Mục lục
Nữ Hiệp Chậm Đã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngõ hẻm ngay gần cầu Thiên Thủy phát ra động tĩnh đánh nhau không nhỏ chút nào. Tại chỗ rẽ ra khỏi ngõ cụt, có thể nhìn thấy bá tánh đã đứng đầy khắp đường đi để xem náo nhiệt. Tiêu sư Trần Bưu và Dương Triều cũng đang chờ ở trong đó.

Tam Nương trang điểm giống như nữ quyến nhà thương nhân, trên người mặc quần áo màu tím nhạt, đang đứng ở đầu ngõ cùng với nha hoàn. Nàng lộ ra vẻ mặt đầy áy náy, nói:

“Kinh Đường còn trẻ nên vẫn nông nổi, có chút háo thắng. Sau này ta chắc chắn sẽ dạy dỗ hắn thật tốt. Tình trạng vết thương của Xà đại nhân ……”

“Bùi tiểu thư không cần đa lễ. Y phụng mệnh thẩm tra, nha môn tự có trách nhiệm làm rõ tổn hại. Việc này không liên quan đến Dạ công tử. Việc này đã quấy nhiễu đến Bùi phủ, mong Bùi tiểu thư thứ lỗi.”

“Nào có nào có……”

Bùi Tương Quân là tiểu thư của Bùi gia chưa xuất giá. Tuy thường ngày làm chưởng quầy, tiểu nhị đều gọi nàng là Tam Nương, nhưng ở nơi công cộng vẫn xưng hô là Bùi tiểu thư.

Dạ Kinh Đường sửa sang lại quần áo, xác định chính mình không có chỗ nào nhếch nhác rồi mới đi ra khỏi ngõ nhỏ. Tam Nương thấy hắn thì vội vàng chạy tới. Lúc này, các tiêu sư đã đuổi hết những người rảnh rỗi đứng hóng hớt ở xung quanh.

Trong lòng Bùi Tương Quân rất tức giận, nhưng lại không tiện phát tác. Nàng đi tới trước mặt Dạ Kinh Đường, cẩn thận kiểm tra ngực và cánh tay của hắn:

“Kinh Đường, ngươi không bị thương ở đâu chứ?”

Dạ Kinh Đường vốn định nói không có việc gì, nhưng lại cảm giác cánh tay trái đau đớn. Hắn kéo tay áo lên mới thấy mạch máu trên cánh tay phồng lên, làn da đỏ ửng lên, có cảm giác đau âm ỉ.

Bùi Tương Quân vừa quan sát đã nhìn ra là do cưỡng ép thu công, khiến cho nội kình phản phệ, cũng may không nghiêm trọng. Nàng nắm lấy tay trái của Dạ Kinh Đường rồi lấy nước chườm lên:

“Sao lại bị thương thành thế này rồi? Đám bộ khoái này, thật là……”

Tay của Dạ Kinh Đường bị nắm lấy, cảm giác được làn da âm ấm, mịn màng và mềm mại, khuỷu tay chạm vào chỗ nào đó phồng phồng và êm êm. Kích cỡ này xem ra còn lớn hơn dưa hấu của tiểu Lạc Ngưng một vòng……

Nhưng Tam Nương thật lòng quan tâm hắn, nghĩ rằng Dạ Kinh Đường chắc chắn sẽ không có loại ý nghĩ lệch lạc này. Hắn muốn rút tay ra: “Ta không có việc gì, trầy da chút thôi.” Nhưng không rút ra nổi.

“Như vậy mà chỉ là trầy da sao? Cũng phải tổn thương đến gân cốt rồi.”

Bùi Tương Quân kéo Dạ Kinh Đường đi tới phía trước xe ngựa rồi đẩy hắn lên xe, dáng vẻ như một bà cô hung dữ.

Dạ Kinh Đường bước vào khoang xe. Đối với kiểu quan tâm chăm sóc quá mức như thế này, hắn thấy hơi không quen:

“Tam Nương, ngươi đừng lo lắng như vậy. Trước kia ở nhà, mỗi ngày nghĩa phụ đều cầm gậy gộc đuổi đánh ta, chút thương thế này có tính là gì đâu.”

