Bùi Tương Quân vội vàng đè Chim Chim lại, ôm nó vào trong ngực rồi cho nó ăn hạt dưa:
"Sao lại nghịch ngợm như vậy chứ?"
Dạ Kinh Đường chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy cảnh này. Hắn đi đến bên bàn trà, ngồi xuống rồi dò hỏi:
"Tam Nương và hai vị chưởng quầy thoạt nhìn đều không vui, có việc lặt vặt gì xảy ra trong cửa hàng làm cho các vị phiền lòng hay sao?"
"Ài ~ "
Tối hôm qua Tam Nương còn phải mất sức lực chín trâu hai hổ mới bẻ được cành liễu thì lúc này lại biến thành Lâm Đại Ngọc vùi hoa, u oán than nhẹ một tiếng:
"Việc buôn bán đâu phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Trong nhà không có nam nhân làm chủ để ra quyết định, bên ngoài lại có những tên rắn rết tâm địa ác độc. Bọn chúng thấy cô nhi quả mẫu của Bùi gia dễ khi dễ nên thường xuyên bới móc nháo sự. . ."
"Sao?"
Dạ Kinh Đường ngồi một phía khác của bàn trà, nhíu mày nói:
"Nháo sự như thế nào?"
"Đám du côn ở bến tàu bên bờ sông muốn nhận “tiền cống” tại Thiên Thủy Kiều. Bùi gia chúng ta làm ăn buôn bán đoan chính dưới chân Thiên Tử, tất nhiên không thể đưa cho chúng. Kết quả là những người này thường xuyên đến kiếm chuyện, hôm nay nói đồ ăn bị thiu, ăn xong bị bệnh. Ngày mai nói hàng buôn vải làm hàng nhái, một trận náo loạn mất cả một ngày, để cho cửa hàng không làm ăn được. . ."
Dạ Kinh Đường giật mình. Trước kia hắn làm việc tại tiêu cục vì vậy thực sự hiểu rất rõ những chuyện như vậy:
"Bùi gia làm ăn ở kinh thành không có một chút quan hệ gì với quan phủ hay sao? Hay là người đến gây sự có bối cảnh?"
"Đến kiếm chuyện chính là mã đầu Giang An của Thanh Liên Bang, cũng có quan hệ với quan phủ. Chúng ta là người làm ăn, giao tình cùng đại nhân ở nha môn đều được xây dựng trên vàng thật bạc thật, vì chút chuyện nhỏ như vậy mà phải vận dụng thì không đáng, cho nên đều tự mình đi giải quyết. Ngươi thấy tiêu đầu Trần rồi đó, y tỏ ra rất bất bình nhưng chỉ có thể gạt sang một bên như vậy."
Bùi Tương Quân đỡ trán, u oán nhìn Dạ Kinh Đường:
"Ài ~ bọn họ nhiều nhất chỉ dám quấy nhiễu khiến cho cửa hàng không có cách nào buôn bán mà thôi, không dám thật sự gây ra chuyện gì ở kinh thành. Sư cô chỉ hơi tủi thân mà thôi, nhịn một chút là được rồi, không cần ngươi quan tâm. . ."
Đôi mắt nhỏ đầy vẻ u oán và tủi thân này gần như là đang ám chỉ.
Dạ Kinh Đường tất nhiên hiểu rõ ý tứ của nàng, đứng lên nói:
"Ta sẽ đi xem một chút. Ừm. . . Ta chỉ mới đến, quả thật khó biết được đường lối ở kinh thành. Chờ đến khi xử lý xong công việc, ta sẽ đến làm tiêu sư tại Bùi gia, tiền công thì Tam Nương cứ quyết là được. . ."
Tối hôm qua Bùi Tương Quân đã dàn xếp xong với Dạ Kinh Đường rồi, lúc này nàng tất nhiên sẽ không nói nhảm. Nàng đứng dậy đi đến gần Dạ Kinh Đường, giúp hắn sửa sang lại vạt áo và nói:
"Đàn ông trong nhà muốn tự lực cánh sinh, ta tất nhiên sẽ không cứng rắn nhét bạc cho ngươi. Nhưng mà đi ra ngoài làm việc vẫn phải dùng thân phận đại thiếu gia của Bùi gia. Ngươi vốn là nghĩa tử của Nhị ca, nếu như ta coi ngươi như một tiêu sư thuê từ bên ngoài thì khác gì tạo cơ hội cho người ngoài châm chọc."
Bùi Tương Quân tiến đến trước mặt hắn, làn gió thơm mát lướt qua mặt khiến lòng hắn xôn xao. Khuôn mặt vốn đã xinh đẹp còn tô điểm thêm son son phấn phấn. Khi bờ môi đóng mở, hàm răng như ẩn như hiện, phối hợp với khí chất thùy mị thục mỹ, thật giống như một thanh đao Hồng Tụ chuyên trảm thiếu niên lang.
