Mục lục
Nữ Hiệp Chậm Đã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau nửa canh giờ, lầu hai của Xuân Hương các.

Nhạc sư đang ôm tỳ bà, uyển chuyển ca hát ở trên sân khấu.

Ba vũ nữ mặc quần áo sặc sỡ nhảy múa theo nhạc, dáng người thướt tha.

Bảy tám vị tiêu sư tràn đầy sức sống đang trừng to mắt nhìn những cô gái ở dưới lầu qua cửa sổ mà nuốt nước miếng. Ngay cả đồ ăn bọn họ cũng chẳng thèm gắp một miếng.

Dạ Kinh Đường ung dung ngồi trên ghế, nâng chén thưởng rượu. Chim Chim thì ngồi bên cạnh rung đùi đắc ý. Nhìn nó như còn uống nhiều rượu hơn cả Dạ Kinh Đường vậy.

Trần Bưu cầm chén rượu lên kính Dạ Kinh Đường:

“Thiếu gia chủ, ngài có chừng mực thật đấy!”

Dạ Kinh Đường nghe lệnh dắt tùy tùng ra ngoài ăn chơi nên đương nhiên không thể keo kiệt được:

“Chỉ là nghe hát thôi, có phải đi lầu xanh đâu. Những cô nương ở biên quan kém quá nhiều so với các cô nương ở kinh thành. Những cô nương ở biên quan còn cao to lực lưỡng hơn cả ta. Nếu không phải ta biết chút võ công thì lúc 14 tuổi đã bị cướp đi bái đường rồi đấy.”

Trần Bưu chớp chớp mắt, lại gần nói:

“Thiếu gia chủ, đừng có nói là ngài vẫn còn...”

Ý gì?

Dạ Kinh Đường không muốn trả lời câu hỏi này lắm.

Dương Triều đã say khướt ở bên cạnh nói tiếp:

“Ngươi thật là! Tướng mạo của thiếu gia chủ như thế này mà ra ngoài tìm cô nương thì người ta phải đưa tiền đấy chứ. Mua bán lỗ như vậy, đổi thành ngươi thì ngươi có làm không?”

“Cũng đúng. Người có thể xứng với thiếu gia chủ thì chỉ có thiên kim tiểu thư Văn Đức Kiều mà thôi. Những dung chi tục phấn* bên ngoài muốn trèo cao thì ta sẽ là người đầu tiên phản đối…”

*Dung chi tục phấn: kiểu phụ nữ trang điểm lòe loẹt, tầm thường, phổ thông.

“Ha ha……”

Nghe ca hát ở Câu Lan, ăn ăn uống uống.

Đang lúc mọi người ăn uống vui vẻ thì ngoài đường có tiếng ồn ào.

Lạch cạch lạch cạch ——

Đây là tiếng bộ binh đang chạy.

Mọi người nhăn mày lại, đứng lên đi ra ngoài cửa sổ xem xét. Có không ít Cấm Quân và bộ đầu của Hắc Nha chạy xuyên qua màn mưa, chạy về hướng Minh Ngọc lâu.

“Có chuyện gì thế?”

“Động tĩnh lớn như vậy thì chắc là phủ Tĩnh Vương kia có chuyện gì rồi. Hắc Nha nhốt rất nhiều tên côn đồ giang hồ, mà nghe nói trong Minh Ngọc lâu cũng có không ít bí tịch võ công. Nghe nói trong đó thường xuyên có kẻ trộm rình mò.”

Việc không liên quan đến mình nên Dạ Kinh Đường cũng chẳng thèm để ý. Hắn tiếp tục uống rượu.

Tửu lượng của người tập võ không nhỏ nhưng lại phải uống rượu thật ngon mới được. Mọi người uống từ lúc ban ngày đến tận buổi chiều.

Sau khi cơm no rượu say, có một vị tiêu sư háo sắc còn ám chỉ đi lầu xanh.

Nhưng Trần Bưu biết nặng nhẹ. Nghe ca hát và xem múa thì không sao nhưng dám dắt thiếu gia chủ đi lầu xanh thì xác định bị Tam Nương đuổi ra khỏi nhà. Bọn họ cuối cùng không dám nói gì với Dạ Kinh Đường, cứ thế ai về nhà nấy.

