Tổng giám đốc Hàn và tổng giám đốc Dạ của chúng ta đúng là hậu sinh khả uý, sau khi so chiêu trên hội nghị mà vẫn còn có thể lạnh nhạt ký hợp đồng, tôi còn tưởng rằng dự án lần này sẽ thất bại chứ."
"Không đâu, dù tổng giám đốc Dạ tàn tật, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Nên nắm bắt cơ hội hợp tác nào anh ta đều biết, ông hãy nhìn dáng vẻ Hàn Đông xem, đúng là người trẻ tuổi làm việc đâu ra đấy, may mà phân rõ."
Khi Hàn Đông và Tô Cửu rời đi, Tô Cửu không kìm được lên tiếng: "Tổng giám đốc Hàn, hôm nay anh không nên ra mặt thay cô Thẩm đó."
Nghe vậy, Hàn Đông cau mày lại.
Tô Cửu tiếp tục nói: "Hai người bọn họ chắc là giận dỗi, tổng giám đốc Hàn vốn luôn bình tĩnh, hôm nay làm sao..."
Nhưng mà Tô Cửu còn chưa nói xong, đã nghe thấy Hàn Đông lạnh lùng ra lệnh: "Tô Cửu, cô hãy đi điều tra tất cả tư liệu về Thẩm Cửu."
Tô Cửu sững sờ.
"Phải nhanh." Hàn Đông lại nói.
Lúc này, Tô Cửu mới kịp phản ứng: "Được, tôi biết rồi."
Trong lòng cô cảm thấy rất nghi hoặc, đây là lần đầu tiên Hàn Đông tỏ vẻ hứng thú với phụ nữ, chẳng lẽ anh đã nhìn trúng Thẩm Cửu rồi? Nhưng mà... Thẩm Cửu đó có chỗ nào đặc biệt chứ? Đúng là cô ấy nhìn rất xinh đẹp, hơn nữa còn duyên dáng yêu kiều, đặc biệt là đôi mắt trong trẻo lạnh lùng đó, cho người ta một cảm giác rất cao quý.
Dù có như vậy thì có lẽ cũng không nên khiến tổng giám đốc Hàn thất thố như vậy.
Rốt cuộc là tại sao?
Thấy mọi người đi hết, Thẩm Cửu cũng chuẩn bị cùng mọi người rời đi, nhưng Lang An đuổi theo nói: "Trợ lý Thẩm, cậu Dạ bảo cô dọn sạch cốc cà phê ở đây đi."
Nghe vậy, Thẩm Cửu đành phải quay trở lại, sau đó lặng lẽ dọn dẹp cốc cà phê trên bàn.
Dạ Y Viễn ra khỏi phòng muộn, thấy cô đang dọn thì đặt bút xuống đi tới hỗ trợ.
"Tại sao Âu Thần không gọi người giúp em một chút?"
"Ồ..." Thẩm Cửu lui về sau hai bước: phó tổng giám đốc"
Cô nhớ Dạ Âu Thần đã từng nói phải giữ khoảng cách với Dạ Y Viễn.
CHƯƠNG 137: NƯỚC BỌT CÓ TÁC DỤNG CẦM MÁU
Thấy cô lui về phía sau một bước, ánh mắt Dạ Y Viễn trở nên ảm đạm: "Anh là ma quỷ sao?"
"Hả?" Thẩm Cửu không hiểu ý anh, ngẩng đầu không hiểu nhìn anh.
Dạ Y Viễn cười khổ nói: "Nếu anh không phải ma quỷ, vậy sao em lại sợ anh như vậy?"
Thẩm Cửu: "... Xin lỗi anh cả."
Cô không phải sợ anh, cô chỉ sợ bị Dạ Âu Thần bắt gặp sẽ lại phiền phức, người đàn ông đó... tuy nói không thích cô, nhưng lại có lòng chiếm hữu rất mãnh liệt.
Bởi vì cô còn là mợ Hai Dạ trên danh nghĩa.
