Chương 1: Một người, một chim, một đao
Đại Ngụy, thành Vân An.
Cơn mưa đầu hạ tựa như tiểu tặc hái hoa ban đêm xông vào khuê phòng, lúc đến như mưa phùn gió bấc, lúc đi vội vã bàng hoàng, chỉ để lại nước đọng lầy lội giữa khe rãnh, cùng một gốc cây hoa lê sau sau mưa.
Gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi, phố phường khắp Kinh Thành dần dần náo nhiệt, trăm họ lần lượt đi ra khỏi nhà. Những người buôn bán nhỏ bên đường bắt đầu cất tiếng rao hàng:
"Bánh bao đây..."
"Bán than đá đây..."
. . .
Giữa những âm thanh huyên náo đầy đường, một đoàn xe từ đầu phố Thiên Thủy Kiều chậm rãi chạy tới.
Xe ngựa ở phía sau, phía trước là 13 võ giả cưỡi ngựa hộ tống chiếc xe đó. Bọn họ đều khoác áo tơi đầu đội mũ rộng vành, giắt đao sau thắt lưng, dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
Ở vùng đất trọng yếu như kinh đô này, đội ngũ nồng nặc hơi thở giang hồ như vậy quả thực hiếm thấy. Không ít người đi đường liếc mắt quan sát thì nhìn thấy người dẫn đầu đoàn xe là một nam tử trẻ tuổi.
Nam tử mặc một bộ y phục màu đen dưới lớp áo tơi, có một con chim trắng lớn đậu trên bờ vai hắn. Thân hình của hắn cao lớn, làn da lại trắng nõn, hai con ngươi đen nhánh hiện ra ánh sáng sáng ngời. Ở trên đôi mắt ấy là một đôi mày kiếm càng làm tăng thêm 3 phần bén nhọn cho khuôn mặt anh tuấn của hắn.
"Oa! Mẹ ơi, mau nhìn nè, ca ca kia trông thật tuấn tú quá đi!"
"Hừ~ đừng có hô lung tung, có biết xấu hổ không vậy?"
"Con chim kia thật là béo~"
"Chiêm chiếp?"
"Ô hay? Nó còn có thể nghe hiểu tiếng người nữa kìa!"
. . .
Những thiếu phụ và thiếu nữ đi trên đường không ngừng đưa ra lời khen ngợi. Người trẻ tuổi mặc hắc y phảng phất giống như không nghe thấy, hắn nhìn phía trước không chớp mắt, dẫn theo đội ngũ đi đến tiêu cục Trấn Viễn ở cuối phố.
Toàn bộ cửa hàng ở Thiên Thủy Kiều đều treo gia huy chữ "Bùi", tiêu cục Trấn Viễn cũng như thế.
Người có thể mua được một con phố tại Kinh Thành tấc đất tấc vàng này hiển nhiên không phải nhà nghèo thấp cổ bé họng. Chỉ thấy tiêu cục là một tòa nhà kiểu cách, phía trên cửa lớn là mái ngói Hoàng Mộc Thanh, luôn có hai vị tiêu sư đứng trông cửa.
Nhìn thấy đội kỵ mã không quen biết đi đến trước cửa, một tên tiêu sư tiến lên chắp tay, hành lễ theo cách giang hồ:
"Xin hỏi các hạ là ai?"
"Dạ Kinh Đường."
Tiêu sư lộ ra vẻ mờ mịt, quét mắt nhìn một đám võ giả có khí thế không tầm thường:
"Chưa từng nghe thấy đại danh của các hạ. Các hạ tới vận tiêu hay là. . ."
"Phá quán."
". . ."
Lời ấy vừa ra, cả con đường trở nên yên tĩnh.
Người qua đường vốn đang dạo bước, bỗng nhiên tất cả đều vây lại đây. Ngay cả người bán hàng rong hay người bán mì hoành thánh bên đường đều để muỗng canh xuống, tay lau trên tạp dề rồi nhón chân quan sát:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Phá quán, tràng diện này ở kinh thành quả thực ít thấy lắm luôn ấy. . ."
. . .
Hai gã tiêu sư ở bên ngoài tiêu cục trông thấy người trẻ tuổi mặc hắc y đến đây không có ý tốt thì sắc mặt đều sầm xuống.
Đổi thành thanh niên lỗ mãng tầm thường khác có lẽ đã mở miệng quát lui, nhưng nhìn thấy 13 võ giả ngoài cửa, mỗi người đều đeo đao với tư thế như muốn diệt cả tông môn nhà người ta, xem ra cũng không phải là hạng người dễ trêu chọc. Thần sắc của tiêu sư vẫn tương đối khách khí, chắp tay nói:
"Ở vùng đất như kinh đô này nghiêm cấm tư đấu. Ông chủ của chúng ta là người làm ăn buôn bán đứng đắn, luôn tuân thủ kỷ cương, tuân theo luật pháp, mấy chuyện như phá quán không thể chấp nhận được. Nếu các hạ có tranh chấp với ông chủ thì có thể đi đánh trống kêu oan, chúng ta sẽ đi đến nha môn nói rõ lí lẽ. . ."
Lời ấy vừa nói ra, quần chúng vây xem lập tức thi nhau la ó:
"Hả. . ."
"Có còn là người tập võ không vậy? Người ta cũng đã đánh đến tận cửa rồi, ngươi nói một câu kêu người ta đi báo quan mà nghe được à?"
"Đúng rồi. . ."
. . .
Người trẻ tuổi mặc hắc y cởi bội đao sau thắt lưng xuống rồi ném cho một người ở phía sau, tay không tấc sắt nói:
"Kêu tiêu đầu của các ngươi ra đây, đánh một trận xong ta đi liền."
Mắt thấy toàn bộ hàng xóm láng giềng đều vây lại đây, khuôn mặt của tiêu sư lộ ra vẻ không vui. Một người bên cạnh chạy qua bên đường, nhìn bộ dáng có lẽ là muốn đi báo quan.
Đáng tiếc, vừa mới chạy được vài bước đã bị đao khách đứng phía sau người trẻ tuổi mặc hắc y ngăn cản đường đi.
"Này! Ngươi. . ."
Cử động của y vừa bị bại lộ đã thấy ở cửa lớn sau tiêu cục có bảy tám người lao ra, trên tay cầm đao và thương, sắc mặt tức giận.
Phía trong tiêu cục cũng truyền ra một tiếng nói mười phần trung khí:
"Tiểu tử, người trẻ tuổi khí thịnh thì có thể cho qua, nhưng phải rửa mắt cho sáng lên mới được. . ."