Mưa rơi lất phất, có rất ít người đi lại trên đường. Dạ Kinh Đường lượn vài vòng ở trên phố, sau khi xác định không có ai theo đuôi mới đi vào trong một cái hẻm nhỏ.
Lạc Ngưng và Chiết Vân Ly đang cầm ô đợi ở trong ngõ nhỏ, hóa trang thành một cặp mẹ con bình thường.
Điểu Điểu thì đứng ở đầu tường canh gác, chú ý động tĩnh xung quanh.
Nhìn thấy Dạ Kinh Đường trở về, Chiết Vân Ly vội vàng chạy đến, dò hỏi:
“Hắc Nha cho ngươi thứ gì vậy?”
Dạ Kinh Đường xoay người xuống ngựa, không biết nói như thế nào nên chỉ có thể đưa hộp gỗ được bọc trong miếng vải đen cho Lạc Ngưng:
“Đồ không đứng đắn lắm, ta chưa mở ra. Tốt nhất Lạc nữ hiệp cũng đừng mở ra, không thì tí nữa lại tức giận.”
?
Lạc Ngưng nhận lấy hộp và ước lượng trọng lượng. Không giống [ yếm tơ vàng ] lắm.
“Ngươi không xem thì lát nữa cầm đi phi tang kiểu gì?”
Lạc Ngưng nói rồi giơ tay mở hộp gỗ ra. Nhưng nàng sợ có ám khí gì nên tiến đến trước mặt Dạ Kinh Đường, bảo hắn cùng xem.
Chiết Vân Ly nghe thấy chữ ‘không đứng đắn’ thì không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ của một tiểu cô nương được. Nàng chạy đến bên cạnh Lạc Ngưng đánh giá.
Kẽo kẹt——
Hộp gỗ được mở ra, vải dệt màu đỏ rực hiện ra trước mắt ba người.
Trong hộp là một vật được làm bằng ngọc xanh biếc trong suốt, được điêu khắc vô cùng tinh xảo và tỉ mỉ. Cho dù là người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra vật ấy rất có giá trị.
Về phần tạo hình…… vừa thô vừa to!
Dạ Kinh Đường chớp mắt, không biết nói cái gì cho phải.
Chiết Vân Ly sửng sốt, dán sát lại cẩn thận đánh giá:
“Oa! To thế! Chắc chắn khối ngọc này rất đáng giá, nhưng hình dạng thì hơi lạ nhỉ…”
Nói rồi, nàng định lấy tay sờ vào nó.
Khi nhìn lần đầu tiên, Lạc Ngưng cũng không biết đây là thứ gì, nhưng sau khi cẩn thận xem hình dáng của khối ngọc thì nàng phát hiện trên ‘khối ngọc’ này điêu khắc gân xanh và quy đầu sinh động như thật…
Bộp——
Hộp bỗng nhiên bị đóng lại, suýt nữa thì kẹp vào tay Chiết Vân Ly.
“Sư nương, ngươi làm cái gì vậy?!”
Mặt Lạc Ngưng đỏ lên, lập tức ném hộp gỗ về phía Dạ Kinh Đường:
“Tên tiểu tặc này…”
Dạ Kinh Đường biết sẽ có phản ứng như vậy nên hai tay rất ổn định nhận lấy hộp gỗ:
“Đây là đồ triều đình cung cấp để phá án đấy. Rơi xuống đất vỡ thì nàng đền à?”
Chiết Vân Ly không biết khối ngọc đó dùng để làm gì nên tò mò dò hỏi như một đứa trẻ lên ba:
“Sư nương, ngươi tức giận làm gì? Thứ vừa nãy dùng để làm gì vậy?…… Ai u ~”
Đầu nàng bị Lạc Ngưng gõ một cái.
Có thể là Lạc Ngưng sợ Chiết Vân Ly bị dạy hư nên cố nén tức giận mà giảng giải:
“Là đồ mà nam nhân ở thanh lâu dùng, không sạch sẽ, ngươi đừng hỏi nhiều.”
Chiết Vân Ly chớp đôi mắt to: “Cây gậy lớn như vậy, chẳng lẽ là dùng để bắt nạt nữ tử? Dùng như thế nào…… Úi ——”
Lạc Ngưng giống như một người mẹ đơn thuần không thể nhịn được tức giận, đối mặt với sự tò mò của con gái chỉ có thể áp dụng phương thức nhéo tai để giáo huấn:
“Bảo ngươi đừng hỏi thì đừng hỏi, một cô nương mà hỏi mấy thứ không đứng đắn như vậy sao?”
Chiết Vân Ly bị đau nên chỉ có thể vội vàng giơ tay: “Được rồi, ta không hỏi nữa. Ta cũng chỉ muốn cứu Cừu đại hiệp và hỗ trợ tham mưu thôi mà… Vậy bây giờ chúng ta đi chợ đen phi tang à?”
