Dạ Kinh Đường không nghe được tiếng bước chân, trong lòng hơi kinh sợ. Hắn ngước mắt nhìn lên. Phía trước thị nữ dẫn đường có thêm một vị nữ tử.
Nữ tử đầu đội ngọc quan, mặc một mãng bào màu trắng bạc đang xen, bên hông là đai lưng vàng khảm ngọc, giắt một miếng bội Du Long xanh biếc.
Kiểu dáng quần áo của vị nữ tử này chắc chắn là nam trang, nhưng có cải tạo qua một chút. Bộ trang phục này tương đối ôm sát người, đai lưng có hơi thắt chặt, vạt áo lại rất lớn, bị hai gò bồng đào căng tròn, kết hợp với hoa văn kim mãng ngũ trảo ở phía trước làm nó biến thành “con rồng béo”.
Dáng người của nữ tử này rất cao, ước chừng cũng phải ngang tầm mắt của Dạ Kinh Đường. Có thể nói là hạc giữa bầy gà giữa các vị nữ tử.
Nhưng dáng người của nữ tử này vẫn rất cân đối, tỉ lệ đầu thân đạt tiêu chuẩn 1:9. Tay chân thon dài, eo nhỏ vừa vặn. Nơi cần mảnh khảnh thì hết sức mảnh khảnh, nơi cần đẫy đà lại vô cùng đẫy đà!
Về phần dung mạo, khuôn mặt của nữ tử này có đường nét rõ ràng, da trắng như mỡ dê. Hai hàng lông mày giống như lá liễu, đôi môi dưới sống mũi cao thẳng, còn được tô điểm bằng màu son đỏ thẫm diễm lệ, cực kỳ chói mắt nhưng không lộ ra nửa phần yêu mị. Có thể nói xinh đẹp đường đường chính chính, đại khí dào dạt. Nếu dùng từ ‘đẹp’ để hình dung thì lại quá nhu hòa, có cảm giác dùng chữ ‘tuấn’ để hình dung thì chuẩn xác hơn.
Dạ Kinh Đường vừa liếc mắt đã nhìn thấy một vị mỹ nhân nóng bỏng có đôi môi đỏ mọng như vậy, quả thực rất ngạc nhiên. Nhưng hắn cũng không hề thất lễ mà giơ tay lên thi lễ:
"Tại hạ là Dạ Kinh Đường, bái kiến Tĩnh Vương điện hạ."
Đông Phương Ly Nhân đứng rất gần, ngay phía sau Dạ Kinh Đường. Nàng thấy khi hắn ngoái đầu nhìn lại, trong khoảnh khắc nhìn thấy mình lại không có bất kỳ vẻ khác thường gì, ánh mắt của nàng có phần khen ngợi:
"Gặp nguy không loạn, không quan tâm hơn thua, tâm trí không tệ. Miễn lễ."
Dạ Kinh Đường đã nhận ra thân phận của nữ tử từ áo mãng bào, nhưng quả thật không ngờ Tĩnh Vương còn trẻ như vậy. Hắn thu tay lại đứng thẳng người lên, không đánh giá dung mạo của Tĩnh Vương mà nhìn về [ Minh Long Thương ], trả lời vấn đề vừa rồi:
"Tại hạ chỉ vì hiếu kỳ nên mới dừng lại xem. Tại hạ không biết thương pháp, nói thật thì cũng chưa tới mức gọi là ưa thích."
Đông Phương Ly Nhân cầm trường thương trong tay và quan sát:
"Minh Long Thương là đồ cổ từ mấy trăm năm trước. Năm đó còn lợi hại hơn, trải qua sát phạt truyền tới bây giờ, cũng khó có thể mang ra sử dụng nữa, bây giờ chỉ đặt ở đại nội Hoàng Thành làm vật trang trí. Cây thương này chỉ là hàng phỏng chế, nhưng mà chất liệu chỉ có hơn chứ không kém so với đồ thật."
Nói xong, một tay nàng nâng thương lên, đưa cho Dạ Kinh Đường:
"Thử xem?"
Dạ Kinh Đường không nhận lấy, hổ thẹn nói:
"Tại hạ không biết thương pháp, thật sự không dám phung phí của trời. Kính xin điện hạ thứ lỗi."
