Thành Vân An là kinh đô của Đại Ngụy, vùng đất dưới chân Thiên tử, không thể nhìn thấy thế lực giang hồ ở bên ngoài. Nhưng trong một khu đô thị lớn là không thực tế.
Nửa số võ quán, tiêu cục, trạm xe ngựa ở kinh thành đều tụ tập ở khu vực xung quanh chợ phía tây kinh thành. Vùng này có đủ hạng người tề tụ, đa số người giang hồ bước chân vào kinh thành thường dừng chân ở gần đó. Hắc Nha sắp xếp không ít “nằm vùng” đan xen trong các phố phường nơi đây.
Dạ Kinh Đường muốn giả trang thành [ Vô Sí Hào rỏm ] để đánh rắn động cỏ, Hắc Nha vô cùng phối hợp. Từ hôm qua, Vương Xích Hổ đã để cho những người nằm vùng thả tin tức ra khắp phố phường. Mấy lời đồn như ‘Nhà quyền quý mất trộm’, ‘Dường như Vô Sí Hào lại ra tay rồi’, ‘Tang vật bị trộm Giác tiên sinh đang được phi tang’....
Việc Dạ Kinh Đường phải làm, đơn giản chỉ là lén lút chạy tới [ Chợ đen ] mà Hắc Nha cung cấp, rồi móc [ Giác tiên sinh ] ra hỏi giá, khiến cho người có nhu cầu chú ý đến là được.
Tuy rằng Vương Xích Hổ thoạt nhìn có vẻ tùy tiện và không đáng tin cậy, nhưng năng lực làm việc quả thực không tầm thường.
Dạ Kinh Đường vốn tưởng rằng phải đi đi lại lại vài ngày, Vương Xích Hổ mới có thể lan truyền một vài tin đồn trên phố. Nhưng không ngờ hắn chỉ mới đi tới đi lui đã nghe thấy mấy người trên phố chém gió:
"Vương huynh, huynh nghe nói gì chưa? Vô Sí Hào lại ra tay đấy. . ."
"Ồ? Thật sao? Lần này gã trộm của nhà ai?"
"Theo nguồn tin riêng của ta, gã đã lẻn vào phủ Tể tướng và trộm một cái. . ."
"Ồ! Vô Sí Hào có lá gan lớn như vậy à?"
"Lá gan của gã từ trước đến nay đều không nhỏ. Nghe nói vật kia là thứ đồ thiết yếu trong sinh hoạt vợ chồng của nhà Lý tướng. Vô Sí Hào thành công lấy được vật ấy, há không phải gián tiếp nói gã có gian tình với thê thiếp của Lý tướng à. . ."
. . .
Mưa nhỏ không ngừng rơi, sắc trời không biết từ khi nào đã tối.
Dạ Kinh Đường dắt ngựa, đi lại trên con đường chỉ có vài bóng người thưa thớt. Hắn nghe thấy mấy lời xì xào bàn tán phát ra từ tiệm trà, đáy lòng cảm thấy một lời khó nói hết.
Một ngày nay, hắn chỉ đi dạo một vòng kinh thành, cầm lấy cái [ Giác tiên sinh ] ấy đến mấy cửa hàng hỏi giá, cũng không chủ động chém gió chém bão gì.
Kết quả là năng lực bịa chuyện của đám người rảnh háng trên phố cũng thực lợi hại. Bọn họ tự dưng thêm mắm dặm muối, từ một chuyện không đầu không đuôi, vẽ vời tưởng tượng ra một câu chuyện tình một đêm. Có người vì thế mà đấm ngực dậm chân, tỏ ra vô cùng đau đớn và xỉ vả Vô Sí Hào là cái loại không ra gì.
Thậm chí còn có một số người mô tả ra cách dùng của vật ấy sinh động như thật. Giống như bọn họ từng trực tiếp nhìn thấy phu nhân của Tể tướng cầm lấy [ Giác tiên sinh ], nhét vào bên trong cúc hoa của Tướng gia. . .