"Không sao, anh cả không trách em." Dạ Y Viễn mỉm cười dịu dàng với cô, khẽ nói: "Chỗ này cứ để đấy cho anh, em lên tầng trước đi."
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Cửu biến đổi: "Sao có thể như vậy chứ, em tự làm là được rồi, anh cả, anh đi làm việc đi."
Nhớ lần trước anh đã giúp mình chuyện ở nhà ăn, Thẩm Cửu còn chưa kịp cảm ơn anh đấy, lúc này gặp anh liền tránh, Thẩm Cửu cũng cảm thấy áy náy, nên hạ giọng nói: "Đúng rồi anh cả, chuyện lần trước ở nhà ăn, cảm ơn anh."
"Em không cần để ý chuyện này, sau đó Âu Thần đi đón em đúng không?" Nói đến đây, Dạ Y Viễn mỉm cười: "Âu Thần vẫn rất quan tâm em dâu đấy."
Nhắc đến Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu mới phát hiện anh đã không còn trong phòng họp. Có lẽ lúc này anh rất không muốn nhìn thấy cô?
Tâm trạng Thẩm Cửu chùng xuống, cô thầm cười tự giễu: "Vâng, có lẽ vậy."
Dạ Y Viễn thấy tâm trạng cô không tốt, liền ân cần nói: "Sao thế? Tại sao Âu Thần lại đối với em như vậy? Hai người cãi nhau à?"
"Không phải ạ, không biết nói thế nào, tương đối phức tạp."
Dạ Y Viễn thấy cô buồn bã nhăn mặt, dáng vẻ này rơi vào mắt anh khiến anh cảm thấy hết sức đáng yêu, không kìm được đưa tay xoa đầu Thẩm Cửu: "Đừng buồn nữa, con gái nên tươi tắn một chút, cười nhiều mới tốt."
Động tác thân mật này khiến Thẩm Cửu sửng sốt mấy giây mới phản ứng được, sau đó lui về sau hai bước: "Cám ơn anh Hai, em biết rồi."
"Lát nữa tan làm có rảnh không? Nghe nói ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn, lần trước bánh gatô..." Nhắc đến đồ ngọt, sắc mặt Thẩm Cửu lập tức trở nên khó coi: " Anh cả... em không muốn lừa gạt anh, nên em cảm thấy vẫn nên nói thật cho anh biết."
"Ừm?"
"Thật ra em không ăn đồ ngọt, lần trước cái bánh gatô đó... Em đã cho bạn em, anh cả, anh sẽ không để tâm chứ?"
Thẩm Cửu cảm thấy vẫn nên nói rõ tốt hơn, miễn cho ngày nào đó anh lại tâm huyết dâng trào mà tặng bánh gatô cho cô, hoặc là nói đưa cô đi ăn đồ ngọt gì đó, đến lúc đó uổng phí một phen tâm huyết của người ta.
Dạ Y Viễn không ngờ cô lại thành thật như vậy, lúc đầu sửng sốt một lát, sau đó bỗng nhiên bật cười, lần nữa đưa tay vò đầu cô: "Em dâu, anh cảm thấy rất vui."
Thẩm Cửu: "? ? ?"
"Em sẵn sàng nói thật với anh, anh cảm thấy rất vui vẻ."
Tay Dạ Y Viễn vẫn đặt trên đầu cô, âm thanh dịu dàng như gió: "Không sao, em không thích ăn ngọt, vậy em thích ăn vị gì?"
Thẩm Cửu nhìn anh một cái, nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Cay? Không đúng, anh Hai, trước tiên em phải đi làm việc đã."
Nói xong, Thẩm Cửu bưng cốc cà phê đi như chạy khỏi phòng họp.
Nhưng vừa ra ngoài cửa đã đụng phải Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu bị dọa lui lại hai bước, toàn bộ cốc lập tức rơi ầm ầm xuống đất, vì trên tay cô cầm rất nhiều, nên gây ra tiếng vang rất lớn.
