Kẽo kẹt, kẽo kẹt ——
Trong một ngôi nhà nhỏ bên trong con hẻm hẻo lánh phát ra từng tiếng đồ dùng được làm bằng gỗ mục nát, không thể chịu được sức nặng.
Dạ Kinh Đường sắp rung đến nỗi sập cả giường rồi. Hắn vắt hết óc để nghĩ ra những lời cợt nhả mà chính hắn cũng cảm thấy không biết xấu hổ.
Nữ hiệp lạnh lùng vẫn cứ cắn môi dưới, đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Dạ Kinh Đường nhưng không chịu phát ra những âm thanh khó nghe.
Nhưng lời nói ô uế càng nhiều thì biểu cảm của nàng ta cũng càng thay đổi rõ rệt. Hô hấp của nàng càng ngày càng dồn dập, mồ hôi toát ra đầm đìa.
Bên ngoài căn phòng có thể nghe thấy tiếng giường cũ đung đưa và những lời cợt nhả của Dạ Kinh Đường.
Nhưng cũng may kỹ thuật diễn của Dạ Kinh Đường còn khá được. Những người bên ngoài cuối cùng cũng thả lỏng cảnh giác và nhỏ giọng nói:
“Nhìn mặt người dạ chó hơn nữa mồm còn rất dâm…[Gậy vào cửa sau] có nghĩa là gì?”
“Đó là một loại thương pháp rất cao thâm, hôm nào rảnh ta sẽ dạy cho ngươi. Chẳng có chuyện gì đâu, đi thôi đi thôi……”
_______________________
Phạch phạch ——
Sau khi vang lên hai tiếng đạp qua tường, trong sân hoàn toàn yên tĩnh lại.
Trong phòng kín.
Dạ Kinh Đường âm thầm thở phào, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ và cẩn thận nghiêng tai lắng nghe.
Sắc mặt lạnh lùng của nữ tử đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trắng hồng. Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, mắt đào hoa trong sáng và thanh thuần.
Khuôn mặt ửng hồng của nàng lúc này càng thêm xinh đẹp động lòng người và lộng lẫy như Tiên nữ trên chín tầng mây vậy.
Nữ tử nhìn khuôn mặt anh tuấn ở sát gần mình, không biết có phải là vì giận dữ lâu quá hay không mà giờ lại không còn tức giận gì nữa. Nàng chỉ cảm thấy thật khô nóng. Rõ ràng hàn độc đã biến mất hơn nửa mà bây giờ lại thấy cơ thể còn mất sức hơn vừa nãy nữa. Nàng thở dồn dập, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Ngươi…… Ưm~……”
Sau khi quan sai đi xa, nữ tử định mở miệng hỏi thì phát hiện tay của tên tiểu tặc này hơi động đậy.
Vừa rồi là bất đắc dĩ, có thể thông cảm được, nhưng lần này thì là thật rồi!
Hơn nữa bên ngoài không có ai nghe lén nên nữ tử đã không có rào chắn tâm lý nữa. Nàng kêu lên một tiếng, như khóc như than.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có thể phát ra loại âm thanh đáng xấu hổ đến vậy. Nàng vội che miệng lại, trong mắt lóe ra một tia sát ý, nhìn chằm chằm nam tử ở phía trên:
“Ngươi……”
Dạ Kinh Đường quay đầu lại, khó hiểu nói:
“Không buông ra à? Vậy ta nắm lại lần nữa nhé?”
Nữ nhân cũng không phải là người dễ bắt nạt. Nhuyễn kiếm bên hông của nàng tung ra khỏi vỏ, mang theo một tia sáng lóe ra.
Dạ Kinh Đường vội vàng nhảy ra ngoài rồi nắm lấy thanh đao trong phòng:
“Ngươi muốn làm gì? Qua cầu rút ván hả?”
Nữ nhân lấy nhuyễn kiếm chỉ vào người Dạ Kinh Đường, ánh mắt oán giận:
“Tiểu tặc vô liêm sỉ…”
“Nữ hiệp, ta hay ngươi là kẻ trộm chẳng lẽ ngươi không tự biết à?”
Dạ Kinh Đường nhìn khuôn mặt ngay cả khóc cũng xinh đẹp như hoa:
“Còn nữa, sao ngươi chắc chắn là quan binh sẽ không tiến đến kiểm tra tướng mạo và vết thương của ngươi? Biết mình đang chạy trốn mà vẫn bướng bỉnh không chịu hé răng nửa lời, ngươi định kéo ta chôn cùng à?”
Hai tròng mắt của nữ tử lạnh băng nhưng vẫn không che giấu nổi vẻ hoảng loạn ở sâu bên trong:
“Ta biết ngươi có ý giúp ta… Nhưng ngươi từ diễn thành thật! Giậu đổ bìm leo……”
Dạ Kinh Đường hỏi ngược lại: “Ta từ diễn thành thật mà ngươi cũng không chịu phối hợp, giả vờ qua loa ngươi có thể phối hợp tốt với ta được không? Ngươi có con gái rồi mà, ngay cả việc này cũng không biết diễn thế nào à? Hay là lúc trước mỗi lần làm việc này ngươi đều quay đầu, nhắm mắt, không thèm kêu một tiếng nào?”
Nữ nhân đối mặt với loại lời nói tục tĩu này thì ngày càng tức giận:
“Ngươi thật vô liêm sỉ!"
Dạ Kinh Đường lộ vẻ không hài lòng: “Vừa nãy ta giúp ngươi, bây giờ ngươi lại mắng ta à? Nếu ngươi có thể bình tĩnh phối hợp với ta thì sao ta có thể chạm vào ngươi được?”
“…”
Nữ nhân trừng to mắt nhìn Dạ Kinh Đường, nhưng nàng cũng hiểu hắn đang nói lời thật lòng. Sau khi cắn chặt răng thật lâu, cuối cùng nàng vẫn thả kiếm xuống:
“Vì ngươi hành hiệp trượng nghĩa nên ta… Ta mới tha cho ngươi lần này đấy…”
Lúc này Dạ Kinh Đường mới vừa lòng thỏa ý. Hắn đi đến cạnh giường:
“Ngươi đã hứa dạy võ nghệ cho ta rồi đúng không? Người dạy đi.”
???
Nữ nhân liếc mắt nhìn hắn với sắc mặt giận dữ:
“Ngươi giở trò như thế với ta, ta đã không so đo rồi, vậy mà giờ ngươi còn…”
“Giở trò? Ngươi cho rằng ta muốn lắm hả? Ta còn chưa nói đến chuyện ngươi sàm sỡ ta đâu kìa.”
Dạ Kinh Đường thấy nàng muốn quỵt nợ thì rất không vui. Hắn lấy một cái gương nhỏ từ đầu giường ra, chiếu mặt của hai người vào trong đó:
“Ngươi tự xem xem, ngươi đẹp hay ta đẹp? Ngươi đáng để ta liều cả tính mạng à?”
@@???
Có lẽ là nữ tử chưa từng nghe người khác đánh giá thấp về nhan sắc của mình nên khi nghe thấy hắn nói vậy lại cảm thấy buồn cười vô cùng. Nàng nhìn cái bóng của mình trong gương:
Người trong gương có búi tóc tán loạn, trên mặt treo nước mắt, lại đang nổi giận đùng đùng. Cho dù nàng ta vốn dĩ xinh đẹp thì vẫn không bằng một nửa của ngày bình thường.
Mà tiểu tặc bên cạnh thì mày kiếm mắt sáng, anh dũng, hiên ngang, từ nhan sắc đến khí chất hoàn hảo không có khuyết điểm.
Chim Chim trốn ở gầm giường cuối cùng cũng đã chui ra. Lúc này nó như một trọng tài, đứng ở giữa hai người đánh giá một lúc lâu rồi lấy cánh chỉ về hướng thiếu phụ:
“Chít.”
Ý là vị tiểu tỷ tỷ dưa hấu này vẫn đẹp hơn.
Hửm?
Dạ Kinh Đường phát hiện thấy con chim ngốc này ra phá đám thì cũng cạn lời.
Nữ tử hiểu ý của Chim Chim nên kiêu ngạo ra mặt. Nhưng qua một lúc lâu như vậy mà giờ lại cứ khăng khăng nói tiểu tặc điển trai này ham sắc đẹp của nàng thì cũng không được. Vì vậy nàng lạnh lùng nói:
“Việc này…… Việc này ta coi như là chưa từng xảy ra. Ngươi cũng đừng hòng nói một câu nào, nếu không thì cho dù là thần tiên cũng không cứu nổi đâu.”
Dạ Kinh Đường thấy thiếu phụ đã bình tĩnh lại thì ném gương sang một bên rồi sửa sang lại quần áo.