Rất nhanh, Dạ Kinh Đường lần nữa trở lại hẻm Song Quế, trong tay cầm theo hai bao giấy dầu và một cái hũ.
Trong sân lặng yên không một tiếng động, nhưng có ánh sáng từ ngọn đèn dầu thấp thoáng.
Dạ Kinh Đường dùng bờ vai đẩy cửa viện ra. Còn chưa kịp đóng cửa lại, hắn đã phát hiện ra một vị khách đội mũ rộng vành đứng sau cửa, tay cầm chuôi đao nhìn chằm chằm hắn:
"Tại sao ngươi ra ngoài lâu như vậy?"
Dạ Kinh Đường ném bao giấy dầu cho Chiết Vân Ly:
"Phố Xưởng Nhuộm lại không có tiệm cơm nào, ngươi trông chờ ta sẽ chạy tới chạy lui hay sao?"
Chiết Vân Ly nhận lấy bao giấy dầu, sau đó mở ra. Có thể thấy được bên trong là mấy củ khoai nướng, vì vậy nàng khẽ gật đầu:
"Ừ ~ ngươi vẫn rất. . ."
Lời nói bỗng dưng im bặt lại.
Bởi vì Dạ Kinh Đường cầm theo một cái âu đi vào trong phòng. Hắn đặt ở trên đầu giường rồi mở cái âu ra, bên trong là canh gà ác nóng hôi hổi, còn có bát đũa kèm theo; mà trong bao giấy dầu lại là màn thầu nóng mới ra lò.
? ?
Trong đầu Chiết Vân Ly hiện lên mấy dấu hỏi chấm. Nàng nhìn mấy củ khoai lang nướng trên tay mình:
"Hứ! Cái tên này, mua đồ ăn làm sao còn phân biệt dối xử như thế?"
"Ngươi không có chân hay là trong túi không có tiền hả? Thật sự coi chính mình là thiên kim tiểu thư hay gì?"
Chiết Vân Ly há miệng to vừa một quả trứng, không có lời nào để nói.
Lạc Ngưng ở trên giường đã ngồi dậy. Nhìn thấy Dạ Kinh Đường trở về, nàng không nhịn được nhớ tới cảnh vừa rồi bị khi nhục, nhưng cũng không tiện thể hiện gì trước mặt Vân Ly mà vẫn cố gắng giữ cho vẻ mặt của mình như thường. Nàng ôn nhu chào hỏi:
"Vân Ly, ngươi cũng tới đây ăn chung đi."
"Sư mẫu, ngươi cứ ăn đi, không cần để ý đến chúng ta đâu."
Chiết Vân Ly đứng ở cửa ra vào, sau khi lườm Dạ Kinh Đường một lát thì đành gặm một miệng khoai nướng thật lớn:
"Ngươi cũng biết điều đấy, còn biết chăm sóc người khác nữa cơ. Nhìn thấy ngươi hiểu chuyện như vậy, bổn cô nương giúp đỡ ngươi một lần vậy. Đi theo lăn lộn phía sau ta với sư mẫu đi, đảm bảo ngươi lăn lộn trên giang hồ không cần sợ bất kỳ kẻ nào."
Dạ Kinh Đường đưa màn thầu cho Lạc Ngưng. Hắn đi tới cửa, tay chống khung cửa cúi đầu nhìn Chiết Vân Ly:
"Nha đầu nhà ngươi đánh rắm cái gì vậy, còn học đòi lăn lộn giang hồ. Đến sư mẫu của ngươi còn phải nhờ ta cứu giúp, cơm cũng phải nhờ ta mua cho các ngươi, lăn lộn cùng với các ngươi không phải sẽ ba ngày đói chín bữa hay sao?"
Chiết Vân Ly cầm khoai lang trong tay, chân lui về sau một bước. Nàng đứng ở ngưỡng cửa, mặt đối mặt với Dạ Kinh Đường:
"Ngươi có biết bổn cô nương là ai không hả?"
Trong phòng không có cái ghế nào, Dạ Kinh Đường đành ngồi thẳng xuống ngưỡng cửa:
"Tự tiện xông vào nhà dân, là tiểu tặc ăn nhờ ở đậu. Đúng không Chim Chim?"
Chim Chim đậu trước mặt hắn, trước mặt bày một hộp thịt khô nhỏ. Nó đang vùi đầu ăn thịt khô, đồng thời ‘chiêm chiếp. . .’ 2 tiếng, nghe ra ý tứ chắc là cũng không đồng ý lắm.
Dẫu sao Dạ Kinh Đường sờ soạng tỷ tỷ Dưa Hấu Nhỏ lâu như vậy, một bữa cơm cũng không cho người ta thì có khác gì ăn bánh không trả tiền đâu chứ?
"Yên tâm đi, bổn cô nương sẽ trả bạc lại cho ngươi."
Chiết Vân Ly cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm miếng thịt khô bên trong bát cơm của Chim Chim lên rồi chén luôn.
"Chíp? ! ! !"
Dạ Kinh Đường chờ Chiết Vân Ly nhai một cách chậm rãi rồi nuốt xong xuôi mới nhíu mày nói:
"Hai người các ngươi xem ra đã phải chịu khổ một thời gian rồi, không ngờ đến cả thịt chuột đều có thể nuốt trôi. . ."
Chim Chim rất phối hợp gật gật đầu.
Chiết Vân Ly lập tức đần thối ra. Hai má vô cùng mịn màng của nàng ta tự nhiên tái đi, trong đầu muốn đi ói hết ra nhưng lại ngại mất nên chỉ có thể cầm chặt chuôi đao:
"Cái tên tiểu tặc nhà ngươi, hôm nay nếu ta không. . ."
Lạc Ngưng ngồi ở trên giường uống canh, rốt cuộc nàng không nhìn nổi nữa bèn nhíu mày nói:
"Vân Ly, hắn cố ý trêu chọc ngươi đấy. Con chim này rất thông minh, hắn làm sao cam lòng cho nó ăn thịt chuột được. Cũng không có tiểu thương nào rảnh rỗi đến mức bắt chuột làm thành thịt khô rồi còn bỏ vào trong hộp như vậy đâu."
Chiết Vân Ly có chút không tin nên cầm lấy một miếng thịt đưa về phía miệng của Dạ Kinh Đường, trừng mắt nhìn Dạ Kinh Đường rồi ra lệnh:
"Ăn mau!"
Dạ Kinh Đường hơi bó tay. Hắn há miệng ăn miếng thịt. Không đợi Chiết Vân Ly cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, hắn lại gật đầu khen ngợi:
"Không nhìn ra, ngươi còn rất biết hầu hạ người khác à nha."
Lời này khiến một lớn một nhỏ trong phòng đều phát bực.
Nói giỡn thì Lạc Ngưng còn có thể không để ý tới, nhưng hắn vừa mới sàm sỡ nàng, bây giờ lại quay ra đùa giỡn Vân Ly ngay được. Thử hỏi làm sao nàng có thể chịu đựng được?
"Tiểu tặc! Ngươi lại ăn nói bậy bạ thêm một câu nữa thử xem?"
Lạc Ngưng cầm lấy thìa, ngồi thẳng người dậy, khí chất lãnh diễm đều hiện ra.
Chiết Vân Ly có sư mẫu làm chỗ dựa, cái cằm của nàng ta khẽ nâng lên, đôi mắt trừng càng to.
Dạ Kinh Đường biết rõ lần này đùa không vui rồi. Thấy nàng ta đã có vẻ cáu, hắn giơ tay lên ý bảo:
"Được rồi, ta không nói nữa, ăn cơm, ăn cơm đi."