Bùi Tương Quân lên xe ngựa rồi kéo rèm lại, bảo mã phu đánh xe trở về phủ. Sau đó, nàng lấy rượu thuốc trị trật khớp và gối mềm ở bên cạnh tới.

Nàng đặt gối mềm ở trên hai đầu gối, xong cầm cánh tay của Dạ Kinh Đường đặt lên trên chiếc gối:

“Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Bộ khoái hỏi chuyện, ngươi cứ thành thật khai báo, rút đao chém người ta làm gì?”

“Hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm?”

Bùi Tương Quân nhẹ nhàng bôi thuốc trị thương lên cánh tay với ánh mắt bực bội:

“Hiểu lầm cái gì mà cần phải xuống tay tàn nhẫn như thế? Thiết Tí Vô Thường là mình đồng da sắt, nghe nói ngay cả tông sư trên giang hồ cũng chưa chắc đã đả thương được gã. Ngươi làm thế nào mà khiến cho gã bị thương như vậy được?”

“Trước kia nghĩa phụ dạy ta một chiêu áp đáy hòm, ta cũng không nghĩ lại lợi hại như vậy.” Bùi Tương Quân nghe thấy lời này thì càng tức giận hơn!

Lần trước, lúc nàng đi thăm dò võ nghệ của Dạ Kinh Đường, Dạ Kinh Đường ‘làm bộ’ cái gì cũng không biết.

Kết quả Hắc Nha tới tra hỏi, Dạ Kinh Đường lại lấy ‘đao pháp tuyệt thế’ ra, cái này không phải là tự tìm đường chết sao?

Có điều, Bùi Tương Quân cũng cảm thấy khó hiểu. Vì sao Hắc Bạch Vô Thường không nhìn ra manh mối? Nàng dò hỏi:

“Đao pháp của người thật sự do nhị ca dạy à?”

“Đúng vậy, nếu không còn có thể là ai nữa?”

“Đao pháp này có tên là gì?”

“Bạch Trảm……”

Ba ~

Bùi Tương Quân nghe Dạ Kinh Đường nói vớ nói vẩn thì vỗ nhẹ lên bả vai của hắn. Nàng cắn môi dưới, con mắt nhu nhược đáng thương, bộ dạng như người bị phụ tình, tủi thân nói:

“Ngay cả cô cô mà ngươi cũng lừa gạt đúng không? Có biết hôm nay ta và đại bá mẫu của ngươi đã bị hù dọa đến mức nào không hả? Chúng ta còn chuẩn bị đi tìm đại nhân Văn Đức Kiều cầu tình giúp ngươi rồi đấy……”

Dạ Kinh Đường thực sự chịu không nổi ánh mắt này, đành dịu dàng an ủi:

“Thật sự là tùy tiện luyện thôi. Tam Nương đừng lo lắng, quan phủ cũng đã tra xong rồi, không có vấn đề gì đâu, thậm chí còn đưa cho ta một tấm thẻ bài nữa.”

Bùi Tương Quân biết Dạ Kinh Đường không muốn để cho Bùi gia dính dáng đến chuyện giang hồ, nàng ra vẻ tủi thân nhìn Dạ Kinh Đường một lát, sau đó không tiếp tục truy hỏi nữa. Nàng cầm lấy thẻ bài trên tay Dạ Kinh Đường nhìn một chút:

“Thẻ bài của phủ Tĩnh Vương à? Vật này thật không đơn giản……”

Lệnh bài này đồng nghĩa với việc phủ Tĩnh Vương đưa ra cành ôliu. Nếu giải quyết tốt, tạo được quan hệ vững chắc với phủ Tĩnh Vương thì chẳng khác nào có được quan hệ mật thiết với Hắc Nha.

Mà Hắc Nha là nha môn chuyên đối phó với người trên giang hồ. Người như vậy cầm lái Hoa Hồng lâu, dùng từ ‘thủ đoạn thông thiên’ để hình dung cũng không quá chút nào. Cho dù không có võ nghệ nhưng liệu có mấy thế lực giang hồ dám trêu chọc?