Cái này có liên quan đến chuyện ấy của nam nữ, nên bất kể tại nơi nào đều được lưu truyền nhanh chóng.
Dạ Kinh Đường vốn đang hoài nghi biện pháp này, nhưng khi nghe thấy đám người vô lại bên trong quán trà đều đang nói tới những chuyện này, hắn chắc chắn chỉ cần Vô Sí Hào còn ở kinh thành, nhất định có thể truyền tới tai gã.
Lạc Ngưng luôn luôn đi theo hắn, ôm lấy cái hộp giống như một cô vợ bé. Nàng nghe thấy những lời nói thô bỉ lung tung này, khuôn mặt đều tái xanh, hận không thể đập vỡ cái thứ đang ôm trong ngực.
Nhưng điều này hiển nhiên không được. Mắt thấy sắc trời bắt đầu tối, Lạc Ngưng dò hỏi:
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Dạ Kinh Đường giả mạo Vô Sí Hào đi dạo khắp phố, đưa tới không ít người chú ý. Nhưng hắn cùng Lạc Ngưng bí mật quan sát kỹ, tất cả bọn hạ đều là một vài người bình thường trên giang hồ nghe ngóng tin đồn, cũng không có tung tích của cao thủ có khinh công siêu phàm.
Dưới sự châm ngòi thổi gió của Hắc Nha, chỉ cần là nơi có đủ hạng người hội tụ thì trên cơ bản đều đang nói về chuyện [ Vô Sí Hào thần kỳ trộm Đinh Đinh ].
Nếu như [ Vô Sí Hào ] còn ẩn thân ở Kinh Thành, không thể nào không nghe thấy nửa điểm động tĩnh. Muốn tìm gã thì chỉ cần ôm cây đợi thỏ tại bên ngoài cửa hiệu có thể thủ tiêu tang vật là được.
Dựa theo suy tính của Dạ Kinh Đường, Vô Sí Hào có khả năng đang dò xét từ một nơi bí mật gần đó. Nhưng mà thân pháp của gã quá tốt, hắn và Lạc Ngưng đều không thể phát hiện ra.
Nếu như lúc này kết thúc công việc về nhà, đại khái có thể sẽ bị lộ tẩy. Hắn thoáng cân nhắc một chút:
"Ngưng Nhi, nàng muốn tiếp tục tìm nơi bán, hay là nghỉ ngơi một đêm trước?"
Lạc Ngưng có chút do dự. Theo cách nghĩ của nàng, Hắc Nha thả tin đồn đã nhanh chóng truyền khắp toàn thành rồi. Nàng cùng Dạ Kinh Đường lại đi tìm địa phương thủ tiêu tang vật thì không khỏi quá giả.
Nhưng hiện tại không thể quay về hẻm Song Quế, nếu bọn nàng muốn nghỉ ngơi thì chỉ có thể tìm một khách điếm.
Hai người cải trang thành đôi vợ chồng trên giang hồ, nếu ở lại khách điếm, vậy thì chẳng phải là sẽ phải ngủ chung hay sao. . .
Bước chân của Lạc Ngưng chậm thêm vài phần.
Nàng do dự một chút rồi lí nhí nói:
"Ngươi là nam nhân, ngươi tự quyết định đi."
Dạ Kinh Đường khẽ gật đầu. Sau khi nhìn một vòng trên đường, hắn liền đi về hướng một khách điếm ở gần đó.
". . ."
Lạc Ngưng âm thầm nghiến răng, nhưng đứng trước chính sự, cuối cùng nàng vẫn không lộ ra vẻ khác thường gì, lẽo đẽo đi theo Dạ Kinh Đường.
"Tiểu Nhị, cho một gian phòng. Nhớ cho ngựa ăn no và chuẩn bị nước ấm."
"Vâng thưa khách quan, mời hai vị lên lầu."
. . .