Đến khi trời nhá nhem tối thì Dạ Kinh Đường một người một ngựa một chim đi về phố Xưởng Nhuộm.

Ngân phiếu mà Tam Nương cho hôm nay xem như là tiền dự chi một tháng lương. Trăm lạng bạc đã có thể thuê hai ngôi nhà to, nếu may mắn còn có thể mua được thêm hai cô nương làm ấm giường cho buổi tối đỡ buồn nữa.

Tuy Dạ Kinh Đường không quá khắt khe với việc chọn chỗ ở nhưng hắn cũng không có thói quen tự ngược. Trời mưa suốt cả ngày, nóc nhà lại hổng một lỗ to như vậy thì không thể ở được nữa rồi.

Bây giờ Dạ Kinh Đường về nhà là để dọn đồ, nói lời tạm biệt với chủ nhà rồi đi đổi một ngôi nhà tốt hơn.

Kẽo kẹt ——

Cửa nhà cũ nát không có khóa mở ra, cách trang trí ở bên trong không hề thay đổi chút nào.

Dạ Kinh Đường buộc ngựa dưới mái hiên phòng bếp rồi cụp ô lại, đẩy cửa vào nhà. Lúc đi hắn còn nói chuyện với Chim Chim:

“Sau này chín chắn lên chút đi. Đừng có lúc nào cũng chui vào ngực của nữ nhân…”

Chim Chim giả vờ như không nghe thấy, đứng trên vai kêu:

“Chít chít chít ~”

Nhưng ngay sau đó, cả người và chim đều yên lặng.

Nhà chỉ có bốn bức tường, cũng biết rõ có bao nhiêu đồ nên có gì thay đổi nhìn cái là thấy ngay… Chỗ hổng trên nóc nhà được che lại bởi một cái áo lụa.

Nhưng Dạ Kinh Đường và Chim Chim cũng không chú ý tới điểm này mà chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc giường.

Dưới cái khăn trải giường màu xám tro để một đôi giày thêu lá trúc màu xanh lam. Một người phụ nữ xa lạ đang ngồi khoanh chân trên giường. Đầu nàng búi kiểu tóc của phụ nữ đã có chồng, trang trí bằng một cây trâm ngọc bích, nhìn như là một thiếu phụ.

Làn da của thiếu phụ trắng nõn, đôi mắt đẹp đào hoa, hai hàng lông mày như lá liễu tháng hai đầu xuân và cái miệng nhỏ anh đào không thoa son nhưng lại hồng nhuận căng mọng. Dùng từ nghiêng nước nghiêng thành để hình dung khuôn mặt của nàng cũng không xứng. Nàng giống như hồ ly tinh vào nhà nông báo ân, hay tiên nữ gả vào nhà Ngưu Lang. Vẻ đẹp của nàng mang theo chút vẻ của tiên nữ xuất trần.

Trên người thiếu phụ choàng một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, chỉ thấy một đôi tay trắng nõn nắm chặt để trên đầu gối như dáng vẻ của thế ngoại cao nhân. Có lẽ nàng đang luyện một công pháp cao thâm gì đó nên trên trán đọng lại vài giọt ‘mồ thơm’. Có thể thấy có hơi nước bốc lên từ búi tóc của nàng, như là sốt đến mức sắp chín vậy.

“Chít?”

Chim Chim đứng ở bên chân của Dạ Kinh Đường, nghiêng đầu nhìn về phía dưới giường như đang tìm một cái nồi hấp.

Dạ Kinh Đường khó hiểu, đến cả dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của thiếu phụ cũng không chú ý. Hắn chỉ nghi ngờ có phải mình đi nhầm nhà hay không. Nhưng trên nóc nhà bị thủng một lỗ to thì trong kinh thành không tìm đâu ra cái nhà thứ hai như vậy được.

“Nữ hiệp?”

Lúc về nhà, Dạ Kinh Đường thấy giường của hắn bị chiếm. Đương nhiên là giường của mình thì mình không thể quay đầu đi ra ngoài rồi. Hắn gọi vài câu nhưng không thấy vị thiếu phụ đó động đậy thì cầm đao đi về phía giường.

Chim Chim thì co ro núp sau cánh cửa, có vẻ rất sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK