Trong lúc hai nàng đang nói chuyện với nhau, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên bước chân, Tú Hà chạy vào với vẻ mặt nôn nóng.
Lời vừa nói ra, hai nữ nhân trong sảnh đều nhíu mày. Bùi Tương Quân đứng dậy nói:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hôm nay Thiếu chủ tới đây, không biết vì sao trên đường lại nổi lên xung đột với Lục Sát?”
“Lục Sát?”
Bùi Tương Quân nhăn mày, hơi suy tư:
“Nhất định là do tiếng đao phát ra gần Minh Ngọc lâu đã khiến Hắc Nha hoài nghi mấy hôm nay rồi. Hôm qua Hắc Nha đã phái người tới đây xác nhận thân phận của Kinh Đường. Kinh Đường sẽ không dùng [ Bát Bộ Cuồng Đao ], tùy tiện tỉ thí với bọn họ, sẽ không xảy ra sự cố gì.”
Tú Hà vội vàng lắc đầu: “Không đúng không đúng. Lúc Hắc Bạch Vô Thường ra tay, gần đó không ai nhìn thấy. Chỉ nghe nói khi Thiết Tí Vô Thường đi ra ngoài, cánh tay trái chảy rất nhiều máu……”
“A?!”
Trương Ngọc Liên đứng lên, khó tin nói: “Kinh Đường chém Hắc Vô Thường sao?”
Bùi Tương Quân vội vàng lắc đầu: “Nói đùa gì chứ? Kinh Đường không biết chút thương pháp nào, làm sao chém được Hắc Vô Thường mình đồng da sắt? Y là một tông sư bên ngoài Hắc Nha đó.”
Tú Hà khẩn trương nói: “Người bên ngoài nói như vậy, ngài mau đi xem một chút đi. Thiếu gia chủ hình như còn bị Bạch Vô Thường gây phiền toái……”
Bùi Tương Quân thấy vậy cũng không dám trì hoãn nữa, vội vàng đi ra cửa……
-------
Trời đã sáng được một lúc nhưng mây đen phủ xuống, trên đường vẫn còn hơi ảm đạm.
Dạ Kinh Đường dắt ngựa rời khỏi ngõ Song Quế, cùng Chim Chim đi vào phụ cận Thiên Thủy Kiều. Hắn mua một lồng bánh bao ở tiệm bánh bao đầu phố, cùng Chim Chim ăn sáng. Trong lòng hắn còn đang suy nghĩ xem hai nữ nhân trong phòng ăn gì, có nên bảo Chim Chim đưa hai cái bánh bao về hay không.
Nhưng còn chưa cân nhắc xong, khóe mắt của Dạ Kinh Đường liếc sang, chợt phát hiện ở đầu ngõ cách đó không xa có một bóng người đang nhìn hắn.
Dạ Kinh Đường giương mắt đánh giá, nhận ra người ở đầu ngõ là người hôm qua vừa đánh nhau với hắn, Dương Quan.
Trên tay Dương Quan quấn đầy băng vải, sắc mặt âm trầm. Gã đang ngoắc ngoắc tay với Dạ Kinh Đường một cái, sau đó tiến vào ngõ nhỏ.
?
Dạ Kinh Đường đã nhận ra có điểm không đúng nên hơi hơi nhấc tay, Chim Chim lập tức giương cánh bay lên trời cao.
Một lát sau, Chim Chim từ trên cao đáp xuống, “Chít chít chít”, ý bảo có ba người.
Dương Quan đã tới đây, chuyện này không thể tránh khỏi.
Dạ Kinh Đường hơi cân nhắc, bỏ lại mấy cái đồng tiền xuống, tay ấn đao trên eo rồi tiến vào ngõ nhỏ.
Ngõ hẻm rất sâu, đi đến chỗ rẽ là một cái ngõ cụt, hai bên trái phải đều là tường cao, ở giữa có một cái lối đi nhỏ.
Sắc trời âm u, hai bóng người sóng vai đứng ở giữa đường. Cả người khoác áo tơi, đầu đội đấu lạp*, bộ dáng giống người trong giang hồ. Một người có thân hình cao lớn, một người tương đối mảnh khảnh, không cầm binh khí.
Dương Quan đứng ở sau lưng hai người.
Dạ Kinh Đường một người một đao đứng ở đầu ngõ, liếc mắt đánh giá hai người đội đấu lạp, xong nhìn sang Dương Quan:
“Không phục sao?”
Dương Quan mạnh mẽ nói: “Mới đến kinh thành mà dám ỷ vào võ nghệ giương oai, ngươi thật cho rằng hiện tại không ai trị được ngươi sao? Ngươi tự mình chém một tay một chân thì ta sẽ thả ngươi một con đường sống, bằng không hôm nay sẽ đánh ngươi chết tươi tại chỗ. Ngươi chỉ là con nuôi của Bùi gia, không có ai ra mặt vì ngươi đâu.”