Nghĩ như vậy, Bùi Tương Quân thả lại thẻ bài vào trong tay Dạ Kinh Đường:

“Ngươi giữ thẻ bài này cho thật kỹ. À… Tĩnh Vương khen ngợi ngươi, ngươi cũng nên tỏ thành ý. Ta đi chuẩn bị vài thứ, lấy danh nghĩa của ngươi đưa qua phủ Tĩnh Vương. Ngươi không cần phải trực tiếp đến thăm hỏi, không có việc gì mà tìm tới, Tĩnh Vương chịu gặp thì tốt, ngược lại thành ra ngươi không biết tự lượng sức mình……”

“Tam Nương tự sắp xếp là được.”

Bùi Tương Quân cân nhắc xong thì lại ôn nhu nói:

“Cho ngươi nghỉ phép mấy ngày, mấy ngày này ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần vội vàng lo chuyện kinh doanh của cửa hàng. Chờ ta thu xếp xong, ngươi tới Bùi gia một chuyến, ta sẽ giới thiệu cho ngươi các sản nghiệp khác của Bùi gia và đưa ngươi đi gặp vài vị chưởng quầy ở các vùng khác.”

Dạ Kinh Đường tỏ ra bất ngờ: “Trừ Thiên Thủy Kiều ra, Bùi gia còn có sản nghiệp khác sao?”

“Còn có vài chỗ.”

Bùi Tương Quân nhớ tới Hoa Hồng lâu loạn trong giặc ngoài lại cảm thấy phiền lòng, trầm giọng nói:

“Gia sản lớn như vậy, một nữ nhân như ta thật sự không lo liệu hết được. Mấy ngày nay, biểu hiện của ngươi không tệ, về sau phải chính thức tiếp nhận, giúp ta một tay đấy.”

“Tam Nương trả ta tiền lương cao như vậy, ta nhàn rỗi không có việc gì làm mới thấy áy náy. Có chuyện gì cứ việc giao cho ta là được.”

“Đây chính là ngươi nói đấy nhé! Đến lúc đó cũng không thể ngại phiền phức mà mặc kệ đâu đấy.”

“Làm sao có thể, từ trước đến nay ta nói ra nhất định sẽ giữ lời.”

Lúc này Bùi Tương Quân mới vừa lòng. Nàng hiền lành, thùy mị giúp hắn xoa cánh tay.

Cánh tay của Dạ Kinh Đường đặt trên đùi của Bùi Tam Nương, tuy rằng cách một tầng gối mềm, nhưng tư thế này đúng là có chút thân mật.

Tam Nương cúi đầu thoa thuốc, búi tóc cài châu thoa hơi hơi đung đưa trước mắt theo từng chuyển động của xe ngựa. Môi nàng mềm mại, đỏ tươi trĩu xuống gần vạt áo, giơ tay là có thể chạm tới.

Dạ Kinh Đường vốn cảm thấy định lực của mình hơn người, sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc. Nhưng từ sau khi tới kinh thành, hắn càng ngày càng mất tự tin. Ánh mắt của hắn rời khỏi đôi môi đỏ mọng đó, đưa tay lấy thuốc trị thương:

“Ta tự làm được.”

Bốp——

Bùi Tương Quân vỗ vào tay Dạ Kinh Đường:

“Ngươi ghét bỏ cô cô sao?”

“Sao có thể, ta chỉ sợ Tam Nương mệt, ai ~ ngươi tiếp tục đi……”

Dạ Kinh Đường hậm hực thu tay lại rồi ngồi ngay ngắn lên, dường như mạch máu ở cổ tay tự chữa lành, trong lòng cảm thấy khá ngạc nhiên.

Ngồi một lát, hắn mới nhớ lại chuyện của Hoa Hồng lâu, vì vậy bình tĩnh quan sát Tam Nương vài lượt. Nàng ôn ôn nhu nhu, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, nói chuyện lại có chút nũng nịu và đáng yêu. Nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng ra hình ảnh một 'nữ thiếu chủ' của danh môn trong giang hồ.

Dạ Kinh Đường cũng không thể nào ra tay thăm dò được. Vừa mới nhìn trong giây lát, hắn phát hiện Tam Nương nâng mi mắt lên nhìn mình, vì vậy vội dời ánh mắt đi chỗ khác……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK