Gió giật mưa rào, che khuất cả ánh trăng, bầu trời tối đen như mực.
Trên Phố Xưởng Nhuộm sớm đã không còn một bóng người, lác đác vài cửa hàng trên phố cũng đã đóng cửa im ỉm, chỉ còn lại bộ khoái quan binh đi tuần tra, thỉnh thoảng đội mưa xách theo đèn lồng từ đằng xa đi đến.
Dạ Kinh Đường cầm dù giấy dầu chậm rãi đi về phía con đường tối om ở trước mặt. Chim chim đậu trên bờ vai, liên tục kêu: "Chiêm chiếp chíp. . .", hình như đang tâm sự với hắn về chuyện: "Vẫn là tiểu tỷ tỷ dưa hấu tốt hơn, Chim Chim không thích trứng chần nước sôi đâu. . ."
Dạ Kinh Đường mới vừa sờ soạng Lạc nữ hiệp cả buổi, trong lòng quả thực cũng có chút rung động, nhưng không đến mức khiến hắn vừa đi vừa nhớ lại. Điều hắn đang nghĩ đến là chiêu thức mà Lạc Ngưng mới dạy ban nãy kìa.
Thứ gọi là võ nghệ này cho dù thay đổi bao nhiêu lần thì bản chất vẫn không thay đổi. Tuy nói không thể “học một suy ra mười”, nhưng chắc cũng không kém quá nhiều.
Dạ Kinh Đường trước kia tập võ tại tiêu cục đều theo đuổi “tương tự”, coi trọng hình thức và lực lượng mạnh mẽ, chú ý cách thức lấy chiêu phá chiêu chứ không nghĩ gì về phương diện “thần ý”.
Về phần “vận khí”, bởi vì nghĩa phụ không dạy nên hắn cũng không biết trên đời còn có thứ như thế.
Nhưng nếu nói nghĩa phụ cố ý che giấu hắn thì hình như cũng không đúng. Khi còn nhỏ , nghĩa phụ cực kỳ “quan tâm” hắn, một ngày đánh ba trận để rèn luyện thân thể, không thể nào là cố ý ngược đãi hắn được.
Nếu như nghĩa phụ thực sự muốn giúp hắn có được nền tảng vững chắc, vậy thì khẳng định là muốn rèn cho hắn “thành tài'. Còn chuyện đến chết cũng không dạy đao pháp cho hắn thì chỉ có thể giải thích là vì nguyên nhân nào đó mà nghĩa phụ không muốn dạy cho hắn.
Vì sao lại không dạy cho hắn. . .
Sợ hắn học được sẽ rước họa vào thân sao?
Hay là đã dạy rồi, chỉ là hắn trước kia không phát hiện ra ảo diệu trong đó. . .
Dạ Kinh Đường nghiêm túc nhớ lại những “chiêu thức” mà nghĩa phụ đã dạy cho bản thân. Trước sau tổng cộng cũng không đến vài chiêu, đều là kiến thức cơ bản, trước kia chỉ yêu cầu lực đạo và tốc độ, không hề nghiên cứu bên trong. Nếu như dựa theo cách thức của “Triêm Vân Thập Tứ Thủ” mà cân nhắc. . .
Suy nghĩ tới đây, Dạ Kinh Đường đang đứng dưới màn mưa đột nhiên chuyển bội đao ra sau lưng, tay trái cầm chuôi đao, trong đầu nhớ lại động tác rút đao, đồng thời lại so sánh với cách vận khí của “Triêm Vân Thập Tứ Thủ“.
Rập khuôn thì khẳng định không được, hắn chỉ vừa tiếp xúc với “vận khí” mà đã phát hiện ra “vận khí” liên quan đến huyệt vị, cơ bắp, hô hấp, tư thế,... hầu như là toàn bộ phương diện của thân thể rồi.
Mỗi một bước đều có thể xuất hiện biến hóa, đều hiện lên bao nhiêu kiểu biến đổi, bất luận kẻ nào cũng khó có khả năng thử nghiệm hết toàn bộ các lối rẽ, chỉ có thể dựa theo chỉ dẫn của “chiêu thức” để thăm dò lối đi của vận khí tương ứng của chiêu này.
Từ trống rỗng tạo ra một “chiêu thức” có độ khó là cực lớn; nhưng Dạ Kinh Đường trong lúc đứng yên trong mưa lại nhanh chóng phát hiện động tác rút đao mà nghĩa phụ dạy hắ, tựa hồ là điểm khởi đầu của ”chiêu thức”.
“Chiêu thức” chỉ có mở đầu, tất cả đằng sau đó đều là trống rỗng. Nếu muốn hoàn thiện một đao kia thì chính mình phải đi tìm tòi cách vận khí, “góp một viên gạch” cho một đao kia. . .
