“Chíp……”
Chim Chim sợ hãi rụt cổ xuống, hơi dịch ra xa.
Dạ Kinh Đường vậy mà lại có thái độ rất bình tĩnh, nhìn bội kiếm cách cái cổ ba tấc:
“Ta đổi cách khác thôi. Lạc nữ hiệp không chịu dạy, ta chẳng qua là nghĩ cách lấy lòng, có từng vô lễ với ngươi chưa?”
“Nếu ngươi thật sự là không có thuốc nào cứu được, ngày hôm qua ngươi đã chết rồi, không sống đến hôm nay.”
Sắc măt của Lạc Ngưng lạnh như băng, chăm chú nhìn Dạ Kinh Đường : “Chuyện hôm qua, ngươi và ta đều có trách nhiệm, ta không hề tính toán, nhưng ngươi cũng không được phép nhắc lại. Nếu dám nói với người thứ ba, đừng trách ta tàn nhẫn độc ác……”
Sắc mặt của Lạc Ngưng vô cùng lạnh lẽo. Bỗng nhiên, ngoài ngõ nhỏ vang lên tiếng động:
Lộc cộc —— leng keng ——
Nghe như là tiếng bước chân rất trầm của một người. Có âm thanh cọ xát của kim loại, hình như là áo giáp, chạy rất nhanh……
Dạ Kinh Đường nhướng mày. Cất riêng áo giáp đồng nghĩa với có âm mưu phản nghịch, người có thể mặc áo giáp đi lại chỉ có thể là người trong quan phủ……
Lạc Ngưng cũng lộ vẻ mặt nghi ngờ. Nếu tùy tiện phi thân, phóng ra khỏi sân nhỏ sẽ dễ dàng bị cao thủ nhận ra. Nàng nhìn về phía Dạ Kinh Đường, muốn thương lượng với hắn xem nên làm thế nào để đối phó.
Kết quả là thấy tiểu tặc ở trước mặt gặp nguy không loạn. Hắn phản ứng cực kỳ nhanh, trực tiếp lôi kéo tay phải đang cầm kiếm của nàng, lao ra khỏi nhà bếp và chạy về hướng nhà chính.
“Ngươi?!”
Sắc mặt của Lạc ngưng còn đang lạnh như băng, bị hắn kéo một cái, cả người lại lảo đảo, ánh mắt hiện ra vẻ hoảng hốt. Cảm giác như tiểu tử này đang chờ cơ hội như vậy!
Lạc Ngưng muốn rút tay ra, nhưng lại không tiện làm ra động tĩnh quá lớn. Nàng mới chỉ chần chừ một chút, vậy mà đã bị kéo vào trong phòng.
Cửa phòng được đóng lại cẩn thận. Lạc Ngưng sợ tiểu tặc này trực tiếp nhào lên nên lập tức sờ tay xuống eo, nhanh chóng dơ bội kiếm ra, nhỏ giọng cảnh cáo:
“Không cho phép ngươi chạm vào ta, ta tự mình làm!”
Dạ Kinh Đường gật đầu rồi quay sang cẩn thận chú ý cửa sổ, ý bảo nàng diễn kịch cho tốt.
Lạc Ngưng không bị nam nhân này nhào lên thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng đoan đoan chính chính ngồi sát mép giường, ánh mắt vô cùng ghét bỏ nhưng vẫn nhỏ giọng nỉ non:
"Ưm……Ưm……”
Âm thanh không hề có chút cảm tình, cũng không có chút kỹ thuật nào, nghe giống như có ý chống đối, liều chết cũng không muốn nam nhân này.
?!
Sắt mặt của Dạ Kinh Đường đột nhiên thay đổi. Hắn vội vàng quay đầu che miệng của Lạc nữ hiệp lại: “Ngươi muốn tìm đường chết à? Vào thời điểm này mà còn làm loạn?”
Lạc Ngưng bị che miệng lại, cả người chợt run lên. Tiếp đó, nàng tức giận không thể kìm được, dùng sức đẩy bàn tay đang che miệng mình ra, đồng thời hung dữ trừng mắt với Dạ Kinh Đường, ý bảo là ‘ta đã phối hợp kêu rồi, sao ngươi còn chạm vào ta?!’
Bộ dáng xem ra còn không biết chính mình sai chỗ nào.
Dạ Kinh Đường cũng không biết nói với nữ nhân này như thế nào. Hắn ra hiệu bảo Lạc Ngưng câm miệng lại, rồi ngồi xổm bên cạnh ra sức lắc lư cái giường.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt……
Âm thanh đung đưa của vật dụng trong ngôi nhà cũ kỹ vang lên ở trong sân như có như không.
