Lạo xạo. . .
Một tiếng bước chân từ nơi tối tăm vang lên, nhưng lại có hai người đi ra.
Sắc mặt của Dạ Kinh Đường vẫn bình tĩnh như bình thường, nhưng hai đầu lông mày hiển nhiên nhiều hơn ba phần buồn bã.
Thương Tiệm Ly đi đường không phát ra tiếng động, giống như quỷ u minh bay lượn trước mặt, gương mặt lạnh lùng trước sau như một:
"Sự tình đau buồn nhất trên thế gian, không có gì hơn anh hùng tuổi xế chiều và mỹ nhân đầu bạc. Dạ công tử vẫn chưa cập quan, những chuyện như thế này vẫn còn ít gặp, nên sinh ra cảm khái là đương nhiên. Nhưng không nên xem vấn đề này quá trầm trọng. Mỗi người đều có cuộc đời riêng, những chuyện trải qua đều có thể khiến cho ngươi ta xúc động. Lòng trắc ẩn chỉ nên đặt trên người xứng đáng được cảm thông."
"Thương đại nhân chẳng lẽ cũng có một câu chuyện xưa sao?"
"Thế gian không tìm được người không có chuyện xưa. Chẳng qua là lớn hay nhỏ, đặc sắc hay không mà thôi."
"Ha ha. . ."
Nói chuyện phiếm đôi câu, sau đó Dạ Kinh Đường cáo từ rời đi.
Nhưng chưa đi được bao xa, chỉ thấy Vương Xích Hổ chạy tới, từ xa xa đã cất tiếng chào hỏi:
"Dạ lão đệ, Vương gia triệu kiến ngươi, mau tới đây đi."
Thương Tiệm Ly chưa rời đi, thấy vậy thì giơ tay lên ý bảo:
"Dạ công tử, xin mời."
Dạ Kinh Đường thấy Tĩnh Vương cho gọi, đáy mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn. Sau khi sửa sang lại áo quần một chút, hắn theo Vương Xích Hổ đi vào cửa nhỏ ở dưới tường cao.
Một bức tường màu trắng thật cao, tựa như ngăn cách hai thế giới.
Trước bức tường là nha môn uy phong và trang nghiêm. Sau khi đi xuyên qua cửa nhỏ, khung cảnh trước mắt bỗng nhiên trở nên rộng rãi, thoáng đãng. Hoa cỏ rực rỡ muôn màu hiện ra trước tầm mắt. Một dãy hành lang gác ở trên mặt hồ xanh biếc, thông với các đình đài lầu các nhấp nhô chằng chịt. Vô số nữ tử đang mặc những bộ quần áo xinh đẹp đi lại trong đó. Trong nháy mắt, hắn chợt có cảm giác như từ nhân gian đi tới đào viên chốn Thiên Cung.
Dạ Kinh Đường đi xuyên qua hành lang, nhìn không chớp mắt. Nhưng hắn lại không nhìn những nữ quyến mặc quần áo xinh đẹp trong hậu trạch của Vương Phủ.
Nhưng bất đắc dĩ là hắn có một cái túi da được nữ nhân ưa thích. Hắn chỉ mới xuất hiện ở hành lang mà đã phát hiện hơn 10 ánh mắt từ các nơi nhìn đến, mơ hồ có thể nghe xì xào bàn tán:
"Công tử nhà ai vậy?"
"Thật là tuấn tú. Chẳng lẽ là người mà Vương gia của chúng ta chọn trúng. . ."
"Thật xứng đôi. . ."
"Nếu Vương gia không thích, có thể thưởng cho chúng ta hay không nhỉ?"
"Ngươi nghĩ hay quá. . ."
Thị nữ trong Vương Phủ nghịch ngợm như vậy, có thể suy đoán rằng Tĩnh Vương không phải nhân vật khó hầu hạ. Dạ Kinh Đường trấn an trong lòng, cùng Vương Xích Hổ đi tới dưới Minh Ngọc lâu.
Tòa lầu các này cao 5 tầng, đi đến phụ cận có thể cảm nhận được nó nguy nga cùng hoa mỹ cỡ nào. Nhìn bóng người đứng ở phía dưới, trông thật giống như một hạt gạo nhỏ.
Ở lối vào của Minh Ngọc lâu, có một thị nữ đang đứng chờ. Vương Xích Hổ đi đến bậc thang dưới cùng thì dừng bước, lặng lẽ nháy mắt với Dạ Kinh Đường, nói:
"Dạ lão đệ, nếu một bước này đứmh vững vàng thì ít nhất có thể bớt được 60 năm vất vả, ngươi nên để ý đi."