Mọi người đang đi nghe thấy tiếng động thì quay đầu liếc nhìn, nhưng khi phát hiện là Thẩm Cửu đánh rơi cốc thì đều trực tiếp rời đi.
Ngược lại Dạ Y Viễn trong phòng họp nghe thấy tiếng động nhanh chóng chạy ra: "Em dâu, em không sao chứ?"
Dạ Y Viễn vội tiến lên kéo Thẩm Cửu rời khỏi hiện trường, trên mặt đất đều là mảnh vỡ: "Cẩn thận một chút, đừng làm chân bị thương."
Thấy cảnh này, môi mỏng Dạ Âu Thần lạnh lùng nhếch lên.
"Anh Hai đúng là rất quan tâm em dâu của mình." Nghe vậy, Dạ Y Viễn ngẩng đầu nhìn anh một chút, ánh mắt anh có vẻ bất đắc dĩ: "Âu Thần, sao em có thể để em dâu một mình làm những việc này?"
"Dạ Thị không nuôi người rảnh rỗi, cô ấy có thể làm cái gì?" Dạ Âu Thần lạnh giọng giễu cợt nói. Dạ Y Viến khẽ nhíu mày: "Theo anh được biết, cô ấy đã liên hệ với tập đoàn Hàn thị đồng thời đã chỉnh sửa toàn bộ tư liệu của hội nghị lần này, nên em nói cô ấy không làm được cái gì có vẻ không chính xác lắm, em dâu là trợ thủ rất tốt. Âu Thần đừng không biết trọng nhân tài."
"Ồ, xem ra anh hai còn hiểu năng lực của vợ em hơn người chồng là em đây?"
"Âu Thần, em đâu cần phải nói khó nghe như vậy chứ? Anh Hai là hạng người gì em còn không rõ ràng sao?"
Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng hơn: "Anh Hai là hạng người gì, em vẫn chưa hiểu rõ lắm."
Từ đêm đó sau khi cô nói rõ với anh, Dạ Âu Thần trở nên hết sức đáng sợ, lúc này nói chuyện với Dạ Y Viễn như có gai. Thẩm Cửu nghĩ một chút, tránh khỏi tay Dạ Y Viễn.
Cô không muốn gây thêm phiền phức cho Dạ Y Viễn.
Có lẽ lúc này Dạ Âu Thần không khách khí với Y Viễn như vậy đều là vì Dạ Y Viễn gần gũi với cô. "Anh Hai, em thật không có việc gì, anh cứ đi làm việc đi, chỗ này em quét dọn là được."
"Em dâu..."
"Xin anh đấy anh Hai," Âm thanh Thẩm Cửu nặng nề hơn, bước chân đang bước về phía trước của Dạ Y Viễn cứ như vậy dừng lại, anh bất đắc dĩ nhìn Thẩm Cửu một chút, rồi lại nhìn Dạ Âu Thần một chút, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài.
"Được, vậy anh đi trước. Âu Thần, em dâu, hai người cứ bình tĩnh nói chuyện." Sau khi Dạ Y Viễn rời đi, Thẩm Cửu thở dài một hơi, ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ trên đất, đặt từng mảnh vỡ vào trong khay, cứ như vậy im lặng nhặt ngay trước mặt Dạ Âu Thần.
Thấy vậy, Dạ Âu Thần nguy hiểm híp mắt lại, anh cảm thấy hết sức không thoải mái, đang định khiển trách cô sao không dùng chổi thì tay Thẩm Cửu đột nhiên bị mảnh vỡ đâm trúng.
Sắc mặt cô biến đổi, nhưng không hề hét lên, vì Dạ Âu Thần vẫn đang nhìn, cô dứt khoát lắc lắc máu trên tay, tiếp tục nhặt mảnh vỡ.
Tránh cho lát nữa Dạ Âu Thần nói cô tỏ vẻ đáng thương. Cô cũng không muốn bị anh vũ nhục nữa.