Dạ Kinh Đường có định lực không tệ, nhưng vẫn có hạn mức cao nhất, không gánh được thủ đoạn “lạt mềm buộc chặt” của Tam Nương. Hắn lui về phía sau một bước, chính mình sửa sang lại xiêm y:
"Hiểu rõ. Vậy ta đi làm việc trước đây."
"Thay một bộ y phục khác đi. Ngươi cũng phải có dáng vẻ của một công tử nhà giàu chứ. Tú Hà, gọi người đưa thiếu gia đi đổi xiêm y đi, rồi nói một tiếng với mấy người Trần Bưu chuẩn bị đi theo thiếu gia."
"Vâng ạ. . ."
. . .
Một lát sau, ở ngoài cửa lớn của Bùi gia.
Lão tiêu đầu Dương Triều mang theo hai vị tiêu sư có thân thủ tốt đang đứng chờ bên cạnh một chiếc xe ngựa.
Trần Bưu cũng mang theo hai người, đang nói chuyện phiếm với Dương Triều:
"Bang chủ của Thanh Liên Bang cũng tính là người cùng tộc với ngươi, gọi là Dương Quan. Gã có một sư phụ lợi hại, chính là “Tam Tuyệt tiên ông”. Ngươi đã từng nghe nói đến bao giờ chưa?"
"Là Tam Tuyệt tiên ông Quảng Hàn Lân đấy hả? Chính là Tông Sư trong giang hồ tự xưng là “đã từng được Phụng Quan Thành chỉ bảo một câu” phải không?"
"Không sai, chính là lão. . ."
Tiêu sư Tiểu Lục Tử đứng đằng sau Dương Triều có tuổi tác không lớn, hiếu kỳ hỏi thăm:
"Được người khác chỉ bảo một câu đều có thể khoe khoang ra ngoài như vậy á hả? Tông Sư giang hồ không đáng tiền vậy sao?"
"Ngươi thì biết cái gì?"
Dương Triều vuốt râu, giải thích nói: "Phụng Quan Thành có thể được công nhận là đệ nhất thiên hạ, vừa rời núi đã vô địch, độc chiếm vị trí số một trong thiên hạ. Có thể được lão nhân gia người chỉ bảo một câu đều là kiêu hùng trên giang hồ. . ."
Khi đang nói chuyện, bên trong cánh cửa truyền đến âm thanh ríu rít của đám nha hoàn:
"Oa. . ."
"Thiếu gia, đừng đi nhanh như vậy mà. . ."
Mấy vị tiêu sư quay đầu nhìn lại, thì thấy một bóng người giống như bị ma đuổi, miễn cưỡng đi ra từ bức tường phù điêu ở cổng sau.
Bóng người nọ mặc một bộ áo bào công tử màu đen, áo lót và áo ngoài đều là màu đen, vải vóc là Thủy Vân Cẩm một thước đáng giá nghìn vàng. Khi bước đi, áo bào trông như sóng nước gợn mây. Chỉ dựa vào mắt thường đã có thể nhìn ra nét độc đáo của loại tơ lụa này, theo ánh sáng biến ảo, mơ hồ còn phát ra sắc ánh kim.
Tóc dài được búi cẩn thận tỉ mỉ, dùng trâm mặc ngọc gài tóc. Tổng thể thoạt nhìn như không nhiễm một hạt bụi, vừa thanh tao lại nho nhã. Khuyết điểm nhỏ nhặt duy nhất chính là tay cầm một thanh đao khiến cho hắn nhìn hơi có vẻ không văn nhã.
Tiêu sư Lục Tử giật mình không nhận ra. Lão tiêu đầu Dương Triều cũng sửng sốt, cẩn thận quan sát:
"Thiếu gia chủ, ngươi hóa trang như vậy quả thực không tầm thường, nói là Vương gia cải trang vi hành e rằng cũng chỉ có mấy người không tin."
Dạ Kinh Đường bước nhanh đi ra ngoài, trực tiếp nhảy lên xe ngựa, nói:
"Đi thôi đi thôi, mấy nữ nhân này, ai da. . ."
Lời vừa nói ra, một đám nha hoàn đã đuổi tới. Bọn họ đứng ở phía sau bức tường phù diêu chỗ cổng sau, thò đầu ra nhìn ngó, chỉ thiếu điều mở miệng ra hỏi có cần nha hoàn đi theo hay không thôi.
Trần Bưu cảm thấy khá buồn cười. Y nhảy lên xe ngựa, ngồi ở ngoài thùng để lái xe, thuận tiện nhắc nhở:
"Thiếu gia, ngài nói chuyện nhã nhặn một chút, để cho đám phu nhân và tiểu thư nghe thấy lại mất hứng bây giờ."
"Đúng vậy đó! Mặc bộ quần áo này thì đừng cầm theo đao, nên cầm một cây quạt mới đúng."
Cười cười nói nói, 6 con ngựa cùng chiếc xe ngựa từ từ ra khỏi ngõ hẻm lát đá xanh. . .