Đông Phương Ly Nhân thu hồi lại trường thương, để lại trên cái bàn, dọc theo rất nhiều hành lang đi về phía trước:
"Bổn vương thượng võ, bên trong lầu này không chỉ cất giấu binh khí khắp thiên hạ, cũng không thiếu bí tịch võ công truyền thừa các đời, thuở nhỏ liền muốn [ tập một thân sở trường của trăm họ ]. Đáng tiếc, người giang hồ coi trọng quy củ, công phu thực sự chỉ truyền đồ đệ, không dạy người ngoài, ngay cả bổn vương cũng không cho."
Dạ Kinh Đường đi theo nàng, thoáng cân nhắc:
"Tĩnh Vương muốn học đao pháp của ta sao?"
Đông Phương Ly Nhân dừng bước chân lại, liếc mắt nhìn về phía Dạ Kinh Đường:
"Ngươi thật sự rất thông minh. Có bỏ được hay không?"
Dạ Kinh Đường tất nhiên cam lòng. Mục tiêu của hắn là đi vào cung đào [ Minh Long Đồ ]. Vì [ Minh Long Đồ ] cùng với nhân mạch của Tĩnh Vương phủ, lộ ra một chiêu đao pháp tính là cái gì?
"Đao cho dù tốt cũng phải nhìn xem nó đặt ở trong tay ai. Công phu thực sự không dám dạy người ngoài, đơn giản là sợ người ngoài trò giỏi hơn thầy. Nếu một đao kia của ta đã xuất hiện, ta sẽ không ẩn giấu tuyệt chiêu, dạy cho người ngoài. Nếu có thể giỏi hơn ta, dùng những chiêu thức khác như cũ vẫn có thể thắng ta. Nếu không giỏi bằng ta, có dùng đao này hay không cũng không thể vượt qua ta. Dạy cho người trong thiên hạ lại có làm sao?"
Đông Phương Ly Nhân khẽ vuốt cằm: "Trẻ nhỏ dễ dạy. Võ Tiên Nhân Phụng Quan Thành không hề cự tuyệt bất kỳ Tông Sư nào tới cửa thỉnh giáo, chỉ sợ đối phương nghe không hiểu, có lẽ cũng có suy nghĩ như ngươi. Đáng tiếc, đến bây giờ không một người có thể đứng cùng võ đài với Phụng Quan Thành, hy vọng ngày sau ngươi cũng có thể như thế."
"Tĩnh Vương quá coi trọng tại hạ rồi. Ta không có khát vọng lớn như vậy, chỉ là có chút tư tâm. Ta chỉ biết một đao kia, nếu như Tĩnh Vương để ý đến, sau này có thể dạy ta một chiêu nửa thức. . ."
Đông Phương Ly Nhân hiểu ý tứ của hắn, lấy vật đổi vật. Nàng xoay người lại:
"Nói hay lắm. Ngươi có muốn học [ Đồ Long Lệnh ] của Quân Sơn Đài Quân Sơn Đài không?"
?
Dạ Kinh Đường nghe thấy lời này quả thực rất kinh ngạc.
Đao Khôi Hiên Viên Triều là kẻ thù của nghĩa phụ. Nếu hắn có thể học được [ Đồ Long Lệnh ], ngày sau có thể dùng đao pháp của Hiên Viên Triều để đánh bại Hiên Viên Triều, dạy Quân Sơn Đài dùng [ Đồ Long Lệnh ] như thế nào. . .
Vậy thì quá là ngầu lòi luôn. . .
Nghĩ tới đây, tim Dạ Kinh Đường đập thình thịch, nhưng suy nghĩ một chút thì lại hơi lúng túng. Hắn nói:
"Ta chỉ biết một đao, nếu đổi với [ Đồ Long Lệnh ] của đại Đao khôi, sợ là. . ."
"Ngươi còn có chút tự mình hiểu lấy đó."
Đông Phương Ly Nhân đi đến trước bàn. Bàn tay trắng nõn nhẹ giơ lên, cầm lấy một thanh đao cũ được chế tác tinh xảo, lật qua lật lại quan sát:
"Ngươi chỉ biết một chiêu thức mở đầu, ngay cả trở thành 1 phái đều làm không được, đổi [ Đồ Long Lệnh ] nguyên vẹn khẳng định là không được. Ngươi ít nhất phải lấy ra một môn võ học thượng thừa nguyên vẹn để đổi, bổn vương mới có thể dạy ngươi."
---------------
Huyền Không: Mùa hè thì quá nóng, mùa đông lại quá lạnh, tui chỉ thích mùa thu thôi. Huhu mùa đông ở vùng núi nó buốt gì đâu á T.T