Mục lục
Nữ Hiệp Chậm Đã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa nhỏ rả rích rơi xuống tiểu viện lặng ngắt như tờ.

Gian phòng chỉ có bốn bức tường mà lại gặp phải tình cảnh “phòng bị dột, trời mưa cả đêm”, quả thực không thể lạc quan.

Dạ Kinh Đường căng chiếc dù giấy dầu ra để che khuất lỗ hổng trên nóc nhà. Hắn ôm thanh đao nằm xuống, nghiêng đầu nhìn con chim xù lông đang nằm bên cạnh gối đầu của hắn. Móng vuốt của nó chỉ thẳng lên trời lại còn nghiêng đầu, tướng ngủ quả thực khó coi.

Mặc dù phần lớn thời gian con chim ngu xuẩn này đều nghịch ngợm không đáng tin cậy, nhưng từ nhỏ hắn đã dạy nó “canh gác và điều tra”, thật sự lúc làm việc không hề qua loa chút nào.

Trước kia lúc còn đi áp tải, hắn vẫn luôn để cho Chim Chim canh gác, cho tới bây giờ vẫn không xuất hiện sự cố gì.

Nhưng mà hiện nay chỉ có một người một chim, lại để cho con chim này canh gác cả ca ngày lẫn ca đêm thì có chút vô nhân đạo, cho nên Dạ Kinh Đường ngủ đến nửa đêm, rạng sáng liền thức dậy thay ca, để cho Chim Chim đi nghỉ ngơi.

Thời đại này không có thiết bị giải trí, tối lửa tắt đèn giữa đêm dài vắng vẻ, một mình hắn lẻ loi trơ trọi nằm ở trên giường quả thực có chút vắng lặng.

Dạ Kinh Đường chỉ mới 18, 19 tuổi, lại tập võ quanh năm nên xuất phát từ vấn đề sinh lý, lúc này nếu không muốn nữ nhân mới thật sự có vấn đề.

Cho nên mới vừa nằm trong chốc lát, hắn không tự chủ được hiện ra một hình ảnh trong đầu. Đó là cảnh tượng Bùi Tương Quân ngó ra cửa sổ cùng với đường cong nặng trịch trước vạt áo. . .

Bây giờ nghĩ đến, thật sự rất lớn. . .

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tiếng nói chuyện như có như không chợt xuất hiện, từ trong màn mưa truyền đến:

“Ôi chao! Nơi đây là chỗ cho người ở sao? Thật là tồi tàn."

"Đoán chừng là thư sinh vào Kinh đi thi, không có tiền ở trọ nên ở chỗ này tránh mưa. . . Vân Ly, đi thôi. . ."

. . .

Dạ Kinh Đường đột nhiên hoàn hồn, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe. Thanh âm đến từ ngõ hẻm, theo phương hướng truyền đến cũng không phải từ mặt đường mà từ phía trên căn phòng.

Thanh âm hình như là của hai nữ tử, một vị là thiếu nữ, tuổi tác không lớn hơn 18; một vị là ngự tỷ, nhẹ nhàng nhu nhuận, không phán đoán rõ tuổi tác. Từ cách nói chuyện xem ra hai người này là mẹ con.

Dạ Kinh Đường lặng lẽ cầm chặt đao trong ngực chờ đợi. Thanh âm rất nhanh biến mất, có tiếng nước mưa đánh vào trên mũ rộng vành, động tĩnh dần dần đi xa.

Xem bộ dáng là người giang hồ tìm chỗ đặt chân. . .

Dạ Kinh Đường giật mình một cái, dù sao vẫn phải chỉnh đốn đầu tóc và giường chiếu cho chỉn chu chứ. Không biết bọn họ đến từ nơi nào nhỉ?

Ngõ hẻm vô cùng vắng vẻ, quanh năm không người hỏi thăm, rất thích hợp để người ẩn thân. Người giang hồ tìm loại địa phương này để đặt chân cũng không hề hiếm lạ.

Sau khi hai người này rời đi, tỷ lệ gặp lại trên giang hồ là cực thấp. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định không đổi sang địa phương khác.

Một hồi quấy rầy như vậy tất nhiên không có cách nào tiếp tục “tâm hồn treo ngược cành cây” nữa.

Dạ Kinh Đường lau mặt, quét sạch mớ bòng bong trong lòng. Hắn cảm thấy mình thực sự quá dư thừa tinh lực cho nên đã đứng dậy cầm lấy cái chổi và bắt đầu suy nghĩ về thương pháp “Hồng Tài Thần” ở trong phòng.

Sau nửa canh giờ miên man suy nghĩ, trời dần dần hửng sáng.

Dạ Kinh Đường chỉnh đốn xong trang phục, thân khoác áo tơi đầu đội mũ rộng vành, ôm Chim Chim còn đang ngủ say vào dưới lớp áo tơi rồi dắt ngựa ra ngõ hẻm.

Trời tờ mờ sáng lại đổ mưa, lượng người di chuyển trên đường cực ít.

Sau khi Dạ Kinh Đường ăn một lồng bánh bao nhân thịt và đi khoảng hai dặm đường thì tới được Thiên Thủy Kiều.

Các cửa hàng trên đường Thiên Thủy Kiều đều là sản nghiệp của Bùi gia, mặt tiền có đủ loại cửa hiệu bán đủ mọi thứ, từ cửa hàng gạo, tiệm vải, tiêu cục đến quán rượu. Tất cả đều đã mở cửa.

Dạ Kinh Đường đi đến ngoài tiêu cục Trấn Viễn. Hắn vốn định chào hỏi tiêu sư thì khóe mắt liếc thấy một nha hoàn cầm dù giấy dầu đang đứng ở trong ngõ nhỏ cách đó không xa. Đó là nha hoàn đứng bên cạnh Tam Nương ngày hôm qua.

"Dạ thiếu gia, sao ngài tới sớm vậy?"

Dạ Kinh Đường hơi ngoài ý muốn. Hắn dắt ngựa đi đến trước mặt nàng:

"Sang đây nhìn xem mọt chút. Ngươi sao lại chờ ở đây vậy?"

"Tối hôm qua ta nghe thấy Dương tiêu đầu nói ngài muốn tìm một chút việc làm trong nhà, Tam Nương đặt biệt ở nhà chờ ngài. Đi thôi, ta dẫn ngài đến gặp Tam Nương."

Thị nữ Tú Hà nói xong thì nhận lấy dây cương, tay kia còn muốn ôm Chim Chim.

Nhưng Chim Chim đang buồn ngủ, mắt liếc thấy vạt áo của Tú Hà. . . không hề hào hứng chút nào.

Dạ Kinh Đường đưa con chim ngu xuẩn này cho Tú Hà rồi đi sâu vào trong ngõ hẻm đá xanh. Có thể thấy được toàn bộ ngõ hẻm đều là tường viện của một gia đình, kiến trúc bên trong nhấp nhô chằng chịt, là cảnh tượng điển hình của một gia đình giàu có.

Nhưng mà nhà của thương nhân hơn phân nửa đều rất khiêm tốn, cửa lớn không hề có khí thế mà chỉ là tường cao cửa nhỏ, treo đèn lồng có chữ “Bùi”.

Dạ Kinh Đường cùng Tú Hà đi vào, vừa mới đi qua bức tường phù điêu ở cổng đã nhìn thấy một đống nha hoàn hiện ra ngay chỗ rẽ cảu hành lang. Bọn họ đang quan sát hắn với ánh mắt đầy hiếu kỳ, ríu rít bàn tán với nhau:

"Đây chính là Dạ thiếu gia sao?"

"Phải, Dạ thiếu gia không chỉ anh tuấn mà còn có võ nghệ còn cao cường nữa. Ngày hôm qua ở trên đường, ta đã từng nhìn thấy Dạ thiếu gia nhoáng một cái đã đánh ngã Trần đại tiêu đầu đấy."

"So với Đại thiếu gia thì quả thực là một người ở trên trời, một kẻ ở dưới đất. . ."

"Không đúng không đúng, ta nghe Tú Hà tỷ nói, Dạ thiếu gia lớn hơn một chút, về sau Đại thiếu gia phải gọi là Nhị thiếu gia. . ."

. . .

Dạ Kinh Đường nghe thấy lời ấy, hỏi thăm Tú Hà đôi câu mới biết được “Đại bá” Bùi Viễn Minh của hắn đi ra ngoài làm ăn xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên đã qua đời, chỉ để lại một người con trai độc nhất là Bùi Lạc, coi như là dòng dõi duy nhất của Bùi gia. Trước mắt y đang đi học ở thư viện, trong nhà không có nam nhân nào.

Vừa đi vừa tán dóc dọc đường, rất nhanh hai người đã đi tới phòng khách của Bùi phủ.

Bùi Tương Quân đã đợi trong phòng khách, nhưng cũng không phải là lẻ loi một mình. Đối diện nàng còn có 2 lão giả khoảng chừng 50 tuổi đang ngồi trên ghế. Cả hai đều cau mày, hình như đang nói về sự tình phiền toái nào đó:

"Vô lại như vậy, không thể đếm xỉa. . ."

"Đúng vậy, chỉ cần cho một chút ngon ngọt là những người kia thể nào cũng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. . ."

Dạ Kinh Đường nhìn thấy cảnh này lập tức ngừng chân, dừng lại ở trong hành lang, chờ Bùi Tương Quân bàn chuyện công việc xong xuôi.

Nhưng mà người của Bùi gia đã sớm thông báo, hắn vừa lộ mặt thì hai vị kia đã lập tức đứng lên, từ phía xa chắp tay chào hỏi:

"Kinh Đường thiếu gia."

Dạ Kinh Đường không quá muốn thừa nhận thân phận thiếu gia của Bùi gia, nhưng hắn là nghĩa tử của Bùi Viễn Phon nên không nhận không được. Vì vậy hắn mới gật đầu đáp lễ:

"Hai vị khách khí quá rồi. Tam Nương, hai vị tiên sinh này là?"

"Là đại chưởng quỹ, đều là lão nhân trong nhà."

Bùi Tương Quân thu hồi hai hàng lông mày đang “nhíu chặt”:

"Các ngươi đi về trước đi."

"Vâng."

Hai vị chưởng quỹ lập tức cáo lui.

Chim mập nhìn thấy tỷ tỷ ngực lớn thì lập tức tỉnh như sáo. Nó vỗ đôi cánh nhỏ bay đến trên đùi Bùi Tương Quân, ngẩng đầu lên và dùng đôi mắt đen láy chớp chớp tỏ ra dễ thương.

Kết quả tầm mắt lại bị vạt áo chặn mất.

Chim mập hơi nghiêng đầu, hiếu kỳ nhảy một tí, dùng cái đầu đụng đụng.

Bụp ~ bụp ~

Vạt áo run rẩy, phong cảnh xuất xắc vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK