Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của một quán rượu ở phía xa xa, vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy trận giao thủ trong ngõ hẻm vắng vẻ.
Ánh sáng mặt trời vừa mới ló dạng, ánh sáng màu vàng làm sáng bừng gương mặt của Tĩnh Vương Đông Phương Ly Nhân, khí khái hào hùng mà không mất đi nét anh tuấn. Nàng đứng chắp tay bên cửa sổ, ánh mắt toát ra vẻ khen ngợi:
"Thân thủ tốt, nội tình của người này cũng thật là vững chắc."
Bà lão có mái tóc bạc dài chấm đất đứng ở sau lưng nàng khẽ lắc đầu: "Trúng một quyền của Xà Long cũng không thở gấp, nội tình quả thật không tầm thường. Nhưng tuổi còn rất trẻ, không biết giang hồ sâu cạn, cũng không có chút bài bản gì, đơn thuần chỉ là liều mạng. Có cần gọi bọn Xà Long về không?"
"Đến cũng đã đến rồi, cho tiểu tử này một bài học để tránh cho hắn quá kiêu ngạo, về sau lại động chạm tới thánh thượng trong cung."
Bà lão tóc trắng khẽ vuốt cằm, không cần phải nhiều lời nữa.
Trong ngõ nhỏ.
Dạ Kinh Đường nắm chặt lưỡi đao, chú ý đến cường địch bao vây hai phía. Thật ra lần này hắn đã nhận được 1 bài học rồi. Trước kia hắn vô địch ở trấn nhỏ nơi biên ải, giờ mới đến Kinh Thành có mấy ngày mà toàn bộ người hắn từng gặp đều cmn là thần tiên từ đâu rớt xuống, về sau có muốn không cẩn thận một chút đều khó có khả năng.
Dạ Kinh Đường thấy hai người không tấn công thì lạnh lùng mở miệng:
"Dương Quan, đây là trợ giúp mà ngươi có thể tìm đến đó hả?!"
Hai gã trợ thủ này khẳng định không phải là do Dương Quan tìm đến. Dẫu sao hai gã này được gọi là “Hắc Bạch Vô Thường”, ngay cả sư phụ của Dương Quan là Tam Tuyệt tiên ông nhìn thấy cũng phải đi vòng qua.
Võ Đạo tông sư là vinh dự, cũng không có giới hạn rõ ràng. Có rất nhiều biện pháp để giang hồ đánh giá, trong đó có một loại, chính là coi Hắc Bạch Vô Thường như “thước đo”. Trên giang hồ có thể thắng được một người trong đó, hoặc là trong tình huống hai người liên thủ mà có thể bình an rút lui, thì sẽ được tính là Tông Sư thật sự. Cũng có thể nói Hắc Bạch Vô Thường chính là tiêu chuẩn để đánh giá một người là Tông Sư.
Dương Quan mặc dù là công cụ hình người bị bắt đi lính, nhưng có người giúp hả giận thì vẫn thấy rất thoải mái. Gã mở miệng nói:
"Hai vị này chính là bạn tri kỉ của sư phụ ta. Ngươi thật cho rằng Dương mỗ trà trộn ở kinh thành mà có thể không có quan hệ gì hay sao?"
Ánh mắt của Dạ Kinh Đường trầm xuống. Hắn chú ý đến động tĩnh của hai người, tùy thời mà động.
“Thiết Tí Vô Thường” Xà Long, căn bản không có hứng thú ức hiếp tiểu bằng hữu. Gã đến đây chuyến này là vì nhận được mệnh lệnh của Tĩnh Vương, tới đây thử sâu cạn của Dạ Kinh Đường. Gã đã nhìn ra nội tình của Dạ Kinh Đường vô cùng thâm hậu, nhưng công phu lại nát bét, hoàn toàn là đánh lung tung loạn xạ. Thấy Tĩnh Vương không cho thu tay lại, Xà Long lại lần nữa bước nhanh về phía trước.
Đông đông đông ——
Bước chân không nhanh nhưng lại trầm ổn hữu lực, tựa như một tòa tháp bằng sắt đang đi tới.
Dạ Kinh Đường có thể chém trúng gã người sắt này, nhưng quỷ ảnh thì không cách nào chạm tới được. Sau khi cân nhắc, hắn nghiến răng, nhảy lên trên, cả người hướng về phía bên cạnh, nhìn như muốn bay qua tường viện để đột phá vòng vây.
‘Quỷ Ảnh Vô Thường’ Thương Tiệm Ly thấy Dạ Kinh Đường thật sự không biết công phu, đồng thời vai phải còn trúng một chưởng của gã thì giảm dần tốc độ. Gã căn bản không có ý định nhúng tay vào, chỉ đứng ngoài ngõ hẻm quan sát.
Thân hình của Xà Long lóe lên, đi sau mà đến trước, đi tới bên trái Dạ Kinh Đường rồi giơ tay lên một lần nữa đánh ra 1 quyền.
Ầm ——
Nắm đấm mang theo thanh thế to lớn và lực lượng mạnh mẽ làm dấy nên một trận gió to trong ngõ hẻm!
Nhìn tình thế này có thể thấy Dạ Kinh Đường nhảy lên chưa tới ba thước sẽ bị một quyền này đánh rơi xuống.
Nhưng điều khiến người ta không ngờ được chính là nắm đấm của Xà Long còn chưa đánh trúng thì sắc mặt của gã đã đột ngột thay đổi. Gã giơ tay lên, làm ra tư thế trốn tránh!
Choang choang ——
Sau một khắc, trong ngõ nhỏ đột nhiên truyền ra một tiếng đao vang giống như rồng ngâm!
Trong ngõ hẻm đá xanh cổ kính, ánh đao lóe lên!
Keng——
Đồng dạng là tiếng kim loại giao nhau giòn vang, nhưng lần này lại lóe ra một màn máu huyết tung bay.
Xà Long nhảy lên, bị lực lượng kinh khủng chấn động bay về phía sau. Ống tay áo tay trái vỡ vụn, lộ ra cánh tay màu đồng cổ cứng rắn.
Mà cánh tay cứng như sắt đá đó bình thường hoàn hảo không bị làm sao thì nay lại xuất hiện một vết đao sâu đến mức thấy cả xương. Người ngoài nhìn thấy cũng phải giật mình, máu loãng phun ra, rơi vãi khắp nơi.
Hử ——
Thương Tiệm Ly đang đứng quan sát bên ngoài ngõ hẻm. Nhìn thấy một màn này, đôi mắt của gã trợn tròn không thể tưởng tượng nổi.
Cánh tay của Xà Long được rèn luyện mấy chục năm, cùng cấp bậc với thần binh lợi khí. Trên giang hồ không biết có bao nhiêu người muốn tháo bỏ nó xuống, nhưng có thể chém vào tầm một ngón tay đã cao thủ rồi.
Người này có thể ‘Một đao thấy xương’, đủ để thấy thể trạng cùng nội kình toàn thân hắn dồi dào đến mức nào.
Nhưng chuyện này còn không phải trọng điểm. 8 mạch chính của Tông Sư ngoại gia đánh Xà Long cũng có thể chém đến “Một đao thấy xương”, nhưng trọng điểm là tốc độ xuất thủ của một đao kia!
Thương Tiệm Ly rõ ràng có thể nhìn ra, Xà Long đã sớm phát hiện ra ý đồ của người này. Đồng thời gã rút đao ra khỏi vỏ và bắt đầu trốn tránh.
Song phương đồng thời có cùng một động tác. Xà Long thân là Tông Sư ngoại gia nên có kinh nghiệm chém giết rất phong phú, vậy mà vẫn bị trọng thương ở cánh tay. Chỉ có thể nói là Xà Long đã sử dụng tất cả vốn liếng, vậy mà cũng không tránh khỏi một đao cực kỳ bá đạo này.