Chương 9: Nhà có vợ hiền.
Dạ Kinh Đường đã bắn tên thì khó rút lại. Hắn mạo hiểm trượng nghĩa giúp đỡ mà thiếu phụ này lại không biết điều như thế, đương nhiên trong lòng hắn rất sốt ruột. Trong lúc căm tức, hắn nghiến răng nhéo cặp dưa hấu nhỏ bởi vì nằm thẳng mà hơi xệ.
Hắn cảm giác được vật trong tay mềm nhẵn, cầm bằng một tay còn cảm thấy không đã.
Thiếu phụ không kịp đề phòng, toàn thân nàng chợt run lên. Vẻ xấu hổ và phẫn nộ trong mắt nàng cũng biến thành kinh ngạc. Nàng phát ra một tiếng quát hoảng hốt và lo sợ:
"A ~!"
Bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, rồi đột nhiên đồng thời dừng lại.
Dạ Kinh Đường nhẹ nhàng thở ra. Hắn trừng mắt nhìn nữ nhân đang rất tức giận này và,ra hiệu cho nàng tiếp tục nói. Tiếp đó, hắn mở miệng nói:
"Tướng công nàng có giỏi hay không? A… hả?"
Nhưng để cho Dạ Kinh Đường tuyệt vọng chính là gương mặt của thiếu phụ đã đỏ bừng, trong con ngươi thậm chí đã ầng ậng nước mắt. Nhưng nàng chỉ tách từng ngón tay của hắn ra, cắn môi dưới không nói câu nào.
Dạ Kinh Đường thấy vậy thì muốn ném nàng ra bên ngoài luôn. Nhưng đã bắt đầu diễn trò thì không còn đường quay đầu để giải thích cho quan sai nữa rồi. Có căm tức thì vẫn phải tiếp tục, vì vậy hắn chỉ có thể lắc lư cái giường cũ kỹ này rồi tự độc thoại:
"Nàng thấy ta làm còn nhẹ á? Hứ… Tướng công làm mạnh hơn cho nàng xem…"
Kẽo kẹt…kẽo kẹt…
Cái giường cũ kỹ bị Dạ Kinh Đường lắc lư đến mức mệt mỏi rã rời.
Hắn vừa nói vừa nháy mắt liên tục với thiếu phụ để nàng phối hợp với mình.
Nhưng đáng tiếc, thiếu phụ cũng rất bướng bỉnh. Nàng cắn chặt răng, dùng ngón tay bấu chặt vạt áo nhưng không chịu há mồm. Nơi khóe mắt thậm chí còn có hai hàng lệ lăn dài.
Tuy rằng thiếu phụ không phối hợp nhưng kỹ thuật diễn kịch của Dạ Kinh Đường quả thật hơn người. Sau một lúc tự biểu diễn thì hắn vẫn lừa gạt được quan sai ở ngoài cửa. Có tiếng xì xào bàn tán vang lên:
"Giữa ban ngày ban mặt mà làm chuyện này, thật là… Cái giường cũng như sắp ra đi rồi."
"Nữ nhân này nhịn giỏi đấy, nãy giờ chưa chịu kêu tiếng nào."
"Giữa ban ngày ai dám kêu bậy đâu…
Bây giờ còn vào nữa không?"
"Có chứ. Đây có thể là kế hoạch của tên tội phạm kia đấy! Đi, đi vào xem đi…"
"Đi đi đi. . ."
Còn chưa nói hết câu đã ba chân bốn cẳng chạy vào hóng hớt!
? !
Hai người trong phòng đều bối rối!
Dạ Kinh Đường vốn đang thở phào nhẹ nhõm, sau khi nghe mấy lời sau cùng quan sai thì sém chút nữa tức phọt máu. Hắn cũng không biết nên nói bộ khoái quá khôn khéo hay là quá không biết xấu hổ nữa. Đến mức này rồi mà còn muốn chạy vào nhìn cho cẩn thận hả?!
Nhưng mà Dạ Kinh Đường là kiểu người đã diễn thì phải diễn tới cùng nên hắn cởi lớp áo bên ngoài ra, kéo xuống dưới để lộ ra bờ vai với tấm lưng rắn chắc. Hắn nhanh chóng ôm lấy nữ tử dưới thân.
Vừa ôm nàng vào ngực, hắn đã cảm giác như mình đang ôm một em bé bằng ngọc vậy. Mùi hương của hoa mai xông vào mũi hắn. Lúc này Dạ Kinh Đường mới hiểu được “Mỹ nhân trong lòng” là có ý gì.
Thiếu phụ bị ôm cực kỳ chặt. Khi thấy quan sai sắp vào tới nơi, động tác chống đối của nàng ít hơn một chút nhưng vẫn không thèm phối hợp. Nàng vội vàng đẩy người ở trên ra nhưng vì bị đè chặt quá nên không thể làm được gì. Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể ngăn cản Dạ Kinh Đường hết mức có thể.
Dạ Kinh Đường mới vừa rồi còn cảm thấy nữ nhân này không biết điều, nhưng bây giờ lại có cảm giác nữ nhân này thật sự không biết nên phối hợp như thế nào. Nàng không giống như “người từng trải” mà thậm chí có phần ngờ nghệch hơn so với người mới vào nghề nữa chứ.
Dạ Kinh Đường cũng không có cơ hội nghĩ ngợi cho cẩn thận. Hắn dùng chăn phủ hai người lại, chỉ lộ ra bờ vai và cánh tay của mình. Hắn còn dùng mặt của mình che khuôn mặt của thiếu phụ lại và tiếp tục chơi trò rung giường.
