Vào đêm, phố Xưởng Nhuộm, hẻm Song Quế.
Dạ Kinh Đường dắt theo con ngựa già đi vào ngõ tắt u ám, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.
Chim Chim lượn lờ một ngày, hiện tại tâm trạng rất không tệ. Nó nằm ở phía trên bọc hành lý trên lưng ngựa, mấy cái móng vuốt chổng ngược lên trời ngắm sao, mỏ còn ngâm nga câu hát:
"Chít chít chiếp chiếp ~..."
Nghe cái tên phố Xưởng Nhuộm đã biết rõ nơi đây là xưởng thủ công tụ tập đám dân nghèo. Bây giờ nó vẫn chưa bị phá bỏ, xung quanh chỉ có lác đác mấy nhà xưởng nhỏ, khi trời tối sẽ khó thấy được một bóng người.
Hẻm Song Quế càng là như vậy, quanh năm không có người hỏi thăm. Ngay cả mặt đường cũng chất đầy lá cây, chân nhẫm lên sẽ phát ra tiếng “xột xoạt” khe khẽ.
Vừa rồi hắn đã dạo quanh chợ Nhân Tài một vòng, việc làm không thiếu, nhưng lương tháng có thể tới 3 quan tiền cũng đã là cực hạn.
Thường có câu “Nghèo văn giàu võ”. Dạ Kinh Đường với tư cách là người tập võ đã phải bỏ ra rất nhiều tiền bạc để mua đồ luyện võ, lại càng không cần phải nói đến sức ăn vô cùng đáng sợ của võ giả. Vì vậy, những việc lặt vặt này hiển nhiên là hắn không thể làm rồi.
Tuy rằng không tìm được một công việc phù hợp nhưng hắn lại may mắn tìm được manh mối về chỗ ở. Dạ Kinh Đường vốn tưởng rằng với 2 lượng bạc tuyệt đối không thể nào tìm được một chỗ đặt chân ở kinh thành, kết quả sau một phen hỏi thăm, hắn phát hiện ra hẻm Song Quế này là bảo địa. Toàn bộ con hẻm này gồm hơn mười tiểu viện đều là sản nghiệp của một bà chủ, 2 lượng bạc 1 năm, muốn ở căn nào thì vào căn đó.
Dạ Kinh Đường thanh toán nửa năm tiền thuê nhà, đến cả chìa khoá mà chủ nhà cũng không đưa cho. Hắn đi vào nhìn một lượt, quả nhiên đúng như những gì hắn đã dự đoán. Có khoảng 10 tiểu viện cũ nát đã lâu không được tu sửa, hầu như không có bức tường nào là không bị rạn nứt, chỉ có 2, 3 tiểu viện gì đó có cửa ra vào còn hoàn hảo không tổn hao gì. Cảm giác không cần trả tiền cũng chẳng có mấy người cam tâm tình nguyện ở lại nơi này.
Một người một chim được ăn no thì cả nhà không lo đói bụng. Dạ Kinh Đường cũng không quan tâm những thứ này, hắn tìm được một tiểu viện nhìn có vẻ ổn áp rồi đẩy cửa bước vào.
Trong nội viện đầy đất và lá rụng, cửa sổ đều mở ra. Nhìn vào bên trong thấy trống huơ trống hoác, chỉ có một cái giường và một cái giá, ngay cả cái bàn cũng chẳng có.
"Chít chít..."
Chim Chim từ trên lưng ngựa nhảy xuống, sau khi đi dạo trong phòng một vòng thì dùng dôi mắt to đen lay láy nhìn về phía Dạ Kinh Đường, ý tứ đại khái là “Nếu không chúng ta quay về ở với tỷ tỷ vú bự kia đi”.
Dạ Kinh Đường không phản ứng lại Chim Chim. Hắn buộc ngựa ở một góc hẻo lánh trong tiểu viện, cho nó ăn... một chút cỏ khô, tiếp đó ôm đống chăn đệm từ trên lưng ngựa xuống.
Xoẹt xoẹt ——
Đao và đá đánh lửa va chạm vào nhau tóe ra đốm lửa, tiếp theo có ánh nến mờ nhạt chiếu rọi bốn bức tường của gian phòng rách nát.
Dạ Kinh Đường để thanh đao tựa ở bên tường rồi đi qua đi lại quan sát gian phòng trống rỗng. Hắn chợt phát hiện mặt đất rất sạch sẽ, chiếc giường được làm bằng cỏ tranh vậy mà lại hơi lõm xuống. Hắn cúi đầu cẩn thận quan sát, không ngờ còn phát hiện ra một sợi tóc dài.
"Hả?"
Dạ Kinh Đường nhặt sợi tóc dài lên quan sát. Tóc còn rất khỏe, có thể xác định thời gian bị rụng cách đây không quá lâu, chứng tỏ gần đây có người đã từng ở lại nơi này.
Nhưng ở thời đại này, cả nam và nữ đều nuôi tóc dài, chỉ một sợi tóc như vậy thì không thể biết được giới tính của chủ nhân.
Chẳng lẽ là khách thuê trước đó lưu lại...
Dạ Kinh Đường cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng hắn cũng không quá để ý. Sau khi ném sợi tóc dài đó ra ngoài cửa, hắn lập tức đi lấy chăn đệm để trải giường.
Chim Chim lại rất nghịch ngợm, nó mổ mổ cái gói nhỏ, định moi đống thịt khô ở bên trong đó ra ăn.
"Còn ăn được hả? Không thấy chúng ta phải ở lại cái nơi rách nát này rồi à? Lại còn chưa kiếm ra tiền nữa chứ! Tháng sau cũng chỉ có thể bán ngươi đi để đổi lấy ít tiền thôi."
"Chít chít ~ "
Chim Chim cuống quít lên, ý bảo mình chỉ giả vờ mập thôi, bán cũng không được bao nhiêu tiền đâu.
Dạ Kinh Đường vừa trải giường xong xuôi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến động tĩnh rất nhỏ:
Vù vù ——
Tựa như một cơn gió nhẹ thổi vào trong tiểu viện làm lay động đống lá rụng trên mặt đất.
Dạ Kinh Đường nhướn mày, cầm lấy thanh đao ở bên cạnh, từ cửa sổ chỉ có tác dụng để trang trí nhìn ra ngoài.
Trong sân có thêm một bóng người!
Trong phòng ánh nến chập chờn, ngoài sân trăng sáng bàng bạc như sương. Ánh trăng rọi xuống đầu tường, chỉ chiếu sáng được một khoảng sân.
Bóng người đứng ở giữa sáng và tối, trên người được áo choàng bao bọc. Đầu đội mũ rộng vành, không thấy rõ là béo hay gầy là nam hay nữ. Trên tay người đó cầm một thanh trường thương bọc bằng vải đen chỉ xéo xuống đất.
Bóng người bất động, không nói một lời, hiển nhiên người đến không có ý tốt.