Dạ Kinh Đường không cần phải nhiều lời nữa, cầm đao chậm rãi đi về phía trước. Chỉ mới bước ra hai bước, thân ảnh của hắn bỗng nhiên bùng nổ, nhằm về phía hai gã đội đấu lạp.
Dạ Kinh Đường khí thế hùng hồn, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, một tên lưu manh cùi bắp chuyên đi thu phí đầu đường thì có thể kiếm được hai tên tay chân có cấp bậc gì chứ.
Lưỡi đao vừa mới ra khỏi vỏ, hai gã đội đấu lạp cao lớn khẽ nâng đấu lạp, lộ ra khuôn mặt cương ngạnh, tiện đà thân hình chợt lóe đã đến gần.
Dạ Kinh Đường phát hiện không đúng, một đao bổ tới gã đội đấu lạp, không ngờ gã ta lại trực tiếp nâng cánh tay phải lên đón đỡ.
Đương…
Tiếng kim loại giao nhau giòn vang.
Dạ Kinh Đường vốn tưởng rằng gã đội đấu lạp đeo bao tay bằng sắt, nhưng sau khi chém nát tay áo mới ngạc nhiên phát hiện ra bên dưới lớp áo kia là làn da màu đồng.
Cơ bắp cánh tay cuồn cuộn, ngoài việc lưu lại một vết trắng bạc thì trên làn da không chút trầy xước nào.
?!
Ánh mắt của Dạ Kinh Đường hiện lên vẻ kinh ngạc, trong nháy mắt còn tưởng bản thân mình bị hoa mắt.
Hai bên ẩu đả, hiển nhiên sẽ không nhiều lời với nhau.
Tay phải của gã cao lớn ngăn cản trường đao, tay trái thì đấm ra một quyền, đánh thẳng vào ngực Dạ Kinh Đường.
Ầm!
Một quyền này không hề nhẹ nhưng với Dạ Kinh Đường thì cũng không phải chiêu thức cao siêu gì. Nền tảng của hắn được xây dựng từ những quả đấm của nghĩa phụ mà.
Nói đơn giản một chút chính là lực công kích của hắn không tốt nhưng năng lực chịu đòn thì hoàn hảo.
Bị một quyền vào ngực nhưng Dạ Kinh Đường vẫn không hề hấn gì. Hắn cắm lưỡi đao xuống mặt đất, lui ra sau vài bước đã ổn định thân hình.
Nhưng mới vừa dừng bước, một cơn gió từ phía trước thổi tới, thổi tung sợi tóc bên tai lên.
Hô.
Trong lòng Dạ Kinh Đường phát lạnh, lập tức ngửa ra sau tránh né.
Ngay sau đó, một thân ảnh như quỷ mị từ phía trên xẹt qua, thoạt nhìn giống như một cái áo tơi bị gió thổi tới, không có thân thể chân thực.
Nhưng một khuôn mặt âm hồn chân chân thật thật lại xuất hiện dưới đấu lạp. Gã lạnh lùng nhìn hắn, thân thể lay động theo gió, giống như người không có xương.
Tuy Dạ Kinh Đường không tin quỷ thần nhưng lúc này cũng thấy hơi chột.
Hắn giơ tay chém một đao về phía quỷ ảnh, lại phát hiện lưỡi đao chạm đến áo tơi, áo tơi lại dễ dàng xuyên qua.
Một đao chém qua không làm tổn thương quỷ ảnh mảy may, ngược lại cánh tay phải của hắn từ từ hạ xuống.
Lực lượng của [ quỷ đập vai ] hết sức nhẹ nhàng, cho nên Dạ Kinh Đường chỉ cảm giác như quần áo đang từ từ bị xé toạc.
Nhưng bả vai lập tức trở nên tê dại, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể, sức lực ở cánh tay phải lập tức giảm đi rất nhiều.
Thần kinh của Dạ Kinh Đường hơi chấn động. Hắn lật người đứng lên, đút trường đao trở vào bao. Tay trái của hắn nắm chuôi đao, lưng quay về phía tường vây, ánh mắt đồng thời khóa chặt hai thân ảnh ở hai bên trái phải.
Quỷ ảnh lướt nhẹ, rồi im hơi lặng tiếng ngăn ở lối ra duy nhất. Gã lùn đội đấu lạp không nhúc nhích, giống như một khúc gỗ.
Gã có thân hình cao to cũng giống như vậy.
Tuy rằng tất cả đều không có động tác gì, nhưng có thể cảm nhận được lực áp bách vô hình trong hẻm nhỏ yên tĩnh, dường như hai bên đường nhỏ là hai ngọn núi cao sừng sững……
*Đấu lạp: nón trúc rộng vành kèm theo màn lụa.