Lạc Ngưng cầm thứ không thuần khiết này trong tay thì làm sao có thể dẫn Vân Ly đi theo:
“Nếu muốn dụ rắn ra khỏi hang, ba người cùng nhau đi sẽ dễ rút dây động rừng. Khinh công của ngươi bình thường, cũng không giúp được gì nên cứ về nhà đợi đi!”
Đương nhiên Chiết Vân Ly không vui, nhưng đối mặt với sư nương nghiêm khắc thì nàng cũng không thể nói gì thêm, chỉ có thể nhẹ nhàng than một tiếng, sau đó lưu luyến bước từng bước đi về.
Dạ Kinh Đường nghẹn cười nãy giờ. Kết quả, ngay khi Chiết Vân Ly vừa đi, sắc mặt của Lạc Ngưng lập tức lạnh xuống, căm tức nhìn hắn:
“Đồ vô sỉ!”
Dạ Kinh Đường ngừng cười, khó hiểu nói:
“Ta vô sỉ cái gì? Đây là đồ phía quan phủ đưa tới, đã nói là đừng xem mà ngươi cứ khăng khăng phải xem, xem xong rồi lại mắng ta vô sỉ. Một cái đồ vật chạm ngọc mà thôi, có cần phải làm quá như thế không?”
Lạc Ngưng là một nữ tử thành thục nên cho dù chưa trải qua việc nam nữ, nhưng cũng đã từng nghe một vài phụ nhân ở Bình Thiên giáo nói đến cách dùng vật này.
Nhưng chuyện này cũng không phải lỗi do Dạ Kinh Đường. Lạc Ngưng ngẫm lại, cố kìm nén sự xấu hổ rồi trầm giọng nói:
“Sao triều đình lại vô sỉ như thế, lại dùng thứ ấy…”
“Dùng được là được. Nếu ngươi là Vô Sí Hào, biết được chính mình trộm thứ đồ như thế này rồi đi phi tang, truyền ra ngoài làm trò cười cho giang hồ, ngươi có tức hay không?”
Lạc Ngưng ngẫm lại cũng thấy đúng nên không nói nhiều nữa. Nhưng Dạ Kinh Đường lại đưa hộp sang bảo nàng ôm nó.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Ôm đi!”
Dạ Kinh Đường nhét hộp gỗ vào trong tay Lạc nữ hiệp đang vô cùng ghét bỏ:
“Ta là nam nhân, là trụ cột gia đình, bây giờ ôm hộp đi đằng sau ngươi còn ra thể thống gì nữa?”
“……”
Lạc Ngưng âm thầm cắn răng, cuối cùng vẫn nhận lấy cái hộp rồi ôm vào trong ngực.
Dạ Kinh Đường đặt Điểu Điểu trên vai, dắt ngựa đi ra khỏi ngõ nhỏ:
“Hai chúng ta cải trang thành thân phận khác, coi như là phi tặc kết bạn đi du lịch giang hồ. Từ giờ trở đi, ta gọi ngươi là Ngưng Nhi, ngươi gọi ta là…”
Lạc Ngưng đi ở đằng sau lạnh lùng nói:
“Ta gọi ngươi là ‘Sí Hào’.”
“Đùa gì vậy.”
Dạ Kinh Đường nghiêng đầu nhìn về phía Lạc nữ hiệp hóa trang thành nương tử nhỏ:
“Không thì gọi là tướng công nhé? Đôi phu thê kết bạn hành tẩu giang hồ có vẻ không đáng hoài nghi đâu.”
Đương nhiên Lạc Ngưng không vui, nhưng ngoại trừ cách xưng hô này thì cũng không có quan hệ khác có thể giải thích trai đơn gái chiếc vì sao lại cùng hành tẩu giang hồ. Nàng nghĩ nghĩ rồi nói:
“Tướng công hay phu quân quá đứng đắn, người trên giang hồ thường không gọi như vậy. Ừm… Ta gọi ngươi là Dạ Lang nhé?”
Dạ Lang?
Dạ Kinh Đường biết điển cố [Dạ Lang tự đại*] nên lắc đầu:
*Dạ Lang tự đại: (chơi chữ) Tự cao tự đại.
“Nghe không hay lắm.”
“Vậy Đường Lang* nhé?”
*Đường Lang: Con bọ ngựa.
“Chít?”
Điểu Điểu nghiêng đầu xem xét xung quanh, chắc là đang cân nhắc ‘chỗ nào có bọ ngựa vậy’?
Dạ Kinh Đường bỗng nhiên cảm thấy trình độ đặt tên của nghĩa phụ có hơi không đáng tin cậy. Tên thế này thì về sau thê tử gọi hắn kiểu gì?
Suy nghĩ một lát, Dạ Kinh Đường nhớ tới xưng hô [Tam Nương] nên dứt khoát nói:
“Gọi Tứ Lang đi. Ừm… Họ Hoàng, Hoàng Tứ Lang.”
“Hoàng Tứ Lang……”
Lạc Ngưng cảm thấy không có vấn đề gì nên không nhiều lời nữa...