Lạc Ngưng không buồn ngủ chút nào, càng nghĩ tâm càng loạn như ma. Đang lúc buồn rầu lo lắng, ánh sáng trong phòng bỗng nhiên tối sầm lại. Đảo mắt nhìn sang, tiểu tặc kia đang im lặng đứng ở cửa sổ một cách ngang nhiên. Sắc mặt của Lạc Ngưng hơi trầm xuống. Nàng kéo lấy chăn mỏng lên một chút : “Ngươi nhìn cái gì?” “Ta vừa tỉnh dậy, chuẩn bị đi Hắc Nha phục mệnh, nên qua đây nói với ngươi một tiếng, một mình ngươi ở nhà đừng lơ là cảnh giác.” Trong lòng Lạc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.