Dạ Kinh Đường thật sự không biết nên đáp lại lời này ra sao, bèn chắp tay thi lễ. Tiếp đó, hắn khẽ nâng áo choàng bước lên bậc thang, cùng thị nữ đi vào Minh Ngọc lâu.
Tầng thứ nhất là đại sảnh rộng lớn, nhưng trong đó không trang hoàng bàn ghế và bình phong như bình thường. Chính giữa là một khoảng trống, ước chừng rộng 6 trượng, sàn nhà cũng không phải làm từ gỗ, mà làm bằng 1 loại vật liệu bằng đá màu đen nào đó mà hắn không rõ, mặt trên giăng đầy vết cắt rất nhỏ.
Xung quanh là 8 cây cột lớn, phía sau cột là hành lang. Trong hành lang có hơn mười cái bàn dài, bày dọc theo vách tường. Trên mặt bàn đặt từng nhóm binh khí như: đao, thương, kiếm, kích...
Trào lưu học võ rất thịnh hành ở Đại Ngụy. Bất kể là nam nữ, già trẻ, quyền quý hay nghèo hèn,… đều biết một chút quyền cước. Trong nhà nữ Vương gia có chút ít binh khí cũng không lấy làm kỳ quái.
Dạ Kinh Đường mới đầu cũng không để ý, chỉ là thị nữ xinh đẹp dẫn đường kia thỉnh thoảng quay lại ngắm hắn, nhưng khi đi đến một chỗ ở trước bàn dài lại dừng bước.
Trên cái bàn dài được làm bằng gỗ đỏ có một cây trường thương đang nằm trên đó. Cán thương không biết làm bằng chất liệu gì, hiện lên màu xanh đen, sáng bóng giống như ngọc thạch.
Mũi thương dài tầm nửa thước, cái mũi sắc bén màu đen trông như mặt gương, dưới ánh sáng tản ra tia sáng âm u rét lạnh. Cáng thương cũng như thế.
Toàn bộ cây thương không khắc bất kỳ hoa văn hay chữ viết nào, nhưng trong mắt người tập võ lại tựa như thân hình ngọc ngà của một vị mỹ nhân khuynh thế đang nằm.
Mà mấu chốt nhất chính là dưới cái bàn dài có tấm thẻ gỗ, trên đó có khắc tên của cây thương này:
[ Minh Long ].
Sau khi Dạ Kinh Đường biết được tin tức của [ Minh Long Đồ ] từ nghĩa phụ, hắn cũng đã từng thăm dò lai lịch của cuốn kỳ thư này.
Tương truyền, trong lịch sử có vị vua khai quốc nọ, trong loạn thế gặp một kỳ nhân, được một cuốn kỳ thư. Võ công trở nên trác tuyệt siêu phàm, sau đó bình định 4 phương 8 hướng, nhất thống thiên hạ. Lúc về già thì hóa thành tiên, ngồi trên một con rồng mà bay đi. Vì thế, cuốn kỳ thư này được người đời sau xưng là [ Minh Long Đồ ].
Mà cây thường đã từng được vị vua khai quốc kia sử dụng khi chinh chiến thiên hạ, cũng được đời sau gọi bằng cái tên [ Minh Long ]. Nó là cây thương đứng đầu thập đại danh thương, các đời Đế Vương đều cất giấu trân tàng, chưa bao giờ lộ mặt trên giang hồ.
Dạ Kinh Đường là người tập võ, bỗng nhiên nhìn thấy trang bị cấp bậc [ hoàng kim trong truyền thuyết ] như này, khó tránh khỏi việc ngừng chân nhìn thêm vài lần, muốn phân biệt thật giả.
Cũng không biết có phải do nhìn quá chăm chú hay không, trong lúc Dạ Kinh Đường đang cẩn thận quan sát thì bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến bên tai:
"Thích không?"
Thanh âm trong veo, trang nghiêm mà lành lạnh, mang theo cảm giác uy nghiêm không thể làm trái. Chỉ cần nghe thấy giọng nói đó liền có thể tưởng tượng ra một hình tượng nghiêm minh ‘không giận mà uy’.
Nhưng thanh âm này hết lần này tới lần khác lại được phát ra từ một nữ tử.
Giọng nói ngự tỷ của Lạc Ngưng, là nhẹ nhàng xuất trần mang theo một chút mềm mại đáng yêu, nghe thấy tựa như một vị nữ hiệp trưởng thành rời núi hành tẩu.
Mà âm thanh của vị ngự tỷ này thì lại là giọng nói của một người từ trên cao nhìn xuống, không e ngại, không cho phép làm trái, là một vị nữ tổng giám đốc bá đạo. . .
----------
Huyền Không: có ai biết nghĩa của từ này thì cmt để mình sửa nhé, xiexie! [ 及冠 / cập quan / ]