Rất nhanh sau đó, bước chân của người trong ngõ dường như chậm lại, tiếp đến là giọng nói quen thuộc khe khẽ vang lên:
“Sư nương?”
Âm thanh đầy vẻ nghi ngờ!
Động tác của Dạ Kinh Đường cứng lại, không hiểu ra sao nhìn ra phía ngoài.
Lạc Ngưng cũng thay đổi từ vẻ mặt tức giận thành hoảng sợ. Nàng vội vàng ngồi bật dậy, đẩy Dạ Kinh Đường trước mặt ra, rồi lập tức đứng lên.
Kẽo kẹt——
Đồng thời cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Dạ Kinh Đường từ khe cửa nhìn ra ngoài, lại thấy một đống đồ vật thật cẩn thận đi đến.
Dáng dấp cụ thể thật không dễ hình dung. Đại khái là trên đỉnh đầu là miệng một cái chảo sắt, phía dưới là đệm chăn. Đệm chăn đặt ở trên mấy cái ghế, quanh thân treo nồi chén gáo chậu, ở dưới cùng lộ ra một đoạn váy. Khi nồi chén gáo chậu di chuyển bị cọ xát vào nhau, phát ra âm thanh ‘Lộc cộc —— leng keng —— ’.
Chiết Vân Ly hơi hơi nghiêng người, từ sau đống đồ vật lộ ra gương mặt trong veo như nước, ánh mắt vô cùng cổ quái. Nàng liếc trộm trong phòng, ‘sư nương đang làm cái gì vậy……’
Lạc Ngưng biết Chiết Vân Ly nghe được tiếng động giường chiếu nên không biết phải giải thích như thế nào. Đang lúc chân tay đang luống cuống, cánh tay bị người bấm một cái đau nhói.
Đảo mắt nhìn lên, tiểu tặc vô liêm sỉ ngồi chồm hổm sát mép giường, làm ra bộ dáng như đang sửa giường, tỏ ý bảo nàng lên tiếng.
Lạc Ngưng kịp phản ứng, vội vàng mở miệng:
“Vân Ly , ngươi về rồi à?”
Chiết Vân Ly nghe thấy giọng của Lạc Ngưng thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng tăng nhanh bước chân, ôm đống đồ vật đi vào trong nhà bếp, nghi hoặc dò hỏi:
“Sư nương, ngươi đang làm gì đó? Ta vừa nãy làm sao nghe thấy tiếng giường lắc lư? Hình như ngươi còn kêu hai tiếng ‘ưm ưm’ ……”
“Ta……”
Mặt Lạc Ngưng đỏ cả lên, chỉ muốn một kiếm băm tên tiểu tặc này ra thành chả viên, cơ bản không biết nên che giấu như thế nào.
Dạ Kinh Đường ngồi chồm hổm ở đầu giường, vẻ mặt ngược lại rất bình tĩnh. Hắn lắc cái giường vài cái:
“Giường lỏng nên ta tới sửa, vừa rồi đang cùng sư nương ngươi trò chuyện.”
“Ôi? Sao ngươi trở về sớm thế?”
Bước chân của Chiết Vân Ly hơi khựng lại. Nàng nghi ngờ nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt.
Dạ Kinh Đường đứng dậy đi tới cửa rồi mở cửa phòng ra:
“Bên ngoài không có chuyện gì, cũng vừa mới về đến nhà. Sao ngươi lại mua nhiều đồ vậy?”
Chiết Vân Ly thấy quần áo của Dạ Kinh Đường vẫn chỉnh tề, cũng không có cái gì khác thường, mới thở phào nhẹ nhõm:
“Không mua lấy cái gì mà dùng?”
Nàng vừa nói vừa đem đồ vật linh tinh đặt lên thớt, rồi lại phát hiện trong lu gạo rõ ràng là có một con chim trắng đang dùng móng vuốt đè lên miếng vải bố, dùng biểu cảm sống không bằng chết để làm nội trợ.
Hai mắt Chiết Vân Ly sáng lên, tức khắc vứt chuyện trai đơn gái chiếc đóng cửa sửa giường ra sau đầu. Nàng ghé mắt nhìn vào lu gạo bên cạnh và đánh giá:
“Ôi? Con chim này còn có thể lau chùi lu gạo sao?”
“Chiêm chiếp……”
Chim Chim nhảy lên miệng lu gạo, nhét miếng vải vào trong nàng ta, sau đó nằm sõng soài trên thớt, làm ra bộ dáng ‘mệt chết Chim Chim rồi’……
--------------
Huyền Không: Các bạn đọc có góp ý gì cho bản dịch thì mời bình luận để dịch giả rút kinh nghiệm nhé. Love you all <3