Nhưng Dạ Âu Thần đột nhiên đẩy xe lăn đến trước mặt cô, sau đó vội nắm cánh tay cô kéo lên, Thẩm Cửu hét lên một tiếng, cổ tay bị anh giữ chặt.
"Cô không nhìn thấy tay đang chảy máu sao?" Dạ Âu Thần dữ tợn hỏi.
"Nhìn, nhìn thấy..." Thẩm Cửu lắp bắp đáp, định rút tay trở về: "Nhưng chuyện này cũng không liên quan tới anh."
"Chuyện không liên quan đến tôi sao?" Ánh mắt Dạ Âu Thần trở nên dữ tợn hơn, kéo ngón tay bị thương của cô vào trong miệng mút vào, Thẩm Cửu đỏ bừng mặt, sốt ruột muốn rút tay về: "Dạ, Dạ Âu Thần, anh làm gì thế? Mau thả tôi ra."
Nhưng tên khốn đó dùng đầu lưỡi mút sạch máu trên ngón tay cô.
Lúc lâu sau Dạ Âu Thần mới buông cô ra, cười tà một tiếng: "Nước bọt có công hiệu cầm máu, cô nên cảm ơn tôi."
CHƯƠNG 138: THẤT SỦNG
Thẩm Cửu đỏ mặt rút tay về, oán hận trừng mắt với Dạ Âu Thần.
"Ai cần anh giúp tôi cầm máu chứ? Ghê tởm!"
Dạ Âu Thần hừ lạnh một tiếng: "Làm sao? Chẳng lẽ cô còn muốn người khác cầm máu cho cô sao?"
Thẩm Cửu chẳng thèm giải thích với anh, nói thêm gì đi nữa cũng khó tránh bầu không khí trở nên nặng nề hơn, cô lại định ngồi xổm xuống nhặt đồ lên, Dạ Âu Thần lại khiển trách: "Đầu óc cô là dùng để bài trí sao? Nhiều mảnh vỡ như vậy mà chỉ biết dùng tay à?"
"..." Thẩm Cửu bỗng ngẩng đầu: "Anh đồng ý để tôi dùng chổi sao?" Khi cô ngồi xổm xuống dùng tay nhặt mảnh vỡ, trong lòng nghĩ là Dạ Âu Thần cố ý tra tấn cô, chắc là muốn cô dùng tay nhặt, nên dù cô có đi lấy chổi cũng vô dụng.
Không ngờ anh lại có thể để cô dùng chổi.
Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn hết sức lạnh lùng: "Cô nói cái gì?"
"Không có." Thẩm Cửu bỗng nhiên đứng dậy, xoay người đi cầm chổi, nếu như anh đồng ý, cô chắc chắn sẽ không ngốc đến mức dùng tay đâu.
Khi quay lại, Thẩm Cửu chỉ nhìn thấy bóng lưng Dạ Âu Thần.
Anh vừa đi, sự lạnh lẽo của nơi này cũng theo anh rời đi, chung quanh khôi phục lại nhiệt độ bình thường, Thẩm Cửu nhanh chóng quét sạch mảnh vỡ trên mặt đất, đúng lúc sạch sẽ thì dì Lê đi đến bên này, thấy cảnh này không kìm được kêu lên: "Ôi bây giờ thanh niên các cháu làm việc thế nào vậy, nhiều cốc như vậy mà đều làm vỡ hết, chà. nhìn xem tuổi trẻ có sức lực, nhưng thực tế lại làm việc không bằng những người già chúng ta."
Thẩm Cửu lúng túng để chổi xuống rời đi.
Đến lúc tan làm, Tiểu Nhan đến tìm cô, sau đó lặng lẽ híp mắt hỏi cô.
"Nghe nói vào buổi họp sáng nay, cậu Dạ làm khó dễ cô à, mẹ kiếp cô như món ăn vậy à, còn chưa được bao lâu mà cô đã thất sủng rồi."
Thẩm Cửu: "..."
Tiểu Nhan: "Tôi nói cô biết, đàn ông đều như vậy, chiếm được rồi thì không còn quý trọng nữa, sau đó còn bỉ ổi đi lấy lòng một phụ nữ khác, có cần phải như vậy không? Huống hồ cậu Dạ của chúng ta còn là người tàn phế, tôi cảm thấy có lẽ anh ta không nên kén chọn như thế, có cô cũng không tệ rồi."
Nghe đến đó, Thẩm Cửu rất bất đắc dĩ: "Rốt cuộc cô đang tổn thương tôi hay là đang an ủi tôi thế?"
"Cả hai nhá." Tiểu Nhan cười híp mắt ôm cánh tay cô nói: "Tổn thương cô đồng thời cũng an ủi cô, nhưng mà cô đúng là kém cỏi, tôi cảm thấy lẽ ra cô phải hăng hái tranh giành chút, sớm chiếm được hết sự sủng ái mới đúng chứ."
Thẩm Cửu: "... Cô suy nghĩ nhiều thật!"
Tiểu Nhan còn định nói tiếp gì đó, nhưng phía trước đột nhiên có thêm một bóng người, thế là cô và Thẩm Cửu đành dừng bước.
Tiểu Nhan hơi bất ngờ nhìn người trước mắt.
"Dạ, phó tổng giám đốc Dạ."
Dạ Y Viễn mỉm cười với Tiểu Nhan, nụ cười đó lập tức sưởi ấm nội tâm Tiểu Nhan, cô cụp mắt tỏ vẻ e lệ.
Dạ Y Viễn nhìn Thẩm Cửu: "Có rảnh không?"
Thẩm Cửu sửng sốt lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Có chuyện gì thế ?" Cô hỏi.
Dạ Y Viễn nhìn cô cười không nói, Thẩm Cửu cũng không phải người ngu dốt, chỉ có thể nhìn Tiểu Nhan nói khẽ: "Cô đi về trước đi, ngày mai tôi sẽ kể cho cô."
"Ờ." Tiểu Nhan khẽ gật đầu, sau đó nháy mắt ra hiệu với Thẩm Cửu rồi mới rời đi. Sau khi Tiểu Nhan đi rồi, Dạ Y Viễn lấy chìa khóa xe ra: "Đi thôi, tôi mời em ăn cơm."
Cái gì? Thẩm Cửu chưa kịp phản ứng thì Dạ Y Viễn đã quay người đi, cô đứng ngây ngốc tại chỗ lúc lâu rồi mới đi theo, trong công ty có không ít người nhìn theo, Thẩm Cửu bối rối chọc chọc ngón tay của mình, đi theo sau anh nói: " Anh cả... em không đói bụng."
Nghe vậy, Dạ Y Viễn cười trầm một tiếng: "Yên tâm, không phải nơi khiến em ăn no đâu."
Thẩm Cửu: "... Nhưng mà..."
"Chỉ một bữa cơm thôi, mà còn không cho anh Hai hết lòng hết dạ sao?"
Được, anh đã nói như vậy, Thẩm Cửu chợt cảm thấy mình đúng là quá đáng, người ta cũng đâu có làm cái gì, chỉ đơn thuần quan tâm mời cô bữa cơm mà thôi, mà cô lại nhiều lần cự tuyệt như vậy.
Đi theo anh xuống bãi đỗ xe ngầm, Dạ Y Viễn rất lịch sự mở cửa xe cho cô, khi cô xoay người lên xe còn duỗi ra một tay ngăn trên cửa xe, đề phòng cô đụng phải đầu.
Sau khi Thẩm Cửu ngồi vào, Dạ Y Viễn còn cúi người thắt dây an toàn cho cô.
Anh sát lại rất gần, hơi thở nam tính mát lạnh trên người anh xộc vào mũi cô, khiến cô căng thẳng đến mức vô thức nín thở, đến tận khi anh thắt xong dây an toàn cho mình cô mới phản ứng được lẽ ra cô nên tự thắt.
Nhưng Dạ Y Viễn đã vòng qua thân xe mở cửa xe ngồi vào ghế lái, Thẩm Cửu thầm cảm thán người này đúng là vô cùng dịu dàng và lịch sự.
"Em nói em không thích ăn ngọt, thích ăn cay, vậy anh Hai sẽ dẫn em đi ăn cá luộc tê cay nhé?"
Cá luộc tê cay?
Khi nghe thấy mấy từ này, hai mắt Thẩm Cửu lập tức sáng lên, vô thức nuốt nước miếng một cái, nhưng cô vẫn lúng túng nói: "Anh Hai, sao anh biết em thích ăn món này?"
"Anh bảo trợ lý điều tra sở thích của em, nên tất nhiên là biết." Dứt lời, Dạ Y Viễn lại định đưa tay xoa đầu cô.
Nhưng khoảng cách giữa hai người không gần lắm, lại thêm khi bàn tay anh vươn tới thì Thẩm Cửu đã bất giác tránh né sang bên một chút, nên Dạ Y Viễn không thể sờ đến đầu cô.
Tay anh ta dừng trên không trung một chút, sau đó thu về.
"Có phải cử chỉ của anh Hai không ổn nên em sợ anh Hai hay không?"
"Không, không có." Thẩm Cửu lắc đầu: "Em chỉ lo lắng Âu Thần sẽ tìm anh gây chuyện, em không muốn gây thêm phiền phức cho anh Hai, cho nên..."
"Đây không có gì." Dạ Y Viễn cười nhạt một tiếng: "Nhớ lời anh đã nói với em, Âu Thần là người mặt lạnh tim nóng. Hơn nữa, hôm nay em còn chịu tủi thân ở phòng thư ký, anh cảm thấy từ ngày em đến nhà họ Dạ rất ít khi mỉm cười, chắc là em sống không vui vẻ phải không?"
Vui vẻ?
Hình như đã lâu lắm rồi Thẩm Cửu không biết đây là cảm xúc gì.
Từ sau khi cô kết hôn với Lâm Tuấn cô đã không biết cái gì là vui vẻ, chứ đừng nói tới sau khi ly hôn đến nhà họ Dạ, hầu hết thời gian nơi này đối với cô đều là Địa Ngục vô tận, đáng sợ biết bao.
Nghĩ vậy, Thẩm Cửu nhắm mắt lại, âm thanh bình tĩnh: "Vui hay không không quan trọng, em đã quen rồi." Nghe cô nói vậy, Dạ Y Viễn khẽ cười một tiếng, giọng điệu có vẻ hơi ưu sầu: "Quen với không vui, đây cũng không phải thói quen tốt, em dâu... con gái vẫn nên cười nhiều một chút mới tốt, đặc biệt là em còn trẻ như vậy, lúc nào vẻ mặt cũng đau khổ cũng không phải chuyện tốt với em, cũng sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe."
Cười nhiều một chút...
Thẩm Cửu cười khổ một cái.
"Cái anh nói không phải kiểu cười này mà là nụ cười phát ra từ nội tâm."
Thẩm Cửu cười không nổi, cô bất đắc dĩ nói: "Anh cả, anh đừng làm khó em."
"Ừm." Dạ Y Viễn không khó xử cô nữa, dọc đường im lặng lái xe, xe nhanh chóng tới nơi. Khi Dạ Y Viễn đưa cô đi vào, Thẩm Cửu vẫn luôn đi phía sau anh, cố hết sức duy trì khoảng cách.
Sau đó thỉnh thoảng nhìn xung quanh, dáng vẻ thấp thỏm không yên, đến tận khi đi vào phòng VIP.
Rầm!
Thẩm Cửu đột nhiên đụng phải phía sau lưng Dạ Y Viễn.