Dạ Kinh Đường ngẫm nghĩ một chút. Trong cơn mưa, hắn nhắm mắt lại, dùng điểm khời đầu của chiêu thức mà nghĩa phụ đã dạy làm cơ sở, xuất đao là phần cuối, bằng cảm giác bắt đầu suy diễn ra quá trình. Hắn cố gắng tưởng tượng xem làm thế nào để lấy phương thức mở đầu này làm khởi điểm. Lực sát thương của thanh đao thay đổi rất lớn. . .
Lạch cạch lạch cạch lạch cạch ——
Hạt mưa lớn như hạt đậu nện trên bề mặt dù giấy dầu, chảy xuống dọc theo tán dù.
Chim Chim đứng trên bờ vai, mới đầu có chút mờ mịt, nhưng đợi hai khắc sau, ánh mắt chầm chậm hóa thành hoảng sợ —— khí thế này dường như rất quen thuộc!
Chỉ thấy Dạ Kinh Đường nhắm mắt thật lâu. Mạch máu trên tay phải chậm rãi phồng lên. Một vài hạt mưa rơi trên mu bàn tay của hắn, rất nhanh đã bốc hơi hóa thành sương trắng nhàn nhạt.
Đầu tiên là mu bàn tay, tiếp theo là cánh tay trái, lại đến cả người, ngay cả trên trán cũng hiện gân xanh, bốc lên sương mù nhàn nhạt.
Vù vù ——
Bên trong màn mưa, trống rỗng xuất hiện một luồng nhiệt khô nóng.
Những hạt mưa rơi xuống bề mặt của dù giấy rõ ràng đã bị chếch đi, giống như theo gió mà lay động. Mà trung tâm của cơn gió lốc ấy chính là Dạ Kinh Đường ở dưới tán dù.
Ô...ô...ô...n...g ——
Sau khi đứng lặng im không biết bao nhiêu lâu, trong vỏ đao phát ra âm thanh như tiếng rồng ngâm, giống như một con Tiềm Long bị vây khốn ở hồ sâu bắt đầu ngóng nhìn lên miệng hồ.
Tiềm Long rất nhanh tích góp khí thế đến cực hạn, trước khi hàn đàm không còn cách nào thừa nhận được nữa, cả người hắn bay lên, thế như rồng bay ra khỏi nước, phóng thẳng lên bầu trời!
Choang choang ——
Trên con đường vắng vẻ yên tĩnh, đột nhiên xuất hiện một ánh sáng sắc lạnh.
Màn mưa mù giăng kín lối giống như bị thứ gì tác động làm cho nhiễu loạn.
Nhích ra bên ngoài một chút.
Ánh sáng lạnh lẽo kia lóe lên rồi biến mất. Chỉ trong chốc lát, con đường lại trở nên yên bình.
Dạ Kinh Đường vẫn cầm cây dù giấy đứng yên trong mưa, tay trái cầm chuôi đao, trường đao được tra vào bao như chưa từng có di chuyển.
Mà cách đó không xa, ở dưới một cây hòe già lại nhẹ vang lên một tiếng trong đêm mưa to gió lớn, phát ra tiếng “ken két ——“.
Rất nhanh, cây hòe già không chịu được mưa gió vần vũ, từ giữa thân cây bắt đầu sụp đổ về các phía.
Ầm ầm ——
Sau tiếng động trầm đục, cây hòe già ngã xuống mặt đất.
Hạt mưa rơi xuống rễ cây mới nứt, tựa như đang nhỏ xuống mặt kính, lập tức chảy xuôi xuống đất, không lưu lại một giọt nước nào!
"Chíp!"
Trong mắt Chim Chim hiện lên vẻ kinh ngạc.
Dạ Kinh Đường mở mắt ra, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy cây hòe ngã nằm dưới đất. Ánh mắt của hắn hiện lên vẻ tán thưởng:
"Bát Bộ Cuồng Đao” quả nhiên lợi hại, xem ra nghĩa phụ cũng không phải là giấu giếm. . . Nhưng mà trực tiếp dạy cho ta không được sao, cần phải để cho ta phí đầu óc tự mình suy nghĩ làm chi? Đây không phải là vẽ vời cho thêm chuyện à. . ."
Dạ Kinh Đường đi đến trước mặt cây hòe, cẩn thận quan sát một lát rồi mới thổi bay một vài mảnh vỡ. Sau đó hắn đi ra khỏi phố Xưởng Nhuộm và đi đến phiên chợ gần đó.
Chim Chim mới vừa rồi bị hù dọa rồi. Nó nhảy nhót loạn xạ, liên tục kêu "líu ríu ——". Mãi cho đến khi hắn mua cho nó một hộp thịt khô thì nó mới yên tĩnh lại.