Ầm…
Cửa bị đá văng ra.
Hai gã bộ khoái cầm đao trong tay, ngang nhiên nhảy vào trong phòng rồi trừng to mắt nhìn về phía giường.
"Aaaaaaaa!"
Thiếu phụ lần này coi như không còn thể ngốc tiếp được nữa. Nàng ta ghé vào người Dạ Kinh Đường rồi hét lên một tiếng, xém chút nữa giúp Dạ Kinh Đường gia nhập hội người điếc luôn.
Cái nàng này! Sao bây giờ lại kêu to thế? !
Dạ Kinh Đường bị tiếng hét của nàng làm đau màng nhĩ. Tuy trong lòng nổi lên lửa giận vô danh nhưng bộ dạng này đúng lúc ứng phó được với tình cảnh trước mắt. Hắn ôm lấy thiếu phụ và bảo vệ nàng cực kỳ chặt chẽ, đồng thời nghiêng đầu trợn mắt nhìn về phía cửa ra vào:
"Là ai? Ôi chao! Hai vị đại nhân đang muốn làm gì thế?"
Hai gã quan sai cẩn thận nhìn. Nhưng nữ nhân kia được che chắn cực kỳ cẩn thận, trừ tóc tai ra cái gì cũng không nhìn thấy. Bọn họ lộ rõ biểu cảm thất vọng.
Nhưng mà giọng điệu vẫn nghĩa khí như trước:
"Buổi chiều có một tên tội phạm tự tiện xông vào Hắc Nha. Chúng ta đang đi tuần tra theo thông lệ. Sao hai người các ngươi lại ở nơi này? Vừa rồi có thấy được bóng người khả nghi nào không?"
Tự tiện xông vào Hắc Nha sao?
Dạ Kinh Đường ngạc nhiên. Không ngờ nữ nhân này lại to gan đến vậy.
Nhưng lúc này hắn cũng không rảnh mà suy nghĩ sâu sa. Hắn cẩn thận lấy tay kéo áo ngoài, sờ vào trong tay áo rồi lấy khế ước thuê nhà mà chủ nhà viết ra, ném cho bộ khoái. Hắn còn giả vờ như giận mà không dám nói gì:
"Đại nhân, hôm qua ta vừa mới đến thôi. Ta nhìn không giống người thường, chẳng lẽ là giống kẻ trộm hay sao?"
Bộ khoái cảm thấy không giống lắm. Một người trong đó cầm khế ước thuê nhà lên nhìn một chút. Sau khi xác nhận là cư dân bình thường thì y không kìm lòng nổi mà chất vấn:
"Trời còn chưa tối mà làm chuyện này trong nhà…"
Bộ khoái bên cạnh giơ tay lên nói: "Được rồi. Trời thì mưa lớn, nhà lại chỉ có bốn bức tường, không ở nhà chơi với phu nhân thì làm gì? Đi thôi."
Nói xong, y ném lại khế ước thuê nhà lên trên giường rồi quay người ra khỏi cửa. Lúc đi ra, y còn cẩn thận đóng cửa lại.
Dạ Kinh Đường vốn định đứng dậy thì lại phát hiện hai người họ mới đi được vài bước đã dừng lại. Bọn họ không di chuyển nữa.
Xem ra đôi bộ khoái này cũng không phải loại người bình thường. Tuy có hơi háo sắc nhưng cũng không quên cẩn thận.
Thiếu phụ cũng phát hiện ra điểm này, vì vậy giương mắt nhìn Dạ Kinh Đường. Gương mặt lạnh như băng của nàng lộ ra vài phần phức tạp. Tuy rằng nàng không nói rõ, nhưng trong ánh mắt rõ ràng hiện lên ý tứ: diễn tiếp đi.
Dạ Kinh Đường nhìn thấy đôi mắt này có ý bảo hắn “giúp đỡ thêm” thì trong lòng cảm thấy là lạ, ra dáng nói:
"Mất hứng quá đấy. Phu nhân, nàng có làm sao không?"
"Ta không sao. Tướng công…chàng…"
Thiếu phụ đang chuẩn bị phối hợp thì phát hiện vạt áo nóng lên. Cảm giác khó nói nên lời lúc nãy lại đánh sâu vào tâm trí một lần nữa.
? !
Thiếu phụ lập tức vừa tức giận vừa xấu hổ. Nàng sợ người bên ngoài nghe thấy âm thanh khó nghe nên lấy tay che miệng, trừng to mắt nhìn Dạ Kinh Đường!
Sao nàng không kêu đi! Nhìn ta làm gì?
Dạ Kinh Đường tức tới mức sắp ngất. Hắn nắm lấy dưa hấu nhỏ nắn bóp, chép miệng nói:
"Ngươi muốn chết à? Ngươi không biết diễn kịch hay sao? Cứ kêu thử hai tiếng xem nào!"
Thiếu phụ xấu hổ đến mức run rẩy. Nàng nắm lấy tay Dạ Kinh Đường, há mồm nói nhỏ:
"Dâm tặc! Ngươi lấy tay ra trước đi!"
Dạ Kinh Đường sợ nếu không có sự giúp đỡ của hắn thì thiếu phụ sẽ không thể hoàn thành tốt vai diễn được. Dưới tình huống không biết làm thế nào thì hắn chỉ có thể lắc lư giường tiếp, tự biên tự diễn nói mấy lời không đúng đắn:
"Còn chưa đủ đúng không? Muốn thì cứ nói đi. Nàng ngại gì chứ? Thật là…"